Lấy Gái Về Làm Vợ
Phần 10
Huy nhìn tôi một lúc rồi lại nhìn Nghĩa, sắc mặt anh xám xịt làm tôi lạnh hết sống lưng. Qua một lát, anh bảo tôi:
– Ai đây?
– Bạn cùng lớp học với em. Bạn ấy đến thăm em thôi anh ạ, bọn em không có gì cả.
– Bạn kiểu gì?
– Bạn cùng lớp thôi ạ, bạn ấy là lớp trưởng lớp kế toán ấy. Bạn ấy hỏi chú bảo vệ nên mới biết nhà chứ em không nói địa chỉ. Anh vào nhà đi, kệ bạn ấy.
Nghĩa im lặng nãy giờ, nghe tôi nói thế mới lên tiếng:
– Đây là ai? Sao em bảo chỉ cần tiền thì sẽ làm người yêu anh?
– Bạn im đi.
– Lúc nãy rõ ràng anh bảo một tháng cho em ba mươi triệu, em đồng ý làm người yêu anh rồi. Giờ lại bảo anh chỉ là bạn cùng lớp là thế nào? Thế anh này là ai?
– Bạn nói linh tinh gì đấy? Tôi nhận lời làm người yêu bạn bao giờ. Bạn đừng nói kiểu đấy không người khác hiểu nhầm.
– Ơ, em không cần tiền nữa à? Hay anh này cho em nhiều tiền hơn anh?
– Bạn biến ngay khỏi đây, biến đi trước khi tôi nổi điên với bạn.
– Ơ. Sao em buồn cười thế, đang vui vẻ mà tự nhiên thấy anh này đến em lại thay đổi thái độ 360 độ luôn thế. Hay em chê ba mươi triệu vẫn ít, anh cho em thêm.
Tôi điên quá, chẳng hiểu ông này ăn phải bùa mê thuốc lú gì mà tự nhiên nói năng như dở hơi, nói như thế thì kiểu gì cũng làm Huy hiểu lầm. Đúng lúc tôi vừa định xông lại đẩy anh ta đi thì Huy nói:
– Đây là nhà của tôi, thích tán tỉnh nhau thì ra chỗ khác mà tán. Tránh ra.
Huy đẩy Nghĩa sang một bên rồi mở cửa vào nhà, tôi cũng chẳng thèm đôi co với anh ta nữa mà cúi xuống nhặt đồ rồi lẽo đẽo chạy theo Huy. Tôi mới bước vào thì anh đã đóng sầm cửa lại, sau đó ghì tôi vào trong tường:
– Cô giỏi thật, dám mèo mả gà đồng sau lưng tôi. Giờ cô to gan lắm rồi, giỏi thật.
– Không phải thế đâu, anh đừng hiểu nhầm. Hôm nay bạn ấy đến đây lần đầu tiên, em cũng không biết sao bạn ấy biết địa chỉ nhà nữa. Em không nói dối đâu, em thề đấy.
– Hôm nay đến đây lần đầu tiên nhưng ngủ với nhau thì toàn ra nhà nghỉ đúng không? Tôi mới không đến một tháng cô đã không chịu được rồi à? Thèm tình đến thế cơ ?
– Không phải mà, anh phải tin em. Em thề em không có gì với bạn đấy cả. Tự nhiên bạn ấy đến, em có biết đâu, em cũng chưa từng yêu đương hay làm gì với bạn ấy cả. Anh tin em đi.
– Tin à? Chính tai tôi nghe cô nói cô chỉ thích tiền, giá của cô cao lắm mà.
– Không phải. Tại bạn ấy cứ bám theo mãi nên em phải nói thế để đuổi bạn ấy đi. Em chỉ nói thế thôi chứ không có ý định để bạn ấy bao nuôi em, anh đừng hiểu lầm.
– Cái loại như cô thì ai cho tiền chẳng ngủ được. Chỉ cần cho tiền là leo lên giường hết, trước đến trinh cô còn bán nữa là. Giờ có còn cái gì cô không bán đâu.
Tôi vẫn biết mình chỉ là một đứa bán thân để người ta bao nuôi, nhưng cặp với nhau hơn một năm nay, chưa bao giờ Huy sỉ nhục hay coi thường tôi ra mặt như vậy. Lồng ngực tôi tự nhiên thắt lại, bỗng dưng lại thấy đau lòng, đau cả trong tim, nước mắt chỉ chực lăn xuống.
Huy thấy tôi thế thì cười nhạt, giọng anh lúc ấy cực kỳ đáng sợ, giống như đang trong cơn ghen điên cuồng mà thực ra lại chẳng phải ghen:
– Khóc à? Oan lắm mà khóc. Loại như cô chỉ giỏi giả vờ để dụ dỗ mấy thằng đàn ông thôi. Cứ cho tiền cái là tự động nằm ngửa ra hết. Hôm nay tôi không đến chắc sừng cô cắm cho tôi dài đến cả mét rồi đấy nhỉ?
– Không phải, trước giờ em chỉ có mình anh thôi. Em thề. Em mà có tư tình với ai hoặc đụng chạm gì với người khác thì ra đường ô tô đâm chết, mẹ em bị bệnh thế cũng không khỏi, được chưa?
– Được á? Nói thế mà xong à? Đến tư cách cô còn chả có nữa là lời nói.
– Em thề, anh tin cũng được, không tin cũng được. Em không ngu đến nỗi biết rõ ràng hôm nay anh đến mà vẫn gọi thằng khác đến nhà. Một mình anh đủ rồi, anh cũng cho em tiền đủ rồi, lúc em cùng quẫn chỉ có mình anh giang tay giúp em thôi. Con chó cho nó ăn, nó còn biết trung thành với chủ. Nói gì em là người. Em không phản bội lại người đã giúp mình đâu.
– Nói thì hay lắm.
Ánh mắt Huy càng ngày càng lạnh, anh nói xong thì túm tay tôi lôi xềnh xệch vào giường rồi vứt xuống. Sau đó cởi áo, cởi dây lưng, cởi quần rồi lao vào xé nát quần áo trên người tôi.
Lần này anh thô bạo một cách kinh khủng, tôi chưa kịp chuẩn bị tinh thần gì thì anh đã hùng hổ đâm vào, nhấn sâu nhất có thể rồi rút ra, sau đó lại dùng sức đâm vào. Vai tôi bị anh ghì chặt cứng, mười đầu ngón tay in lằn trên da thịt, bình thường tôi chịu đau rất tốt nhưng hôm ấy tôi cũng không thể chịu nổi, cuối cùng phải gào lên:
– Huy, từ từ thôi, từ từ thôi anh. Em đau.
– Đau à?
Hông anh lại ấn mạnh vào giữa hai chân tôi, vật cứng rắn đàn ông của anh chôn thật sâu vào bụng dưới của tôi, Huy nghiến răng nghiến lợi:
– Lúc ngủ với nó có đau không hay là sướng? Cô rên tên ai? Nói tôi nghe xem nào.
– Em không ngủ với nó. Em chỉ ngủ với mình anh thôi. Em là của anh cơ mà, của một mình anh thôi.
– Gọi tên tao.
Tôi sững sờ, chưa từng thấy Huy xưng “mày tao” với tôi nhưng hôm nay sỉ nhục cũng nghe rồi, mày tao cũng nghe luôn. Quen nhau bao lâu, tôi cũng tạm coi là hiểu được ít nhiều tính khí của Huy, tôi biết anh sinh ra đã quyền quý hơn người nên dĩ nhiên sĩ diện đàn ông cũng rất cao, ngay cả đối xử với người yêu là Vy mà anh cũng chẳng bao giờ xuống nước trước. Lần này, anh bao tôi, đối xử tốt với tôi, cho tôi cả đống tiền chữa bệnh cho mẹ, còn tôi thì chim chuột với người khác sau lưng anh, Huy nổi điên cũng là điều dễ hiểu.
– Nghe chưa, gọi tên tao, gọi to lên.
Bụng dưới của tôi không biết bị anh cuồng loạn thúc vào bao nhiêu lần, cảm giác như đau đớn còn hơn cả lần đầu tiên bị rách màng trinh, tôi cắn chặt răng vào môi, cố chịu đựng sự hành hạ tình dục mà người đàn ông tôi đã từng quan hệ bao nhiêu lần này mang đến.
Nước mắt tôi rơi đầy mặt, cuối cùng sau một hồi đau đớn vẫn phải chấp nhận thực tại bản thân mình đang phải sống kiếp tình nhân, môi mấp máy rên tên anh:
– Huy… Huy…
– Đúng rồi, gọi tên tao to vào. Nhớ cho kỹ vào, người đang ngủ với mày là tao. Người cho mày tiền, cho mày có ngày hôm nay cũng là tao luôn.
Cơ thể tôi đau, trái tim của tôi cũng đau, trước kia làm gái rót bia cũng từng chịu sỉ nhục nhiều lần nhưng không hiểu sao lần này tôi lại cảm thấy bản thân mình hèn mọn nhất, cũng là bất lực nhất. Có lẽ vì Huy là người đàn ông đầu tiên của tôi, là người mà tôi có tình cảm đầu tiên và duy nhất cho đến tận bây giờ, tôi từng cho rằng anh là ân nhân của mình, từng có mơ ước có một gia đình nhỏ cùng anh, từng một lòng một dạ với anh, nhưng bây giờ đổi lại, anh chính thức coi tôi là một con đĩ không hơn không kém.
Sau khi cơn kích tình qua đi, cả người tôi đầy dấu hôn, vết răng cắn, vết móng tay cào trên da thịt. Tôi nằm bẹp trên giường, nước mắt vẫn cứ chảy không sao kìm lại được, còn Huy làm xong thì không nằm ôm tôi như mọi ngày mà đứng dậy mặc quần áo luôn.
Anh rút ra từ trong ví, ném một xấp tiền vào cơ thể vẫn trần truồng của tôi:
– Tôi nói cho cô biết, khi nào tôi còn chưa chán thì cô vẫn phải phục vụ tôi, đến khi nào thấy ngán cô đến tận cổ thì thôi. Cô còn dám léng phéng với thằng nào, đừng trách tôi. Tôi cho cô được tất cả thì cũng lấy của cô được tất cả.
Tôi bỗng nhiên bật cười, cười rất nhạt, dù nước mắt vẫn ướt nhòe trên má:
– Sao anh không tin em?
– Cô có gì cho tôi tin? Cô từng làm nghề gì, cô phải tự biết.
– Nhưng em chỉ có mình anh, em chưa từng làm gì có lỗi với anh.
– Tôi chỉ cần tình dục. Tôi cho cô tiền, cô phục vụ tôi. Ngoài ra tôi không thích dùng đồ chung, chấm hết.
– Huy… buông tha em đi. Mình dừng lại đi.
Tôi không hiểu sao tôi lại có can đảm để nói thế, có lẽ vì Vy, có lẽ vì tôi quá mệt mỏi, cũng có lẽ vì chúng tôi rồi cũng sẽ chấm dứt để đường ai nấy đi sau khi tôi không còn giá trị với Huy nữa, đằng nào cũng chia tay.
Lúc ấy đầu óc tôi quá hỗn loạn sau lần đầu tiên bị bạo hành tình dục nên đã quên mất chuyện mẹ mình còn đang nằm đó, quên mất chuyện tôi còn đang rất cần tiền, quên cả chuyện lúc tôi khó khăn chỉ có Huy dang tay ra giúp tôi.
Anh nghe tôi nói câu ấy, có lẽ sĩ diện cao nhất của đàn ông bỗng dưng trỗi dậy nên nổi điên lao lại, giơ tay bóp cổ tôi:
– Cô không có quyền hiểu chưa? Cô chỉ là con khố rách áo ôm được tôi mua về, khi nào tôi chán tôi sẽ đá cô như đá một túi rác rưởi. Còn giờ muốn dừng lại để thoải mái ngủ với thằng kia, nằm ngửa để nó cho tiền phải không? Đừng có mơ.
Cổ tôi bị bóp đến mức không thở được, mắt tôi mở to nhìn chằm chằm vào mắt Huy. Mắt anh lúc này có lẽ vì tức quá nên vằn lên mấy tia máu đỏ, trông cực kỳ đáng sợ. Tôi cố há miệng hớp không khí, nói mấy từ:
– Không… phải… em không… ngủ… với nó…
– Cô biết tôi là ai không? Biết tôi làm được những gì không?
Anh tự nói rồi lại tự nhếch môi cười nhạt:
– Tôi làm được nhiều hơn cô tưởng đấy. Thế nên nhân lúc tôi còn chưa chán, cô nên khôn một tý, nếu không đừng trách tôi.
Nói xong, Huy buông tay khỏi cổ tôi, còn tôi thì cúi đầu ho sặc sụa rồi thở lấy thở để. Tôi ôm lấy cổ mình, hét lên:
– Người yêu anh về nước rồi, anh cần con đĩ như em làm gì? Em đĩ đấy, em từng làm gái cho quán Karaoke đấy, anh khinh em thế thì ngủ với em làm gì?
– Cô biết thừa Vy đang nằm viện. Nằm viện thế thì ngủ với nhau kiểu gì? Đến ngủ với cô không tốt hơn à?
Ý là ngủ với tôi, anh có thể bạo dâm, có thể chửi bới, có thể bảo tôi dùng mồm dùng tay, vì anh trả tiền cho tôi và coi tôi là gái nên trên giường dưới giường đều khinh miệt tôi. Còn với Vy, thứ nhất vì chị ta đang nằm viện, không thể quan hệ được, thứ hai vì chị ta là con nhà giàu, không thể làm tình giống như làm với tôi được. Thế nên anh ta vẫn bao nuôi tôi.
Phận làm tình nhân nó bạc bẽo thế đấy. Bị khinh như thế nhưng rồi có thể làm được gì? Không có gan để chấm dứt, không có tư cách để cãi lại, không có quyền để từ chối.
Cuối cùng, tôi cười:
– Vâng. Em hiểu rồi.
– Từ giờ tôi cấm cô đi học. Cô mà gặp gỡ hay giao du với ai thì đừng trách tôi.
Tôi nghe thế thì giật mình, vội vội vàng vàng quỳ xuống dưới chân anh. Được đi học là mơ ước của tôi, cũng sẽ là điều kiện tiên quyết để sau này tôi có thể được làm một công việc tử tế hơn, kiếm ra những đồng tiền chân chính. Tôi không thể nghỉ học được.
– Em xin anh, em cầu xin anh. Xin anh cho em đi học. Đi học là ước mơ cả đời của em, em xin anh Huy ơi, anh muốn gì em cũng làm, nói gì em cũng nghe. Chỉ xin anh cho em đi học thôi.
– Đi học á? Đi học hay đi ve trai, đi vận dụng nghề của cô để mồi chài thằng khác?
– Không. Em thề với anh, kể từ giờ em lên lớp sẽ không nói chuyện với ai nữa. Em không dám giao du với người khác nữa. Em xin anh cho em đi học. Chỉ cần anh cho em đi học, em sẽ an phận ở nhà làm nghe lời anh, em không cãi anh nữa. Em ở đây đến khi anh đuổi em thì thôi. Huy ơi, em xin anh.
– Tránh ra.
Tôi bám lấy ống quần anh, dập đầu lạy lấy lạy để:
– Em xin anh mà, anh cho em đi học đi. Anh bảo em làm gì cũng được, anh bảo gì em cũng nghe anh.
Tôi biết với gia thế nhà Huy, anh có thể khiến tôi không được đi học nữa dễ như trở bàn tay, anh có thể làm cho tôi không ngóc đầu lên được, có thể làm cho mẹ tôi cũng không được chữa bệnh nữa, nhưng còn tôi thì sao? Còn nhà ở quê, còn em tôi?
So với Vy, tôi sợ Huy hơn. Vì thế nên bây giờ chỉ cần được đi học, được sống như trước đây, bảo tôi làm cái gì tôi cũng làm.
Huy thấy tôi vừa quỳ vừa khóc như thế, cuối cùng cũng động lòng thương hại. Anh im lặng một lúc rồi mới nói:
– Cô để tôi biết một lần nữa thì đừng có trách. Lúc đó thì đừng mong sống được ở đất Hà Nội này nữa. Cả cô cả thằng ranh kia.
– Vâng, em biết rồi ạ. Em nghe rồi, em không dám nữa.
Sau khi Huy đi rồi, tôi vẫn trần truồng quỳ dưới đất, nghĩ đến những chuyện đã xảy ra và những chuyện ở tương lai, tự nhiên lại thấy mù mịt tăm tối quá, cuối cùng không chịu được, úp mặt vào hai tay khóc nức nở.
Bây giờ tôi phải làm sao? Huy có sĩ diện của đàn ông, anh không muốn để người khác dùng đồ của mình, dù thứ đồ đó chỉ là một con đĩ rẻ tiền nên mới chưa đá tôi. Nhưng còn Vy thì sao? Tôi đoán chính cô ta là người đã thuê bọn con Tú đánh tôi, sau này cô ta có làm gì đến mẹ tôi hay em trai tôi ở quê không, tôi cũng không biết nữa.
Chia tay Huy không được, mà ở lại cũng không xong. Tôi khi ấy giống như một con kiến nhỏ bị nhựa thông đột ngột rơi xuống, vùng vẫy cật lực, biết rõ không thoát được nhưng vẫn cứ liều mạng vùng vẫy. Cuối cùng, chỉ còn lại phần bất lực nhất của vận mệnh, nhưng thế thì sao? Những người nghèo khó và hèn mọn như chúng tôi làm gì có quyền tự quyết vận mệnh của mình, chúng tôi chỉ như một con kiến trong bàn tay vận mệnh của người khác mà thôi.
Những ngày sau đó tôi đi học, Nghĩa vẫn lẽo đẽo theo đuổi tôi nhưng thái độ khác hẳn hôm gặp Huy. Anh ta mua cái này cái kia nhưng tuyệt nhiên không nhắc gì đến chuyện tiền nong hay bao nuôi nữa.
Có lần, tôi tức quá nên bảo:
– Bạn mặt dày thật đấy nhỉ? Tôi có người yêu tôi rồi, bạn còn cứ bám theo tôi kiểu này, đến lúc bị người yêu tôi đánh lại bảo tại số.
– Người yêu bạn là cái lão hôm trước tôi gặp á?
– Không.
– Thế người yêu bạn là thằng nào, dẫn đến đây xem.
Tôi nói anh ta không được, tức quá nên gọi điện nhờ con Huyền xem nó có cách gì không. Nó nghe xong, cười ha hả:
– Gớm, đi học mà cũng có trai theo cơ à? Trẻ không, đẹp trai không, giàu không?
– Thôi đừng đùa nữa, lão Huy biết, tý nữa giết chết tao.
– Thế cơ à? Ghen gớm thế.
– Ghen gì, mày lạ đàn ông à? Theo mày thế là ghen chắc.
– Có thể không ghen, nhưng chắc tức vì bỏ tiền ra bao nuôi mày, mày lại cắm cho lão ấy cái sừng.
– Ừ, đúng đấy. Mỗi tội tao đã cắm được cái sừng nào đâu. Cái thằng điên lớp trưởng cứ lẽo đẽo bám theo tao đấy chứ.
– Thế giờ mày muốn sao? Hay dọa nó một trận để nó khỏi theo mày nữa nhé.
– Ừ. Mày nhờ mấy ông anh xã hội mày quen xem nào. Không đánh mà chỉ dọa nó thôi.
– Ờ, để tý tao gọi. Mày gửi cho các ông ấy một triệu uống nước là được.
– Ừ, có gì liên lạc với tao nhá.
– Biết rồi.
Huyền làm gái lâu năm nên cũng coi như là có quan hệ rộng, nó nhờ được mấy ông xã hội, chuyên đi đòi nợ thuê, người ngợm săm trổ đầy mình đến dọa Nghĩa một trận.
Lúc hết giờ học, Nghĩa vừa ra đến cổng trường thì có một ông khoác vai, bảo ra ngoài đây anh gặp một tý.
Anh ta nhìn thế nhưng nhát gan như thỏ đế, chưa gì thấy mấy ông ấy thì mặt mày đã tái mét, van xin rối rít:
– Các anh ơi, hình như các anh nhầm người rồi chứ em có quen biết hay làm gì có tội với mấy anh đâu. Em xin các anh, các anh cho em về ạ.
– Về là về thế nào, chú mày cứ ra đây.
Tôi với Huyền đứng trốn một góc nghe bọn họ nói chuyện, với cả để lỡ mấy ông kia không kiềm chế được mà ra tay đánh Nghĩa thì mình còn biết đường nhảy ra can. Một ông chỉ mặt Nghĩa, bảo:
– Mày đang tán người yêu tao đúng không?
– Đâu ạ, em có tán ai đâu, anh nhầm người rồi ạ.
– Thế con Vân học cùng lớp mày, mày bảo không tán à?
– Vân… Vân ấy ạ?
Nghĩa nghe thế thì sợ xanh mặt, lắp ba lắp bắp trả lời:
– Vân… học cùng lớp… em thôi ạ.
– Mày mua đồ ăn, mua hoa tặng nó. Mày công khai tán tỉnh nó, mày còn chối à?
– Em xin các anh, em không biết Vân là người yêu anh.
– Mày không biết để tao cho mày biết nhé.
Thấy ông kia đang giơ tay định đánh, Nghĩa hoảng quá nên vội vàng quỳ rạp xuống, chắp tay xin:
– Em xin lỗi các anh, em không biết Vân là người yêu của anh, em thề. Tại người ta thuê em nên em mới tán Vân chứ em có thích Vân đâu. Các anh thông cảm, em chỉ được người ta thuê thôi, em không biết ạ.
Tôi nghe thế thì tự nhiên chột dạ, lúc đầu cứ nghĩ anh ta theo đuổi thật, không ngờ hóa ra là bị người khác thuê.
Mấy ông ngoài kia đánh hơi thấy mùi rồi nên lại tra hỏi tiếp:
– Đứa nào thuê mày? Mày dựng chuyện định lừa bố mày phải không?
– Không, em thề. Có người thuê em, tiền còn chuyển vào tài khoản của em đây này. Em nói điêu cả nhà em chết.
– Thế đứa nào thuê mày, nói.
– Em không biết tên, chỉ biết là bảo thuê em tán Vân thôi, bảo em tán càng nhiệt tình càng tốt, xong còn bảo em mua hoa, mua đồ ăn với cả mua quà tặng Vân chứ em sinh viên làm gì có tiền.
– Không biết tên à?
– Không ạ.
– Thế số điện thoại nó đâu?
– Nó gọi mỗi lần một số, cũng không ra mặt. Sim đó là sim rác anh ạ.
– Thế mày liên lạc với nó kiểu gì? Nó chỉ chuyển tiền rồi yêu cầu mày làm theo thôi à?
– Vâng, đây. Anh xem điện thoại em đi, tin nhắn chuyển tiền đây. Em sinh viên làm gì kiếm ra được nấy tiền đâu.
– Thế nó chỉ bảo mày tán con Vân thôi à?
– Vâng, bảo em tán Vân thôi ạ.
– Còn gì nữa không?
– Cho em địa chỉ nhà, với cả có hôm còn bảo em đến tận nhà để tặng hoa nữa.
– Hôm nào?
– Tháng trước ấy anh ạ, em không nhớ rõ ngày, chỉ nhớ là tháng trước thôi.
– Tao cảnh cáo cho mày biết nhé, tránh xa nó ra không tao làm thịt mày nấu lẩu luôn đấy. Con Vân là người yêu tao, thằng nào dám đụng vào nó tao bẻ răng, nhớ chưa?
– Vâng vâng. Em không dám nữa đâu ạ. Em xin lỗi các anh.
– Cút.
Sau khi trả tiền cho mấy ông anh xã hội mà Huyền nhờ, tôi với nó lóc cóc về chung cư. Vừa vào nhà, nó đã bảo tôi:
– Thằng ranh đấy cũng nhát gan nhỉ?
– Sinh viên mà. Tự nhiên người ta cho tiền thì làm, tán gái thôi chứ có trộm cắp hay giết người gì đâu. Mỗi tội nhát gan.
– Thế mới biết con Vy nó thâm. Cố tình gài mày, để ông Huy hiểu lầm mày. Vụ này mày phải nói cho ông Huy biết.
– Biết có phải bà Vy không. Thằng Nghĩa cũng chẳng biết tên người thuê, giờ tự nhiên không có bằng chứng rõ ràng, nói ra ông Huy càng thêm ghét tao. Với cả tao là tình nhân chứ là gì đâu, tao có bị thiệt một tý đối với ông ấy cũng chả sao, làm sao tao so được với người yêu ông ấy.
– Nói cũng phải, thế giờ mày định sao?
– Tao không biết nữa, tao lo lắm. Không biết bà Vy còn làm được cái gì nữa, hôm trước đến đã dọa tao một lần rồi, xong tao bảo một tuần nữa sẽ chấm dứt với Huy. Bà ấy ok. Nhưng tự nhiên ông Huy bị tai nạn nên quá mẹ một tuần mà tao không để ý, tiếp theo bao nhiêu chuyện đến luôn nhé. Bọn con Tú phục ở cổng trường đánh tao, rồi thằng này đến tận chỗ tao làm ông Huy hiểu nhầm.
– Bọn con Tú đánh mày á?
– Ừ. Hôm tao gọi điện lúc nửa đêm cho mày đấy, hôm đó nó đánh tao một trận. Nó vừa đánh vừa luôn mồm bảo tao cướp chồng nó.
– Mẹ bọn chó này, chắc được thuê rồi tiện thể một công đôi việc rồi. Nó đang ghét mày sẵn. Bọn nó thì cái gì chả nghĩ ra được, bịa chuyện để đánh như thật.
– Ừ, đánh tao hay làm gì tao cũng chẳng sao. Nhưng còn mẹ tao, em tao, tao sợ bà ấy làm gì người nhà tao lắm, mẹ tao thì đang ốm.
– Hay mày thử trốn đi?
– Mày nghĩ ông Huy không tìm được chắc. Giờ ông ấy đang điên, đang hiểu nhầm chuyện tao với thằng Nghĩa, đang cay cú lắm.
– Rõ khổ, tự nhiên rắc rối.
– Ừ.
– Hay mày đến nói chuyện với bà Vy xem thế nào. Bảo chị giữ người yêu chị đi, xem nó bảo sao.
– Bà ấy đang nằm trong viện, chắc đến lúc lành lại rồi, không sớm thì muộn cũng đến tìm tao thôi.
Một tuần sau Huy đến, tôi thấy anh xách theo một túi nilon màu đen, tưởng anh mua gì đến cho tôi nên vội vàng chạy lại, ôm lấy cổ anh rồi thơm:
– Anh đến rồi à? Anh mua gì thế?
– Mấy đồ này oder từ nước ngoài về đấy. Vào giường thử xem sao.
Tôi tưởng là đồ lót mới nên cũng ra vẻ hào hứng, nhưng đến khi anh lôi ra xích cổ, một bộ quần áo hầu gái, còn có cả roi da nữa thì tôi lập tức xanh mặt:
– Anh… cái gì… đây?
– Đồ chơi tình dục, không thích à?
– Không phải, em chưa thử cái này bao giờ… thấy hơi…
– Hơi gì?
Tôi không biết tại sao anh lại như thế, lúc đầu cứ đoán già đoán non là từ khi anh bắt gặp Nghĩa ở trước cửa nhà, thấy khó chịu với tôi nên mới tìm cách hành hạ tôi, nhưng đến mãi sau này tôi mới hiểu nguyên nhân thật sự không phải thế.
Tôi thấy Huy bắt đầu cau mày nên cũng không dám nói thêm nữa, cuối cùng lại vẫn phải cố cười:
– Hơi lạ ạ. Nhưng mà cũng thấy tò mò.
Nghe tôi nói thế, anh mới hài lòng, bảo tôi:
– Cởi quần áo đi, mặc cái này vào rồi leo lên giường.
Hôm ấy, anh dùng roi da quất vào mông, vào lưng tôi không biết bao nhiêu vết. Vừa quan hệ từ đằng sau vừa chửi:
– Có sướng không? Tao làm cho mày sướng không?
– Sướng… em thích lắm…
Thật ra là tôi đau lắm, người thì bị roi da quật, bụng thì bị anh thô bạo làm tình, làm sao mà không đau được? Nhưng mà tôi đâu còn lựa chọn nào? Tôi vẫn là tình nhân của anh, vẫn phải phục vụ anh, để có tiền, để được đi học thì làm trâu làm chó vẫn phải làm chứ đâu dám kêu ca gì.
Huy càng lúc càng hưng phấn, thúc hùng hục vào người tôi rồi lại vung tay quất roi:
– Đúng rồi, chỉ có tao mới làm cho mày sướng thôi, hiểu không. Chỉ có tao thôi, rên to vào, gọi tên tao to vào.
Sau khi Vy trở về, sau tai nạn, sau lần bắt gặp tôi với Nghĩa… ở trên giường Huy như biến thành một con người khác, một con người bạo dâm, biến thái, cuồng loạn mà trước đây tôi chưa bao giờ tưởng tượng ra nổi.
Đã rất nhiều lần tôi muốn hỏi anh tại sao lại thay đổi như vậy, nhưng thực ra tôi lại nhận ra rằng: Chỉ có khi ở trên giường, sử dụng đủ loại dụng cụ tình dục anh mới thế, anh vừa làm tình vừa chửi bới tôi những câu rất tục tĩu, nhưng hình như càng làm thế anh càng hưng phấn hơn. Còn khi ở dưới giường, anh vẫn cho tôi tiền, vẫn xưng anh em, thậm chí có lần còn ở lại ăn cơm với tôi, khen tôi nấu thức ăn ngon.
Từ lúc ấy, tôi bắt đầu nhận ra rằng: Người đàn ông mà tôi từng rung động đã bắt đầu thay đổi, Huy ở trên giường và khi bình thường khác nhau một trời một vực.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!