Lầu Dưới 249, Lầu Trên 251 - Chương 34: Thắng kiện
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
58


Lầu Dưới 249, Lầu Trên 251


Chương 34: Thắng kiện


Người đàn ông ngồi phía trước không nói chuyện, Thư Trữ liền muốn mở cửa, nhưng mà cửa đã bị khóa.

“Rốt cuộc thì anh là ai?!”

“Cô Thư, đi cùng chúng tôi một chuyến đi.”

Thư Trữ nhăn nhíu mày, “Anh là người mà nhà họ Trâu tìm đến đúng không, các người đây là đang bắt cóc đấy!”

Người đàn ông cũng không đáp lời, Thư Trữ thở mạnh ra một hơi, yên tĩnh dựa vào ở phía sau, hôm nay cô mặc quần áo phong cách dễ vận động, tay cô nhẹ nhàng sờ hướng cổ áo.

“Ông muốn nói cái gì?”

Trâu Kiến Quốc cười cười, “Cậu Dư, có chuyện gì không thể giải quyết kín sao? Thằng con trai tôi phạm lỗi sai, tôi sẽ bắt nó đi xin lỗi, về sau nhà họ Trâu tôi vĩnh viễn nợ cậu một ân tình tình, làm bè bạn với nhau, cần gì phải náo động không vui, anh chết tôi sống chứ.”

Răng Dư Vũ cắn chặt, Thư Trữ bị thương thành như vậy, các người nghĩ xin lỗi là đã xong việc rồi sao?

“Chúng ta đều là công dân tuân thủ luật pháp, nếu làm việc trái pháp luật ắt hẳn sẽ bị phạt, ngài Trâu đây hẳn là phải biết rõ hơn so với tôi chứ?”

Sắc mặt Trâu Kiến Quốc lạnh đi vài phần, “Cậu Dư, cậu thật sự muốn dùng thực lực của bản thân, hoặc là dùng gia nghiệp của ba cậu cùng nhà chúng tôi (1) cá chết lưới rách sao?”

Nếu Dư Liên Thắng mà đấu cùng nhà họ Trâu, thật sự có thể nói là cá chết lưới rách. Bọn họ có thể ép chết một thương nhân, nhưng với cấp bậc của Dư Liên Thắng, cũng có thể kéo bọn họ xuống nước.

Dư Vũ đột nhiên nở nụ cười, “Ngài Trâu, ai nói cha tôi là người đấu cùng các ông vậy, người giúp tôi cũng có thực lực ngang hàng nhà họ Trâu đấy.”

“Ai dám đấu với tôi?”

Dư Vũ hếch mày, “Vậy nhà họ Bạch thì sao?”

Đồng tử Trâu Kiến Quốc co rụt lại, chau mày, thì ra là là người nhà họ Bạch, được lắm, Bạch Chúy!

Sắp mở phiên toà, Dư Vũ nhìn giờ một chút, làm sao Thư Trữ còn chưa có đến?

Lúc này điện thoại anh vang lên, là vệ sĩ.

“Cậu Dư, không thấy cô Thư đâu, cô ấy đã bị một người giả mạo chúng tôi đưa đi rồi!”

“Anh nói cái gì?!”

Dư Vũ kích động đứng lên, trong lòng hốt hoảng, tiến về phía trước nhanh hơn, “Là ông?!”

Trâu Kiến Quốc cười khẽ, “Cái gì mà là tôi?”

Ông ta không nói gì, biểu cảm thì không cần nói cũng hiểu.

Dư Vũ muốn nhào lên, nhưng luật sư cùng hai vệ sĩ cản anh lại, “Đây là ở phiên toà đó! Bình tĩnh!”

Anh trừng đôi mắt đỏ ngầu nhìn Trâu Kiến Quốc, “Ông đây là phạm pháp, tôi sẽ không bỏ qua cho ông!”

Trâu Kiến Quốc chỉ cười, thoạt nhìn như đã biết trước, “Nghe nói cô Thư bị tông nên bị thương ở đầu, cậu nói xem lại bị tông một lần nữa thì sẽ như thế nào?”

“Khốn nạn!”

“Đại Ngư, bình tĩnh.” Luật sư là người mà Dư Liên Thắng tìm, tư lịch rất cao, thực lực cũng rất khỏe mạnh, phiên tòa này anh ta cũng đã hết tâm, khả năng thắng kiện cũng rất lớn.

“Mở phiên toà rồi.” Có người đến nhắc nhở.

“Cậu Dư… Phiên tòa này nên như nào, trong lòng cậu hẳn là phải biết nhỉ?”

Trâu Kiến Quốc nói xong, liền cùng Trâu Chính Dương mang theo nhóm luật sư đi vào trước, Dư Vũ hung hăng trừng mắt nhìn bóng lưng bọn họ.

Anh gọi cho Dư Liên Thắng.

“Ba, Trâu Kiến Quốc khốn nạn kia đã bắt cóc Thư Trữ đi rồi!” Giọng nói của anh có vài phần khổ sở, phẫn nộ, vẫn có vài phần ủy khuất.

Dư Liên Thắng trong lòng đau xót, “Con cứ yên tâm lên tòa đi, bây giờ ba sẽ nhờ người đi tìm thử, con đừng lo lắng, sẽ không có chuyện gì đâu.”

“Ba, cầu xin ba vậy.”

Hốc mắt Dư Liên Thắng đỏ lên, con ông đã trưởng thành rồi, trưởng thành trong đau khổ, khi thích một cô gái, nó đã biết có trách nhiệm hơn, buông mọi tính cách bướng bỉnh của một người con trai.

Vốn phải mài dũa năm năm, nhưng vì một cô gái, một phần trách nhiệm, anh đã trưởng thành hơn hẳn.

Dư Vũ ngồi trên đất, nhớ kỹ, Thư Trữ, Thư Thư.

Luật sư dẫn theo anh đi vào, bên trong phiên toà rất trang nghiêm, ba vị thẩm phán ngồi ở vị trí trên cao, phảng phất có cái gì oan án, có cái gì ủy khuất, đều có thể có được kết quả như mong muốn.

Edit: melbournje

Nhưng mà nhìn nhìn lại người vốn nên bị bắt từ sớm là Trâu Chính Dương vẫn còn ngồi đây, Trâu Kiến Quốc thì ngồi ở vị trí bên nghi phạm.

Mà Dư Vũ cùng Trâu Kiến Quốc, ngồi cũng tương đương nhau, ánh mắt đấu lại nhau, nhưng Trâu Kiến Quốc lại mang theo vài phần thoải mái.

Sau khi đọc đơn khởi tố, nhân viên công tố hỏi Trâu Chính Dương nhận tội hay không. Luật sư nhà họ Trâu lập tức đứng lên phản đối, nói cái mà Dư Vũ đưa ra không gọi là chứng cứ, cực kì phản bác.

“Phản đối, bị cáo đang già mồm át lẽ phải, nghi phạm đã chính miệng thừa nhận với tôi rằng anh ta là người lái xe, hơn nữa còn tiến hành ẩu đả với tôi.”

“Phản đối, chứng cứ mà nguyên cáo cung cấp là chứng cứ đã qua xử lý, theo tôi và đương sự của tôi cùng cả nhân chứng ở đây, nguyên cáo đã tiến hành nói những ngôn ngữ kích thích, đương sự của tôi lúc đó bị say rượu, nên cũng bị kích động theo, chẳng phải đương sự của tôi…”

“Bị cáo rõ ràng đang vặn vẹo sự thật, đầu tiên…”

Hai bên kịch liệt tranh cãi, Dư Vũ trầm mặt xuống, trong lòng chỉ có sự lo lắng đối với Thư Trữ.

Vết thương của cô còn chưa ổn hẳn, cũng không biết hiện tại cô thế nào, nghĩ như nào, chỉ hận không thể lập tức đi tìm cô.

“Tôi nghĩ nguyên cáo kiện đương sự của tôi cũng không hợp lý, việc đánh nhau với nguyên cáo thì đương sự của tôi sẽ chịu trách nhiệm, nhưng mà nói gây chuyện rồi chạy trốn, uy hiếp người ta thì không nằm trong phạm vi mà đương sự của tôi phải gánh vác trách nhiệm.”

“Huống hồ, anh Dư đây làm minh tinh, nói mình chỉ là bạn trai của cô Thư, còn không phải chồng. Thẩm phán, chúng ta không thể không nghĩ tới việc cậu Dư bởi vì một ít danh lợi hoặc là sự nổi tiếng, mà phỉ báng đương sự của tôi chứ? Dù sao nếu là người bị hại, sao cô Thư cũng không xuất hiện ở tòa.”

Nói đến đây, Trâu Kiến Quốc nhìn Dư Vũ rồi nhẹ nhàng cười, có ý uy hiếp, không cần nói cũng biết.

Dư Vũ nắm tay nắm chặt.

Hai bên tiếp tục tranh chấp, có ý kiến, chứng cứ có thể tin, nhưng nhà họ Trâu không đồng ý, đưa ra lập luận nói Dư Vũ là bạn trai chứ không phải là chồng, mà Thư Trữ lại còn không tới, nói anh vu oan cho Trâu Chính Dương, động cơ không thuần khiết, phiên toà tạm thời chưa có kết quả, tuyên bố tạm thời nghỉ một chút.

Dư Vũ lập tức gọi cho Dư Liên Thắng, hỏi về Thư Trữ.

“Tìm được xe của người đó rồi, đã biết định vị hiện tại của bọn họ, nhưng mà bọn họ không hề chuyển động, Dư Vũ, người ba nhờ sắp tới chỗ đó, bên con còn có thể…”

“Ba… Chú ý sự an toàn của Thư Trữ.” Giọng nói của anh có sự lo lắng.

Phiên toà lại tiếp túc, Trâu Kiến Quốc nói, “Trong vòng mười phút từ khi phiên toà bắt đầu tiếp tục, nếu cậu không buông tay, thì cậu cũng không tìm được cô ấy đâu.”

Dư Vũ cắn môi, anh chưa từng cảm thấy bất đắc dĩ như bây giờ, mấy cái tên khốn nạn này! Mấy người đều nên xuống địa ngục hết đi!

Mở phiên toà được năm phút, luật sư nói một tiếng, “Thẩm phán, đương sự của tôi có chuyện muốn nói.”

Dư Vũ dùng ánh mắt tràn ngập hận thù nhìn đối diện, run run há mồm, “Mẹ nó…”

“Chờ một chút.” Vị thẩm phán bên tay trái lên tiếng, mọi người nhìn về phía ông ta.

“Nạn nhân có yêu cầu ra tòa.”

Dư Vũ cùng Trâu Kiến Quốc đồng thời ngẩng đầu, một người thì tràn ngập kinh hỉ, một người còn lại thì tràn ngập sự không thể tin.

Thư Trữ chậm rãi đi ra, trên đầu còn băng bó, chậm rãi tiêu sái, chân còn chưa có khá lên hoàn toàn.

Cô còn cười với Dư Vũ, lập tức có người nhường chỗ cho cô ngồi cạnh Dư Vũ, Dư Vũ run run nắm tay cô.

Thư Trữ vỗ nhẹ mu bàn tay anh.

Nhân viên công tố nói, “Xin mời nạn nhân trình bày.”

Thư Trữ đứng lên, “Thẩm phán, tôi không chỉ muốn tố những người này gây chuyện rồi chạy trốn, uy hiếp đe dọa người bị hại, còn tiến hành bắt cóc tôi, có ý đồ muốn phá hỏng phiên toà này.”

“Nạn nhân có chứng cứ gì không.”

Thư Trữ nhìn Trâu Kiến Quốc, cười một cái lạnh như băng, “Có, người bắt cóc đã bị bắt được, có thể thẩm vấn để tìm ra chủ mưu.”

Dừng một chút, cô đầy tự tin nói,

“Mặt khác, tôi có video về hiện trường vụ án lúc đó.”

“Không có khả năng, không có khả năng, không thể có video gì cả, rõ ràng là đã xử lý sạch sẽ rồi!”

