Lấy Chồng Quyền Thế - Chương 73: Vậy lúc nào đó anh sẽ thanh lý em
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
235


Lấy Chồng Quyền Thế


Chương 73: Vậy lúc nào đó anh sẽ thanh lý em


Đây gọi là tiểu biệt thắng tân hôn, sau khi hai người tương thân tương ái thì đây là lần đầu tiên hai người xa nhau lâu đến thế.

Sau khi vội vàng ăn cơm xong, đôi vợ chồng son lên lầu hai hưởng thụ thế giới hai người.

Cố Thành Kiêu đột ngột về nhà, cho nên Lâm Thiên chẳng kịp dọn dẹp chiến trường. Vừa vào phòng, Cố Thành Kiêu thấy trên giường toàn là sách vở và bài thi, cả sofa ở bên cạnh cũng không có chỗ để ngồi.

Càng làm Cố Thành Kiêu không dám nhìn thẳng chính là chăn trên giường không gấp, dồn lại một cục đặt ở một góc như núi nhỏ. Ngoài ra trên giường còn có quần áo bẩn và cả quần lót của cô nữa.

Nhiệt tình bất chợt nguội lạnh khiến Lâm Thiển hơi khó nhịn. Cô quấn lấy anh giống như con bạch tuộc hỏi, “Sao vậy?”

Cố Thành Kiêu đưa mắt ra hiệu: “Lúc anh không ở nhà, em quậy quá nhỉ?”

Lâm Thiển quay sang nhìn, “Ý! Quá vui mừng nên cố quên mất anh là người thích sạch sẽ. Cô biến phòng ngủ thành ổ chó, thế nào anh cũng mắng cho xem.

Cô chột dạ cười cười, giải thích: “Ha ha ha, à ờm, em… Em đang ôn thi đó mà, cho nên bày ra lung tung. Em cố tình không cho người vào dọn dẹp, lỡ dọn rồi em lại phải đi tìm, như thế này tiện hơn nhiều đúng không?”

Cố Thành Kiêu nhìn thẳng vào mắt cô, chất vấn: “Nếu anh nhớ không lầm thì hôm trước em thi xong rồi mà?!”

“…” Lâm Thiển nghẹn họng, hai ngón tay vẽ vòng vòng lên ngực anh.

Cố Thành Kiêu buông cô ra, đi đến mép giường nhìn nhìn. Quả thật đồ vật trên giường rất đa dạng. Ngoài quần áo bẩn, sách vở và bài thi, còn có đồ vật gì đó giống vụn bánh mì. Tủ đầu giường còn có 6 hộp sữa cắm ống hút.

Anh nhìn cổ bằng ánh mắt chất vấn, “Lúc anh không ở nhà, em sống thoải mái quá nhỉ?”

Lâm Thiển rụt cổ, cố gắng giải thích, “Trên giường thoải mái mà. Thật ra anh không nên chỉ nhìn vào khía cạnh dơ bẩn lộn xộn, mà phải nhìn vào sự cố gắng ôn thi của em nữa, anh nói đúng không?”

“Em cũng biết em dơ bẩn lộn xộn hả?”

“… Đây không phải trọng điểm”

“Được rồi, có điểm thi chưa?”

“…” Lâm Thiển cảm thấy hơi nóng mặt, hình như hôm nay hệ thống sưởi nóng hơn thường ngày, cô gãi gãi cổ, nói, “Chưa.”

Cố Thành Kiêu đứng thẳng người, hỏi: “Em đã cố gắng ôn thi như thế thì có thể qua được phân nửa mà phải không?

Lâm Thiển nuốt nước miếng, “Anh đoán đi?”

Cố Thành Kiêu xụ mặt, đột nhiên lớn tiếng, vừa vang lại nóng nảy: “Trả lời nghiêm túc!”

Lâm Thiển run run, bờ vai co lại, “Trả lời nghiêm túc cũng là anh đoán đi. Anh không đoán, vậy em đoán chắc là qua ma.”

“Em…”

“Vốn là vậy mà, kết quả thi cử chưa có, sao em biết qua hay không qua”

“Em còn cãi nữa?”

“Chẳng lẽ không đúng hả?”

Cố Thành Kiêu không phải người có tính khí tốt lành gì, lúc mà cáu kỉnh thì chẳng nể nang ai, “Anh cảnh cáo em, nếu em mà thi trượt, xem anh có trừng trị em không!”

Lâm Thiển cũng là tuýp người càng cản càng liều. Mới đầu cô còn hơi sợ, nhưng lời anh nói làm cô nổi cáu, mà nổi điên lên là cô liền trách móc: “Thị trượt thì sao? Em muốn trải nghiệm quá trình thi lại thì sao hả? Em còn ba môn vẫn chưa thi lại kìa, em thích quá trình này đó, kích thích thì sao?”

“…” Cố Thành Kiêu điên tiết, lửa giận phừng phừng, còn cao hơn cả huyết áp của ba anh. Anh xoay người đi về phía cửa.

Cơ thể anh như tường đồng, tay như vách sắt, bả vai như bánh xe kim cương gắn tường đồng và vách sắt lại, vừa đụng vào Lâm Thiển, cô liền thét đau “a” một tiếng.

Cố Thành Kiêu ngừng lại, đụng vào cô, anh cũng hơi đau nhưng quay đầu thấy có nằm ngửa lên đống sách vở, vẻ mặt khoa trương như tên thần kinh, đau lòng chưa kịp thành hình thì đã bị dập tắt.

“Giả vờ, lại giả vờ!” Cố Thành Kiêu nổi giận đùng đùng đi thẳng ra ngoài, nhìn xuống lầu hét lớn, “Thím Trương, lên đây dọn dẹp ngay!”

Lâm Thiển thấy giả vờ đáng thương không có tác dụng, nhịn đau ở vai lọ mọ bò xuống giường, vội vàng chạy ra.

Cô xoa xoa vai, đau khổ đầu mối. Thật sự rất đau, tên đàn ông cổ hủ này chẳng biết thương hoa tiếc ngọc tí nào cả, đúng là quá tồi!

“Đừng làm phiền thím Trương, em tự dọn được không?”

“Em có thể dọn được thì còn kéo dài tới hôm nay hả?”

“Em… Em không dọn cũng ngủ như thế mấy ngày rồi”

Cố Thành Kiêu quay đầu lại, đột nhiên thốt lên một câu tàn nhẫn, “Vậy lúc nào đó anh sẽ thanh lý em”

Tâm tư của phụ nữ còn phức tạp hơn đàn ông rất nhiều, suy nghĩ lại càng nhiều hơn. Cố Thành Kiêu nổi nóng tùy tiện nói một câu làm Lâm Thiển suy nghĩ đủ điểu, tim cô bị siết mạnh, nước mắt rơi như mưa.

“Lại giả vờ?!”

Lâm Thiển mím môi, nghe tiếng bước chân lên lầu của thím Trương, cổ liền quay đầu chạy ra ban công.

Hóa ra, loại cảm giác an toàn cao quý mà cổ tích góp hơn nửa năm, nói không còn là không còn.

Đối mặt với trời đêm, nghe gió tây bắc gào thét, cảm thụ được sự lạnh lẽo qua một lớp kính, cô chưa từng đau lòng như thế này.

Hai bàn tay trắng cũng không đau khổ, đau khổ nhất chính là, cô đã từng có tất cả, nhưng lại trắng tay qua đêm.

Nước mắt rơi như mưa, làm thế nào cũng chẳng ngừng, cô cắn môi không cho mình phát ra tiếng, cả thở cũng quá khó khăn.

Cô nghĩ lại mọi chuyện, trước giờ Cố Thành Kiêu chưa từng nói thích hay yêu cô. Anh cũng chưa từng hứa hẹn sẽ đi cùng cô suốt đời. Lúc đó anh kéo cô đi đăng ký kết hôn chẳng qua là vì hai chữ trách nhiệm, mà không phải vì yêu cô.

Giây phút này, Lâm Thiển cũng đã hiểu rõ mùi vị của tình yêu. Cô yêu anh, rất yêu rất yêu.

Thím Trương dọn dẹp rất nhanh. Dưới sự chỉ đạo của Cố Thành Kiêu, bà mang tất cả đồ ở trên giường đi, lấy khăn trải giường bọc lại, dọn dẹp hoàn toàn sạch sẽ.

Qua hồi lâu, Cố Thành Kiêu thấy cô vẫn không vào đành phải ra ngoài gọi, “Đi tắm đi”

Lâm Thiển vẫn đứng tại chỗ, không nhúc nhích, cũng chẳng thèm trả lời anh.

Cố Thành Kiêu đi tới, xoay vai cô lại. Lúc mặt đối mặt, anh mới thấy đôi mắt ướt nhẹp và nước mắt trên mặt cô.

“Em quá khoa trương rồi đó, diễn đủ rồi thì dẹp đi”

Lâm Thiển cao ngạo gạt tay anh ra, tiếp tục làm lơ.

“Này, em…” Cố Thành Kiêu không hiểu, ngày thường chẳng phải miệng lưỡi sắc bén lắm sao, tự nhiên hôm nay vừa mắng một câu lại khóc rồi? Đây không giống Lâm Thiên chút nào.

Cuối cùng, giằng co một hồi, anh cầm cự không nổi bèn hỏi: “Sao thế? Anh trách sai em à?”

Lâm Thiển khịt mũi, lắc đầu: “Anh nói không sai chút nào, em đã chuẩn bị sẵn sàng tâm lý bị anh thanh lý đuổi đi bất cứ lúc nào. Em biết, em không xứng với anh, anh chơi chán rồi thì một cú đá văng em”

Cố Thành Kiêu cảm thấy đau đầu, “Chuyện này có liên quan gì tới chuyện kia?”

“Anh đừng nói nữa, em biết thân biết phận, em muốn yên tĩnh” Nói xong, cô lách người khỏi anh, đi thẳng vào phòng ngủ của khách, không muốn nán lại cùng anh nữa.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN