LẤY CHỒNG BẠC TỶ - Chương 14: Chỗ dựa là tổng giám đốc
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
600


LẤY CHỒNG BẠC TỶ


Chương 14: Chỗ dựa là tổng giám đốc


Trần Việt không suy nghĩ mà nói ngay: “Ở Sáng Tạo Công Nghệ Mới, chỗ dựa của em là tổng giám đốc, chỉ có em bắt nạt người khác, chứ sao có thể để người khác bắt nạt em.”

“Cảm ơn anh!” Giang Nhung khẽ nói.

Cảm ơn anh không hỏi nhiều đã khẳng định sẽ đứng sau lưng bảo vệ cô.

“Cảm ơn cái gì?” Trần Việt nhíu mày nói tiếp: “Giữa vợ chồng không phải cần tin tưởng và giúp đỡ lẫn nhau sao?”

Giang Nhung nhướn mày nở nụ cười, cảm giác được người khác tin tưởng và yên lặng ủng hộ này thật sự rất tốt, nó khiến cuộc sống lạnh lẽo như gió thu của cô trở nên ấm áp hơn một chút.

Nhìn thấy Giang Nhung nở nụ cười, Trần Việt nói: “Đi với tôi một lát được không?”

Giang Nhung cũng không muốn quay về tham gia hoạt động gì đó nữa, nhưng lại sợ người khác nhìn thấy, nhất thời không biết có nên đồng ý hay không.

Trần Việt không cho cô thời gian suy nghĩ đã nắm tay Giang Nhung: “Đi theo tôi.”

Tay Giang Nhung rất lạnh, mùa thu còn chưa lạnh lắm, nhưng tay cô gần như đã không còn chút hơi ấm nào rồi.

Đột nhiên bị bàn tay ấm áp của Trần Việt nắm chặt, nhiệt độ của anh truyền cho cô từng chút từng chút một, khiến cô dừng động tác muốn rút tay lại.

Rất lâu sau, Giang Nhung nghe thấy Trần Việt nói khẽ: “Sau này khi gặp những chuyện như vậy thì cứ tìm tôi.”

Câu nói của anh khiến Giang Nhung đột ngột dừng bước, cô ngẩng đầu nhìn anh, mấp máy môi, dè dặt hỏi: “Trần Việt, chẳng lẽ anh không tò mò trong quá khứ em là người thế nào sao?”

Trần Việt rút tay lại, Giang Nhung đau lòng đang định nói gì đó, đôi tay mạnh mẽ rộng lớn kia đã đặt lên lưng cô, nhẹ nhàng ôm cô vào lòng.

Cô ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn anh, lại nghe thấy anh nói: “Giang Nhung, quá khứ của em không liên quan gì đến tôi, tôi chỉ quan tâm đến tương lai của em.”

Tựa vào lồng ngực rắn chắc của Trần Việt, lắng nghe nhịp tim trầm ổn của anh, lại nghe thấy anh nói những câu này, mắt Giang Nhung không kìm được nhòe đi.

Cô giống như con mèo nhỏ cọ xát trong lòng anh, thân thể Trần Việt hơi cứng lại, cánh tay ôm Giang Nhung siết chặt thêm một chút.

Rất lâu sau, Giang Nhung mới từ trong lòng anh ngẩng đầu lên: “Em…”

Anh cắt ngang lời cô: “Tôi dẫn em đến một nơi.”

Giang Nhung gật đầu, để mặc anh nắm tay cô tiếp tục đi về phía trước.

Đi mãi đi mãi, ở bên trái đằng trước bãi cỏ xanh xuất hiện một biển hoa tường vi ngũ sắc.

Tường vi hoa lá rậm rạp, hương thơm thanh khiết. Kiểu dáng muôn hình vạn trạng, năm màu rực rỡ.

Không phải trước đây Giang Nhung chưa từng nhìn thấy hoa tường vi nở, nhưng từ trước đến nay cô chưa từng nhìn thấy một biển hoa lớn như vậy, phóng tầm mắt nhìn ra dường như không thấy được bến bờ.

“Thật là đẹp! Thật sự muốn ở lại đây mười ngày nửa tháng.” Miệng Giang Nhung không ngừng khen ngợi, hận không thể lao thẳng vào biển hoa này không cần đi ra nữa.

Trần Việt nhìn cô, đôi môi mỏng khêu gợi hơi nhếch lên, cả sơn trang Bích Hải đều là tài sản của anh, đừng nói cô ở đây mười ngày nửa tháng, cho dù ở cả đời cũng không có vấn đề gì.

Giang Nhung hỏi: “Không phải tường vi đầu hạ mới nở sao, tại sao mùa thu cũng có thể nở hoa?”

Trần Việt nói: “Người xưa chưa từng nghĩ tới máy bay cũng có thể bay lên trời.”

“Nói cũng phải, bây giờ khoa học phát triển như vậy, có xảy ra chuyện gì cũng không cảm thấy kỳ lạ.” Giang Nhung cười cười: “Em có thể vào xem một chút không?”

Trần Việt gật đầu.

Giang Nhung cười với anh.

Hôm nay Giang Nhung mặc một chiếc áo sơ mi trắng phối với thắt lưng quần bò, bên ngoài khoác áo màu trắng có thêu con gấu nhỏ, tóc dài đen nhánh tiện tay buộc thành đuôi ngựa, trang điểm tươi mát tự nhiên, như một cô sinh viên mười bảy mười tám tuổi, hoàn toàn khác xa hình ảnh nghiêm túc khi cô mặc bộ đồ công tác.

Nhìn Giang Nhung tràn đầy sức sống như một con ong chạy qua chạy lại trong biển hoa, cũng không biết là nghĩ gì, Trần Việt lấy điện thoại chọn góc độ tốt nhất, lần đầu tiên chụp Giang Nhung vào điện thoại của mình.

Đột nhiên, một tiếng chuông điện thoại phá vỡ không gian yên tĩnh, Giang Nhung cười áy náy với Trần Việt rồi mới nghe: “Vũ Văn Minh, có chuyện gì sao?”

Không biết người trong điện thoại nói gì, nghe thấy Giang Nhung nói: “Tôi lập tức về ngay.”

Cúp điện thoại, Giang Nhung nhìn Trần Việt, cười áy náy: “Các đồng nghiệp đang tìm em, em phải về rồi.”

Trần Việt vươn tay lấy chiếc lá dính trên tóc cô xuống: “Tôi bảo xe ngắm cảnh đưa em về.”

Giang Nhung gật đầu: “Vâng.”

Sau khi nhìn theo Giang Nhung đón xe rời đi, Trần Việt mới thu lại ánh mắt, khẽ gọi: “Trợ lý Hứa.”

Hứa Huệ Nhi vội vàng đi tới: “Giám đốc Trần yên tâm, hợp đồng sa thải Nông Tâm Nhã đã chuẩn bị xong.”

Trần Việt lạnh lùng hừ một tiếng: “Ừ.”

Sau khi tách khỏi Trần Việt, Giang Nhung quay về đoàn, Vũ Văn Minh nhìn thấy cô đã lập tức chạy đến: “Giang Nhung, cô chạy đi đâu vậy? Tôi tìm cô nửa ngày rồi mà không thấy, thật khiến người ta lo lắng.”

Giang Nhung cười cười: “Tôi thấy phong cảnh chỗ này đẹp nên đi loanh quanh ngắm một chút.”

Vũ Văn Minh nói: “Đến giờ ăn tối rồi, công ty sắp xếp cho mọi người tới Noãn Xuân Các, chúng ta mau vào thôi.”

Giang Nhung gật đầu, cất bước đi, nhưng lại không chú ý trên nền gạch dưới chân có một vũng nước, cô trượt chân ngã về phía sau.

Vũ Văn Minh nhanh tay nhanh mắt đỡ lấy cô.

Nhưng Giang Nhung lặng lẽ đẩy anh ta ra, rồi lui về phía sau hai bước kéo giãn khoảng cách, khách sáo nói: “Cảm ơn.”

Tay Vũ Văn Minh rơi vào khoảng không, anh ta hơi chán nản nói: “Đi thôi.”

Trần Việt và Hứa Huệ Nhi đi theo phía sau đúng lúc nhìn thấy một màn như vậy, Hứa Huệ Nhi sâu xa nói: “Xem ra Giang Nhung cũng rất được yêu thích?”

Trần Việt sầm mặt liếc Hứa Huệ Nhi một cái, Hứa Huệ Nhi vô tội nói: “Có cần chuẩn bị hợp đồng sa thải Vũ Văn Minh luôn không ạ?”

“Không cần.” Trần Việt lạnh lùng ném ra một câu, xoay người đi.

Tám giờ tối Giang Nhung mới quay về, Trần Việt vẫn đang bận rộn ở thư phòng.

Nhân viên công ty đều đi chơi, chỉ có vị tổng giám đốc này còn đang bận rộn làm việc, khó trách người ta tuổi còn trẻ đã có thể leo lên chức vị cao như thế.

Trần Việt đặt giấy tờ trong tay xuống, ngẩng đầu lên nhìn cô: “Em uống rượu.”

Giang Nhung đỏ mặt gật đầu: “Uống một chút.”

Nào phải uống một chút, nếu không phải ba năm nay cô thường xuyên tiếp khách hàng ăn cơm luyện thành tửu lượng một lít rượu trắng cũng không say, thì có lẽ đã sớm bị chuốc say mèm rồi.

Trần Việt khẽ nhíu mày: “Uống rượu hại sức khỏe, nhất là phụ nữ, sau này cố hết sức đừng chạm vào thứ đó.”

“Vâng, tổng giám đốc Trần nói rất đúng. Sau này trừ khi cần thiết, em sẽ cố gắng uống ít.” Nhìn thấy Trần Việt nhíu mày, Giang Nhung đứng ngay ngắn như đứa trẻ làm sai chuyện: “Em về phòng trước, anh cũng nghỉ ngơi sớm đi.”

Nói xong, Giang Nhung nhanh như chớp trốn về phòng.

Ngửi mùi rượu trên người mình, đừng nói Trần Việt ghét bỏ, thật ra chính cô cũng ghét, cho nên cô quyết định ra sân sau ngâm nước nóng.

Một mình thoải mái ngâm trong hồ nước nóng, cả người Giang Nhung đều thả lòng, cảm giác một mình ngâm một hồ so với một đám người cùng ngâm đúng là quá thoải mái.

Giang Nhung ngồi trong hồ, ngẩng đầu nhìn bầu trời. Hôm nay là 15 âm lịch, ánh trăng treo trên bầu trời vừa sáng lại vừa tròn.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN