Lấy Lòng Vương Phi Lạnh Lùng - Chương 6: Khai chiến
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
106


Lấy Lòng Vương Phi Lạnh Lùng


Chương 6: Khai chiến


Thiên Lãnh quay về phòng thì không tập trung vào công việc được. Hắn tò
mò… tại sao bẻ gãy tay mà nữ nhân đó một tiếng kêu đau cũng không có.
Kiên cường như vậy, mạnh mẽ như vậy lại xuất phát từ một nữ nhân khiến
hắn thấy thú vị. Cuối cùng là không chịu được sự quyến rũ quay lại chỗ
Linh Nhiên lần nữa. Hắn đi giữa đường mới nhớ là gãy tay là cũng nên cần đại phu… nữ nhân đó trước giờ hắn ghét nhưng mà bây giờ… hắn tạm thời
giữ lại mạng cô ta.

– Ngươi để cho đại phu khám.

– Xin thất lễ với vương phi, mời nàng đưa tay cho lão phu.

Hắn bước vào thì đi thẳng đến chỗ nàng cũng chẳng chào hỏi, kéo nàng
ngồi xuống giường rồi tự nhiên ngồi bên cạnh. Mấy nữ tì bên cạnh hắn
ngạc nhiên muốn cắn phải lưỡi, vương gia sao khi không lại quan tâm đến
vương phi như vậy. Từ trước tới giờ vương phi bệnh nặng, nữ nha hoàn
Ngọc Nhi của nàng chạy đến cầu cạnh ngài rát cả cổ họng, quỳ cả đêm đến
sáng ra ngài cũng chẳng thèm động lòng đồng ý cho đại phu chuẩn bệnh cho vương phi. Hôm nay đích thân đưa đại phu tới, còn gọi các nàng đi theo
tới đây nữa chứ chẳng hiểu để làm gì.

Các nàng tuy là nô tỳ trong phủ nhưng trước giờ vẫn thấy mình số mệnh
còn sáng sủa, may mắn hơn vương phi mấy lần. Tỳ thiếp của ngài suốt ngày bắt nạt nàng ấy, ngài đã không can thiệp thì thôi còn khích lệ ai muốn
làm gì thì làm. Vương phi vì thế ở trong phủ sống rất khổ sở, ăn uống
không đủ, y phục áo quần thuốc thang không bao giờ được bổ sung. Nàng
cũng không có một nữ nha hoàn nào hầu hạ ngoại trừ Ngọc Nhi đi theo nàng từ tể tướng phủ.

– Tay nàng không sao, lão phu sẽ băng lại thật kỹ, nàng uống thuốc theo
đơn kê. Nhớ cẩn thận không đụng chạm hay để tổn thương nhỏ nào đến nó
thì một tuần sẽ khỏi.

– Đa tạ.

Linh Nhiên thấy hắn đưa đại phu tới thì y lời hắn đưa tay cho lão ta
khám. Nàng lúc này không có thuốc, xương người không có khả năng tự liền lại không có vết tích nhanh chóng như xương gà. Nàng không cần biết tên khốn họ Lương Hoàng kia có âm mưu gì nhưng tay nàng vẫn nên chữa. Hắn
có tư tâm gài bẫy gì đó cũng phải mặc kệ, bây giờ lo cho sức khỏe của
mình trước, thù hằn cứ từ từ mà tính sổ.

– Ngươi không cảm tạ ta sao?

– Cảm tạ ngươi?

Linh Nhiên lời này phun ra lạnh lẽo, âm điệu mỉa mai đến mức ai trong
phạm vi nghe được cũng nhận ra. Thiên Lãnh thấy nàng ngang nhiên lại
tiếp tục coi thường hắn thì tức giận từ đâu lại ùn ùn kéo đến. Quá thể
rồi, nàng tưởng nàng là ai chứ hả? Hắn bực bội mạnh tay đẩy nàng ngã
xuống đất. Hành động quá bất ngờ nên không ai kịp phản ứng, Linh Nhiên
cơ thể vẫn còn yếu nên loạng choạng ngã… xui xẻo là lại đè lên bàn tay
đau khiến nàng đã bị thương… bây giờ còn nặng hơn nữa. Nàng căm hờn ném
hắn ánh mắt đỏ như máu muốn tóe lửa thiêu sống.

– Tiểu thư, tay của cô.

– Vương phi, nàng không sao chứ?

Lão đại phu vừa khám cho nàng kia cả kinh nhanh chóng cất giọng hỏi. Lão vừa nãy đã bảo phải cẩn thận không để đụng vào vết thương nữa cơ mà…
vừa chớp mắt là có chuyện xảy ra rồi.

– Không sao, đa tạ.

Linh Nhiên lãnh đạm đáp lời hỏi thăm của lão ta, nàng lúc này tay đau
đến tê rần. Tự mình cầm lấy chỗ đau kia khó khăn để Ngọc Nhi dìu từng
bước lại bàn ngồi. Tên khốn đó kiếm cớ thật giỏi, đưa đại phu tới khám
rồi phá hoại khiến nàng thương tổn nặng hơn.

– Ngươi sao rồi?

– Ngươi cũng quan tâm sao? Mèo khóc chuột à ngươi thật khiến ta buồn nôn.

– Ngươi vừa nói gì?

– Ta nói ngươi khiến ta kinh tởm đến buồn nôn.

Nàng to tiếng lặp lại câu nói, lời này của nàng thật khiến bao kẻ đổ mồ
hôi lạnh, đứng cũng không vững nữa. Vương phi sao lại ăn nói hỗn xược
như vậy, nàng muốn bị vương gia đánh chết sao?

– Long Linh Nhiên hôm nay ngươi chết chắc rồi.

Lời vừa dứt đã thấy Thiên Lãnh lao đến chỗ nàng ngồi đưa tay bóp cổ nàng thật mạnh. Linh Nhiên bị ngạt thở thiếu không khí nhưng mặt không biểu
cảm gì. Nàng trừng mắt nhìn hắn, tinh quang trong mắt bắn ra chỉ đượm
một màu châm biếm và thách thức. Thiên Lãnh nhìn biểu tình của nàng lúc
này bất giác buông tay. Đôi mắt ấy khiến hắn bị mê hoặc không xuống tay
được. Thách thức hắn… trên đời cư nhiên lại có một nữ nhân chân yếu tay
mềm dám thách thức hắn giết nàng… mà hắn lại không muốn ra tay.

– Ngươi cho rằng ta không dám giết ngươi sao?

– Ta chết ngươi cũng không sống lâu hơn được đâu.

– Ngươi dựa vào đâu dám buông lời ngạo mạn như vậy?

– Ngươi đây là sợ hãi sao?

Nàng lãnh đạm hỏi hắn một câu hỏi rất hoang đường sau đó bình thản rót
trà uống. Thiên Lãnh lúc này thật muốn moi đầu cô ta ra xem trong đó
chứa đựng thứ gì. Nàng ta đã xấu xí lại còn ấu trĩ không thể tả. Sợ ư?
Sợ cái gì?

– Ngươi bị điên rồi nữ nhân. Bổn vương muốn mạng của ngươi còn tại để xem ngươi còn ngông cuống đến mức nào.

– Mạng của ta không đến phiên ngươi quản nhưng mạng của ngươi nằm trong tay ta.

– Nữ nhân điên khùng.

Hắn nói rồi bỏ đi một mạch, đám tỳ nữ kia cũng lẽo đẽo theo sau, nhưng
hắn đột nhiên quay lại ra lệnh cho bọn họ không được rời đi.

– Ở lại hầu hạ nàng cho ta.

– Dạ.

– Ta không cần mang người của ngươi đi chỗ khác.

– Ta cho người hầu hạ ngươi cũng không biết cảm tạ thật không hiểu ngươi có được dạy lễ nghĩa gia giáo cho đoàng hoàng không nữa.

Thiên Lãnh đã muốn đi thẳng nhưng nghe nàng từ chối thì quay lại xỉa
xói, chế giễu vài câu. Nữ nhân này sao tính cách thay đổi một cách chóng mặt như vậy, hắn không thể nhận ra được đây chính là cô gái nhu nhược
chỉ biết khóc lóc trước kia nữa.

– Kẻ nào dám ở lại ta lấy mạng kẻ đó. Nếu chê mạng quá dài thì cứ nán lại đây, bổn tiểu thư không ngại tiễn các ngươi lên đường.

Đám tỳ nữ tái hết mặt mũi, vương phi nàng sao bây giờ khác xưa quá. Đây
chính là cô gái ngày cũng như đêm bị người trong phủ ức hiếp bắt nạt
trước nay sao? Khó tin.

– Ngươi nói gì?

– Ta biết ngươi bị đãng tai nghe không rõ lúc nào cũng phải hỏi lại
nhưng không ngờ lại nặng đến mức này. Ta nói lớn như vậy ai cũng nghe
thấy sao ngươi lại không nghe nhỉ? Hay là ngươi không hiểu tiếng người,
thật tiếc mang hình dáng con người nhưng đầu lại là của con heo.

– Long Linh Nhiên!!!!!!

– Ta không có điếc, ngươi không cần nói lớn như vậy.

Căn phòng nhỏ lúc này im thin thít, đám nữ tỳ phải tựa vào nhau đứng
không thì sẽ té lăn ra đất mất. Lão đại phu đang kê đơn thuốc nhưng tay
run lẩy bẩy viết cũng không nổi nữa. Ngọc Nhi thì khá hơn chút tựa vào
tay ghế há hốc nhìn tiểu thư quên cả khép miệng lại. Riêng chỉ có nhân
vật chính kẻ là thủ phạm gây ra cơn sốc kinh hoàng này lại bình tĩnh,
đưa bàn tay phải lành lặn lên búng búng móng tay… giải trí. Tay trái kia của nàng đang tự động điều thương chữa lành … yêu pháp đã có công hiệu. Nàng nãy giờ lớn mật lớn gan như vậy không phải là ngu ngốc muốn tìm
chết chỉ là… lúc này căn bản bọn họ không phải là đối thủ của nàng nữa.
Không ai cả, nàng tin tưởng thế.

Khi Thiên Lãnh đẩy nàng té trên giường xuống đụng phải vết thương cũ từ
chỗ bị thương đó một luồng khí nóng truyền khắp cơ thể nàng. Nàng biết
yêu nữ kia đã không gạt nàng, thật sự nàng bây giờ trên người có nội lực lạ. Toàn cơ thể cảm thấy có một luồng sinh khí chảy đều, những đau đớn
vì bị hành hạ khi nãy biến mất dần dần. Nàng có cảm tường mình bây giờ
tung một chưởng có thể khiến đám ngươi trước mặt kia nát bấy như cám.

– Kẻ chê mạng quá dài là ngươi đấy. Bổn vương năm lần bảy lượt tha cho
ngươi nên ngươi nghĩ có thể leo lên đầu kẻ khác ngồi rồi sao?

– Ta thật sự là có ý leo lên đầu ngươi ngồi.

Trong tích tắc ngay khi lời vừa dứt một chưởng lực cực mạnh hướng thẳng
tới nàng không một tia nhân nhượng, lực này đủ để khiến người bị đánh
trúng tan tành xác pháo. Chỉ nghe tiếng nổ ầm bàn ghế nát tan, tường sau lưng lủng một lỗ to còn người vừa ngồi hướng đó không thấy đâu nữa.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN