Lấy Lòng Vương Phi Lạnh Lùng
Chương 31: Sau cơn triền miên có phải là giông tố?
Thiên Lãnh vươn tay vuốt tóc Linh Nhiên khẽ hôn trên trán nàng mỉm
cười âu yếm. Nàng hẳn là mệt chết đi, ôm nàng trong lòng hắn không thể
tiết chế, lúc bình thường đã là một sự cố gắng kịch liệt đừng nói là
thời điểm bị ảnh hưởng bởi xuân dược. Hoan ái nam nữ có thể đạt đến cảnh giới tuyệt đỉnh thỏa mãn như đêm qua hắn là lần đầu trải nghiệm. Trân
bảo nàng có cảm giác dễ chịu như hắn không?
– Nhiên Nhi khi nàng tỉnh dậy chắc sẽ hận ta lắm! Nàng sẽ thù ta bao
nhiêu lâu? Một năm, ba năm, ba mươi năm hay suốt cuộc đời này?
Hắn đắp lại chăn cho nàng rồi bước xuống giường. Người vừa đứng lên
thì nữ nhân trên giường đột ngột mở mắt, nàng cấp tốc với tay lấy y phục mặc lại cho cho chỉnh tề. Nàng đang nghĩ gì, hắn không biết. Thiên Lãnh bất chợt cảm thấy lo ngại, nàng sẽ không điên lên mà cho hắn một chưởng chứ?
– Nhiên Nhi!
– Hài lòng chứ?
Hài lòng ? Nàng muốn hỏi hắn hài lòng cái gì? Thái độ của nàng khiến hắn hít thở không thông.
– Nhiên Nhi!
– Ngươi dám hạ xuân dược với ta? Ta thật không thể ngờ ngươi thiếu nữ nhân đến mức ấy.
Nàng nheo mắt bắn ra tia nhìn nguy hiểm từ từ tiến lại phía hắn. Tâm
trạng của Linh Nhiên giờ khắc này dùng hai chữ “căm phẫn” không đủ để
diễn tả sự phật ý. Hắn đuổi theo nàng từ kinh thành đến đây, nói yêu
nàng rồi dùng hành vi hạ lưu này cưỡng đoạt nàng. Hắn đã nghĩ cái gì
vậy? Dùng cách này để trừng phạt bôi nhọ tôn nghiêm của nàng sao?
– Ta cũng biết nhân cách của ngươi tệ hại nhưng bại hoại đến cái mức này thật sự nằm ngoài dự đoán của ta.
Nàng đưa tay lên nắm hờ lọn tóc buông rơi trước ngực hắn. Thiên Lãnh từ
đầu chí cuối không nói được một câu hoàn chỉnh. Nàng giận dữ la hét,
đánh chửi thì hắn còn chịu được chứ hành xử cái kiểu này hắn không biết
phải làm sao. Hơn nữa nàng đừng có đừng gần sát rồi nghịch ngợm tóc của
hắn như vậy chứ, hắn sẽ lại… “khó chịu” a.
– Lãnh ca ca!
Ai đó nghe ba từ này cảm giác như bị sét đánh, toàn thân co giật rồi
cứng đơ, thân nhiệt nóng lạnh chuyển đổi, cổ họng khô rát, nước mắt sắp
chảy ra đến nơi rồi. Thiên Lãnh bắt vội bàn tay nhỏ nhắn đang làm loạn
trước ngực mình. Tim hắn đập nhanh dồn dập, một tia hy vọng chợt lóe
trong đầu, nàng có phải hay không tha thứ cho hắn rồi? Nàng chưa bao giờ gọi hắn thân thiết như vậy.
– Nhiên Nhi, ta…
Linh Nhiên không để cho hắn nói hết câu, bàn tay phải không bị kiềm
giữ đột nhiên vung lên điểm mạnh huyệt đối phương. Thiên Lãnh bất lực
nhìn nàng giật tay trái lui ra xa, ánh mắt nâu thẳm lúc bình thường đã
không có nửa tia ấm áp nay lại càng hàn băng lạnh lẽo hơn. Nàng sẽ…
Phốc… rầm… Một chưởng với kình lực “phá đá dời non” hướng thẳng ngực
Thiên Lãnh đánh tới khiến hắn văng vào tường ói một ngụm máu lớn. Hắn
bất động hiển nhiên không thể tránh nhưng đổi lại nếu hắn tránh được hắn cũng không muốn tránh. Người bị điểm huyệt kinh mạch tạm thời phong bế
nếu bị ngoại lực đánh trúng tác động sẽ xấu hơn đau đớn hơn gấp bội.
Thiên Lãnh ngước đôi mắt đen nháy chăm chú nhìn nàng trong bụng thầm
cười khổ. Hắn tiếp tục tự mình đa tình rồi, nàng tiếp cận hắn là có tính toán. Khóe môi dính huyết giương lên cười ảm đạm, trong mắt nàng hắn
gian xảo giảo hoạt như vậy sao? Nàng không biết là nếu nàng muốn đánh
hắn đến chết hắn cũng cam tâm tình nguyện mà.
– Trân bảo!
– Muốn chết sao?
Linh Nhiên nhàn tản ngồi xuống ghế đối diện bức tường hắn đang té ngã bẹp dí khổ sở kia không thương tình dù chỉ một chút xíu. Nàng khẽ vuốt
tay áo rồi liếc hắn với nửa con mắt, ánh nhìn mang theo sự mỉa mai đắc
thắng vô cùng. Sáng ngày ra đánh được hắn một chưởng tâm trạng thống
khoái làm sao?
– Nàng vui sao?
– Nhìn ngươi như vậy ta thoải mái lắm.
Nàng ác độc nói thẳng suy nghĩ của mình cố tình phớt lờ tia thống khổ chợt lóe rồi tắt trong mắt hắn. Linh Nhiên nàng nói là sự thật mà, nàng thích hành hạ hắn, trả thù hắn, chứng kiến hắn càng chật vật nàng càng
cao hứng.
– Nếu vậy nàng đánh ta tiếp đi!
– Ngươi tưởng ta không dám sao? Ngươi lầm to rồi!
Lời vừa dứt Thiên Lãnh tiếp tục được “chào buổi sáng” bằng một chưởng “trời long đất lở” khiến hắn mắt hoa tai ù miệng lại thổ huyết. Nhiên
Nhi, nàng thật là giận hắn lắm, nói đánh liền đánh không có nương tay.
Tuy thế hắn không giận nàng là do hắn khiến nàng không vui, nàng bất mãn như vậy hắn liền toàn tâm toàn ý chịu tội trước nàng. Gương mặt nàng
vẫn không có biểu cảm nhưng ánh mắt nàng có chuyển đổi qua đó hắn biết
nàng hài lòng. Thiên lãnh từ lâu đã luyện được thói dò xét tình cảm của
nàng không bằng cách nhìn mặt mà nhìn vào mắt. Đôi mắt nâu ấy sẽ tiết lộ cho hắn biết trân bảo của hắn đang trong tâm trạng tốt xấu thế nào.
– Nàng… đánh ta chết… có thể khiến nàng thoải mái… liền ra tay đi!
– Ngươi xác định?
– Ta yêu nàng!
– Thì sao?
– Mạng của ta nàng muốn lấy lúc nào cũng được, ta có chết cũng không oán không hối nửa lời. Ta chết rồi sẽ phù hộ cho nàng hạnh phúc nếu có kiếp sau ta lại tiếp tục yêu nàng.
Lời thổ lộ tràn đầy tâm huyết như vậy lọt vào tai bất kỳ nữ tử nào
trong thiên hạ, nàng nào khô khan nhất ít ra cũng phải có chút xúc động
tâm tư bị lung lay còn nàng nào đa cảm hơn một chút hẳn là lệ tuôn đầy
mặt hạnh phúc đến vỡ òa chạy đến ôm hắn vào lòng mất. Nhưng là nữ tử
đang nghe lời tuyên thệ tình yêu kia lại chẳng có tý cảm giác run rẩy
nào.
– Nhiên Nhi!
Thiên Lãnh quan sát nàng, hắn muốn tỏ rõ với nàng tình cảm của mình
những lời hắn vừa nói là thật lòng thật dạ không nửa điểm lừa gạt. Nàng
tin cũng được không tin cũng không sao. Hắn còn một hơi thở cũng yêu
nàng bất luận nàng đối với hắn lãnh khốc vô tình ra sao đi nữa. Hậu quả
này là do hắn tự tạo nghiệp chướng nay phải tự mình trả giá có thể oan
hận ai?
– Trân bảo một tháng nay ngày nào ta cũng nhớ tới nàng. Cuộc sống của ta không có nàng bên cạnh liền ảm đạm, chán ngắt đến tột cùng. Nếu nàng thấy ta chướng mắt, phiền phức hoặc là giết ta đi còn không thì ta sẽ
không bao giờ buông tha nàng đâu.
– Ngươi yêu ta lắm sao?
Người nào đó bây giờ mới chịu chuyển động rời chỗ ngồi. Nàng bước lại vén y phục ngồi xổm xuống trước mặt nam nhân anh tuấn nhưng thời khắc
này phi thường bê bối kia cất tiếng hỏi một câu không ăn nhập chủ đề gì
cả.
– Yêu, rất rất yêu nàng.
– Ta muốn gì ngươi cũng chiều lòng ta sao?
Nàng vươn tay giải huyệt đạo cho hắn, ghé gương mặt băng giá tiến sát gần hắn. Nam nhân kia toàn thân vừa thoát khỏi cưỡng chế liền ôm lấy
nàng. Hắn cật lực gật gật đầu, miệng không ngớt buông lời hứa hẹn.
– Trân bảo muốn gì cũng được nhưng đừng gạt ta ra khỏi cuộc sống của
nàng. Ta có thể làm bất cứ việc gì nàng thích chỉ cần nàng ở bên cạnh
ta. Nhiên Nhi ta không thể không có nàng.
Hắn ôm nàng chặt hơn như lo sợ buông lỏng ra thì nàng sẽ chạy trốn
mất. Thiên Lãnh hắn một thời tung hoành không thứ gì có thể chi phối
hắn, không một nữ nhân nào có thể khiến hắn động lòng muốn yêu thương…
giờ đây thật khác biệt một trời một vực. Hắn vì sao lại rơi vào lưới
tình nguy hiểm như vậy hắn không rõ, hắn càng không muốn tìm hiểu, cũng
không muốn thoát ra. Yêu thương vô vọng, yêu đến không còn màng đến sống chết của bản thân, yêu mà không được đáp lại… hắn vẫn muốn yêu nàng.
Thế gian này phàm là thứ gì tốt hắn đều muốn dâng cho nàng, nàng vui vẻ
hắn sẽ hạnh phúc.
Hai người ôm nhau ngồi bất động dưới sàn nhà, nam nhân chìm sâu trong ảo tưởng tình ái, nữ nhân mắt tròn chợt lóe tia lợi hại “ ngươi chết
chắc với ta rồi” đó là những gì nàng đang nghĩ trong đầu.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!