Lấy Chồng Rắn - Phần 17
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
856


Lấy Chồng Rắn


Phần 17


Có lẽ là Thanh Kiêu hoàn toàn bị thái độ của cô làm cho kinh ngạc. Hắn vốn cũng chẳng tốt đẹp gì… nhưng đối với hắn, lần đầu tiên có 1 người phụ nữ thật lòng đối với hắn như vậy?

– Thả tôi ra!

Cô hơi cựa quậy. Nhưng Thanh Kiêu không thả, hắn ôm lấy cơ thể của cô xoay người.

– Chúng ta đến một nơi…

Thẩm Tiêu rốt cuộc cũng chẳng nhớ bản thân ra sao nữa bởi vì Thanh Kiêu ôm cô đi với tốc độ chóng mặt. Chỉ biết khi cô mở mắt ra, thì đã phát hiện bản thân đang ở trên một ngọn núi cao. Trăng sáng chiếu rõ mọi thứ hiện lên rất mờ ảo. Lúc này, Thanh Kiêu thả cô ra. Thẩm Tiêu vô thức bước đi đến phía trước vài bước rồi dang tay ra đón gió. Thật dễ chịu. Chưa bao giờ cô lại có một không gian dễ chịu như vậy. Thanh Kiêu thu đuôi lại, đôi chân thon dài của hắn bước lên nhưng không bước ngang bằng cô mà chỉ ở phía sau theo dõi.

– Đây là đâu vậy?

Thẩm Tiêu hỏi. Cô nhơ năm đó cô còn nhỏ, ba cũng dẫn đến những chỗ như thế này chơi. Không khí thật thoải mái dễ chịu hơn khi ở thành phố.

– Ngoại ô phía Tây thành.

Cô quay lại nhìn chằm chằm Thanh Kiêu vẻ không thể tin nổi.

– Ngoại ô phía Tây thành? Sao có thể như vậy? Từ Thẩm Gia tới đây cũng phải mất vài tiếng… mà anh lại đi trong vòng mấy phút?

– Còn nhiều thứ cô chưa biết nhiều. Không phải kinh ngạc kiểu đó đâu…

Thẩm Tiêu thất thần. Dưới ánh trăng, nét đẹp của Thanh Kiêu mờ ảo khiến cô không rời mắt được. Dĩ nhiên, hắn đang biết cô suy nghĩ cái gì. Thanh Kiêu từ từ tiến lại gần phía cô, tuy trong người hắn vẫn còn đau nhưng như vậy vẫn chẳng làm khó được hắn. Hắn vẫn có thể chịu nổi.

Thanh Kiêu đưa bàn tay thon dài hiện lên những gân tay đẹp mắt vuốt nhẹ tóc cô. Thẩm Tiêu không nhúch nhích. Cô giống như đang bị sắc đẹp tri phối vậy. Không tự chủ được bản thân. Còn chưa kết thúc tại đó, đôi môi của cô bị bờ môi mỏng của hắn phủ lên. Dư vị âm ấm lan tỏa toàn thân của Thẩm Tiêu. Cô mở to đôi mắt, tay định lên lên đẩy hắn ra nhưng lại không hiểu sao dừng tại không trung. Như là cô đang trúng tà vậy.

Lần thứ hai cô lại bị hắn cưỡng hôn.

Khung cảnh lãng mạn đó không may lại bị một ánh mắt thu hết vào tầm mắt. Phía xa, Thanh Phong nắm chặt tay căm giận nhìn về phía hai con người kia.

Trong đầu hắn hiện lên hình ảnh kí ức còn nhỏ. Thanh Kiêu và hắn rất được phụ vương tin tưởng. Thậm chí, nhiều lần phụ vương còn hài lòng bảo hắn rằng rất có tố chất. Nhưng cuối cùng, Thanh Kiêu lại là người có được vương vị. Hắn và Thanh Kiêu năm đó cũng cùng thích một người phụ nữ. Cô ấy là con người, nhưng đến cuối cùng cô ấy lại vì Thanh Kiêu mà chết. Nhưng… thật trùng hợp. Người con gái ấy lại có gương mặt giống hệt Thẩm Tiêu. Chính vì thế mà hắn đã không từ thủ đoạn làm mọi thứ.

Hiện tại, Thanh Phong lại một lần nữa nhìn thấy cảnh này. Kí ức lại hiện về cảnh Thanh Kiêu và Kiều Như dưới ánh trăng trong đó. Cơn giận dữ của hắn lại một bộc phát mạnh hơn.

– Kiều Như có gương mặt giống Thẩm Tiêu… thì sao? Kiều Như đã vì ngươi mà chết… lần này… ta không nhẫn nhịn nữa…

Thanh Phong giơ tay, các gân xanh nổi lên. Hắn lấy ra một cây tiêu đưa lên miệng thổi. Âm thanh trong trẻo nghe rất êm tai vang xa. Khi âm thanh vừa truyền tới tai Thanh Kiêu, cả cơ thể hắn dường như muốn thắt lại. Cơn đau bắt đầu bộc phát khiến cơ thể hắn ngã xuống dưới đất.

Thẩm Tiêu cũng không phải là ngu. Cô vội vàng đỡ lấy hắn nhưng Thanh Kiêu quá đau đớn mà không còn phân biệt được gì nữa. Đúng lúc này, Thẩm Tiêu đưa mắt về phía trước. Phát hiện ra hình bóng quen thuộc. Là Thanh Phong?

Đôi mắt cô hơi nheo lại, suy nghĩ một lúc, cô vội đứng dậy chạy nhanh về phía Thanh Phong.

– Thanh Phong! Anh làm gì vậy? Dừng ngay việc thổi sáo lại ngay…

Nhưng Thanh Phong vẫn không nghe, hắn lại còn ra sức nhấn mạnh các nốt vang hơn. Cô quay ra thấy Thanh Kiêu đang phải chịu đau đớn kịch liệt như vậy, trong thâm tâm không hiểu tại sao lại thấy đau lòng. Cô nhìn thấy cây tiêu mà Thanh Phong đang thổi, thoáng cái, cô nhảy lên giựt lấy cây tiêu trên tay hắn.

– Thanh Phong? Anh sao vậy? Chẳng phải hai người là huynh đệ sao?

Giờ đây, Thanh Phong như không nghe thấy bất cứ thứ gì hết. Hắn nhìn chằm cô. Càng nhìn càng thấy giống Kiều Như…

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN