Lạp nhi! Xin hãy tự trọng!
Chương 6: Ta đáng thương lắm đúng không?
Vân Trạch bị lôi đi, hắn bĩu môi nhìn Vương La Lạp tỏ vẻ đáng thương.
Vương La Lạp:”… “. Tên Vân trẻ con này có bệnh, cần phải trị gấp!!!
Cô lôi Vân Trạch đi đến một tiểu lầu, trả tiền thuê cho chủ quán rồi ném hắn ta vào trong phòng.
Vân Trạch bị ném đi liền hai tay dí lấy ghế ôm chặt không buông, vẻ mặt hắn nhìn cô vô cùng bát quái, trên trán Vân mặt trẻ con hiện lên mấy chữ “ Ngươi định làm gì ông!?? “.
Vương La Lạp miết mi tâm, cố nhịn, ta không nên chửi bậy, càng không nên so đo với trẻ con làm gì.
“ Ngủ đi”.
“ Đói… “.
“ Đi ăn”.
Tiểu nhị vừa dọn món ăn lên Vân Trạch một lời không nói liền chén hết sạch đồ ăn. Vương La Lạp im lặng nhìn chằm chằm nam tử đối diện suy nghĩ “ Tên này chắc không bị bỏ đói lâu ngày đó chứ? “.
Vân Trạch như con giun trong bụng cô, vừa ăn vừa nói, cơm văng tung tóe lên bàn.
“ Sau khi bị truy nã, đã lâu rồi ta không được ăn gì hết, đáng thương không?”.
“ Ừ”.
“ Ừ? Là có ý gì? “
“Không biết”.
Vân Trạch:”… “. Hừ! Nói chuyện với người không cùng đẳng cấp là vậy đấy! Ta khinh!!!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!