Lầu Dưới 249, Lầu Trên 251 - Chương 29: Ngủ anh ta
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
107


Lầu Dưới 249, Lầu Trên 251


Chương 29: Ngủ anh ta


Edit: melbournje

🤤

Ánh mắt Thư Trữ nhíu lại, nhìn về phía anh.

“Yêu cầu của tôi đối với bạn trai tương lai không cao lắm, chỉ cần bề ngoài đẹp trai, đối xử tốt với tôi, biết nấu ăn, không ngốc. Thỏa mãn bốn điểm này, tôi mới ngó tới.”

Dư Vũ nháy mắt mấy cái, cô còn nói,

“Anh cũng đẹp trai, coi như là biết nấu ăn, anh đối xử với tôi tốt không?”

Dư Vũ gật đầu, tôi không đối xử với cô tốt thì ai tốt? Tôi đây có thể nhường người phụ nữ nào đè đầu cưỡi cổ mình sao? Cũng không phải chỉ có cô thôi sao.

“À, xem ra tôi không thể xem xét anh được rồi.”

Dư Vũ giữ chặt cô, “Tôi đối xử với cô rất tốt.”

Thư Trữ quay đầu, nháy mắt mấy cái, “Nhưng mà anh còn một điều kiện chưa thỏa mãn.”

Cô không để ý tới anh, ra ngoài, chuẩn bị tới quán cà phê để hỗ trợ.

Dư Vũ đứng ở đằng kia suy xét, mình đẹp trai, đối xử với cô ấy tốt, biết nấu ăn, chưa thỏa mãn điều kiện nào nhỉ?

“Mẹ nó! Phá Thư kia, tôi ngốc chỗ nào?!”

Dư Vũ tìm một vị trí ngồi xuống, nhìn lén Thư Trữ đang bận rộn, đóng gói không ít đồ, cũng có người ngồi xuống, Dư Vũ một mình chiếm bàn hai người, nên cũng chả ai ngồi với anh.

Thư Trữ thấy anh ngốc nghếch nhìn bên này, cô cho rằng anh muốn ăn đồ ngọt, nên cầm cho anh vài miếng qua, rồi lại lần nữa đi vội.

Dư Vũ nhìn đồ ngọt trước mặt, một mặt ngờ nghệch, ông đây mà thích ăn cái này sao?

Một lát sau, anh lại nhìn nhìn đồ ngọt trước mặt, quên đi, Thư này có tâm một phen, mình cứ nếm thử xem sao?

Anh vừa ăn vào miệng, lại muốn ăn tiếp, Thư này thật đúng là chính là nói một đằng làm một nẻo, rõ ràng yêu mình, mà lại không nói. Quên đi, ai bảo tôi khoan dung độ lượng như vậy.

Dư Vũ bày ra một bộ mặt “tôi không so đo với cô”, “tôi dung túng cô”, nhìn Thư Trữ ngây ngô cười, lại đem đồ ngọt ăn vào miệng.

Ừm, cũng không tệ.

Thư Trữ xoa xoa bả vai, thấy Dư Vũ đã ghé vào trên bàn, ngủ được mấy giấc.

“Này!” Cô dùng sức vỗ bàn, Dư Vũ giật nảy mình lên.

“Động đất sao?”

“…”

Thấy là Thư Trữ, Dư Vũ xoa xoa bộ tóc có chút tán loạn, “Hết bận rồi sao?”

“Anh vẫn ở đây sao?”

“Chờ cô, cùng đi về.” Anh gãi gãi đầu, thật ra nhìn anh cũng được lắm, mái tóc đen xõa trên khuôn mặt trắng trẻo, còn ánh mắt kia thì híp lại, nhìn như ngập nước.

Thư Trữ có chút ngứa ngáy, nhưng cô nhẫn nhịn, không có đưa tay ra vuốt.

“Anh thích ăn đồ ngọt sao?”

“Xì! Nhìn mặt tôi giống thích đồ ngọt sao?”

Thư Trữ cười như không nhìn nhìn vỏ bánh rỗng tuếch trên mặt bàn.

Dư Vũ, nhịn.

Trên đường về.

“Cô đang nghĩ cái gì thế?” Dư Vũ nhìn về phía Thư Trữ luôn luôn trầm mặc.

Cô ngẩng đầu, một mặt nghiêm túc, “Cơm tối nay nên cho Hoàng Mao ăn cái gì?”

Mẹ nó! Địa vị của mình còn không cao bằng một con chó sao?!

“Tôi hầm thịt cho nó?”

“Được.” Thư Trữ gật đầu, cô chỉ biết làm thịt chiên, đương nhiên, luôn cho Hoàng Mao ăn thịt chiên, nhưng vậy cũng không tốt lắm.

Dư Vũ lên lầu trước để thu dọn, Thư Trữ mở cửa.

“Gâu~” Hoàng Mao nhào tới, Thư Trữ đón được nó, lui vài bước về sau mới đứng vững.

“Hoàng Mao, mày lại tăng cân rồi.” Cô vuốt vuốt lông nó, liền thả nó xuống.

“Đi, lên lầu trên ăn ké.”

“Cô ăn cái gì?” Dư Vũ một bên hầm thịt, một bên hỏi Thư Trữ.

“Ăn mì đi.”

Cô ngồi xổm ở phòng khách chơi với Hoàng Mao, Thư Trữ cũng không ngẩng đầu lên nói.

“Thêm một trứng hay hai?”

“Không cần.”

“Mì cà chua trứng, không thêm thì không thể ăn.”

“Vậy một nửa?”

“…”

Tối đó Thư Trữ ăn nửa trứng gà, Dư Vũ ăn một quả rưỡi.

Anh nhìn cô một mặt hưởng thụ đồ ăn mình làm, Dư Vũ nghĩ, nấu cả đời cũng đáng!

“Chừng nào anh đi?” Cô đang hỏi khi nào Dư Vũ đi quay.

“Còn một tuần, sao? Nhớ tôi à?” Dư Vũ cười vô lại.

Thư Trữ liếc mắt một cái.

“Gần đây cô làm gì?”

“Ăn, ngủ, chơi.” Thư Trữ trả lời anh 3 chữ.

“Cô như vậy là không có chí tiến thủ, vừa lười lại vừa hung ác, trừ tôi ra thì còn ai muốn cô nữa?”

Thư Trữ ngẩng đầu, “Có một câu này rất hay.”

“Cái gì?” Dư Vũ tò mò hỏi.

“Lúc tôi đang chơi game, người khác thì thức đêm tăng ca theo đuổi hạng mục; Lúc tôi câu cá, những người khác bán mạng bằng rượu để giao lưu cùng khách; Buổi tối khi tôi đang ngủ ngon, người khác thì thức đêm làm việc; Khi tôi đi ra ngoài du lịch, người khác thức suốt đêm để bán kế hoạch; đây là…”

Dư Vũ nhìn về phía cô, xem cô nói về bản thân.

“Người khác hơn hai mươi tuổi bất ngờ chết vì làm việc, mà tôi thì da đẹp, sắc thái tốt, tinh thần tốt.”

“Phụt.” Dư Vũ gật đầu, đúng, thật giống Độc Kê Thang, tôi cạn lời.

“Cô nói chuyện rất giống một người trên mạng.”

“Ai?”

Dư Vũ vuốt vuốt tóc, “Là fan hạng nhất của tôi, Độc Kê Thang!”

Khóe miệng Thư Trữ giật giật.

“Đúng rồi, lần trước Hoàng Mao đi tiêm là khi nào? Hai tuần trước sao?”

Dư Vũ nghĩ nghĩ, “Không sai lắm thì tầm đấy thôi.”

“À, chắc tôi phải mang nó đi tiêm.”

“Khi nào?”

“Ngày mai cuối tuần, vậy đi sớm chút, giờ ở bệnh viện thú y toàn người già xếp hàng thôi.”

Dư Vũ gật đầu, “Tôi cũng đi.”

“Anh đi làm gì?”

“Đứa nhỏ tiêm mà ba mẹ không cùng nhau đi, cẩn thận nó cáu.”

“Cút!”

Anh khuyên mãi, Thư Trữ cũng không chịu dẫn anh đi, Dư Vũ biết miệng, ủy ủy khuất khuất nhìn cô ra khỏi cửa.

Cô tắm rửa, mở máy tính, viết truyện đến hơn 9h, đăng chương mới lên, rồi sau đó đắp mặt nạ, mở Weibo.

Lưu Sa: Hưu Thư thật lợi hại, vì sao Cô Dịch gần như không xuất hiện chứ? Tôi còn rất thích anh ta, có tiền sớm thì sẽ có nhiều hạnh phúc mà.

Sóng to đào sa: Aaa, không cần, thích Tô Vị cơ, cầu tỏ tình Thu Đường!?!

Vui vẻ: Tôi cũng thích Tô Tô.

Chiêm chiếp thu: Tình yêu to lớn dành cho Tô Tô.

Lâu ngoại thanh sơn: Thật là ngọt quá đi

Ha ha ha: Sắp hết truyện thật rồi sao?

Thư Trữ sờ sờ cằm, viết,

Hưu thư: Chắc tầm tuần sau là hết, truyện mới thì sau đó không lâu sẽ có.

Nước mắt có độc: Được, thật hóng truyện mới quá đi

Lâu ngoại lâu: Aaaaa! Theo đuổi lâu như vậy rồi nên muốn truyện mới lắm rồi! Cô mau mau lên truyện mới nha.

