LẤY CHỒNG BẠC TỶ
Chương 67: Uy hiếp
Làm sao hắn có thể?
Cô phẫn nộ đến mức quên cả vẫy vùng, ngẩng đầu lên căm tức nhìn hắn với ánh mắt hận thù như thể muốn đâm chết cái tên vô liêm sỉ trước mặt này.
Nhưng Cù Mạnh Chiến lại không thèm để ý đến ánh mắt của cô, hắn vẫn vênh váo đắc ý nói: “Nhung, công ty khoa học kĩ thuật Sang Tân kiếm được bao nhiêu tiền trong một năm chứ? Tổng giám đốc của em có thể kiếm được chừng nào? Cái tên họ Trần kia chẳng cho em được thứ gì đâu, em hãy trờ về bên anh, anh cam đoan sẽ không để em ngày ngày đi làm vất vả vậy nữa.”
Ha ha… Cù Mạnh Chiến cho rằng phụ nữ khắp thế giới này đều phải dựa vào hắn mới sống được chắc?
Giang Nhung thật muốn tát gã đàn ông kiêu căng ngạo mạn này, đánh đến bố mẹ hắn cũng không nhận ra.
Với tính tình của cô thì sẽ làm vậy, nhưng vừa nghĩ tới mẹ mình vẫn đang nằm trong bệnh viện, nghĩ đến sự an toàn của Trần Việt, mọi suy nghĩ của Giang Nhung đều chết từ trong trứng nước.
“Nhung, về bên anh đi, chúng ta làm lại từ đầu!” Cù Mạnh Chiến ấn đầu Giang Nhung vào lòng, nói vô cùng thâm tình.
“Trợ lý Hứa, mời chị Trần về phòng nghỉ.”
Giang Nhung đang định phản kháng, bỗng nghe thấy một giọng nói lạnh băng vang lên.
Cô rất quen thuộc giọng nói này, đã bao nhiêu lần giọng nói ấy đem cho cô hy vọng và ấm áp giữa bóng tối đêm đen.
Nhưng bây giờ giọng nói ấy lại lạnh lẽo như một mũi tên băng giá đâm vào trái tim, khiến người ta không kìm được mà run lên.
Giang Nhung giật mình, cô dùng sức đẩy Cù Mạnh Chiến ra, vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy gương mặt lạnh băng của Trần Việt.
Trần Việt nhìn cô, đôi mắt đen sẫm không một tia sáng, song lại như đang có sóng ngầm cuộn trào.
Giang Nhung chỉ cảm thấy bản thân sắp bị sóng ngầm trong đôi mắt anh nuốt chửng, cô muốn giải thích nhưng lại không nói lên lời.
Hứa Huệ Nhi lập tức chạy đến: “Chị Trần, phiền chị theo tôi vào phòng nghỉ ngơi trước.”
Giang Nhung không hề nhúc nhích. Cô cố chấp nhìn chằm chằm Trần Việt, muốn truyền đạt ý nghĩ của mình cho anh. Cô muốn giải thích, muốn nói cho anh biết sự thật.
Từ khi Trần Việt xuất hiện, cô và anh vẫn luôn nhìn nhau, dường như chẳng ai có thể xen vào thế giới của họ được.
Cù Mạnh Chiến đứng bên cạnh bị xem nhẹ hồi lâu rốt cuộc không chịu nổi bầu không khí này nữa, hắn nhảy ra che trước mặt Giang Nhung: “Tên họ Trần kia, mày có gan thì nhắm vào tao đây, ức hiếp phụ nữ thì hay ho gì.”
Hắn hét rất to, muốn Trần Việt chú ý. Nhưng Trần Việt không thèm nhìn hắn lấy một cái, ánh mắt vẫn như đóng đinh trên người Giang Nhung. Bọn họ nhìn nhau, nhưng lại không ai hiểu được đối phương.
“Trợ lý Hứa!” Một lát sau, Trần Việt tức giận gọi.
“Trần Việt…” Giang Nhung muốn nói với Trần Việt, nhưng lần này Trần Việt lại không nhìn cô nữa.
Bên ngoài có rất nhiều người, Giang Nhung không muốn tranh cãi với Trần Việt ở đây, càng không muốn thành trò cười cho Cù Mạnh Chiến nhìn, nên đành đi theo Hứa Huệ Nhi rời đi, định lát nữa sẽ giải thích rõ với Trần Việt.
Giang Nhung vừa đi, Cù Mạnh Chiến liền mỉm cười: “Tên họ Trần kia, mày cũng thấy thái độ của Nhung Nhung rồi đấy. Người trong lòng cô ấy là tao, mày cần gì phải cưỡng ép bắt cô ấy ở bên chứ.”
Trần Việt hơi nheo mắt, lạnh lùng nhìn Cù Mạnh Chiến. Dù cho anh không nói gì nhưng khí thế vẫn hơn xa Cù Mạnh Chiến.
Mỗi lần nhìn thấy Trần Việt, Cù Mạnh Chiến đều có ảo giác như bị anh áp đảo. Không phải chỉ là tổng giám đốc một công ty nhỏ thôi sao, sao lại có khí thế mạnh mẽ như vậy?
Không đọ khí thế được, Cù Mạnh Chiến chỉ đành gào to lấn át, hắn khinh thường nói: “Tên họ Trần kia, chỉ cần mày ly hôn với Giang Nhung, nhà họ Cù chúng tao sẽ lập tức rút lại những lời đó. Sang Tân và Tinh Huy sẽ tiếp tục hợp tác, mà mày thì vẫn được ngồi vững cái ghế tổng giám đốc của mày.”
“Nếu tôi không đồng ý thì sao?” Trần Việt nhếch miệng nói một câu rất nhẹ nhàng, như thể đang nói chuyện thời tiết.
Người không thân quen với Trần Việt mà nghe giọng điệu và nhìn biểu cảm trên mặt anh lúc này có khi còn tưởng anh đang nói chuyện phiếm, nhưng Lục Diên đã làm việc với anh mười mấy năm thì hiểu rõ, sếp lớn của bọn họ đã thực sự nổi giận rồi.
Bao nhiêu năm nay, rất ít chuyện có thể làm Trần Việt mỉm cười nhẹ nhàng như vậy.
Lục Diên vẫn còn nhớ mang máng, lần trước Polaris bị ức hiếp, Trần Việt cũng mỉm cười với người bắt nạt cô ấy như vậy, mà hình như người kia đã biến mất rất lâu rồi.
Cù Mạnh Chiến lại không hiểu tình hình, vẫn kiêu căng nói: “Nhung Nhung từ nhỏ đã cùng lớn lên với tao, là thanh mai trúc mã. Bọn tao yêu nhau rất nhiều năm, không rời xa nhau được!”
Cù Mạnh Chiến chỉ lo nói, không hề chú ý đến nụ cười đang dần biến mất trên mặt Trần Việt.
Hồi lâu Trần Việt mới lạnh lùng thốt: “Thế thì sao?”
Bây giờ Giang Nhung là vợ của anh.
“Ha ha…” Cù Mạnh Chiến vẫn không biết trời cao đất rộng: “Thì sao à? Trong lòng cô ấy chỉ có tao. Bây giờ cô ấy chỉ đang giận dỗi thôi, đợi cô ấy hết giận rồi tất nhiên sẽ tự giác trở về bên cạnh tao. Giờ mày đề xuất ly hôn cũng tốt hơn là để sau này cô ấy đá mày, mày lại càng mất mặt.”
Trần Việt gật đầu, như thể vừa hiểu rõ mặt lợi mặt hại.
Cù Mạnh Chiến cho rằng thắng lợi đã trong tầm tay, đột nhiên lại thấy Trần Việt bật cười, bề ngoài thì ấm áp nhưng bản chất lại rét lạnh thấu xương.
“Nếu tôi không đồng ý thì sao?” Trần Việt mỉm cười nhìn Cù Mạnh Chiến, ánh mắt khác thường lạnh lùng nhìn chằm chằm vào hắn.
“Mày!” Sự thay đổi thái độ của Trần Việt làm Cù Mạnh Chiến không kịp đề phòng, nhất thời hắn chỉ cảm thấy như vừa đấm vào bông.
Hắn ở Kinh Đô có bao giờ bị người ta trêu chọc như vậy? Chỉ là một tổng giám đốc nho nhỏ mà dám không biết tốt xấu như thế?
Cù Mạnh Chiến không khống chế nổi cơn giận đang bùng phát trong lòng, hắn bất giác xông lên. Song còn chưa tiến được bước nào thì một người đàn ông cường tráng đã ngăn trước mặt hắn.
Cù Mạnh Chiến nhìn kĩ, thì ra là người của Trần Việt, hắn gào ầm lên: “Cút ra cho tao!”
Nhưng người đàn ông kia không hề nhúc nhích.
“Lục Diên.” Trần Việt đột nhiên lên tiếng.
“Sếp Trần.” Người đàn ông đứng trước mặt Cù Mạnh Chiến cung kính đáp lời.
Trần Việt nói tiếp: “Mời anh Cù ra ngoài.”
“Vâng.” Trần Việt vừa dứt lời, Lục Diên lập tức tiến lên. Đầu tiên anh ta lễ phép gật đầu với Cù Mạnh Chiến, sau đó lạnh lùng nói: “Anh Cù, nơi đây không chào đón anh, mời anh ra ngoài.”
Nói xong Lục Diên liền muốn kéo Cù Mạnh Chiến ra ngoài. Nhưng anh ta còn chưa đụng vào Cù Mạnh Chiến thì hắn đã chửi ầm lên: “Đệt! Mày dựa vào đâu mà đuổi tao ra ngoài! Mày là cái thá gì!”
Tên này chỉ là giám đốc một công ty nhỏ bé, dựa vào đâu mà đuổi hắn ra ngoài? Tên này tưởng mình là Leo chắc?
Cù Mạnh Chiến chưa bao giờ nhục nhã đến vậy, hắn tức đến mức mất hết lý trí, đột nhiên ra tay phản kích, động tác rất mau lẹ. Nhưng người hắn muốn đánh không phải Lục Diên mà là Trần Việt đang đứng im ở bên cạnh.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!