Lấy Lòng Vương Phi Lạnh Lùng - Chương 50: Không thèm quan tâm
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
117


Lấy Lòng Vương Phi Lạnh Lùng


Chương 50: Không thèm quan tâm


– Công tử, vị mỹ nhân kia chính là tỷ tỷ sao ?

Ngọc Nữ hướng theo ánh mắt của Thiên Lãnh nhận ra hắn đang nhìn một nữ tử khác, nàng liền cười duyên nũng nịu cất tiếng hỏi.

– Tỷ tỷ, muội tên Ngọc Nữ lần đầu gặp mặt tỷ tỷ.

Linh Nhiên thoáng nhìn nàng ta bằng nửa con mắt cũng chẳng bận tâm
đáp lời chào kia, nàng quay sang phân phó Uyên Du cùng mấy tỳ nữ khác
vừa xuất hiện đỡ Ám Minh về phòng.

– Tỷ tỷ! Công tử cũng bị thương, nàng không quan tâm ư ?

– Ngươi gọi ai tỷ tỷ ? Ta trí nhớ chưa kém đến nỗi ai là muội muội của mình cũng không nhớ!

Nàng chỉ lạnh nhạt buông lại một câu mỉa mai rồi xoay người muốn bỏ
đi theo Uyên Du bất quá Ngọc Nữ thình lình đứng đậy bước lại muốn kéo tà áo nàng. Linh Nhiên theo phản xạ có điều kiện luôn chán ghét sự đụng
chạm của người khác liền nhanh chóng hất tay nàng ta ra. Ngọc Nữ chẳng
ngờ nàng dám hành động mạnh bạo một cách lộ liễu coi nhẹ hình tượng hiền lương trước mặt phu quân nên chưa có sự chuẩn bị sẵn liền bị té ngã lăn trên mặt đất. Nàng bày bộ mặt nhăn nhó có vẻ ủy khuất vô cùng nhìn
Thiên Lãnh hy vọng hắn bênh vực một câu công bằng.

– Công tử, tỷ tỷ nàng không thích ta!

“ Nàng thích ngươi thì ngươi chết với ta ” tên nào đó trước ánh mắt
cầu tình của mỹ nhân chẳng động lòng một chút xíu nào, hắn chỉ muốn thử
phản ứng của Linh Nhiên một chút xem nàng có ghen tỵ khi nữ nhân khác ôm hắn không ? Đáp án hắn đã nhìn thấy rồi dù chua chát muôn ngàn lần
chẳng muốn chấp nhận kết quả bạc bẽo này.

– Tỷ tỷ, sao tỷ đẩy ngã muội ? Muội chỉ muốn nói chuyện thân tình với tỷ vài câu thôi mà. Tỷ tỷ không phải là thấy công tử yêu thương cưng
chiều muội nên đố kỵ đó chứ ?

“Mặt dày hơn thớt” Ngọc Nữ ngước gương mặt đắc ý lên khiêu khích Linh Nhiên thật không hiểu họ Lương Hoàng kia lúc nào thì “cưng chiều” nàng
mà nàng tự sướng cao độ như thế. Thiên Lãnh cũng thoáng nhíu mày trước
câu nói dối trắng trợn cùa của nàng ta chỉ là hắn có tư tâm còn hy vọng
hão huyền muốn nhìn thấu lòng của trân bảo nên im lặng chưa bác bỏ câu
nào.

Linh Nhiên xoay người đã muốn bỏ đi mặc kệ ba người này cho đám thị
vệ Tương phủ xử lý nhưng nghe nữ nhân mới tới nói câu này liền đứng lại. Tay ngọc ẩn hiện sau tà áo lụa hồng đã khẽ động đậy, nàng lúc này mới
nhìn nữ nhân kia chăm chú lần đầu tiên.

– Hắn thương ngươi lắm sao?

– Đương nhiên công tử thương ta rồi, Thiên Lãnh ca ca chàng mau nói cho tỷ tỷ biết đi !

Ngọc Nữ mỉm cười thắng lợi hướng kiều nhan tươi sáng rạng rỡ sang nam nhân bên cạnh mong hắn mở miệng xác nhận lời của nàng. Hắn im lặng
chẳng phản ứng gì coi mọi sự như chẳng có chút liên quan đến bản thân.

– Công tử, ta cũng là nữ nhân của chàng, tối đó chàng nói chàng yêu
ta sau này sẽ đối xử tốt với ta cơ mà. Tỷ tỷ ăn hiếp ta chàng cũng nên
can thiệp chứ, nàng là chính thất không có nghĩa là có thể coi thường
tiểu thiếp như ta được. Nàng làm vậy rõ ràng chẳng chừa cho công tử chút mặt mũi nào hết, nữ nhân tính cách kém như vậy chàng còn bao che nữa
sao?

– Câm miệng, ai cho phép ngươi nói xấu nàng!

Thiên Lãnh trừng mắt giận dữ với nàng ta, Sử Tiết cũng bức xúc không
kém hắn thiếu điều muốn vả miệng nữ nhân này rồi. Một nữ tử lai lịch bất minh lấy tư cách gì bêu xấu bình phẩm nữ chủ của hắn chứ, đúng là xuẩn
ngốc đáng ghét nữ nhân.

– Ta khi nào thì ăn hiếp ngươi rồi ?

Linh Nhiên nhướng mày khó chịu, không báo trước vẫy nhẹ tay xuất ra
một dải lụa trắng bay vùn vụt tới quấn lấy cổ họng nàng ta chẳng chừa
cho Ngọc Nữ một cơ hội né tránh. Nàng giật khẽ dây lụa trong tay, nữ tử
liền hoảng hốt đưa hai tay níu giữ vòng dây trên cổ đề phòng bị thắt
chặt ngạt thở chết.

– Muội lỡ lời, tỷ tỷ tha cho muội!

– Ngươi đã bao giờ từng nghĩ mình đã sống quá lâu quá đủ rồi hay chưa ?

– Không, không có! Tỷ tỷ tha mạng, công tử cứu ta!

Thiên Lãnh được Sử Tiết đỡ đứng dậy lúc này đang ngạc nhiên nhìn
nàng, trân bảo đây là đang làm cái gì vậy, nàng tức giận ư ? Hắn băn
khoăn tự hỏi nên chỉ một mực chú ý đến Linh Nhiên những sự việc khác đều bỏ ngơ chẳng bận tâm.

– Nhiên Nhi!

– Thương tiếc cho mỹ nhân sao ?

Linh Nhiên nhìn thẳng vào mắt hắn hỏi một câu không đầu không đuôi
nhưng Thiên Lãnh toàn thân chấn động, ánh mắt nhìn nàng vốn đã rất nhu
hòa giờ càng chan chứa tình cảm hơn. Ngữ điệu khó chịu này của nàng hắn
có thể coi là một dấu hiệu tốt được chăng?

– Không có!

– Hừ, ta nhìn người vốn sẽ chẳng sai, ngươi vô tình bạc nghĩa như vậy không lo ngại bị trời đánh sao?

– Ta có tình với nàng còn chưa đủ ư ? Trời đánh thì có gì đáng sợ,
nàng không quan tâm ta thì sống hay chết với ta mà nói có gì trọng yếu
đâu.

“Nàng đâu hẳn hoàn toàn thờ ơ, trân bảo không ưa nàng kia nên mới ra
tay khắc chế, hắn có hy vọng rồi đúng không ?” Thiên Lãnh bất giác mừng
thần trong bụng, hắn chỉ cần nàng có chút biểu hiện giống nữ tử có tình
cảm liền như bắt gặp ánh sáng cứu rỗi của thần tiên. Hắn sẽ không cầu
xin thần linh gì ngoại trừ việc khiến nàng thương yêu hắn, chấp nhận
hắn. Sống trong tình yêu của nàng một ngày thôi cũng đủ mãn nguyện một
kiếp người rồi.

– Ngươi nói không sai chết có gì ghê gớm chứ nếu chẳng phải ta uất
hận câu nói nguyền rủa độc địa của ngươi oán khí của ta đã chẳng mạnh
đến thế. Nếu ta ngày đỏ bỏ xuống được khúc mắc trong lòng thanh thản mà
đi chẳng phải tốt hơn ư ?

Thiên Lãnh ngẩn người chẳng rõ Linh Nhiên nói vậy có dụng ý gì, hắn
đang định hỏi cho kỹ thì thấy nàng đã thu hồi vũ khí tha cho nữ nhân kia một mạng.

– Nữ nhân, đừng chọc vào ta mạng người với ta mà nói chẳng đáng giá
được mấy xu, giết thêm vài mạng ta cũng chẳng cảm thấy phiền!

– Ngươi…

– Ta rất độc ác ngươi muốn nói thế đúng chứ ?

– Không… không phải…

– Cũng biết sợ ? Ngươi vì nam nhân gây hiềm khích với ta, ta nói cho
ngươi biết hắn với ta không quan hệ nên ngươi đừng có “giương kiếm vung
đao” loạn xạ nhắm vào ta.

Ngọc Nữ tròn mắt vẻ chưa tin tưởng lắm, Thiên Lãnh trầm mặt xuống mây đen giông tố xem ra còn ảm đạm kém xa dung nhan buồn bã của hắn hiện
giờ. Nàng đâu cần rạch ròi phân chia ranh giới với hắn mọi lúc mọi nơi
gặp ai cũng hào hứng công khai tin tức như vậy có được không ? Tại sao
bất cứ lúc nào hắn cảm nhận chút tiến triển nàng liền thẳng tay đập nát
hy vọng của hắn trong tích tắc chứ ?

– Nhiên Nhi, ta là phu quân của nàng không phải là chẳng có quan hệ gì đâu, nàng đừng bẻ cong sự thật.

– Ngươi không phải!

– Ta phải! Nàng gả cho ta dĩ nhiên là trở thành thê tử của ta rồi!

“Ngươi từng chết sống quyết chiến phủ nhận điều này ngươi không nhớ
sao?” nàng thầm nhủ trong lòng, thâm tâm bắt đầu băn khoăn tự hỏi nam
nhân này từ trước tới nay trí óc vẫn đều dở tệ như thế này ư sao nàng
chẳng phát hiện sớm hơn ? Giấu dốt thật khéo lừa đảo được biết bao nhiêu người đúng là cao thủ mà.

– Thiên hạ nữ nhân đâu chả có, nàng ta cũng không tệ ngươi nạp vào cửa làm thiếp đi hay làm chính thất cũng được.

– Nàng nói gì?

– Ta nói ngươi nạp nàng ta làm thê tử.

Linh Nhiên bình thản nhắc lại lời đề nghị, hắn có mối quan tâm mới
chẳng phải sẽ không còn rảnh rỗi tới phá đám nàng sao? Nếu mọi sự được
thuận lợi như vậy nàng thật cảm ơn trời đất vô cùng… chỉ là hắn sẽ nghe
lời sao?

– Nàng thật sự muốn ta làm thế?

– Đương nhiên!

Hắn nhìn nàng trên gương mặt anh tuấn mờ mịt ảm đạm chẳng rõ cảm xúc
thật sự thời điểm này là gì… thất vọng hay tuyệt vọng, trong tâm đã hoàn toàn bất lực hay còn le lói khát vọng muốn níu kéo. Linh Nhiên nhìn
không ra cũng không có ý định đào sâu tìm hiểu thêm. Hắn sẽ đồng ý hay
từ chối đó lá tất cả những gì nàng muốn biết.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN