Lấy Chồng Quyền Thế - Chương 990: Rốt cuộc phải làm sao em mới tin anh?
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
170


Lấy Chồng Quyền Thế


Chương 990: Rốt cuộc phải làm sao em mới tin anh?


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Về mặt đối phó với Cố Thành Kiêu, có thể nói là Lâm Thiển hạ bút thành văn.

Dù sao cũng đã sống chung nhiều năm, cô đã biết tính nết của anh từ lâu.

Đ0ừng thấy Cố Thành Kiêu luôn đối đãi thô bạo với người k0hác, tỏ vẻ nói sao làm vậy, ngông cuồng tự đại, nhưng ở trước mặt cô, anh hoàn toàn là một người khác.

Thực chất, anh là một vạc giấm lớn theo chủ nghĩa đàn ông.

Thấy cô về muộn vì nói chuyện làm ăn, anh sẽ tức giận; thấy cô ăn mặc hơi hở hang, anh sẽ tức giận; thấy cô thêm bạn mới trong wechat, còn là bạn khác giới, anh sẽ tức giận; thấy cô tiếp xúc nhiều với người khác phái, anh sẽ giận đến mất lý trí.

Tất nhiên cô biết nguyên nhân là anh coi trọng cô, nhưng chuyện này không phải là một áp lực với cô sao? Anh nổi giận đùng đùng vì chuyện của Triệu Húc Nghiêu, không lựa lời mà nói ở nơi công cộng, dù cô biết là anh đang ghen, là anh coi trọng cô, nhưng cô cũng không muốn tùy tiện tha thứ cho anh.

Bây giờ đổi ngược lại, để anh nếm thử cảm giác của cô lúc đó, để anh trải nghiệm nỗi uất ức của cô lúc đó, để anh cảm nhận tâm trạng của cô l3úc đó… Cũng tốt.

Với anh, cô ta chính là giáo viên mới mà hôm nay anh mới gặp lần đầu, chỉ thế thôi.” Lâm Thiển liếc xéo anh, tiếp tục kinh thường anh, “Chỉ muốn cho anh hai chữ, ha ha.” Cố Thành Kiêu ưu sầu, lông mày nhíu lại thành hình chữ “Xuyên”, khẩn thiết hỏi: “Thiển Thiển, rốt cuộc phải làm sao em mới tin anh?” “Mặc áo sơ mi vào trước đi, anh không biết anh mặc mỗi áo ba lỗ rất quyến rũ sao?” “Những lúc thế này không cần khen anh.”

Một lát sau, Triệu Phương Đình dẫn Phương Du Du xuất hiện lần nữa, hình như Phương Du Du đã bị Triệu Phương Đình khiển trách một trận.

Cô ta cúi đầu, trong hốc mắt vẫn còn ngấn nước.

Cô ta đã thay đồ, yếu đuối đứng sau lưng hiệu trưởng.

Nếu các phụ huynh đã có nhiều ý kiến như thế, lại còn trong hoạt động gia đình quan trọng trên lớp, Triệu Phương Đình nhất định sẽ có sự giải thích để hóa giải lo lắng của các vị phụ huynh.

“Các vị phụ huynh, các vị phụ huynh, xin hãy nghe tôi nói mấy câu.”

Triệu Phương Đình vẫn chưa tuyên bố chính thức, Phương Du Du đã lau nước mắt sau lưng chị.

“Cổ Du Du này là cô giáo dạy múa mới tới thực tập ở trường chúng tôi, năm nay cô ấy mới tốt nghiệp từ học viên múa, vẫn chưa qua thời gian thực tập.

Trước tiên, tôi là hiệu trưởng, không quản lý tốt giáo viên là trách nhiệm của tôi.

Tôi xin lỗi các vị phụ huynh.

Tiếp theo, cô Du Du mới vừa bước ra xã hội nên còn thiếu kinh nghiệm.

Với tư cách hiệu trưởng, tôi hết sức mong muốn mọi người cho người trẻ một cơ hội.

Tôi cũng khẩn cầu mọi người hãy cho cô ấy thêm một cơ hội nữa.

Cuối cùng, nếu mọi người đồng ý cho cô Du Du cơ hội, sau này tôi sẽ giám sát cách ăn mặc và cử chỉ hành động của cô ấy, nếu tái phạm sẽ đuổi việc thẳng” Triệu Phương Đình nói đầy thành ý, cũng rất đúng trọng tâm, mấy vị phụ huynh nữ cũng không còn phàn nàn nữa.

“Được rồi, bây giờ cô cam kết với toàn thể phụ huynh đi.” Phương Du Du vẫn là người mới, vừa mới ra xã hội đã phải xin lỗi về vấn đề ăn mặc trước mặt các vị phụ huynh, lòng tự ái của cô ta bị tổn thương nghiêm trọng.

Nhưng không còn cách nào khác, chỉ có làm vậy cô ta mới có thể giữ được công việc.

Cô ta cúi đầu thật sâu, yếu ớt nói: “Tôi xin lỗi các vị vì sự lỗ mãng của tôi, mong mọi người hãy cho tôi thêm một cơ hội nữa.

Sau này, tôi nhất định cẩn trọng từ lời nói đến việc làm, học tập các tiền bối ưu tú trong trường.” Phương Du Du khóc như mưa, nhìn mà xót.

Các phụ huynh nam đều không đành lòng, nhốn nháo nói không sao, không nghiêm trọng như thể.

Nhưng, cô ta không biết rằng, cô ta càng khơi gợi lòng thương hại của các phụ huynh nam thì lại càng làm các phụ huynh nữ không vui.

Vốn dĩ các vị phụ huynh đều không muốn gây sự, một phụ huynh nữ lên tiếng trước tiên: “Nếu hiệu trưởng Triệu đã nói thế, vậy tôi không còn gì để nói.

Nhưng, nếu cô ấy lại ăn mặc không phù hợp trước mặt trẻ con, tôi nhất định sẽ khiếu nại.” “Đúng, nếu là cô giáo dạy múa thì sẽ dạy các cháu gái nhảy múa.

Khả năng bắt chước của trẻ con rất mạnh, khó tránh sẽ có cháu học theo cách ăn mặc của cô ấy.

Nếu sau này đứa nào cũng ăn mặc hở eo lộ chân thì còn đến đâu nữa? Tập tục xã hội sẽ suy đồi.

Có điều, nếu hiệu trưởng Triệu đã nói thế, vậy tôi cũng đồng ý cho người trẻ một cơ hội, mong rằng cô ấy cố mà trân trọng.” Triệu Phương Đình khẩn thiết nói: “Cảm ơn mọi người đã tha thứ.” Phương Du Du không tham gia những hoạt động sau đó, không biết trốn ở đâu khóc.

Cố Thành Kiêu giúp Nam Nam và Bắc Bắc thắng hạng nhất trong các cuộc tranh tài, ba cha con hợp sức khiêng quà ra xe, chất đầy cả cốp sau.

“Được rồi, hai đứa lên xe trước đi, ba vào bể mẹ ra.

Nhớ, chỉ được ngồi ở ghế sau chờ, không được leo lên đằng trước ấn bây ấn bạ, canh chừng nhau đấy.” Sau khi nhận lệnh, Nam Nam và Bắc Bắc đồng thanh nói: “Vâng, tuân lệnh ạ!” Cố Thành Kiêu cười, Bắc Bắc chảo rất ra dáng, xem ra sau này nhà họ Cổ có người kế nghiệp rồi.

“Ngoan ngoãn ngồi trong xe chờ nhé, ba mẹ ra ngay.” Vừa nói, anh vừa quay vào bể Lâm Thiển ra xe.

Nhưng thật không ngờ, giữa đường lại nhảy ra một Trình Giảo Kim, Phương Du Du đột nhiên chạy ra, chặn đường anh.

Cố Thành Kiêu tỏ vẻ không vui, bước sang bên, cố ý lách qua cô ta.

Nhưng cô ta vẫn không buông tha, anh đi sang trái, cô ta cũng đi sang trái, anh đi sang phải, cô ta cũng đi sang phải, chỉ muốn chặn anh.

Cố Thành Kiêu thở dài nặng nề, vẻ tức giận trên mặt càng rõ ràng hơn, “Cô làm gì vậy?” “Em…

em rất chắc chắn anh chính là ân nhân cứu mạng của em.

Năm đó, em nghe đồng nghiệp của anh gọi tên anh, mặc dù em không nhớ, nhưng nhớ được anh ấy họ Cổ, anh cũng họ Cổ, không sai vào đâu được.” “Không phải thì sao, phải thì sao? Nếu là người khác bị đuối nước, hoặc nếu đồng nghiệp của tôi thấy có người đuối nước, họ cũng cứu thôi.” “Vậy là anh thừa nhận?”.

“…” Cố Thành Kiêu rất bất đắc dĩ, Phương Du Du càng lúc càng đến gần, anh chỉ có thể lùi lại, “Cô giáo Phương, xin hãy chú ý cử chỉ và lời nói của cô, đừng vừa mới bị kiểm điểm xong đã phạm sai lầm ngay.” “Em chỉ muốn cảm ơn ân nhân cứu mạng em thôi, việc này cũng có lỗi sao?”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN