Lấy Gái Về Làm Vợ
Phần 6
Tôi còn phải chăm mẹ nên không dám nhập viện, chỉ uống thuốc theo chỉ định của bác sĩ rồi sống trong thấp thỏm, hai ngày sau khám lại, bác sĩ kết luận thai của tôi đã hỏng rồi, xong rồi cho tôi thuốc Misoprostol để tống thai ra.
Tôi vẫn nhớ như in ngày ấy, không dám nằm trong viện mà uống thuốc xong thì về nhà, khóa cửa rồi trèo lên giường đắp chăn, một mình cắn răng chịu đau đớn đến mức ruột gan như đứt thành từng đoạn. Máu thẫm ướt chiếc bỉm người lớn tôi mặc, nước mắt tôi trào ra ướt đẫm một bên gối, tôi đau bụng, đau cả lòng, tôi thương đứa con bé bỏng chưa thành hình của tôi, thương chấm nhỏ trong tử cung mà tôi đã xem trong máy siêu âm, thương quá mà không làm sao được.
Có lẽ điều ân hận nhất trong cuộc đời này của tôi chính là lúc đó đã quá bồng bột nông nổi, không có trách nhiệm với bản thân mình, để rồi con đến khi tôi chưa có bất kỳ thứ gì trong tay cả, tôi làm khổ con, hại một sinh mệnh bé bỏng. Vũng bùn này chắc cho đến khi nhắm mắt xuôi tay, tôi cũng không thể nào quên được. Tôi hận chính bản thân mình, hận cả số phận tôi. Trái ngang, đắng cay, trớ trêu, cái gì cũng đè lên vai cả.
Cuối cùng, vật vã suốt bốn tiếng, cơn đau cũng dần dần giảm đi, người tôi lúc đó đã ướt đẫm mồ hôi vì đau quá, xong xuôi mệt lử người nên nhắm mắt ngủ thiếp đi.
Ngày hôm sau, tôi chẳng có thời gian nghỉ ngơi mà vẫn phải vào viện thăm mẹ, mấy y tá đã quen mặt tôi nên khi thấy sắc mặt tôi xanh rợt, có người còn đùa:
– Gớm, con gái chăm mẹ vất vả quá, da xanh như tàu lá rồi kia kìa.
– Đâu, tại dạo này em hay mất ngủ nên thế thôi.
– Uống thêm sắt vào, nhìn em giống kiểu thiếu máu ấy. Con gái mà không chăm chút bản thân là sau không có ông nào thèm ngó đâu. Em đẹp gái trắng trẻo, phải chịu khó chăm sóc cơ thể vào.
– Vâng, em cảm ơn chị ạ, để tý em ra ngoài cổng viện mua sắt uống.
Mẹ tôi nằm dưới giường nghe thế mới nói:
– Từ mai con vào ít thôi, mẹ khỏe rồi, cứ đi đi lại lại thế lại mệt ra đấy.
– Việc gì đâu, tại dạo này con đổi làm ca đêm nên mất ngủ mới thế đấy chứ.
– Hay thôi, cho mẹ về, chứ nằm ở đây mãi có làm gì đâu, ngày nào cũng truyền chứ mấy. Xin bác sĩ tên thuốc rồi ra mua, về nhà ra trạm xá truyền có được không nhỉ?
Tôi biết mẹ tôi tiếc tiền, sợ tôi không kham nổi tiền viện phí thuốc thang nên lần nào cũng đòi về. Tôi dặn bác sĩ rồi, bảo bệnh của mẹ tôi được bảo hiểm chi trả nên chi phí ít nên mẹ tôi mới chịu nằm lâu nay, giờ chắc thấy nằm lâu, tiếc tiền nên mới nói thế.
– Mẹ phải ở đây để bác sĩ theo dõi chứ về làm sao được, ở trạm xá các y tá làm sao có chuyên môn như ở đây. Mẹ cứ nghe con, nằm lại đây, con đi làm tăng ca cũng kiếm thêm được mấy triệu một tháng, đủ tiền lo cho mẹ, mẹ không phải lo.
– Nhưng ở nhà còn thằng Tý nữa, mình nó không biết có nấu cơm mà ăn tử tế không, nằm mãi ngoài này cứ lo cho nó.
– Qua con gọi bác Thanh hàng xóm rồi, bác ấy bảo hôm nào cũng gọi thằng Tý sang ăn với thằng Cún nhà bác ấy, con bảo dặn bác ấy nấu cả cơm cho nó, con gửi tiền về để bác ấy đi chợ sau.
Nghe tôi nói thế, mẹ tôi mới thôi, chịu nằm lại điều trị. Thời gian đầu mới cặp với Huy nên tôi phải dành rất nhiều thời gian ra để đi học các khóa kỹ năng tình dục, rồi mua cái này cái kia theo sở thích của anh, bây giờ cũng coi như là vững chuyên môn, phục vụ vừa ý Huy rồi, nhưng mẹ tôi lại nằm viện lại thế này, tôi muốn làm thêm cái gì kiếm tiền cũng khó.
Mấy ngày sau khi mới sảy thai xong, tôi yếu quá, lại chẳng ăn được gì nên có hôm vắng khách, Huyền mang một con gà đến.
Nó hầm một nồi gà với thuốc bắc, bảo tôi:
– Gà này mẹ tao mới gửi từ quê lên, gà sạch đấy, nhà nuôi, ăn đi cho nhanh khỏe.
– Tao khỏe rồi, sao mày không kho hay rang lên mà ăn. Hầm thuốc bắc làm gì?
– Người ốm thì hầm kiểu này ăn cho nhanh lại người chứ gì.
Tôi từng có vài người bạn, nhưng hầu như chỉ chơi thế thôi chứ chẳng ai thật sự tốt, khi mới đến làm quán Karaoke, Huyền cũng không ưa tôi mấy nhưng sau rồi càng ở lâu thì càng thân. Có lần nó bảo: “Tại mày đẹp gái nên tao ghen, mới đến đã thấy ghét”.
Tôi cũng đùa: “Thế giờ vẫn đẹp gái mà mày có ghét đâu”
“Tao phát hiện ra mày chỉ được mỗi cái nhan sắc, còn đầu óc hơi ngu ngu nên tao quyết định thương hại, không ghét mày nữa”.
Thế đấy, nó làm gái, cũng lăn lộn bao nghề để nuôi gia đình, nhưng được cái đối xử với tôi rất tốt, trong thế giới của những đứa làm cái nghề nhơ nhớp như bọn tôi, hầu như chỉ toàn ghen ghét đố kị, tìm cách dìm nhau chứ thân thiết và tốt với nhau như tôi và Huyền rất hiếm. Tôi trân trọng tình bạn này, trân trọng Huyền, dù nó có ngủ với công nhân một đêm kiếm 100 nghìn đi nữa, tôi vẫn cứ thế thôi.
– Này, làm gì mà đần mặt ra thế?
Nghe giọng Huyền, tôi mới giật mình, lồm cồm bò xuống giường đi đến bếp:
– Đang nghĩ ăn gà thế này có đắng không, ngửi thấy mùi thuốc bắc sợ bỏ mẹ.
– Mày không nghe thuốc đắng dã tật, sự thật mất lòng à?
– Rồi. Nghe rồi. À, tao bảo này.
– Gì?
– Tao đang tính đi học, mày thấy thế nào?
– Học á? Học gì?
– Qua thấy có trường cao đẳng kế toán đang tuyển sinh viên, tao định đăng ký học xem. Họ chỉ yêu cầu có bằng cấp 3, điểm khá là được.
– Ừ, thế cũng được. Bây giờ ban ngày mày có làm gì đâu, sáng đến viện thăm mẹ tý chứ mấy. Ở nhà làm bình hoa di động mãi ngu người.
– Ừ, tao định xin lão Huy cho đi, không biết lão ấy có cho không.
– Ngọt nhạt nịnh nọt vào. Với cả nhớ học thêm cái chứng chỉ tiếng anh, tiếng Trung. Giờ tao thấy mấy ngoại ngữ đấy đang thịnh hành, mày nói thông thạo rồi có bằng kế toán nữa, xin vào làm lễ tân hay nhân viên dễ hơn.
– Ừ, tao cũng tính thế đấy. Mỗi tội giờ người yêu ông Huy về nước rồi, ông ấy bảo tao nên hạn chế ra ngoài, chẳng biết tao nói có chịu cho đi không.
– Người yêu lão á?
– Ừ, nghe bảo thế. Nhưng mà mấy lần tao nghe hai người nói chuyện, thấy nhạt nhẽo lắm, kiểu như đang giận nhau ấy. Không tình cảm mấy đâu, chỉ nghe mỗi giọng ông Huy kiểu nhẹ nhàng thôi.
– Hay là giận nhau nên mới cặp với mày để giải quyết nhu cầu?
– Ừ, chắc thế. Tao đoán một là bà kia ở nước ngoài, xa quá nên lão ấy mới giải quyết với người khác. Hai là giờ cặp với gái nhà lành thì phiền phức, sợ bị bám nên mới cặp với tao. Nói gì thì nói, cặp với gái như bọn mình, chỉ cần cho tiền cái là vỗ mông biết đổi tư thế, còn biết nghe lời, lúc chia tay cũng không lằng nhằng ràng buộc.
– Ừ, tao cũng nghĩ thế. Với cả lão thấy mày làm quán Karaoke nhưng vẫn rau sạch nữa, thế nên mua trinh xong cặp luôn. Có nơi giải quyết, có rau sạch ăn, tội quái gì không bỏ tiền ra hưởng thụ, nhỉ?
– Ừ, cặp với nhau nửa năm rồi, giờ mới hơi hiểu hiểu được lão. Lão đấy bí ẩn lắm.
– Thôi kệ, cứ cho mình tiền là được rồi. Mày cứ đăng ký học đi, sau bỏ lão thì kiếm lấy cái nghề, tự làm ra tiền, chứ cứ chờ lão nuôi mãi, sau lại ỷ lại.
– Ừ, tao biết rồi.
Sau hôm Huyền đến vài ngày, Huy có gọi điện bảo đến ăn cơm nhưng tôi nói dối mình đang đến tháng nên anh lại không đến nữa.
Vì tác dụng của thuốc làm sảy thai nên tôi bị ra kinh gần mười ngày trời, vừa mất máu vừa phải lên viện chăm mẹ suốt nên người gầy rạc đi, mấy lần soi gương thấy như ma đói.
Khi tôi vừa hết rong kinh cái thì Huy đến, hôm ấy là chủ nhật nên anh đến từ trưa, ở ăn cơm với tôi, xong lại quần nhau trên giường một trận.
Xong xuôi, tôi nằm úp trên người anh nói chuyện:
– Anh ơi, hôm trước em thấy trên mạng có trường cao đẳng đang tuyển sinh viên, anh cho em đi học nhé.
– Trường nào? Sao tự nhiên lại muốn đi học?
– Trường cao đẳng kế toán ở Hồ Tùng Mậu ấy. Trước học xong cấp 3, em cũng muốn thi đại học nhưng lúc ấy nhà nghèo quá, chẳng có tiền thi. Giờ quên hết chương trình rồi nhưng em vẫn muốn đi học cho bằng bạn bằng bè. Anh cho em đi học nhé.
– Trường đấy đang tuyển sinh à? Không cần thi à?
– Không ạ, chỉ xét bằng tốt nghiệp Trung học phổ thông thôi.
Huy suy nghĩ một lúc rồi bảo tôi:
– Em đi học cũng được, nhưng nhớ lời anh dặn chưa? Không léng phéng với thằng nào cả, không nói linh tinh gì liên quan đến anh.
– Vâng, em biết rồi mà. Em không nói gì đâu, cũng không có anh nào khác luôn, chỉ phục vụ mỗi mình anh thôi.
– Để người ta biết nhiều thì lắm chuyện, đi học thì cứ thế mà đi, bớt giao thiệp với người khác đi. Nếu để anh biết em nói lung tung gì thì em đừng trách.
– Vâng.
Tôi trèo xuống khỏi người Huy, cười toe toét nịnh nọt:
– Em massa cho anh nhé, hôm nay em mới học được trên mạng kiểu massa hay cực, bấm vào các huyệt nghe bảo dễ chịu lắm. Anh nằm sấp xuống đi.
Huy cũng nghe tôi, nằm sấp xuống để tôi massa, tôi thì thấy anh chịu cho mình đi học thì vui lắm. Đến trường, có bạn bè, được học hành, rồi sau này tôi sẽ có cơ hội tìm cho mình một công việc khác tốt hơn, kiếm được ra tiền để nuôi mẹ, nuôi em từ những đồng tiền chân chính chứ không phải đem thân xác ra đi bán thế này.
