Lấy Chồng Rắn - Phần 23
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
1104


Lấy Chồng Rắn


Phần 23


Đêm kích tình đấy khiến cả người của Thẩm Tiêu mềm nhũn. Nhưng sáng sớm cô phải cố lết cơ thể dậy để chuẩn bị đồ ăn sáng cho Thẩm Hàn. Thanh Kiêu thì không thấy đâu cả, hắn biến mất.

Dọn xong bữa sáng, đúng lúc Thẩm Hàn thức dậy. Nó hí hửng chạy xuống ngồi vào bàn ăn ngay.

Thẩm Tiêu thở dài, sự việc hôm qua cô quá là bị mất trí rồi. Cuộc đời trong trắng của cô coi như chấm dứt. Mà chấm dứt bởi một con rắn.

– Chị ơi, lát cho em ra ngoài chơi nha.

Thẩm Hàn tươi cười nói. Thẩm Tiêu gật nhẹ đầu đồng ý. Có vẻ Thẩm Hàn thích thú lắm. Cũng đúng thôi, nó suốt ngày ở nhà. Nếu không cho nó ra ngoài chơi cô sợ Thẩm Hàn sẽ bị tự kỉ mất.

Chỉ vài phút sau, Thẩm Hàn ăn xong vứt bát đũa đấy lon ton chạy ra ngoài.

– Nhớ chơi gần đây thôi đó.

Cô vừa dọn dẹp vừa vội vàng lên tiếng nhắc nhở Thẩm Hàn. Không biết nó có nghe được hay không mà thấy nó cứ chạy đi rất nhanh.

Lúc này, trước cổng biệt thự Thẩm Gia. Một chiếc siêu xe đen đỗ ngay bên lề đường. Tuyết Hy hạ kính chắn gió xe xuống. Đôi mắt cô ta chăm chú nhìn về phía Thẩm Hàn chạy ra đường. Tuyết Hỷ ngồi bên cạnh sốt ruột. Tỷ tỷ của cô ta đã đỗ xe ở đây nửa tiếng đồng hồ rồi mà chẳng có dự định gì khiến cô ta hơi sốt ruột.

– Tỷ tỷ… hay chúng ta về thôi.

– Mã Đoan đúng là một ả vô dụng. Chỉ có xử lí Thẩm Tiêu mà làm không xong!

Bàn tay Tuyết Hy nắm chặt vô lăng. Sáng sớm nay, thuộc hạ của cô ta thông báo rằng Thanh Kiêu tận gần sáng mới trở về Động Thanh Nhai. Không những thế, hắn đã lên giường với con ả ngu ngốc Thẩm Tiêu kia. Lần này quá sức đã đạt đến sự phẫn nộ của cô ta rồi.

Tuyết Hy mở một ngăn kéo trên xe, lấy từ trong đó ra một quyển sách đã cũ mở ra xem. Tuyết Hỷ tò mò nhìn vào thì hai mắt kinh ngạc, miệng há hốc.

– Tỷ.. tỷ … lại sử dụng cấm thuật chỉnh dung? Không được, nếu không làm theo hướng dẫn đúng cách. Có thể gương mặt của tỷ sẽ không bao giờ khôi phục được…

Tuyết Hy im lặng. Trong mắt cô ta tràn ngập hận thù. Thanh Kiêu và Thanh Phong đã từng yêu người con gái tên Kiều Như. Cô ta biết. Lần đó, chính cô ta đã ra tay âm thầm hãm hại khiến Kiều Như chết. Thanh Kiêu và Thanh Phong cứ tưởng cô ấy bị Trăn tinh ngàn năm cắn không qua khỏi. Tất cả đều nằm trong kế hoạch của Tuyết Hy. Cô ta đã lấy lọc độc của Trăn tinh ngàn năm rồi nhân lúc Thanh Kiêu không bên cạnh Kiều Như, ép cô uống độc. Giờ nghĩ lại, Tuyết Hy vẫn cảm thấy sung sướng khi nghe tiếng kêu thất thanh trong tuyệt vọng của Kiều Như.

– Con khốn Thẩm Tiêu đó có gương mặt giống Kiều Như thì sao? Nếu giống… ta sẽ hạ nó đến chết thì thôi! Nếu Kiều Như sống lại thì… Thanh Kiêu sẽ rời bỏ nó?

Ý định lóe lên trong đầu Tuyết Hy. Tuyết Hỷ ngơ ngác không hiểu gì.

– Tỷ tỷ? Chẳng phải tỷ ghét Kiều Như lắm sao? Vì cái gì lại làm cô ta sống lại?

– Không phải! Ta chỉ dùng cấm thuật biến gương mặt này thành gương mặt mà Thanh Kiêu yêu nhất thôi. Chẳng phải huynh ấy cũng sẽ yêu ta sao!

Tuyết Hỷ không ngờ tỷ tỷ song sinh của mình lại làm như vậy. Nhưng thế thì đã sao! Cô ta quý nhất là tỷ tỷ. Bất kể những gì Tuyết Hy làm dù đúng hay sai cô ta vẫn luoln ủng hộ tuyệt đối.

Đêm hôm sau, Thẩm Tiêu đang ngồi cạnh cửa sổ hóng gió thì một bóng đen từ đâu xuất hiện ôm lấy col phía sau. Giọng nói quen thuộc trầm trầm vang bên tai của cô.

– Muộn rồi chưa ngủ sao? Hay em đang đợi tôi?

Thẩm Tiêu quay lại, gương mặt cô thoáng ửng đỏ khi thấy Thanh Kiêu ở khoảng cách gần như vậy.

– Ai đợi! Chẳng qua tôi… tôi mất ngủ thôi…

– Chính vì ta mà mất ngủ.

-“…”

Cô chẳng buồn giải thích gì thêm bởi vì cô biết, dù cô có tìm mọi lí do thì Thanh Kiêu sẽ không để cô có cơ hội từ chối. Hắn vươn tay ôm lấy cô, gương mặt gục vào hõm của của Thẩm Tiêu. Bàn tay của hắn rất đẹp, thon dài đúng kiểu bàn tay của các minh tinh nổi tiếng mà cô từng hâm mộ. Bất giác, tay của Thanh Kiêu đan vào tay cô. Một ánh sáng lóe lên trong phút chốc rồi lại dập tắt ngay khiến cô không kịp hiểu chuyện gì đang diễn ra.

– Ta đã phá bỏ lời nguyền cho Thẩm Gia!

Khi nghe Thanh Kiêu nói vậy, Thẩm Tiêu sung sướng. Vậy là cuối cùng Thẩm Gia cũng đã thoát khỏi bi kịch. Thẩm Hàn từ giờ về sau cũng không phải cứ đến 30 tuổi là chết nữa.

– Cảm ơn!

Cô nói. Khóe miệng Thanh Kiêu hơi nhếch, hắn chăm chú nhìn vào gương mặt của cô.

– Cảm ơn thì phải thể hiện bằng hành động! Ta không ngại làm điều gì đó mờ ám với em!

-“…”

Mặt dày! Vô sỉ!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN