Lấy Chồng Giàu
Chương 5
_Anh Trung, con bé này…
_Không sao. Tôi biết rồi. Cho thuyền chạy đi
_ Người của chúng ta vẫn chưa về.
_ Ý của cậu chủ.
Người kia nghe bác Trung nói vậy thì thôi không nói gì nữa hô to.
_Mọi người về vị trí. Thuyền bắt đầu chạy. Mau ổn định vị trí nhanh lên, nhanh lên.
Thuyền từ từ rời bến, khoảng cách giữa tôi và người nhà họ Dương cũng xa dần, nỗi lo lắng trong tôi cũng dần tan biến. Thoát rồi, tôi khẽ thở phào. Mọi người cũng đã tản ra hết, chỉ còn lại mình tôi và bác Trung. Bác tiến đến nhẹ nhàng đỡ tôi và con dậy.
_ Không sao chứ.
_ Vâng.
_ Đi theo bác.
_ Vâng.
Lặng lẽ đi theo bác tiến sâu vào trong khoang thuyền. Chúng tôi dừng chân trước một căn phòng nhỏ.
_Đến rồi.
Bác đưa tay gõ gõ lên cánh cửa. Bên trong không có tiếng trả lời. Bác nhìn tôi gật đầu nói:
_ Cháu vào đi.
_ Cháu ạ.
_Ừ. Cậu chủ đang đợi cháu đó.
Đợi tôi. Sao lại đợi tôi, chẳng lẽ tôi và người đó có quen nhau sao. Không đúng, trước nay tôi chỉ quanh quẩn ở vùng quê nhỏ bé này, bạn bè tôi quen toàn là những người bần nông, làm công để sống, ngoài trừ Hiếu ra tôi thực sự không hề quen biết ai giàu có như vậy.
Nghĩ đến đây nỗi lo sợ vừa tan biệt lập tức ùn ùn kéo đến khiến tôi sợ hãi không thôi. Tôi nhìn bác hỏi:
_ Cậu chủ tên gì vậy bác.
_Cháu cứ vào đi rồi khác biết. Không sao đâu.
_ Cháu. Tay chạm vào nắm cửa, trong lòng tôi vừa lo vừa sợ, nếu thực sự người trong kia là Hiếu thì tôi chết chắc. Nhưng những người này thì sao, những người này đều không phải là người của gia đình Hiếu.
Nhắm mắt, đánh bạo một lần tôi đưa tay vặn chốt cửa đi vào.
Tôi như chết sững khi nhìn thấy ai đó.
Là cậu ấy ư?
Phải rồi. Sao tôi lại không nghĩ ra cơ chứ, ngoài Hiếu ra thì còn Lượng cơ mà. Người bố mà cậu mới nhận cũng giàu có thậm chí còn có phần mạnh hơn cả nhà họ Dương.
_ Sao nào. Ngạc nhiên lắm phải không?
Tôi im lặng không đáp.
_ Không ngờ tôi cũng có ngày giàu có đúng không. Tôi cũng không ngờ đó. Nhìn xem, mọi thứ bày trí trong đây đều đắt tiền đó.
_ Không nói đựơc gì có phải không. Cũng đúng thôi cô bỏ rơi tôi trong hôn lễ chạy theo người chồng giàu cô, giờ thì sao…. Hừ… Cô nhìn lại mình xem. Xem bản thân có giống một con ở. À không một đứa ăn mày không. Đáng đời.
Tôi vẫn im lặng không đáp. Lượng cáu, quát lớn.
_ Nói đi. Sao cô không nói.
_ Xin lỗi. Ngoài xin lỗi ra, thật sự tôi cũng không biết bản thân phải nói gì, làm gì để bù đắp những tổn thương mà Lượng phải gánh chịu.
_Xin lỗi. Sau bao nhiêu chuyện cô chỉ nói được hai từ này thôi sao. Cô đi đi. Đây là lần cuối cùng tôi giúp cô. Sao này có gặp mặt cũng hãy coi nhau như người lạ mà nhẹ nhàng lướt qua. Gặp nhau chỉ khiến cả hai thêm đau khổ. À không, người như cô thì làm gì biết đau khổ cơ chứ. Tôi lại tự đánh giá cao bản thân mình rồi.
_ Đi đi. Lượng xoay người, quay lưng về phía tôi. Bóng lưng cao lớn mà cô độc, tôi muốn ôm lấy cậu mà an ủi nhưng tôi làm gì có tư cách đó.
Tôi ôm con quỳ sụp xuống đất, dập đầu rồi lặng lẽ ôm con đi ra ngoài. Sống mũi cay xè, tôi đưa tay sờ lên má, nước mắt đã chảy dài từ bao giờ.
Bác Trung đứng bên ngoài thấy tôi ra thì hỏi:
_ Cháu ổn chứ.
Tôi đưa tay lau đi những giọt nước mắt đang lăn rồi, cố gượng cười đáp.
_ Cháu không sao.
_ Bến tiếp theo thuyền mình dừng ở đâu vậy bác.
_ Bến Xà.
_Bến của làng Hạ đúng không bác.
_ Đúng rồi. Bến này là chuyến hàng cuối cùng rồi. Sau khi giao xong, thuyền chúng ta lại chạy ngược về làng Hòa An. Bến cháu vừa lên đó.
_ Dạ.
_ Chồng cháu đâu mà không đưa hai mẹ con đi, con còn bé thế này chắc cháu vất vả lắm nhỉ.
Tôi không đáp, bác Trung thấy tôi im lặng chắc cũng đoán đựơc mình vừa hỏi điều không phải liền chuyển chủ đề.
_Thế cháu định đi đâu. Bác có thể bảo người dừng vào bờ cho cháu xuống.
_ Bác cho cháu xuống làng Hạ đi ạ.
Tôi tính sau khi xuống bến làng Hạ sẽ bắt tiếp thuỳên đi đến một nơi nào đó thật xa. Đi đâu cũng đựơc, miễn sao nơi đó không ai nhận ra tôi, không ai có thể tìm được tôi, mẹ con tôi có thể sống vui vẻ bên nhau là tốt rồi. Chỉ là người tính không bằng trời tính, khi tôi đang loay hoay tìm thuyền, từ xa đã nhìn thấy đám người nhà Hiếu, thật không ngờ họ lại có thể tìm được đến đây. Xung quanh không có chiếc thuyền nào sắp chạy, hết cách tôi đành ôm còn liều mạng chạy lên thuyền của Lượng trước sự ngạc nhiên của mọi người trên thuyền.
Lần này không ai can ngăn, hay đuổi tôi xuống cả, thuyền từ từ rời bến, bỏ lại phía sau tiếng hò hét, quát tháo của đám người làm.
Chẳng rõ lúc đó bản thân nghĩ gì. Tôi chỉ nhớ, sau khi lên thuyền, tôi ôm con đi một mạch đến phòng Lượng.
Cửa bật mở.
Người trong phòng ngạc nhiên nhìn tối. Ánh mắt chợt tối lại. Lượng gằn giọng:
_ Còn chưa đi. Cô muốn gì.
Gom góp chút liêm sỉ và dũng khí còn lại, tôi quỳ xuống, ánh mắt tha thiết nhìn Lượng van xin.
_ Cậu có thể cho tôi ở lại đựơc không.
_ Ở lại. Cô nói nghe dễ dàng quá nhỉ. Cô nghĩ tôi là ai, là thằng ngu, là thằng điên hay kẻ thần kinh mà cô thích đến thì đến thích đi thì đi. Cô nghĩ mình quan trọng với tôi đến thế sao.
_Xin cậu hãy giúp tôi. Chỉ có cậu mới giúp được tôi thôi. Nếu cậu không giúp chắc chắn tôi sẽ bị họ bắt lại mất. Tôi sẽ chất mất.
_ Liên quan gì đến tôi. Đây không phải là cuộc sống mà cô chọn hay sao. Tự làm tự chịu.
_ Tôi xin cậu mà. Ngoài cậu ra không ai có thể giúp mình với con cả.
_Cút. Lượng gằng giọng nói.
_ Cút càng xa càng tốt. Trước khi tôi đổi đem cô giao lại cho họ mau biến đi cho khuất mắt tôi.
Tôi hoảng sợ ôm chặt lấy con, vội vàng đứng dậy đi ra ngoài. Tôi sợ, sợ bản thân nếu tiếp tục ở lại sẽ khiến Lượng tức giận mà giao tôi cho nhà Hiếu. Kết cục ra sao tôi không dám nghĩ đến.
Thuyền từ từ cập bến, từ trên thuyền tôi có thể nhìn thấy có ba bốn người làm nhà họ Trần đang tìm kiếm xung quanh. Người trên thuyền dần xuống hết, tôi ôm con ngồi co rúm lại một góc, người run lên từng hồi.
Đột nhiên, từ phía sau, ai đó khẽ chạm vào vai tôi khiến tôi giật mình, hoảng hốt quay lại.
_ Em gái, em không xuống à.
_ Có…. Em xuống ngay đây. Tôi vừa nói vừa đưa tay khua khua túi đồ.
_ Có cần anh xách giúp không.
_ Em xách đựơc. Không cần phiền anh đâu.
_ Không sao. Để anh cầm cho. Có anh ở đây mà để em vừa ôm con vừa xách đồ để người khác nhìn thấy anh mất mặt lắm.
Thế là chẳng đợi tôi đồng ý, anh chàng kia liền cầm túi đồ của tôi phăng phăng đi xuống. Hết cách, tôi đành phải run run đi theo anh ta. Mỗi bước chân chậm chạp là mỗi bước đưa sinh mạng tôi đến gần với diêm vương hơn.
Chết chắc rồi. Lần này tôi chết chắc rồi. Cu Bon của mẹ, mẹ xin lỗi. Xin lỗi con nhiều. Xin lỗi vì sinh con ra mà chẳng thể bảo vệ con, chẳng thể cho con một mái ấm hoàn chỉnh như bao đứa trẻ khác. Bon của mẹ, mẹ yêu con.
_ Cháu gái, khoan đã. Tiếng bác Trung gọi.
Tôi giật thót, quay lại nhìn bác.
_ Tiến, cậu chứ xuống trước đi.
_ Dạ.
_ Cháu đi theo bác.
_Dạ. Tôi nhận túi đồ từ tay anh Tiến rồi im lặng đi theo bác.
Lần thứ 3 trong ngày đứng trước cánh cửa gỗ, lòng tôi không khỏi lo lắng, bất an. Tôi khẽ hỏi bác:
_ Bác ơi. Bác có biết cậu chủ gọi cháu vào có việc gì không ạ.
_ Bác cũng không rõ. Chỉ thấy cậu bảo gọi cháu vào thôi. Cháu không phải sợ cậu chủ là người tốt bụng không làm khó cháu đâu. Thôi cháu vào đi.
_ Dạ.
Mở cửa phòng bước vào. Khác với hai lần trước lần này Lượng không còn đứng, hay uống trà, cậu ngồi ngay ngắn, nghiêm chỉnh trên bàn làm việc, cả người toát lên sự nghiêm túc. Tôi rụt rè bước vào, khẽ lên tiếng.
_ Cậu gọi mình.
_ Kí đi. Lượng chỉ tay vào tờ giấy trên bàn.
Tôi chẳng hiểu cậu có ý gì, chỉ đứng đực mặt ra, ngây ngốc nhìn Lượng. Cậu khẽ nhíu mày.
_Lại đây. Kí.
À. Ý cậu là bảo tôi kí. Nhưng kí cái gì mới được chứ. Tôi tiến lại gần, cầm tờ giấy trên bàn lên.
” Hợp đồng giúp việc”
_ Hợp đồng giúp việc sao.
_Đúng vậy. Kí hay không tùy cô.
_ Mình có thể đọc qua đựơc không.
_ 3 phút. Không kí thì cô có thể đi.
Bản hợp đồng dài khoảng một trang mà Lượng cho tôi có ba phút. Tôi chẳng kịp đọc hết nhưng cũng kịp nhìn thấy một điều khoản mà tôi mong ước nhất đó chính là “Lượng sẽ đảm bảo an toàn cho hai mẹ con. Sẽ giúp tôi giành quyền nuôi còn”.
Đang định đọc ngược lên phần nghĩa vụ thì Lượng nói:
_ Hết giờ.
_ Mình chưa đọc xong.
_ Cô có thể đi đựơc rồi. Bác Trung, tiễn khách.
Trước thái độ lạnh lùng, dứt khoát của Lượng tôi vội vàng đáp.
_Mình kí. Mình kí.
_Bác bế hộ cháu với ạ.
_Nào, bé ngoan ra bác bế nào. Chao ôi, yêu quá cơ. Chu choa… Chụt….
Cầm cây bút trên tay, chậm chạp kí từng nét một. Chẳng mấy chốc một dòng chữ hoàn chỉnh đã đựơc kí ngay ngắn.
Liên.
Vũ Tuyết Liên
Lượng cười, nụ cười nửa miệng đầy đáng sợ. Trong phút chốc tôi thấy được sự thù hận, nỗi căm phẫn lại xen lẫn sự bi ai hiện lên trong đáy mắt cậu nhưng rất nhanh liền biến mất.
Một nét bút, một chữ kí tưởng chừng như đơn giản đã đưa cuộc đời tôi sang một trang mới.
Chẳng thế mà các cụ đã có câu bút sa thì gà chết. Chết đựơc đã tốt, đằng này phải sống mà chịu sự giày vò, đày đọa về thể xác lẫn tinh thần mới là điều khiến người ta sợ hãi, đau đớn hơn cả cái chết
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!