Hình như hôm ấy Huy rỗi nên ở với tôi cả ngày, mấy lần tôi để ý điện thoại anh xem Vy có gọi đến không nhưng không thấy, mãi đến khi ngủ dậy mới thấy anh cầm điện thoại nhắn cho cô ấy một tin: “Em làm gì đấy?”, nhưng mà chờ bao lâu cũng không thấy Vy nhắn lại.
Lúc tôi dậy nấu cơm chiều thì bóng điện trong bếp bị hỏng, tôi tưởng Huy là công tử con nhà giàu nên không biết sửa những việc kiểu đấy, nhưng không ngờ anh thấy tôi loay hoay mãi nên nói:
– Trèo xuống đi, để đấy anh sửa cho.
– Anh biết sửa ạ?
– Ừ, em ra ngắt cầu dao đi.
Tôi chạy ra ngắt cầu dao, sau rồi ở trong bếp xem anh sửa. Chẳng biết anh sửa kiểu gì mà một lúc sau bóng sáng lại, xong xuôi còn đem hết đồ điện trong nhà ra thay dầu mỡ.
Lần đầu tiên thấy anh không quần áo là lượt, mặt mày khó gần như thường ngày mà cởi trần, mặc quần đùi, tay chân đầy dầu mỡ sửa quạt, tự nhiên tôi lại thấy trong lòng ấm áp lạ thường, kiểu như tưởng tượng anh giống như chồng của tôi, cuối tuần ở nhà cùng nhau, vợ nấu cơm, chồng sửa đồ đạc trong nhà, như một gia đình nhỏ.
– Vân ơi, mang cái tua vít ra đây.
– Vâng.
– Lấy cho anh cái khăn, anh lau quạt. Để nó bó trục thế này mà vẫn nằm ngủ được à? Không thấy nóng à?
Huy biết tôi bị xoang nên không nằm ngủ bằng điều hòa bao giờ, toàn ngủ quạt nên mới bảo thế. Nghe anh nói xong, tôi bỗng thấy vui vui, chạy đến ôm lấy cổ anh:
– Không, không có anh mới nóng thôi.
– Đồ đạc trong nhà hỏng sao không bảo anh sửa, chịu em đấy, hôm nay đụng đến cái gì là thấy hỏng cái đấy.
– Anh bận mà, ngày làm bao nhiêu việc ở công ty, mệt bỏ xừ, đến còn sửa đồ cho em nữa thì sức đâu ra.
– Không thấy anh dai sức à?
Tôi bật cười:
– Công nhận, dai sức, lần nào làm cũng làm em lên đỉnh. À mà anh cũng biết sửa đồ điện à? Giỏi thế. Đúng kiểu đàn ông đảm đang, cái gì cũng biết.
– Trước anh học Điện lực mà.
– Thật á? Thằng Tý nhà em cũng thích Điện lực lắm, nó mượn điện thoại của em lên mạng, xong còn bảo sau cố gắng học giỏi để thi vào khoa hệ thống điện. Anh cũng học khoa ấy à?
– Ừ, trước học khoa ấy.
– Anh thi được bao nhiêu điểm. Giỏi thế này chắc là thủ khoa rồi.
– Không, á khoa.
Tôi không được đi học nên rất ngưỡng mộ những người học giỏi, nghe Huy nói thế tự nhiên lại thấy thích quá, chẳng buồn quan tâm mặt mũi anh đầy mồ hôi mà ghé miệng lên, thơm chụt một cái:
– Chồng em giỏi thế, tý cho em xin chữ ký nhé, em hâm mộ anh cực ấy.
– Hâm mộ gì, lúc trên giường có hâm mộ không?
– Hâm mộ cả, trên giường dưới giường, anh làm gì em cũng thích.
Nghe tôi nói thế, Huy cũng bật cười theo tôi. Đây là lần đầu tiên không làm tình mà chúng tôi nói với nhau nhiều và thoải mái như thế. Anh bảo:
– Anh học xong mở công ty chế tạo máy biến thế. Sau thằng Tý có đậu Điện lực, muốn làm trong công ty thì bảo anh.
– Thật á? Công ty chế tạo máy biến thế, kiểu như máy phát điện ấy hả anh?
– Không, máy biến thế là thiết bị điện thực hiện truyền đưa năng lượng hoặc tín hiệu điện xoay chiều giữa các mạch điện thông qua cảm ứng điện từ.
Tôi tròn mắt, nghe không hiểu nhưng vẫn gật gù:
– Nói chung là để xoay chiều điện hả anh?
– Cứ tạm hiểu thế đi.
– Thế lần trước anh vào Sài Gòn là để ký hợp đồng mua linh kiện về chế tạo à? Em nghe anh nói gì mà mạch miếc gì đấy.
– Ừ. Nói chung phải đi suốt, mua cái này cái kia, ký hợp đồng này kia. Mệt bỏ xừ.
– Mệt nhưng kiếm ra tiền, thành đạt được người khác hâm mộ nữa. Mệt như anh thì em cũng muốn mệt. À không, anh mệt còn có em xoa bóp mà.
Huy cười trông cũng kha khá đẹp trai, môi anh hút thuốc những vẫn đỏ, răng đều tăm tắp. Anh giơ tay đầu dầu dí vào trán tôi:
– Mồm dẻo như kẹo kéo.
– Thế mới câu được người tài như anh. Haha.
Hôm đó, chúng tôi nói với nhau rất nhiều chuyện, Huy cũng mở lòng hơn, tâm sự với tôi một ít về công việc, một ít về tình yêu, chỉ mỗi chuyện gia đình là anh chẳng nói gì cả.
Anh bảo người yêu anh tên Vy, hai người quen nhau từ nhỏ, cách đây bốn năm định cưới rồi nhưng Vy đi du học nên hoãn lại, cũng vì chuyện đó nên hai người vẫn giận nhau mấy năm nay. Anh nói Vy con nhà giàu nên cái tôi quá cao, anh là đàn ông cũng có sĩ diện, nên quan hệ của hai người cứ mãi như thế, đến bây giờ Vy về nước rồi mà vẫn chưa lành lại được.
Nói xong, Huy cười:
– Đấy em xem, con gái khó hiểu bỏ xừ. Lúc yêu thì bảo yêu sống yêu chết, đến lúc cãi nhau thì chẳng bao giờ chịu làm lành trước, mình xuống nước trước mà còn kiêu. Có lần hai tháng anh không liên lạc, rồi cũng có chết đâu.
– Thì bản tính con gái là thế mà, tỏ vẻ thế thôi nhưng lúc nào cũng muốn người yêu làm lành.
– Anh cũng là thằng đàn ông, anh cũng có sĩ diện của đàn ông. Đùng cái ra nước ngoài du học, chẳng thằng nào chịu được.
– Rồi anh vẫn yêu chị ấy đấy thôi.
– Ừ, nhưng mà vẫn kiêu quá. Mãi chẳng lành được.
Nói xong, Huy châm một điếu thuốc hút, nghe giọng điệu của anh, tôi đoán là anh yêu Vy cũng nhiều chứ chẳng ít, người khó gần như anh mà nói ra được như thế, chứng tỏ yêu sâu đậm còn gì.
Tuy tôi cười nhưng trong lòng vẫn man mác buồn, chẳng hiểu sao hình ảnh anh hôm nay làm cho tôi bỗng nhiên lại thấy khát khao khó tả, kiểu như đã hình thành thói quen có anh bên cạnh rồi, giờ mà anh bỏ tôi rồi cưới vợ, chắc tôi cũng sẽ trống vắng mất một quãng thời gian dài.
Nếu chúng tôi có thể yêu nhau thì tốt biết mấy, giống hôm nay, làm vợ chồng với nhau, có một gia đình nhỏ, có anh có tôi, có con… Nhưng mà hình như xa vời quá, quan hệ của tôi với anh chỉ là cặp bồ thôi, người có tiền mua kẻ không có tiền, loại như tôi thì mơ ước viển vông được lấy người như Huy làm gì. Có thành hiện thực được đâu.
Mãi đến lúc ăn cơm xong, Huy vào phòng tắm rửa mặt, tôi mới thấy Vy trả lời lại tin nhắn của anh lúc chiều:
“Em mới đi mua sắm ít đồ về. Sao thế anh?”
Tôi đọc xong nhưng cứ giả vờ như không biết gì, lúc sau Huy đi ra thấy thế thì bảo tôi:
– Anh có việc, về luôn đây, khóa cửa ngủ đi nhé.
Tôi biết anh đi đến gặp Vy nên chỉ cười:
– Vâng, anh về đi, đi đường cẩn thận nhé anh.
– Ừ, biết rồi.
Sau khi Huy về rồi, tôi vẫn ngồi thu lu trên bàn ăn, mãi cũng chẳng muốn động tay động chân vào dọn dẹp cái gì. Nghĩ thì hơi quá phận, nhưng sao nhiều người sinh ra đã được ăn sung mặc sướng, ngủ cũng gối đầu trên nhung lụa, còn mình thì lăn lộn đủ việc đủ nghề, khổ sở kiểu gì cũng chịu được qua cả, ông trời bất công thật đấy.
Vy có cuộc sống giàu có sung túc, có người yêu giỏi giang và quyền thế như Huy, cô ấy được đi du học, được tiêu tiền mà không phải suy nghĩ, còn tôi thì… ngay cả một đứa con cũng không có can đảm để giữ lại, bởi vì không có tiền.
Bẵng đi một thời gian nữa, chẳng hiểu quan hệ của Huy với Vy ngày càng xấu đi hay sao mà anh rất hay đến chỗ tôi, có lần đến thì mặt nặng mày nhẹ, có lần thì tốt bụng cho tôi tiền, có bữa động trời còn phụ tôi nấu ăn.
Tôi thấy anh thế, càng ngày càng tự ảo tưởng mình với anh là một gia đình, cũng thấy rung động nhiều nhưng chắc chưa hẳn là yêu. Tôi cứ nghĩ là quan hệ của tôi với anh đã tiến thêm được một bước, không nhạt nhẽo như trước kia, chỉ biết làm tình mà còn như hai người bạn có thể sẻ chia những chuyện vặt vãnh trong cuộc sống với nhau. Tôi như một chốn dừng chân để anh đi về, trút mọi buồn bực và mệt nhọc cả một ngày bằng tình dục lên người, hoặc cằn nhằn về công việc vài ba câu, tôi sẽ lắng nghe rồi nịnh nọt anh, làm anh vui vẻ và hài lòng.
Thân phận tình nhân là thế, tôi hiểu, tôi cũng làm rất tốt vai trò của mình để Huy vui và không chán tôi, chu cấp tiền cho tôi đều đặn.
Trong thời gian ấy tôi cũng đi học, quen thêm nhiều bạn, đăng ký học cả tiếng Anh, cả tiếng Trung, cuộc sống bắt đầu thêm sắc thêm màu, mỗi ngày ngủ dậy nghĩ đến chuyện hôm nay được đến trường cũng thấy vui vẻ.
Cứ như thế cho đến một ngày, tôi vừa đi học về, đang nằm ườn trên giường thì nghe tiếng chuông cửa.
Vì tôi chẳng cho bạn bè nào biết chỗ ở, mà giờ này Huyền cũng đang bận tiếp khách nên không thể đến chỗ tôi, thế nên tôi tưởng là Huy đến bất ngờ, quên chìa khóa nên mới bấm chuông. Lúc ra mở cửa mới thấy ngạc nhiên vì không phải anh mà thấy một bạn gái đứng đó.
Bạn ấy tóc dài, mặt mày nét nào ra nét ấy, người thơm lừng mùi nước hoa, nhưng loại nước hoa này chắc là rất đắt tiền nên mùi không gắt mà rất dễ chịu. Bạn ấy ăn mặc cũng đẹp, váy vừa vặn ôm người, mới nhìn đã biết là đồ xịn cao cấp.
Tôi chẳng biết là ai, cũng chẳng đoán nổi ra là ai nên cứ tròn mắt nhìn bạn ấy. Bạn ấy thấy tôi thế thì cười:
– Chị là Vân à?
– Vâng, chị hỏi ai ạ?
– Tôi là Vy, vào nhà nói chuyện tý được không?
***
Lời tác giả: Chỗ tớ đang giông lốc, mất điện, không biết ngày mai có điện để viết truyện không. Nếu có thì tớ viết, còn không thì mọi người chờ tớ nhé.
Khi nào có điện tớ sẽ viết tiếp. Đa tạ.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!