Lấy Chồng Quỷ
C2: Cảnh Cáo
Tỉnh giấc sau một giấc mơ dài. Ngoài trời, những tia nắng đã len lỏi qua chiếc rèm cửa, người tôi vẫn run bần bật theo từng hồi không ngừng. Tôi ngồi dậy, vươn vai rồi hít một hơi thật sâu.
“Không sao đâu, chỉ là giấc mơ mà thôi!”
Tôi tự trấn an bản thân rồi xuống giường, đi đánh răng, rửa mặt và chạy một mạch đi mua đồ ăn sáng.
À quên giới thiệu bản thân tôi là Kiều An, năm nay tôi đã 23 tuổi và đang là sinh viên năm tư của một trường đại học tại tỉnh Triết Giang. Tôi thuê một căn phòng trọ nhỏ cạnh trường, chủ yếu là để thuận tiện cho việc đi làm thêm. Thật ra điều kiện gia đình tôi cũng không phải quá tệ nhưng đối với một sinh viên năm tư như tôi mà nói thì đi làm thêm cũngtiếp thêm cho mình chút kinh nghiệm sống và chắn chắn không thể dựa dẫm vào gia đình mình mãi được.
“Kiều An! Kiều An! Ở đằng này!”
Vừa xuống tầng, tôi nhìn thấy Linh Nhi đi từ nhà gửi xe trước cổng trường, vừa đi vừa gọi. Cậu ấy cầm một cái túi gì đó rất to và kéo tay tôi trở lại phòng.
“Cậu làm cái gì thế? Chiều nay tớ còn phải lên lớp đấy.”
“Này, tất cả đống này cho cậu.”
Linh Nhi ném hết thấy túi to đùng đó vào tay tôi.
“Đâu ra mà nhiều thế? “Tôi hỏi.
“Á à, có phải cậu lại bị anh nào đá đít nên xả giận bằng cách mua cái đống này, phải không?” Tôi bĩu môi nói.
“Người chưa mảnh tình vắt vai như cậu thì hiểu sao được đau lòng vì tình là thế nào? “
“Đêm qua tớ đã mơ thấy mình kết hôn đó.”
Sau câu nói đó, tôi lạnh cả sống lưng, rõ ràng là tôi không hề mở miệng vậy âm thanh đó từ đâu phát ra. Trong người tôi? Điều đó làm tôi nhớ lại giấc mơ tối qua.
Đằng đó, Linh Nhi đang cười lăn cười bò trên giường.
“Haha… tớ cười ra nước mắt luôn mất. Cậu vã đến mức đó rồi ấy hả Kiều An?”
“Hừ! Không thèm nói với cậu nữa.”
Tôi quay đầu, bỏ ra ngoài, Linh Nhi vội đứng dậy.
“Thôi, được rồi, tớ không cười nữa được chưa? Chờ tớ với!”
Linh Nhi giật tay tôi lại áp mặt gần tôi.
“Này, sao mặt cậu lại xanh xao thế này? Mắt lại còn thâm xì nữa, nhìn như phải bùa vậy.”
“Thật á?”
Tim tôi bắt đầu đập nhanh hơn. Những hình ảnh giấc mơ đêm qua lại ùa về trong đầu tôi chỉ vì câu nói của Linh Nhi.
“Hahaha… nói đùa thôi! Nhưng mà sắc mặt cậu có chút không tốt thật, à mà mai trường mình sẽ tổ chức thi đấu bóng rổ giữa các trường đại học, nghe đâu cả Tô Minh của trường bên cạnh cũng sẽ tới mà cậu lại là quản lý độ bóng rổ trường mình, biết đâu cậu lại lọt vào mắt xanh của anh ta. Vậy nên, chúng ta phải chuẩn bị cho cậu thật lộng lẫy.”
Vừa nói, Linh Nhi vừa lôi một đống đồ trang điểm tiện thể đắp luôn lên mặt tôi một miếng mặt nạ. Cái cảm giác lành lạnh của nó làm tôi rùng mình, lại nghĩ về cánh tay đêm qua.
“Tớ? Thôi thôi, cậu đừng nói đùa nữa. Muốn tán đổ anh ta chi bằng cậu tự thân vận động đi.”
Linh Nhi đập đập nhẹ nhàng vào miếng mặt nạ trên mặt tôi.
“Kiều An! Vì tớ, cậu phải nắm được Tô Minh trong tay, rồi từ từ giết đi sự kiêu ngạo của con nhỏ Tiểu Băng kia đi, để sau này nó không vênh váo nữa!”
“Nhưng mà tớ…”
Linh Nhi đứng phắt dậy dường như chả để ý đến lời tôi nói.
“Thôi tớ xuống nhà xem có gì ăn không?”
( Note: Tiểu Băng là một học sinh trường tôi. Cô ta luôn tự hào rằng người yêu cô ta là Tô Minh mặc dù chưa chính thức là như vậy và luôn tự đắc vì điều đó. Cô bạn Linh Nhi của tôi vốn đã có mâu thuẫn với Tiểu Băng từ lâu nên coi đây là một cơ hội tốt để làm cô ta bẽ mặt. )
Tôi vừa lắc đầu vừa cười nhẹ, chả hiểu sao mâu thuẫn của họ lại lôi tôi vào.
Vì cơn ác mộng đêm qua làm tôi không được ngon giấc nên giờ tôi đã díu hết mắt lại, nằm đây đắp mặt nạ càng làm tôi buồn ngủ hơn.
Trong lúc mơ màng, hình như tôi đã thấy bên cạnh mình có một người đàn ông , anh ta nằm cạnh tôi dùng tay luồn nhẹ vào trong áo, từ bụng mơn man đến phần nhũ hoa của tôi. Bàn tay này có chút mạnh bạo bám chặt lấy da thịt nhưng sự mát lạnh tỏa ra lại rất thoải mái.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!