Lấy Chồng Quyền Thế - Chương 37: Lời đồn
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
341


Lấy Chồng Quyền Thế


Chương 37: Lời đồn


Cố Thành Kiêu vừa cài cúc áo vừa lao xuống nhà, chỉ kịp chào quản gia Niên một câu rồi xông ra ngoài.

Người làm trong nhà đã không còn lạ với tình huống như thế này. Đừng nói giờ này, nếu như có nhiệm vụ khẩn cấp lúc nửa đêm thì thiếu gia cũng sẽ làm gương cho binh sĩ như vậy.

Nhưng mọi người đều biết giờ vẫn là tuần trăng mật của thiếu gia và thiếu phu nhân. Dẫu sao cũng là tiểu biệt thắng tân hôn, thiếu gia xuống nhà mà khuy áo vẫn chưa cài, vậy hiện giờ thiếu phu nhân trên lầu…

Lâm Thiển quả thật rất khó chịu, từ bàn chân đến đỉnh đầu, từ cơ thể đến đáy lòng, nơi nơi đều rạo rực, rất ấm ức với Cố Thành Kiêu.

Cởi hết đồ người ta ra, hôn cũng hôn sạch, sờ cũng sờ hết, thế mà lại bỏ đi.

Chơi kiểu này được sao?

Có phải đàn ông không vậy?

Khiêu khích bà đấy đến bốc lửa rồi lại bỏ chạy, bà đây chỉ biết câm nín, phục anh luôn!

Buồn bực suốt một đêm, ngày hôm sau Lâm Thiển vẫn xìu xìu ểnh ểnh, vào lớp học mà chẳng có tinh thần, một tay chống cổ, hai mắt mông lung.

Chúc Phạm Phạm huơ huơ tay trước mặt cô, “Cậu Thiển, hôm nay sao thế? Cái bộ dạng này là dục vọng chưa được thỏa mãn đúng không?”

Lâm Thiển liếc cô nàng, ỉu xìu đáp, “Ừ, cậu biết nhiều quá đấy, cẩn thận vạ miệng”

“Cậu Thiển, khai thật đi, gần đây cậu yêu rồi phải không?”

Có lúc cô thật ngưỡng mộ cặp mắt tinh tường của Phạm Phạm, đoán chơi mà rất chuẩn.

“Trước kia cậu không thích về nhà, mỗi lần về cũng vội vội vàng vàng bỏ đi. Mà bây giờ, chẳng những ngày nào cũng về, tâm trạng lại còn rất phong phú. Cậu Thiển, nể tình quan hệ của chúng ta, mau nói tớ biết, cậu yêu rồi phải không?”

Lâm Thiển nheo mắt, đôi tay chống cổ, xoay đầu tránh né vấn đề.

“Hay là…” Chúc Phạm Phạm thoáng ngần ngừ, “Đúng như người ta đồn thổi, cậu sắp trở thành mẹ kế của Công thiếu gia thật sao?”

“Tớ… Xi!” Lâm Thiển quay đầu lại nguýt một cái, “Mắt tớ mù hả? Lão nhà giàu đó đáng tuổi cha chú của tớ.”

Chúc Phạm Phạm nói: “Xét về tiền tài, đáng tuổi cha chú thì có sao, kể cả tuổi ông nội cũng được ấy chứ. Đây chính là chuyện tốt mà bao cô nàng xinh đẹp thiết tha ao ước đấy.”

“Nói như vậy có nghĩa là cậu thừa nhận dung mạo xinh đẹp của tớ sao?”

“… Cũng không phải”

“Bạn học Chúc Phạm Phạm, tớ trịnh trọng tuyên bố cho cậu biết, tớ là tuyệt thế giai nhân, tuyệt thế giai nhân đấy, biết không hả? Còn lâu bà đây mới uổng phí nhan sắc này trên người lão nhà giàu đó!”

“Ha ha, xem ra đúng là cậu đã gặp mặt lão trọc phú đó rồi.”

“Không dối cậu, tớ thật sự đã gặp”

Câu nói này làm Chúc Phạm Phạm khẽ nhíu mày, “Chẳng lẽ cậu định đi theo lão trọc phú đó à?”

“Còn lâu, cậu nghe ở đâu đồn bậy đồn bạ thế hả?”

Chúc Phạm Phạm dè dặt củi xuống, ghé sát vào nói, “Tất cả mọi người đang truyền tai nhau. Hôm qua có người bắt gặp cậu rung xe với lão nhà giàu đó trước cổng trường đấy”

“Cậu Thiển, lời đồn càng ngày càng lan rộng, cậu có nên tìm cơ hội giải thích tí không?”

“Tất cả đều là tin đồn thì giải thích thế nào?”

“Cũng đúng” Chúc Phạm Phạm đột nhiên nhận ra đề tài đã bị đổi, quay sang hỏi lại, “Vậy cậu có định kể cho tới nghe chuyện bạn trai của cậu không hả?”

Lâm Thiển bĩu môi cười, lông mày nhướng lên, ra vẻ yểu điệu thục nữ cười duyên, “Có cơ hội sẽ dẫn đến cho cậu nhìn đã mắt”

“À ha, quả nhiên bị tớ đoán trúng, được, tớ chờ”

Hết giờ, Lâm Thiển chuẩn bị về nhà, làm trò ngoan đúng như Cố Thành Kiêu mong đợi, đúng giờ là đi học, tan học là về nhà.

Hôm nay cô chọn từ gian quần áo phong phú ra chiếc áo len dài màu trắng, quần xám nhạt, giày ủng Martens màu nghệ, phối hợp với ba lô đen, đơn giản nhưng không mờ nhạt, rất thời thượng trong tiết trời mùa thu thế này.

Trời nổi gió mạnh, cô trùm mũ áo lên, cúi đầu bước vội.

Vừa lúc này có một bạn nữ đi ngang qua cô đột nhiên chơi xấu, thò chân ra ngáng đường. Lâm Thiển cảm nhận được chân mình bị gạt một cái, nếu cô không phản ứng kịp thời thì nhất định đã bị ngã sấp mặt.

“Ối trời, đi đường mắt mũi để đâu vậy hả?!” Hóa ra đối phương ra tay trước chiếm ưu thế, gắp lửa bỏ tay người, “Õ, thì ra là cậu Thiển cao số gặp họa không chết đây mà.”

Lâm Thiển đang chúi người về trước, nghe vậy quay đầu lại, thì ra là Trương Yến trong đám chị em của Nam m.

Đám sinh viên chặn đường có trong băng ghi âm cũng có Trương Yển. Khi bọn họ vây đánh cổ, Trương Yến cũng ra tay động thủ.

Trương Yến không cao, khuôn mặt lại tròn, trước nay đều làm ra vẻ dễ thương, mang nơ bờm búp bê, trang điểm nhí nhảnh, ai nhìn thấy cũng phải khen một câu đáng yêu.

Thế nhưng dù sao cũng đã 21 chứ có phải 12 đầu, vậy mà lúc nào cũng hồng phấn từ trên xuống dưới, ngay cả đối bốt lông xù cũng là màu hồng nốt, khó tránh được vẻ cưa sừng làm nghé.

Trước kia Lâm Thiển đã gặp qua, tưởng đầu cô ta chỉ là tiểu bạch thỏ vô hại, ngờ đâu lúc đánh nhau cũng chẳng thèm giữ hình tượng.

“A, tưởng bé cưng dễ thương nào từ trong bụi cỏ nhảy ra cản đường bà đây, hóa ra là Trương giả nai”

“Mày…” Trương Yến lập tức bị chọc điên.

“Ha ha, váy của mày nhìn thật giống rèm cửa sổ phòng khách nhà tao, mua ở Taobao hả? 99 đồng bao ship?” Cái miệng cay độc của Lâm Thiển chưa bao giờ nhường ai.

Trương Yến tức đến mức không nói nổi, tâm tình bị xé vụn.

“Em bé cưng, về nhà sớm với mẹ đi, bên ngoài nguy hiểm lắm, ha ha ha ha.”

Trước kia Lâm Thiển sẽ ăn miếng trả miếng, nhưng hiện giờ đã được chửi thỏa miệng nên cô tự nhiên xoay người bỏ đi.

Trương Yến chủ động tìm cớ gây sự, giờ bị bức không hề nhẹ, làm sao bỏ qua cho cô được?! Cô ta cười khinh khỉnh: “Phải rồi, dĩ nhiên tạo không giàu bằng mày. Mày đi chung với kẻ lắm tiền đương nhiên toàn thân đều là hàng hiệu. Sinh viên nghèo như tao chỉ mua được hàng rẻ tiền”

Lâm Thiển ngừng bước, quay lại nhìn cô ta chất vấn: “Mày nói vậy có ý gì?” Con ranh này to gan lớn mật, dám lên nòng súng!

Trương Yến nhìn cô từ trên xuống dưới, cười khẩy: “Áo len 37 ngàn, quần 28 ngàn, giầy 56 ngàn, ba lô 120 ngàn. Lâm Thiển, mày có nhiều tiền từ bao giờ thế?”

Lâm Thiển thoáng sửng sốt, sau đó phóng khoáng cười lớn, “Ha ha ha, vậy giờ tao bán lại cho mày nửa giá thôi, đồng ý không? Mày đồng ý tạo sẽ cởi ngay ra cho mày, tiền trao cháo múc, không có tiền mặt thì có thể chuyển khoản”

“…” Đây là ngốc thật, hay là giả vờ ngu ngốc đây?

Cười xong, Lâm Thiển chỉnh dáng đứng kiểu côn đồ khệnh khạng, mặt vênh váo, nhịp nhịp hai chân rồi nói: “Hôm nay bà đây không vui, tốt nhất đừng chọc vào bà.”

Trương Yến cũng không chịu nhịn, phun ra một câu: “Tao chọc mày thì sao hả? Không phải mày là gái điếm được bao nuôi hay sao? Người khác sợ mày, còn tao thì không!”

“Mày nói gì?” Lâm Thiển gằn giọng cau mày.

“Nói gì à, cả trường đều biết mày và đại gia công khai làm bậy trong xe ở trường học, mày còn chút liêm sỉ nào không?! Chơi chán Sở Mặc Phong rồi lại trèo lên người lão trọc phú, mày vẫn còn mộng lập bàn thờ trinh tiết hả? Tao khinh!”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN