Lầu Dưới 249, Lầu Trên 251
Chương 48: Kết (1)
Dư Vũ mặc bộ tây trang đặt may, màu xám bạc mặc ở trên người anh thực sự đẹp mắt. Thân hình cao ngất, tóc mái chia về một bên, khuôn mặt dễ nhìn lộ ra.
“Đẹp không?”
“Đẹp.” Thư Trữ gật đầu, đi lên hôn anh một lát.
Dư Vũ đang chuẩn bị hôn lại, Thư Trữ đã nói, “Chuẩn bị đi đi.”
Dư Vũ sửng sốt, “Còn sớm mà.”
“Anh đi sớm một chút đi, dịp quan trọng như vậy, nên sớm một chút mà trò chuyện cùng mấy thầy của anh.”
Dư Vũ cảm thấy hợp lý, gật gật đầu, “Vậy đi, anh đi trước, chờ anh về nhé.”
Hôn cô một lát, anh liền ra khỏi cửa.
Thư Trữ vụng trộm từ cửa sổ nhìn anh rời khỏi tiểu khu, nhanh chóng thay quần áo, cầm túi ra khỏi cửa.
Còn cái gì mà tạo hình với hóa trang, không còn kịp nữa rồi!
…
“Wow! Tiết ảnh đế! Mau chụp, mau chụp.”
Phóng viên ngồi xổm ở cửa, đây không phải thảm đỏ, nhưng có không ít người nổi tiếng.
Ăn mặc so với thảm đỏ đương nhiên cũng tùy ý hơn một ít, các phóng viên cũng đều ở cửa khách sạn chụp ảnh.
“Đm! Đm! Dương Tuyết cũng tới rồi?!” Lại là tiếng chụp ảnh điên cuồng, nữ minh tinh này thật sự hot.
“Đó là… A! Tiền bối Mẫn Kiệt!”
“A a a! Muốn điên rồi, Âu Dương phu nhân!!!” Âu Dương quay rất nhiều bộ phim hay, từng là một nữ thần trong lòng nhiều một thế hệ, đã lui về ở ản nhiều năm, sao đột nhiên nay lại xuất hiện rồi?
“Tùy Hảo Thiến?! Aaaa! Tình nhân trong mộng của tôi.” Người này cũng đã tránh bóng rất nhiều năm.
Phóng viên tiếp tục chờ mong, hi vọng lại có mấy vị đã ở ẩn tiếp tục xuất hiện.
Xa xa lại có một chiếc xe nữa tới, phóng viên cầm máy ảnh nhắm ngay, xoa xoa tay, liều mạng chen lên phía trước, “Hả? Anh ta?”
Dư Vũ? Đây không phải là người mới sao?
Quên đi, mặc kệ, trước tiên cứ chụp cái đã, nếu như lại có tin tức gì lớn thì sao
…
Mọi người tới gần đủ, diễn viên, nhà sản xuất, đạo diễn, bộ văn hóa, đều đi vào.
Phóng viên đang chuẩn bị buông máy ảnh, liền thấy một người phụ nữ tới.
Ngoại hình xinh đẹp, nhưng mà ăn mặc tương đối tùy ý, cũng không giống cái gọi là nữ minh tinh.
“Đây là ai vậy?”
Thẳng đến khi cô gái này đi vào, cũng không có mấy phóng viên chụp ảnh, đều đang nghi hoặc đánh giá, phải biết rằng, ngay cả người đại diện, trợ lý cũng không tới cùng.
Uông Chấn buông máy ảnh, vỗ vỗ bả vai, nhìn Tiểu Chu bên cạnh đang chụp nghiêm túc.
Anh khinh khẽ đẩy cậu ta một chút, “Nè, cậu có biết cô ấy là ai không?”
Tiểu Chu kiểm tra lại ảnh, gật gật đầu, ừm, chụp không tồi.
“Cậu biết sao?”
Tiểu Chu nhìn anh như đang nhìn một kẻ ngốc, “Không biết.”
“Vậy sao cậu chụp nghiêm túc như vậy.”
“Cậu nói xem hôm nay còn ai chưa đến?”
“Ai?”
“Biên kịch có ba người, cậu đã chụp hai người rồi.”
Uông Chấn nháy nháy mắt, một mặt mờ mịt, rồi sau đó đột nhiên nhảy lên, “Đm, vậy người vừa nãy là Hưu Thư sao?!”
Phóng viên nghỉ chân bốn phía chấn động, mở to hai mắt nhìn. Chỉ có một vài phóng viên, ôm máy ảnh, âm thầm cười trộm.