Trâu Chính Dương từ xa xa nhìn thấy Thư Trữ lấy ra một chiếc USB hình con cá nhỏ, lúc này mới thật sự hoảng, hô to gọi nhỏ, nhìn về phía Trâu Kiến Quốc.

Trâu Kiến Quốc nhắm mắt lại, một mặt tuyệt vọng, là ông ta dạy con sai, hết thuốc chữa rồi.

Thư Trữ cười, thu hồi “USB” trên tay, “Thẩm phán, bị cáo đã nhận tội.”

Trâu Chính Dương uống rượu, gây chuyện rồi chạy trốn, uy hiếp người bị hại, ấu đả Dư Vũ, tất cả tội danh đều đã được thành lập.

Về chuyện vì sao còn chưa có phán xét cuối cùng, vì bắt cóc Thư Trữ một chuyện, cục cảnh sát còn muốn lấy lời khai, chờ kết quả có rồi cùng kết tội một thể.

Trâu Kiến Quốc phảng phất như già đi mười tuổi, mẹ Trâu khóc đến nỗi trời đen kịt.

Trâu Kiến Quốc đi tới, run run giọng hỏi, “Ai cứu cô?”

Người trả lời là Dư Vũ, “Đương nhiên là người có thể chịu được nhà họ Trâu, thế nào, hiện tại đã biết bản thân mình gây ra bao nhiêu thù hằn rồi chứ.”

“Bạch Chúy.” Trâu Kiến Quốc nói ra cái tên này, như là đã nhớ rõ, ông ta xoay người bước đi, Dư Vũ, Thư Trữ, Bạch Chúy, một người cũng không thể bỏ qua!

“Cô Thư thật lợi hại, dùng một con cá giả làm USB, vậy mà khiến Trâu Chính Dương nhận tội.” Luật sư giơ ngón tay cái với Thư Trữ, Thư Trữ cười khẽ, vuốt con cá này, đây là cái mà cô đã đánh mất, còn cái giống cô của Dư Vũ, thì cô đang để ở nhà.

Thư Trữ nhìn về phía Dư Vũ, còn chưa kịp nói chuyện, đã bị ôm chặt lấy.

“Thư Thư, Thư Thư…”

Hai giọt nước mắt nóng bỏng, rơi xuống gáy Thư Trữ, hốc mắt cô cũng đỏ lên, người này chắc hẳn đã lo lắng lắm.

“Đại Ngư…”

Chờ Dư Vũ nói được bình thường đúng là không dễ dàng, anh hỏi cô, “Ai cứu em?”

Thư Trữ cười, “Tự thoát, nhưng mà có tiếp ứng.”

Rồi sau đó cô bĩu bĩu môi nhìn sang hướng bên kia, Dư Vũ quay đầu, ngây người một chút, chỉ phun ra hai chữ,

“ĐM!”

chỉ là phân cách thôi đừng để ý:v

(1) Cá chết lưới rách: Kiểu không phải cá chết thì cũng sẽ là lưới rách, dạng như đấu sống còn á, không ngần ngại gì nếu cả 2 cùng thiệt. (Mình giải thích theo ý hiểu riêng ạ)

Sơ lược thêm về một vài từ khó hiểu trong chap này ạ, nạn nhân thì là người bị hại rồi, bị cáo là người đã bị Tòa án quyết định đưa ra xét xử, thẩm phán thì là người được bổ nhiệm theo quy định của pháp luật để làm nhiệm vụ xét xử những vụ án và giải quyết những việc khác thuộc thẩm quyền của Toà án, Nguyên cáo là người có quyền, lợi ích liên quan trong một vụ án hình sự có đơn yêu cầu Toà án buộc người phạm tội phải bồi thường thiệt hại cho mình do hành vi phạm tội của họ gây ra. (nguồn: Google)

Ok nếu mà bạn đọc xong chap này mà thấy vô lý hay gì gì đó thì tác giả cũng có nói là chương này buff hơi nhiều nha, mng miễn cưỡng đọc tạm vậy ạ.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN