Lầu Dưới 249, Lầu Trên 251 - Chương 16: Hoàng Mao
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
118


Lầu Dưới 249, Lầu Trên 251


Chương 16: Hoàng Mao


Edit: melbournje

🤤

Thời điểm sắp đến cửa tiểu khu, Thư Trữ đột nhiên sửng sốt.

“Sao vậy?”

Dư Vũ nhìn theo tầm mắt của cô, một con chó sao?

Hai người đến gần, con chó kia nằm trên mặt đất, nước mưa dính ở trên lông nó, máu vương ở khắp nơ, con chó vẫn còn hơi động cái mũi, chứng tỏ nó vẫn còn sống.

Thư Trữ muốn đưa tay đến, Dư Vũ bắt lấy tay cô, “Gọi bệnh viện thú y đã, cô đừng động vào nó!”

Rồi sau đó anh đem ô để ở trên tay cô, bản thân mình thì chạy đi thật nhanh.

Cô bỡ ngỡ nhìn nhìn bóng lưng của anh, đem ô hơi hơi nghiêng, che khuất trước mặt con chó.

Con chó kia hơi hé mắt ra, Thư Trữ trấn an nhẹ nhàng sờ sờ trên đầu nó.

Con chó này một thân màu vàng.

Nó rên một tiếng, giật mình, cọ cọ ở trên tay cô. Thư Trữ đặt tay thử lên mũi nó xem hô hấp, nó nhẹ nhàng liếm cô một chút. Hô hấp của nó càng ngày càng yếu, hốc mắt Thư Trữ đỏ lên, “Kiên trì lên! Sau đó tao liền mang mày về nhà… Về nhà của chúng ta.”

“Ư ử ~” không biết có phải nó nghe hiểu không, nó rên lên một tiếng, gian nan giật giật.

Dư Vũ tới rất nhanh, xung quanh tiểu khu cái gì cũng có, bệnh viện thú y cũng không xa.

Cả người anh ướt sũng, anh cầm theo một cái cáng nhỏ, đặt con chó vàng lên.

“Bác sĩ nói nâng nó qua!”

Rồi sau đó anh cũng không nhường Thư Trữ đưa tay ra, nhẹ nhàng đem con chó nhấc lên.

Hai tay anh liền nâng lên, Thư Trữ chạy nhanh đuổi kịp, dùng ô để che cho nó.

Con chó ở bên trong phòng giải phẫu, Dư Vũ cùng Thư Trữ ướt sũng người, mặt đối mặt ngây ngốc nhìn nhau.

Một nhân viên làm ở đó ho khan một tiếng, “Các cô cậu không có việc gì thì đi về thay quần áo trước đi?”

Thư Trữ lắc đầu, hỏi lại, “Tôi có thể nhận nuôi con chó này không?”

“Đây là một con chó hoang đấy, chẳng phải giống tốt đẹp gì.”

Người đó vẫn hỏi hỏi, xác định lại. Thư Trữ gật gật đầu, “Tôi biết, nhưng tôi muốn nhận nuôi nó!”

Đại khái từ khi nó liếm cô một chút, hoặc là nó cọ vào cô một chút, Thư Trữ nghĩ, cô rốt cuộc cũng có một người bạn này rồi.

Con chó ở bệnh viện dưỡng thương vài ngày, Thư Trữ làm một ít kiểm tra, sau đó ký hiệp ước, và rồi con chó này thuộc về cô. Con chó này trước đây là chó hoang, Thư Trữ không có cách nào tiến hành tra xem ai tông nó, cũng không lên án được chủ cũ của nó.

Đem nó mang về đến nhà, cô thở dài một hơi, up ở weibo Độc Kê Thang rằng, “Mang về một người nhà, tôi sẽ yêu thương nó…”

Ha ha ha: Một… người nhà

Alo Độc Đại tôi yêu cô: Ha ha ha, Độc Đại, cô là giáo viên văn thể mỹ sao?!

Những năm tháng tươi đẹp trước đây: Tôi cảm thấy Độc Đại đang cố ý… Một người nhà, tuy rằng đều biết thứ cô mang về là vật nuôi. Nhưng cô xác định gọi là người nhà thì người nhà cô sẽ không mắng cô sao?

Đại vương bảo tôi đến tuần sơn: Ha ha ha, một người nhà, tôi thích!

Sông lớn: Cầu ảnh chụp…

Thư Trữ trả lời lầu ba,

Độc Đại: Chó thì sao? Tôi coi nó là người nhà, không thể sao? Cho nên… Cho nên gọi người nhà là sai?

Mộng ngàn năm: 666666

Meo meo: Ha ha ha, không phải sai đâu

Những năm tháng tươi đẹp trước đây: Ha ha, Độc Đại à là lỗi của tôi, không phải sai đâu!

Dư sinh mạnh khỏe: A a a! Độc đại nuôi tôi nuôi tôi đi!

Thỏ thỏ: Ảnh chụp, ảnh chụp…

Thư Trữ bình luận lại comment cầu ảnh chụp,

Độc đại: Còn chưa nuôi tốt, không đủ oai hùng, chờ nuôi khỏe rồi, nhất định sẽ dùng tư thế oai hùng nhất mê đảo các bạn… Ha ha ha

Độc đại tôi yêu cô: / hẹn gặp lại /, Độc Đại không chỉ tự kỷ, hiện tại ngay cả chó của mình cũng đều phải tự kỉ một phen…

Tiểu hoa hồng: Độc đại, tôi thích bộ dáng tự kỉ của cô

Họa điệp: Tự kỉ là bệnh, độc đại không có thuốc nào cứu được

Những năm tháng tươi đẹp trước đây: Chờ mong nha / nháy nháy mắt /

Phiêu phiêu: Ha ha ha, tư thế oai hùng hiên ngang như vậy sao?! Giống chó gì thế?

Thư Trữ nghĩ nghĩ, trả lời Phiêu Phiêu,

Độc Đại: Chó khuyển

Phiêu phiêu:

Bạch ánh trăng: Ha ha ha, suy nghĩ thật lâu, mới nhớ tới chó khuyển là chó cỏ, ha ha ha ha ha

Lên lên xuống xuống: Đều nghẹn mất thôi! Chó cỏ cũng rất tuyệt được không?!

Những năm tháng tươi đẹp trước đây: Ha ha ha, không nói chó cỏ không tốt, chó bản địa rất tốt, chính là cười chó khuyển, ha ha

Độc nhất: Ha ha ha, độc đại, tên chó là gì?

Thư Trữ nghĩ nghĩ, định gõ tên Hoàng Mao. Đột nhiên nhớ tới tên lầu trên kia cũng chú ý tới Weibo của Độc Đại, ừm, phải cẩn thận mới được!

Độc Đại: Chó tên là Đại Kim.

Tiểu hoa hồng:…

chenduo: Đại… Kim…

Những năm tháng tươi đẹp trước đây: Xì, sặc mất.

Ngày tốt: Ha ha ha ha

Đến vô ảnh: Cún con! Mẹ mày đặt tên mày là Đại Kim kìa!!!

Dư Vũ vừa đọc weibo, Độc Đại cũng nuôi một con chó cỏ sao? Anh nhíu nhíu mày, gửi cho lầu dưới một tin nhắn.

Lầu trên là đồ ngốc: Cô đặt tên con chó kia là gì?

Thư Trữ trả lời cũng mau,

Lầu dưới là đồ ngốc: Hoàng Mao.

Lầu trên là đồ ngốc:… 」

Lầu trên là đồ ngốc: Ha ha ha, nhân tài, đều là nhân tài!

Thời điểm Thư Trữ đang suy nghĩ để trả lời, liền thấy một thông báo bình luận mới

Đại Ngư: Ha ha ha, Độc Đại à, cô gái dưới lầu của tôi thật kỳ lạ! Cô ấy cũng nhận nuôi một con khuyển, đặt tên là Hoàng Mao, ha ha ha

Cô nháy nháy mắt, được lắm, anh, thật sự, được lắm!

Phía dưới bình luận có rất nhiều, Thư Trữ không để ý, khép máy tính lại, vui đùa cùng đồng bọn mới của mình!

“Hoàng Mao, về sau mày tên là Hoàng Mao, nhớ kỹ nha~”

Hoàng Mao giật giật, nhớ nhung liếm liếm tay cô, Thư Trữ cười. Lại nói, hiện tại nó sống được là được rồi, lần trước Hoàng Mao bị tai nạn giao thông chấn thương quá lớn, bác sĩ nói về sau sẽ bị ảnh hưởng, hi vọng nó sống được lâu một chút.

“Bang bang phanh!”

Nghe tiếng là biết, nhất định là tên trên lầu kia, người này, chưa bao giờ biết gọi cửa tử tế!

“Làm sao?”

“Thức ăn cho chó này…”

“Anh tốt bụng như vậy à?”

Thư Trữ định mua thức ăn cho chó nhưng phát hiện trong tiệm không còn, hôm nay mới biết, là người trên lầu này mua.

“Đương nhiên! Chó này cũng là tôi cứu được không?!”

Dư Vũ nhìn một cái xem thường, rồi sau đó lại hỏi, “Hoàng Mao thế nào?”

“Cảm ơn, vẫn ổn, còn chưa có khỏe hẳn.”

Cô dừng một chút còn nói, “Lái xe rất ghê tởm, đụng vào Hoàng Mao, ít nhất phải đưa đến bệnh viện nhưng mà lại để nó ở chỗ đó, nếu không có người thương hại thì biết làm sao giờ!”

“Cô không thể tìm được hắn sao?” Thư Trữ lắc đầu, chau mày, “Tôi đã hỏi qua, lúc ấy Hoàng Mao không phải của tôi, tôi không có quyền gì cả, nếu tìm được hắn, tôi sẽ bắt hắn phải bồi thường, cái loại ghê tởm.”

Dư Vũ không nói gì, đưa đồ ăn cho Thư Trữ rồi liền trở về, lấy điện thoại ra.

“Đông Tử, giúp tôi điều tra hai ngày nay ở ngã tư đường Lục Tượng, tôi có con chó bị đụng phải!”

“Đương nhiên, tôi là Dư Gia mà, một con chó của tôi cũng đừng hòng làm khó nó!”

“Được, mau lên rồi gửi video cho lão Mạnh giúp tôi nhé, cảm ơn.”

Anh cúp điện thoại, lại gọi một người, “Lão Mạnh, lúc Đông Tử gửi cho ông một video, ông giúp tôi điều tra tin tức cùng thân phận của người lái xe!”

“Đụng phải chó nhà tôi.”

“À, đụng phải còn dám chạy trốn, được rồi không nói nữa, ông nhớ đem tin tức gửi cho tôi, kỹ càng một chút.”

Cúp điện thoại, anh ngồi trên sofa, nhớ tới cái nhăn mày của Thư Trữ, cùng hốc mắt ửng đỏ, không biết vì sao trong lòng thấy khó chịu.

Hả? Vì sao mình lại tận tâm như vậy chứ? Chẳng lẽ từ khi nào mình đã biết yêu thương động vật?

Lúc tối đã có tin tức, à, ra là một phú nhị đại.

Để tao phải cảm thấy khó chịu, mày đừng mong vui vẻ!

***

Tác giả có lời muốn nói:

“Hoàng Mao! Đêm nay mày cách xa Thư Thư một chút đi!”

“Gâu!”

“Mày đi đi, buổi tối mà đến kêu, ông đây… Ông đây…”

Anh nghĩ nghĩ đến địa vị của mình và Hoàng Mao ở trong lòng Thư Thư, đột nhiên phát hiện, anh không dám bắt nó đi như thế!!!

Nhìn nhìn thức ăn trên tay, “Mỗi ngày ông đều đem thức ăn giấu đi!”

“Gâu!”

“Được, coi như mày nghe lời, đến đây, trả lại cho mày này!”

Anh đổ thức ăn cho chó vào trong bát, sờ sờ nó, rồi sau đó bỏ đi.

Buổi tối.

“Thư Thư~”

Dư Vũ đem cô đẩy ngã ở trên giường, thấy trên mặt cô có vài tia phiếm hồng, nhất thời miệng lưỡi khô khan. Mặt chậm rãi gần sát xuống…

“Gâu!”

Mặt Dư Vũ tối sầm, Thư Trữ liền muốn đẩy anh ra.

“Không cần lo cho nó, kêu chút xíu ấy mà!”

“Gâu!”

“Anh tránh ra, em đi xem nó làm sao.”

Cô trừng Dư Vũ, thân thể Hoàng Mao không tốt, nếu như xảy ra chuyện gì…

Mở cửa, Hoàng Mao tiến vào, ghé bên giường Thư Trữ, lúc Dư Vũ không tới nó thường hay nằm đây.

Dư Vũ: “…”

Ngày hôm sau.

“Hoàng Mao! Sao mày không nghe lời tao?!”

“Gâu!”

“Mày nhìn mày xem, tao vừa nói thì sủa, buổi tối lại nháo, mày là đồ lừa đảo!”

“Gâu!”

“Còn dám sủa?!”

“Gâu!”

“…”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN