Lấy Chồng Nhỏ Tuổi
Phần 22
Bà rấm rức kể về quãng thời gian vất vả nơi xứ người, kể về nỗi nhớ quê hương xứ sở, và nhớ tôi….
Nhưng tôi chỉ im lặng nghe mà nói, dù trái tim cực kỳ kích động cũng không dám thể hiện, vì tôi sợ, sợ hy vọng rồi sẽ thất vọng..
“Mẹ” hỏi;
— Con sao vậy, con không tin ta là mẹ con sao?
Tôi không biết trả lời sao nữa, tôi dành cả tuổi thơ để trông chờ mẹ đến, chờ đợi một vòng tay ôm tôi khi tôi mệt mỏi, chờ đợi một vòng tay ôm lấy tôi, thế nhưng đột ngột thế này tôi nhất thời bối rối và có chút sợ hãi.
Mẹ Hân có lẽ cũng nhận ra bầu không khí căng thẳng này nên cười nói:
— Chuyện này đường đột quá nên con bé nó còn hơi bỡ ngỡ một chút, chị nên cho con bé thêm thời gian, mà khoảng thời gian vừa qua chị ở bên trung hả?
— Vâng, tôi ở bên Trung, lúc trước tôi có về tìm con bé một lần nhưng do có việc đột xuất nên mẹ con chưa dịp tương phùng, bây giờ thì tốt rồi..tốt rồi…lần này tìm được con thấy mẹ sẽ bù đắp những thiệt thòi mà con đã chịu đựng, con có muốn đi với mẹ sang trung quốc không?
“mẹ’ cầm tay tôi hỏi như thế, tôi vội ngẩng lên, trong lòng bỗng dưng thấy phức tạp vô cùng, nhẹ nhàng rút tay ra:
— Tôi kết hôn rồi.
— ừ nhỉ, mẹ quên mất, mẹ đường đột quá.
Gian phòng lại trở nên im lặng, cả ba người đều không ai nói gì với nhau, cuối cùng “mẹ” là người lên tiếng:
— Mẹ biết trong lòng con đang nghĩ gì, con đang lo sợ gì, mẹ cũng không có gì chứng minh vì đã nhiều năm trôi qua, chỉ còn một cách là xét nghiệm huyết thống để chứng minh, để cả mẹ và con an tâm , con có đồng ý không?
Tôi nghĩ ngoài cách này cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể để y học trả lời mọi thắc mắc trong lòng tôi mà thôi.
Gần nhà có một phòng khám tư xét nghiệm adn, tôi và “mẹ” chọn loại xét nghiệm trong ngày có kết quả, cụ thể là sáu tiếng, thời gian đó chúng tôi lại về nhà mẹ Hân, mẹ Hân cố tình xuống bếp nấu ăn để cho chúng tôi có không gian riêng nói chuyện với nhau, nhưng chưa có kết quả thì khoảng cách trong lòng tôi vẫn chưa rút ngắn được.
Ăn cơm xong chúng tôi lại đến phòng khám kia nhận kết quả, cầm mảnh giấy được ép nhựa phẳng phiu mà bờ vai tôi run rẩy theo tiếng nấc nghẹn, người ấy đúng là mẹ tôi, đúng là mẹ tôi rồi..
Lồng ngực tôi như vỡ tung vội vàng ôm chầm lấy mẹ, người mà đến cả trong mơ tôi cũng ước ao mình có mẹ, có một người dù mưa bão ghé ngang trời hay chỉ cần muốn là có thể chạy về gục mặt vào lòng tìm kiếm bình yên.
Bây giờ thì đã thành hiện thực rồi.
Bây giờ tôi đã có mẹ rồi.
Mẹ của tôi…..
Hai mẹ con ôm nhau khóc một trận, chưa bao giờ tôi thấy nước mắt ngọt ngào và hạnh phúc đến như vậy.
Đến cả Bầu trời hôm nay cũng thật là đẹp, nắng hiền hòa chiếu xuống luồn qua ô cửa kính giống như trong lòng tôi lúc này, tràn ý ấm áp. Tôi và mẹ nhìn nhau, mẹ để tôi dựa đầu vào vai bà, nắm lấy bàn tay tôi ve vuốt hỏi:
— Con kết hôn khi nào, cuộc sống có hạnh phúc không? cậu ấy là người như thế nào , mẹ muốn gặp cậu ấy có được không?
— Bọn con kết hôn gần một năm rồi, anh ấy đang đi công tác ở Hà Nội, khi anh ấy về con sẽ bảo anh ấy đến gặp mẹ.
— Cậu ấy làm nghề gì?
— Nhà anh ấy có công ty riêng, anh ấy đang quản lý một chi nhánh, có thể nói cuộc sống cũng khá ổn định, còn mẹ, mẹ kể về mẹ và ba đi.
Mẹ tôi cười nhẹ, đôi mắt đượm buồn:
— Đời mẹ là câu chuyện buồn khi năm tháng thanh xuân mất cả chồng lẫn con.
Tôi vội ngước lên hỏi mẹ:
— Ý mẹ là ba…ba con mất rồi sao?
Mẹ lắc đầu, đôi mắt đỏ hoe chảy ra một dòng lệ:
— Tuy chưa mất nhưng coi như đã mất.
— Con không hiểu.
— Năm ấy ông ấy có người phụ nữ khác nên mẹ mới ly hôn, khi ấy con vừa sinh được vài tháng, nghe đâu bây giờ bọn họ vẫn đang rất hạnh phúc và có một người con trai nhỏ hơn con vài tuổi. Thôi đừng nhắc chuyện này nữa, mẹ con mình khó khăn lắm mới gặp nhau, chúng ta đi ăn một bữa với nhau đi, mẹ rất nhớ hương vị của quê hương mình.
— Mẹ muốn ăn món gì con sẽ đưa mẹ đi?
— Mẹ muốn nhiều lắm nhưng có lẽ thèm nhất là dư vị quê nhà là món gỏi ngó sen.
— Gỏi ngó sen, mẹ ở đồng tháp?
–Ừ, quê mẹ ở đồng tháp, năm đó mẹ đưa con về ngoại chơi, xe khách bị hỏng nên mới ghé vào nhà dân xin chút nước cho con uống, không ngờ sau lần định mệnh đó mẹ con mình phải xa nhau hai mấy năm trời.
Nhắc đến chuyện này mẹ buồn mà khóc mãi, tôi với mẹ Hân đưa mẹ tôi đến một quán ăn hương đồng quê, tôi gắp thức ăn cho cả hai mẹ, mẹ Hân bảo:
— Lo cho mẹ con đi, bà ấy vất vả nhiều rồi.
— mẹ cũng là mẹ của con mà, bây giờ con có tận hai mẹ đấy nhé.
Hôm đó mẹ tôi ngủ lại nhà mẹ Hân, hai mẹ con nằm trong phòng tâm sự rất lâu, mẹ kể tôi nghe mẹ bị lừa bán cho một người đàn ông trung quốc, tận một tỉnh xa xôi hẻo lánh rất ít người qua lại, vì không hiểu tiếng của họ nên thời gian đầu rất vất vả, mẹ tìm mọi cách để trốn nhưng không lần nào thành công, cuối cùng chỉ còn cách chấp nhận.
— Dượng có tốt với mẹ không?
— Rất tốt, ông ấy không đẹp như ba con, càng không giàu có danh tiếng nhưng ông ấy rất thương mẹ, coi như cũng được bù đắp, có cơ hội mẹ sẽ để ông ấy và các em sang thăm con.
Tôi tìm được mẹ rồi nhưng bản tính tò mò ai cũng có, tôi cũng rất muốn biết ba tôi là ai nhưng sợ mẹ đau lòng nên ngần ngại chưa dám hỏi vội, đành chuyển sang câu hỏi khác:
— Lần này mẹ về được bao lâu?
— Dượng của con ông ấy sợ mẹ không sang nên chỉ cho mẹ đi mười ngày, với lại mẹ còn mẹ chồng bị liệt phải chăm sóc nên không ở với con lâu được, nhưng mẹ sẽ sắp xếp sang với con khi con sinh em bé.
— Dạ..
Đêm đó Phong không có gọi cho tôi, tôi vì vui mừng chuyện của mình và mẹ nên cũng quên mất, phần vì tôi biết anh đang bận bịu nên không làm phiền, đến chiều hôm sau anh mới gọi cho tôi, giọng nói rất vui:
— Ngày mai anh về rồi, anh có món quà tặng cho em.
— Công việc đã giải quyết hết chưa anh?
— Xong xuôi rồi, mai anh và ba sẽ cùng về.
— Phong, em tìm được mẹ rồi..
–Em nói gì?
— Em tìm được mẹ ruột của mình rồi.
Tôi sung sướng nói cho anh nghe, anh cũng mừng cho tôi, còn nói ngày mai khi về sẽ sang ra mắt mẹ vợ, lúc ấy có mẹ bên cạnh nên tôi đưa máy cho hai người nói với nhau mấy câu, khi tắt máy mẹ gật đầu:
— cậu này nói chuyện rất được.
Thật ra mẹ muốn đưa tôi về quê ngoại để nhận họ hàng nhưng tôi lại muốn đợi Phong về rồi cùng đi luôn, ngày mai anh về rồi tất cả sẽ cùng đi sẽ vui và ý nghĩa hơn nhiều.
Chỉ có điều tôi không ngờ được rằng có những thứ đã nằm trong lòng bàn tay rồi nhưng lại như nắm cát chảy xuống kẽ hở, có những đoạn tình cảm vốn dĩ là không nên bắt đầu.
Đêm đó nửa đêm rồi tôi giật mình thức giấc vì cơn buồn tiểu kéo đến, lúc đi xong khi trở lại giường lại không ngủ được cứ trằn trọc nóng ruột nóng gan đến khi gần sáng mới thiếp được một lúc. Tôi đưa tay với lấy điện thoại xem là mấy giờ thì thấy có tin nhắn gửi đến zalo của mình, tôi mở lên xem, đập vào mắt tôi là những bức ảnh nóng bỏng của Phong và Kiều An được chụp rõ nét trên giường của khách sạn, người chụp còn có tâm đến mức tặng thêm những vỏ bao cao su vương vãi dưới sàn nhà, những vỏ màu vàng màu đỏ như thể họ vừa trải qua một trận hoan lạc kịch liệt, đến quần áo cũng không thèm mặc..
Tôi không biết nên cười hay nên khóc, nhưng trái tim tôi đau lắm. đau đến gần như không thở được, vòng tay đó mới ngày nào còn ôm tôi vào lòng bây giờ đang gối tay cho người con gái khác, thân thể đó cũng không duy nhất là của tôi, lời hứa rốt cuộc cũng chỉ là mây trôi nước chảy, làm gì có chuyện trường tồn vĩnh cửu.
Làm gì có chứ…!!!!!
Tôi nằm lì trên giường, rối như tơ vò, đăm chiêu rất lâu cuối cùng thì cũng gọi cho Phong, tôi muốn làm một phép thử.
Tôi không gọi thường mà gọi Zalo cho anh, từng tiếng chuông đổ là từng nỗi sợ bủa vây lấy tôi, mong mọi thứ chỉ là một giấc mơ, nhưng không, nó không phải giấc mơ mà là ác mộng, ác mộng khi mà người nghe máy chính là Kiều An, khuôn mặt còn ngáy ngủ, bên cạnh là chồng tôi ngủ như người chết.
— A lô.
Kiều An chẳng buồn mở mắt hỏi, tôi im lặng, cô ấy lại hỏi:
— Ai vậy?
— Là tôi.
Nghe giọng tôi cô ấy liền mở mắt, vội vàng nhìn vào màn hình rồi nhìn xuống người, lập tức hét toáng lên:
— Ôi.. cái gì vậy.. cái gì vậy..anh Phong..sao..sao anh lại ở đây?
Tiếng hét thất thanh đó làm Phong cũng uể oải tỉnh dậy, và cũng rất nhanh tiếp thu ngay vấn đề, giật lấy điện thoại giải thích:
— Lệ nghe anh nói, chuyện không như em nghĩ đâu.
Tôi cười nhạt hỏi:
— Vậy chuyện như thế nào anh nói em nghe đi?
Tôi hỏi nhưng không kiềm chế được nước mắt đang chảy xuống, lòng đau như ai cầm mũi dao nhọn đâm vào đấy.
— Anh không biết chuyện gì cả, đêm qua đi ăn mừng với khách hàng sau đó anh về ngủ, không hiểu vì sao Kiều An lại ở đây. Em hãy tin anh.
Kiều An khóc tu tu:
— Em cũng không biết chuyện gì nữa, em chỉ nhớ em say quá anh đưa em về phòng nghỉ, sao bây giờ lại thành ra như vậy, đây là lần đầu của em huhu…huhu…
Tôi không muốn nghe nữa tắt máy ném điện thoại xuống giường ôm mặt khóc, nếu nước mắt có thể hóa thành sông thì hôm nay tôi tạo ra biển rộng, trái tim nhỏ đau đến quằn quại tê liệt..
Hóa ra chẳng gì là bất diệt.
Chẳng qua là chưa đến lúc mà thôi!
Vì có mẹ ở đây và không muốn mẹ lo lắng nên tôi vào nhà vệ sinh tắm rửa sạch sẽ, làm ra vẻ không có chuyện gì, chỉ còn mấy hôm nữa mẹ về Trung Quốc nên tôi sẽ để mẹ thấy tôi đang sống thật hạnh phúc, may mà cả hai mẹ đều không phát hiện gì.
Đầu giờ chiều Phong về đến, trước mặt mẹ tôi vẫn làm ra vẻ không có chuyện gì ân cần hỏi Phong:
— Anh về rồi à, có mệt lắm không.
Mặt Phong đơ ra, có lẽ anh bất ngờ với thái độ của tôi, nên mấy giây sau mới trả lời;
— Anh không..không mệt..
— Em lại nghĩ anh rất mệt,,à mẹ em đang tắm, anh đợi mẹ ra rồi chào mẹ nhé.
Phong quay sang chào hỏi mẹ Hân rồi nói chuyện với nhau, nhưng đôi mắt cứ liên tục nhìn về tôi, đến khi chỉ còn hai đứa với nhau Phong vội vàng giải thích:
— Em nghe anh nói, thật lòng anh không biết gì cả, anh chỉ nhớ anh uống say rồi về phòng ngủ,anh không có phản bội em.
Tôi cố cho bản thân cứng rắn nhưng nước mắt không nghe theo lý trí cứ tuôn ra, mũi cũng cay xè, không những mũi và tâm can cũng rất đau:
— Vậy anh nói vì sao cô ấy lại bên cạnh anh, tại sao vỏ bao cao su vứt đầy dưới đất.
Phong vò đầu bứt tai:
— Anh không biết, anh xin thề anh chưa hề có tư tưởng phản bội em, anh thề đấy, nếu anh thích Kiều An thì anh đã thích lâu rồi chứ không phải đến bây giờ mới qua mặt em như vậy.
— Dù thế nào thì nó cũng đã xảy ra, anh đã cướp lần đầu của cô ấy. Anh định như thế nào?
Phong đặt tay lên vai tôi, đôi mắt hết sức thành khẩn:
— Dù thế nào anh cũng không yêu ai ngoài em, anh chỉ có một người vợ là em…
Lúc này mẹ tôi từ sau nhà đi lên, vừa đi vừa hỏi:
— Con rể đã về rồi à, đâu nào, con rể mẹ đâu?
Phong xoay mặt lại gật đầu chào mẹ, tôi nặn nụ cười nói:
— Đây ạ, con rể mẹ đây, mẹ thấy có đẹp trai không?
Lúc nhìn thấy mặt Phong, ly nước trên tay mẹ rơi xuống đất vỡ nát, miệng mẹ mấp máy, lắc đầu liên tục:
— Không..không thể nào…
Tôi vội đi đến bên mẹ:
— mẹ, mẹ sao vậy mẹ?
— Không, không thể nào..
Tôi và Phong không hiểu gì cả, còn mẹ thì tái nhợt mặt mày, tôi phải dìu mẹ xuống ghé ngồi, rót cho mẹ cốc nước:
— Mẹ uống chút nước đi mẹ.
Mẹ nhận lấy uống một ngụm nhỏ, sau đấy nhìn Phong trân trân , miếng vẫn liên tục nói những lời khó hiểu:
— Không thể nào như vậy được…không thể được.
— Mẹ, rốt cuộc là mẹ đang nói gì vậy ạ? Hay mẹ không khỏe ở đâu, con đưa mẹ đi viện nhé.
Mẹ không trả lời tôi mà hỏi Phong:
— Tên họ con rể là gì?
— Phạm Duy Phong ạ.
— Phạm…Phạm Duy sao, vậy ba cậu, ba cậu tên gì?
— Ba con là PHạm Duy Hoàng.
— Mẹ cậu có phải là Cao Thanh Nhàn?
— Dạ đúng rồi, mẹ biết ba mẹ con sao ạ?
Phong trả lời xong cả người mẹ tôi nhũn ra, ngã vào thân ghế, khuôn mặt thất thần, tôi hoảng hốt kêu lên nhưng mẹ lại ngước mặt lên trời kêu than:
— Ông trời ơi….sao ông làm như vậy, sao ông tàn nhẫn như vậy hả…Ông trời ơi….!!!
Mẹ đập tay vào ngực phình phich, vài phút sau đó thì ngất lịm đi trong tay tôi…..
Tôi không hề biết rằng giông tố thật sự đã kéo đến…..
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!