Lúc Thư Trữ đi vào đã có không ít người đến, người phục vụ dẫn cô đi vào, đại sảnh trang trí hoa lệ, mọi người thấp giọng trao đổi. Đây không tính là tiệc tối chính quy, chỉ như là mở họp, nhất quán là đại hội đường cách cục (sorry mng đoạn này mình k hiểu nên để tạm convert, sẽ chỉnh lại sau:<), nhưng hôm nay hầu như là những người trong giới, chỉ là hội thảo, cũng không cần quá quy củ. (Chương trước mình có nói là họp báo nhưng mình vừa edit chương này thì nhận ra kphai nhé, kiểu tiệc thôi)
Thư Trữ liếc mắt một cái, Dư Vũ đang cùng các thầy nói nói cười cười, không có chú ý tới cô. Bước chân cô nhẹ nhàng, đi thẳng đến hai người biên kịch khác, hai người này cô đều biết.
“Thầy Trương, thầy Lưu.”
“Thư Thư đến đây, đến đây, ngồi đi.” Thầy Trương là một vị biên kịch có thâm niên, trên tay ông ấy đã sản xuất ra rất nhiều bộ ohim có rating khủng, vài năm gần đây chuyển sang chiến đấu chiến trường phim điện ảnh, thành tích cũng tương đối tốt.
Thầy Lưu lão nghiêm túc, người này có rất nhiều điều truyền kỳ, viết rất nhiều kịch bản tốt. Bản quân văn này của Thư Trữ, rất nhiều vấn đề đều là ông ấy sửa, về mặt tri thức thì phong phú, đối với chuyện này lại tích cực, là một tiền bối rất chuyên nghiệp.
Ba người hàn huyên tán gẫu, đạo diễn và người của bộ văn hóa cũng đang trò chuyện, vẫy vẫy tay với bọn họ từ xa.
Ba người đi qua, người phụ trách liền hỏi bọn họ, “Một lát nữa ba vị có gì muốn nói không?”
“Tôi không có gì hay để nói, Thư Thư muốn nói gì không? Cháu là tác giả.”
Thư Trữ vội vàng lắc đầu, cô cũng không có gì để nói, ở đây đều là người tài ba, diễn phim cô cũng không hiểu, trước mắt sửa kịch bản cô cũng đã vừa lòng.
Khi đến giờ, người phụ trách liền muốn đi, có một vài phóng viên cũng vào được. Thư Trữ theo phản xạ có điều kiện, tìm một góc kín, rồi sau đó bị hai người thầy lôi kéo, ngồi ở hàng thứ hai.
Dư Vũ nháy nháy mắt, Thư Thư? Lại chớp mắt một chút, liền không thấy nữa.
“Như thế nào?” Lão Đặng hỏi anh.
Dư Vũ vỗ vỗ mặt, nở một nụ cười, “Không có chuyện gì, thầy Đặng.”
Nhìn lầm rồi đi, Thư kia làm sao có thể ở chỗ này, haiz, thật sự là nhớ cô quá rồi…
MC nói chuyện, cảm ơn mọi người một chút, phóng viên ở phía sau điên cuồng chụp ảnh, người chủ trì giới thiệu, “Đầu tiên, cảm ơn bộ văn hóa…”
“Cảm ơn đạo diễn…”
“Cảm ơn những biên kịch là thầy Lưu Giai Dũng, thầy Trương Dương Chính, cùng với biên kịch viết nguyên tác Hưu Thư.”
Thư Trữ đi theo vài người thầy đứng lên, gật đầu chào hỏi với phóng viên.
Trên mặt cô có chút cứng ngắc, vẫn nắm quần áo, hướng phía Dư Vũ nhìn thoáng qua.
Nghe thấy tên Hưu Thư, Dư Vũ ngẩng đầu, rốt cuộc ông đây phải nhìn được mặt kẻ địch!
Nhìn qua về phía trước, đối diện với ánh mắt Thư Trữ…
Tầm mắt hai người chạm nhau hai giây, Thư Trữ ngồi xuống, Dư Vũ cứng ngắc ngồi ở chỗ dó gắt gao nhìn thẳng cái ót kia. Đó là nơi anh từng cọ qua vô số lần, nơi những ngọn tóc mà anh đã từng quyến luyến, mái tóc đen mà anh đã từng ôn nhu vuốt qua…
Rồi sau đó chính là MC, cùng với lãnh đạo nói chuyện, tổng kết được chính là ba điểm, phải nhanh, và chính xách, muốn kết hợp được giữa trend hiện tại và tinh thần đảng.
Lại cảm ơn bọn họ, hi vọng bọn họ chịu khó vất vả một ít, trước Quốc Khánh, đem siêu phẩm này chiếu ra.
Rồi sau đó đạo diễn phát biểu, nói một ít điều cần chuẩn bị và chú ý, để cho mọi người thảo luận và trao đổi, làm quen nhau trước.
Sau khi rời khỏi chỗ ngồi, có người phục vụ bưng rượu đi tới, tốp năm tốp ba, tán gẫu với nhau.
Thư Trữ đứng lên, đi tới chỗ Dư Vũ, anh cũng đang đứng lên, đi tới toilet.
Dư Vũ nhìn gương, ngẩn người, rửa mặt một chút, lại đi ra ngoài, dừng lại ở cửa, Thư Thư…
Đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy Thư Trữ mà không nhào tới, ngược lại đi qua bên cạnh cô, mặt không biểu cảm.
Thư Trữ cũng là lần đầu tiên thấy, thì ra biểu cảm bình tĩnh so với nổi giận lại càng đáng sợ hơn.
Thấy anh đi qua bên cạnh, Thư Trữ đuổi theo, đi ở bên cạnh anh, nhẹ nhàng nắm tay anh.
Dư Vũ hơi hơi từ chối một chút, Thư Trữ nắm chặt hơn.
Cô dùng ngón út nhẹ nhàng gãi gãi trong lòng bàn tay anh, Dư Vũ đứng yên, cảm nhận bàn tay nhỏ bé kia đang tác quái, cùng thân thể cô đi tới, mặt lấy lòng…
Có phải hay không khi thích một người, đều sẽ trở nên không có nguyên tắc, rõ ràng ngay cả một câu xin lỗi cô cũng không có, mà quân lính của anh đều bị đánh bại trước rồi…
Nắm tay cô nâng lên, anh dùng sức một cái, Thư Trữ liền thấy bản thân mình bị một luồng lực đè lên trên tường ở hàng lang, rồi sau đó trên môi mềm nhũn.
Một hương vị quen thuộc ào đến, tim cô đập thình thịch, miệng buộc phải mở ra đầu lưỡi đã bị câu lên, theo anh triền miên lưu luyến không rời.
Lúc hai người tách ra, một sợi chỉ bạc còn lưu lại nơi khóe miệng Thư Trữ, Dư Vũ nâng mặt cô tự nhiên mà lau đi.
Thư Trữ nhìn ánh mắt anh, bình phục lại nhịp tim đang đập loạn của bản thân.
Rồi sau đó bên cạnh truyền đến giọng nói, hai người nhìn qua.
“Khụ khụ, hai người tiếp tục đi.” Đậu Quốc Huy cười cười, lui trở về, hai người còn chưa lấy lại tinh thần, đầu của ông lại lộ ra.
“Đại Ngư, cố lên!”
Dư Vũ, Thư Trữ: “…”
Editor: melbournje
Bên ngoài, các phóng viên ngồi xổm ở cửa đều đang chuẩn bị gửi ảnh về công ty, phải biết rằng, tin tức, phải càng mới càng tốt.
Uông Chấn đụng Tiểu Chu một chút, lấy lòng cười cười, “Cái kia, có thể cho tôi một tấm hình của Hưu Thư không…”
Tiểu Chu để máy tính lên đầu gối, tiếp tục thao tác của bản thân, “Tự chụp đi.”
Uông Chấn lại cọ cọ, “Cho một tấm thôi~”
Tiểu Chu không để ý, đem ảnh chụp gửi đi, rồi sau đó người trong công ty bắt đầu viết tin tức, rồi đăng bài.
Weibo đã sớm có người nhanh tay đăng lên, nhưng cụ thể có phải không phải Hưu Thư Đại Đại không, còn phải chờ ảnh của phóng viên.
Nhưng chuyện này cũng không hề ảnh hưởng tới náo nhiệt trên mạng, Hưu Thư Đại Đại sẽ là siêu cấp mỹ nhân ư? Vấn đề này, hiện tại đã ở hot search trên Weibo.
Uông Chấn bĩu môi, quên đi, ông đây tự chụp
Khi tan cuộc.
Một đám lãnh đạo già lần lượt đi ra, các phóng viên thủ đều chụp đến rút gân, Uông Chấn đứng một bên chú ý tới Hưu Thư.
Đi ra không ít người, Hưu Thư cũng đi ra, cùng vài biên kịch trò chuyện, Uông Chân đem máy ảnh nhắm ngay tới cô, rồi sau đó chậm chạp không ấn chụp, bị kinh ngạc rồi!
Cô đang nắm tay Dư Vũ!
Uông Chấn không thể tin dụi dụi mắt, nhìn về phía Tiểu Chu bên cạnh, cậu ta cũng trợn tròn mắt, một mặt giật mình.
Phục hồi tinh thần lại chính là một trận tiếng chụp ảnh, bởi vì phóng viên đều điên mất rồi!
Dư Vũ dắt tay Hưu Thư!
Bạn gái của Dư Vũ là Độc Đại!
Chia tay hay là ngoại tình đây?!
Đăng ảnh lên Weibo, mười phút đã lên đầu đề, Weibo giờ đã đông đúc.
Nhân viên kỹ thuật: Đừng mắng chúng tôi nữa, cái nồi này chưa từng nghĩ tới!
Người đại diện của Dư Vũ còn chưa lấy lại tinh thần, Dư Vũ? Hưu Thư? Hai người bọn họ nắm tay nhau? Đùa tôi sao? Thê nô đâu rồi? Lúc bấm vào xem ảnh, vừa thấy, đầu tiên là sửng sốt thật lâu, rồi sau đó cười một trận điên cuồng thật to.
Nghệ sĩ trong tay có tình yêu lưu luyến thật đáng sợ, nhưng nếu người nọ là đại V trên Weibo thì sao? Nếu người nọ có một thân phận khác là một tác giả lớn và biên kịch lớn thì sao?
Nhưng đừng vui quá!
Rồi sau đó trang web official đăng ảnh lên, chứng minh rằng người mà Dư Vũ nắm tay chính là Hưu Thư.
Tại Weibo của Dư Vũ.
Cuộc sống: Đm, cặn bã nam!
Tiểu Ngư Đại Ngư: 55555 không tin anh là người như vậy, cầu chân tướng
Tôi yêu Độc Đại: ĐM, Độc Đại đâu?! Vốn đang chúc phúc hai người, kết quả…
Sông lớn: Trước công chúng như vậy, chắc là chia tay rồi?
Lui tới: Cặn bã nam, tôi nhổ!
…
Tại Weibo của Hưu thư.
Năm tháng tĩnh hảo: Aaa, không tin
151: Thật kinh ngạc, thế nào lại thích Dư Vũ vậy, cầu chân tướng.
agn: Tôi tin Độc Đại, năng lượng như vậy, ít nhất không có khả năng làm tiểu tam.
Tưởng niệm: Có thể là Dư Vũ cùng Độc Đại chia tay rồi?
666: Cầu chân tướng!
…
Mà tại Weibo Độc Kê Thang.
Nhìn lại năm tháng tươi đẹp trước đây: Đm, Độc Đại, nói, cô chia tay rồi hay là bị phản bội, ông đây chuẩn bị bàn phím sẵn sàng rồi
Tiểu hoa hồng: Ha ha ha ha ha ha, Độc Đại trở về cuộc sống độc thân quý tộc đi
Sông lớn: Ôm ôm Độc Đại.
Tôi yêu độc đại: Không có chuyện gì, Độc Đại cô còn có chúng tôi.
Năm tháng: Ôm ôm ~ trở về với độc thân quý tộc đi.
…
Người đại diện gọi cho Dư Vũ vô số cuộc điện thoại, bảo bọn họ nhanh chóng giải quyết, làm lớn chuyện cũng không tốt.
Dư Vũ nhìn về phía Thư Trữ, cô cười cười, lấy điện thoại ra, đầu nghiêng qua, tự chụp một tấm ảnh của hai người, đăng ở Weibo Độc Kê Thang.
Độc Kê Thang: Không trở về cuộc sống độc thân quý tộc đâu, tận sức phát câu lương đây, ha ha ha ha ha.
Trên mạng đầu tiên là một mảnh yên lặng, rồi sau đó từ các tạp chí lớn, đến quần chúng ăn dưa đều ngơ ngác.
Hưu Thư = Độc Đại? excuse me?
Trên mạng oanh tạc, mà bên này Thư Trữ cất điện thoại, mặt ửng đỏ nhìn Dư Vũ.
Dư Vũ nhìn lại cô, cô uống say rồi.
Tửu lượng của cô kém vô cùng, hôm nay bồi các vị tiền bối uống nữa, cho nên mới nắm tay ra khỏi cửa, rồi có chuyện trên Weibo.
Mà đối với việc này Dư Vũ tỏ ra, vô cùng hạnh phúc.
Lúc hai người trở về, đã có chút trễ, lái xe đưa đến tiểu khu liền rời đi, Dư Vũ ôm cô đi vào cửa.
Thật vất vả bảo cô đi tắm rửa, người này vừa ra, liền quấn lên anh…
Quả nhiên là, rượu thao túng con người.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!