Người rảnh rỗi: Luyến tiếc, huhuuu~

Thư Trữ cười mà lướt một lát, trong lòng còn rất cảm động. Lại vào Weibo Độc Kê Thang, chính là một cảnh tượng khác…

Tôi yêu độc đại: Độc Đại hai ngày nay đi đâu vậy? Tên họ La kia cũng chả thấy gì, không phải cô ấy đi thu thập anh ta chứ?

Giấc mộng ngàn năm: Độc Đại khả năng đi tìm Dư Vũ rồi, hahaha

Nhìn lại ăn tháng tươi đẹp trước đây: Đến đoán một chút xem, Độc Đại phạm tội giết người thì hình phạt là gì. Hahaha

Cửu lục cửu: Haha, ngủ anh ta đi!

Cẩu vui vẻ: Hahaha

Sông lớn: Hahaha

Thư Trữ đọc một chuỗi haha kia, cảm giác kỳ thị rất lớn.

Độc Kê Thang: Tôi hoài nghi tôi vào nhầm Weibo, mọi người chắc chắn là một đám anti…

Phía dưới lại bắt đầu rào rào bình luận,

Ha ha ha: Độc Đại có phải đã ngủ với anh ta rồi không, hahaha

Hồng y: Độc Đại còn bộ tộc độc thân chúng tôi mà, đừng nên bỏ đi chứ

Ngưu: Độc Đại, hahaha, nói cho chúng tôi biết mau, cô cùng Ngư kia có gian tình gì không??

Tiểu hoa hồng: Thổ lộ đi Độc Đại

Tôi yêu độc đại: Đúng, thổ lộ đi

Độc Kê Thang: Đã có 81 tiểu thiếp? Các người muốn tới 82, 83 sao?

Cô cười lướt một lát, một bình luận nhảy ra.

Ngư ngư: Đừng nói méo mó nữa, nhỡ đâu Đại Ngư đã có đối tượng rồi, mà không có đối tượng thì cũng đã có người trong lòng. Người dưới lầu kia tuyệt đối thích tôi, mẹ, đã nói tôi tốt như vậy, sao mà ai đó có thể không bị mê đảo chứ.

Cô cười lạnh một tiếng.

Độc Kê Thang: Có một người đàn ông cảm thấy cuộc sống của mình dường như không còn ý nghĩa nữa, nên anh ta đi tìm một đại sư, hỏi, “Đại sư, thế giới này không thân thiết đối với con, con cảm giác thế giới này đều là người xấu, nhân cách xấu xí, không bao giờ có thể bằng phẩm chất cao thượng này của con.” Đại sư cái gì cũng không nói, đưa cho anh ta một túi to, bảo anh ta nhặt rác, người đàn ông nhét đầy túi, đột nhiên tỉnh ngộ, nói, “Đại sư, thầy muốn nói với con thế giới này tựa như bịch rác, bảo con phải dùng sức mạnh mà bao dung nó, ra nước bùn mà không bị nhiễm theo đúng không ạ.” Đại sư cười lắc đầu, lại đưa cho anh ta một cái túi to, “Tôi chỉ là muốn nói cho cậu, ảo tưởng, cứ tiếp tục ảo tưởng đi.” / Kèm ảnh: Ha ha ha

Dư Vũ theo trên giường nhảy lên, “Mẹ nó, Độc Kê Thang này!”

Rồi sau đó cô không để ý trên mạng nữa, đóng máy tính, ngủ, ngày mai còn có việc..

Sáng sớm, dắt Hoàng Mao, Thư Trữ lái xe ra ngoài, mới ra khỏi cửa tiểu khu, lúc này đường còn không có ai, một chiếc xe vọt tới, Thư Trữ vội vàng tránh nó, nhưng vẫn quá sát, xe đối phương và xe vô “uỳnh” một tiếng.

“Tôi mẹ nó!” Cô còn chưa tức giận xong, “Phanh!” Một tiếng, xe của Thư Trữ suýt nữa văng mất.

Theo tiếng nổ, lỗ tai của cô vang lên, cả người tê rần, nên sau đó cái gì cũng không biết.

“Gâu gâu gâu!” Dư Vũ đang ở nhà ngủ, một tiếng chó sủa kêu lên.

Anh đứng lên mở cửa, “Hoàng Mao? Sao mày lại ở đây.”

Hoàng Mao cắn quần của anh kéo ra ngoài, Dư Vũ sửng sốt, “Mày làm gì thế? Không phải là mày cùng Thư Thư đi tiêm sao?”

Hoàng Mao kêu, ngực Dư Vũ căng thẳng, giống như có chuyện xấu gì xảy ra vậy.

“Bịch bịch bịch” Dư Vũ hoang mang rối loạn chạy xuống, mãi cho đến bên trái đường của tiểu khu.

“Thư Trữ!”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN