LẤY CHỒNG BẠC TỶ
Chương 996: Xem phim
Trần Nhạc Nhung lập tức ngồi đàng hoàng, kéo dây an toàn thắt lại, hỏi: “Anh Liệt, chúng ta đi hẹn hò ở đâu?”
Diêu Liệt vừa nổ máy xe, nghiêng người nhìn cô, hỏi: “Ừ, những cặp tình nhân bình thường thích đi hẹn hò ở đâu?”
“Để em nghĩ một chút.” Trần Nhạc Nhung nâng cằm nghĩ, “Những cặp tình nhân hẹn hò bình thường có rất nhiều hoạt động, ví dụ việc thường làm nhất đó là xem phim chiếu rạp.”
Hoạt động đi xem phim như vậy, tiền cũng rẻ, còn có thể cùng nhau mở rộng được tầm mắt, do đó một năm bốn mùa xem phim đã trở thành hoạt động được nhiều cặp tình nhân lựa chọn nhất.
Chỉ cần Trần Nhạc Nhung vui vẻ, Diêu Liệt làm gì cũng đều được, nghe cô nói, anh lập tức gật đầu: “Được, hôm nay chúng ta đi xem phim.”
Nói thật, từ khi Trần Nhạc Nhung cùng với Diêu Liệt sinh ra thì hiệu quả xem phim ở nhà tuyệt đối không kém so với xem phim chiếu ở rạp, lớn như vậy, bọn họ vẫn là chưa từng xem phim ở rạp bao giờ.
“Anh Liệt, anh có muốn xem phim ở rạp không?” Trên đường đến rạp phim, Trần Nhạc Nhung mở app trên điện thoại đặt vé, bộ phim gần đây được nhiều người xem nhất là bộ khoa học viễn tưởng của Mỹ.
Mục đích chủ yếu hẹn hò của Trần Nhạc Nhung và Diêu Liệt đương nhiên là nói chuyện yêu đương, tự nhiên cũng sẽ xem phim về chủ đề yêu đương, nhìn mọi người yêu đương, đồng thời cũng có thể học tập một chút, có thể nói là một công đôi việc.
“Anh nghe em, em muốn xem cái gì cũng đều được.” Diêu Liệt đi ra ngoài cùng với cô, nhìn cô vui tai vui mắt hơn so với nhìn bất kì cảnh đẹp gì, đến nỗi phim gì, anh cũng không có hứng thú.
“Em không thích xem gì cả.” Đang nói lời này, Trần Nhạc Nhung lướt xuống, thì lướt thấy một bộ phim tên là
Vừa nhìn tên phim, sẽ làm cho người ta cảm thấy đây tuyệt đối là một bộ phim thanh xuân đau khổ được cải biên từ tiểu thuyết, một cô gái mười tám mười chín tuổi như Trần Nhạc Nhung đóng vai.
“Anh Liệt, chúng ta đi xem bộ phim tên đi.” Lúc hỏi ý kiến của Diêu Liệt, Trần Nhạc Nhung sớm đã đặt hai vé tình nhân ở rạp chiếu phim gần đây, hơn nữa cũng nhanh chóng thanh toán tiền rồi.
“Được.” Diêu Liệt gật đầu, cô cũng không cho anh cơ hội để nói.
…
Đến rạp chiếu phim nhận lấy hai vé tình nhân đặt ở trên app, Trần Nhạc Nhung nhìn thấy đôi tình nhân khác còn ôm bắp rang, cô cũng đòi Diêu Liệt đi mua bắp rang cùng với coca cho cô.
Ôm một hộp bắp rang lớn, Trần Nhạc Nhung vừa ăn vừa nói: “Anh Liệt, bắp rang anh mua thật ngon, là bắp rang ngon nhất mà em từng ăn.”
Cô thật sự là quá thích anh Liệt, cho dù anh làm chuyện gì, cho dù anh mua cái gì cô cũng đều khen anh vài câu.
“Cô nhóc này.” Diêu Liệt cưng chìu xoa đầu cô, cười khẽ: “Diêu Liệt anh đời này có tài đức gì mà được em thích đến như vậy?”
“Anh Liệt, anh hỏi như vậy, em ngược lại mới suy nghĩ đến vấn đề này.” Cô vừa ăn vừa lộ ra bộ dáng nghiêm túc suy nghĩ, nhìn cô như vậy, Diêu Liệt khẽ cười.
Sau khi suy nghĩ kĩ, Trần Nhạc Nhung mới đưa ra kết luận: “Anh Liệt, em nghĩ là chắc kiếp trước anh làm nhiều việc tốt nên kiếp này mới có em yêu anh như vậy.”
“Vậy anh sẽ tranh thủ kiếp này làm nhiều việc thật tốt, hy vọng kiếp sau lại có thể được gặp em, có thể để cho em yêu anh.” Diêu Liệt cười nói.
Trước đây, trong tranh đấu quyền lực toàn lừa người gạt ta, tâm cơ thủ đoạn, anh đối với ai cũng mang mặt nạ, hôm nay tháo măt nạ xuống, trải qua cuộc sống nhàn nhã vô ưu như vậy, anh mới biết được trên thế giới này còn có người sống cuộc sống như vậy.
Những người đó, bọn họ có thể không quyền không thế, cũng không có tiêu hao tiền bạc lãng phí, nhưng bọn họ có người trong lòng ở bên cạnh, có người nhà ở bên cạnh.
Đời người, ngắn ngủi mấy chục năm, có người vì quyền lực suốt một đời, đến khi quay đầu lại kết quả là bị mọi người đánh mắng.
Giống như cũng có vài người, bình lặng yên tĩnh sống một đời như vậy, nhìn giống như vô vị nhưng đến cuối cùng lại mãn nguyện được con cháu tiễn đến cuối cùng, lúc chết đi cũng nở nụ cười thỏa mãn bên môi.
Một đời người, nói dài không dài, có thể đến với thế giới này bằng tiếng khóc và nở nụ cười khi rời khỏi thế giới này, đó là cuộc sống mà biết bao người mơ ước.
Trần Nhạc Nhung cười nói: “Vậy em cũng sẽ làm thật nhiều việc tốt, hy vọng kiếp sau lại được gặp anh Liệt, còn để cho anh Liệt làm anh Liệt của em nữa.”
Diêu Liệt gật đầu: “Được.”
Kiếp sau, bọn họ nhất định sẽ được gặp lại nhau, nhất định làm cho đối phương yêu mình, để cho bọn họ trở thành duy nhất của nhau.
Hai người bọn họ ngồi ở phòng chờ, không coi ai ra gì mà nói chuyện, họ không chú ý đến vì sự xuất hiện của hai người họ mà hấp dẫn bao nhiêu ánh nhìn.
Tổ hợp tuấn nam mỹ nữ làm cho mọi người đều sáng mắt, trong đó không chỉ là tướng mạo mà còn có khí chất, vừa xuất hiện không biết đã thu hút bao nhiêu ánh mắt.
Đợi Diêu Liệt chú ý đến những tầm mắt đang rơi trên người mình không kiêng nể mà đánh giá, thì cũng đã đến lúc kiểm tra vé.
Nhận được ánh mắt của một người phụ nữ đang nhìn anh, anh nhíu mày, ôm Trần Nhạc Nhung, rõ ràng muốn nói với những người phụ nữ đó rằng anh đã có bạn gái rồi.
Trần Nhạc Nhung thông minh cơ trí, hiểu được dụng ý của anh Liệt: “Hihi… ngại quá, người đàn ông này là bạn trai của tôi, mọi người đừng chảy nước miếng thèm thuồng nữa.”
Thoải mái nói với tất cả những người phụ nữ ở đây, người đàn ông này là của cô, loại cảm giác này thật là sung sướng, Trần Nhạc Nhung rất muốn làm lại nhiều lần.
Nhưng mà, những người đó cũng biết thức thời, người ta vừa đẹp trai lại đã có bạn gái, đã là hoa đã có chủ, cũng không đến lượt bọn họ, mọi người dần tản đi, không để cho Trần Nhạc Nhung có cơ hội khoe khoang.
Đem những người phụ nữ thèm chảy nước dãi kia đuổi đi, Trần Nhạc Nhung rất đắc ý: “Anh Liệt, kiểm tra vé rồi chúng ta vào trong đi.”
Diêu Liệt gật đầu: “Ừ, chúng ta vào trong.”
Các đôi tình nhân lần lượt đi vào bên trong, Trần Nhạc Nhung vui vẻ giống như đứa trẻ, nhìn cái gì cũng đều cảm thấy mới lạ: “Anh Liệt, sau này chúng ta thường đến nơi này, được không?”
“Em thích?” Anh hỏi.
“Có anh ở bên cạnh, em đương nhiên thích rồi.” Cô trả lời.
Lại nói, bọn họ hẹn hò một lần mà Trần Nhạc Nhung vui vẻ như vậy rồi, tất cả công lao đều nhờ ba của cô, Trần Việt.
Bởi vì Trần Việt không vừa lòng người con rể này, nên Trần Nhạc Nhung rất ít khi dẫn anh về nhà, hai người chỉ có thể hẹn hò ở bên ngoài.
Hơn nữa bởi vì công việc của hai người bọn họ rất bận, Diêu Liệt lại thường đi công tác, Trần Nhạc Nhung ở Thịnh Thiên học tập, thời gian hai người bọn họ hẹn hò ít đến đáng thương.
Trần Nhạc Nhung muốn bản thân nỗ lực nhiều hơn nữa, đợi qua hai năm nữa có thể giúp ba cô chia sẻ bớt công việc, Diêu Liệt cũng đã đáp ứng Trần Việt, trong hai năm này phải để cho hiệu suất của công ty tăng lên gấp hai.
Vì có thể cưới Trần Nhạc Nhung về nhà, anh chỉ có thể không ngừng nỗ lực hơn mà thôi.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!