Lấy Người Không Yêu Mình - Phần 15
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
3517


Lấy Người Không Yêu Mình


Phần 15


Ở ngay chỗ đông người, có cả mặt tôi ở đó mà anh ta đấm đá chị tôi túi bụi, mà chị tôi nhu nhược cam chịu quen rồi nên không chống cự gì cả, chỉ khóc lóc bảo “anh buông tôi ra”.

Tôi thì không nhịn được như chị, tôi cúi xuống nhặt một bó hoa hồng đầy gai ở dưới chân, xông lại quật túi bụi vào lưng của Hùng, gào lên:

– Mẹ mày, thả chị tao ra không tao giết chết mày luôn đấy thằng chó, thả ra.
– À con ôn con này, mày đánh bố mày à?
– Tao xiên chết cụ mày chứ đánh là gì?

Hoa hồng thì chỗ nào cũng có gai nên tôi quật lưng anh ta rướm máu, tay tôi cũng chảy máu. Hùng lúc đầu vẫn cố túm tóc chị tôi nhưng sau bị tôi đánh đau quá, anh ta mới hất chị tôi ngã lăn ra đấy, quay sang định đánh tôi.

Tôi cầm bó hoa hồng xong còn vớ được cây kéo cắt hoa, chĩa vào mặt anh ta, chửi um lên:

– Mày ngon mày đánh tao đi xem tao có xiên mày thật không? Mày ngon mày lại đây.
– Mày giỏi, con ranh Thiên, mày giỏi.
– Ừ, cứ thử đánh chị tao lần nữa đi rồi mày biết tao giỏi như thế nào nhé. Tao không sợ bố con thằng nào đâu.

Chắc Hùng biết tôi máu chó từ ngày xưa rồi nên không dám xông lại, với cả thấy đánh nhau ầm ỹ, mấy người dân ở đó bắt đầu tụ tập lại nhìn rồi, anh ta không hùng hổ nữa mà chỉ nói:

– Mày chưa xong với tao đâu, mày tưởng nhờ thằng ranh kia ép công ty tao mà tao sợ á? Bố mày còn làm được hơn chúng mày nhiều. Rồi có ngày bố mày đòi lại cả vốn lẫn lãi, tiên sư nhà chúng mày.
– Mày làm được gì thì làm luôn đi, không phải dọa.
– Mấy đứa chúng mày ấy, rồi cũng có ngày bố mày giết từng đứa, cho chúng mày nhảy lầu chết mở mắt như bố mẹ mày.
– Thế à? Tao chỉ sợ mày chết trước khi tao chết thôi. Khi nào làm được thì hãy to mồm, còn không thì câm họng lại rồi cuốn xéo. Thằng đàn ông đánh vợ đã đành, đánh vợ cũ rồi phá đồ không cho một con đàn bà làm ăn thì mày còn hơn cả loại chó. Mày về mặc váy mẹ mày đi.
– Mày…
– Mày cái gì. Xéo đi thằng đàn bà.
– Con ôn con, tao rủa ba đời nhà mày chết không tử tế.

Nói xong, anh ta hậm hực đi ra xe rồi phóng mất. Chị tôi lúc ấy thì vẫn run nên cứ ngồi co ro bên cạnh mấy chậu hoa, tôi thấy thế mới đi lại bảo:

– Chị sợ cái gì mà sợ, lần sau nó đánh thì cứ cầm kéo đâm chết nó đi. Kéo sắc để làm gì?
– Nó không để yên cho mình đâu Thiên ơi, giờ nó biết chị ở đây rồi, nó đến phá cho mà xem.
– Không phải sợ, mai lắp lấy cái camera, từ giờ nó mà đến phá nữa thì cứ lấy clip đó báo công an, cho công an bắt chết cha nó đi.
– Nhưng mà…
– Nhưng cái gì, giờ nó chẳng có quyền gì mà đánh chị. Ngoài bố mẹ ra không ai có quyền đánh chị. Nhu nhược hơn mười năm rồi, giờ đứng lên đi, không phải sợ ai.

Chị tôi nghe thế mới lấy lại được ít tinh thần, im lặng một lúc rồi mới ngẩng đầu lên bảo tôi:

– À mà nãy nó bảo em nhờ ai ép công ty nó? Em quen được ai mà người ta chịu giúp em thế?
– Không biết nữa, chẳng biết nó nói thế là ý gì.
– Hay là Phong giúp em? Đúng rồi, chỉ có chồng em mới giúp em những việc như thế thôi, giờ Phong nó cũng làm to còn gì.
– Đã bảo không biết mà, thôi chị đứng lên dọn lại hàng quán đi, nhanh lên để em còn về.

Tôi đau tay nhưng vẫn cố làm ra vẻ như không có gì, giúp chị dọn dẹp lại hàng hoa rồi mới về. Tối đó, tôi chờ Phong về để thử hỏi dò xem có phải anh giúp tôi chuyện của Hùng không, nhưng mà không hiểu sao cứ gặp mặt nhau là tôi thấy ngượng ngượng thế nào ấy, kiểu như xấu hổ lại giống như mong chờ, tôi không biết diễn tả thế nào cả, cuối cùng chỉ chào anh xong cái rồi thôi.

Hôm nay anh về sớm hơn mọi ngày, nhìn thấy tôi đang ngồi trùm chăn trên giường để đọc mấy cuốn sách về nghệ thuật marketing, anh bảo:

– Trời lạnh sao không bật điều hòa lên?
– Trời lạnh trùm chăn đọc sách mới thích chứ. Hôm nay anh về sớm thế, anh ăn gì chưa?
– Buổi chiều đi tiếp khách nên ăn luôn rồi. Em đang đọc sách gì đấy?
– Em mới mượn được chị cùng phòng mấy cuốn sách về marketing, đọc cũng hay nên đang nghiên cứu xem có giúp được gì cho công việc không.
– Ừ.

Mũi tôi thính nên lúc Phong đi qua, tôi ngửi thấy trên người anh thoang thoảng mùi rượu. Anh đi tiếp khách chắc là phải uống rượu rồi, mà nói chuyện công việc trên bàn ăn thì chỉ có nốc rượu thôi chứ có được lót dạ mấy đâu. Đêm hôm trời lạnh, tôi sợ anh đau dạ dày nên lúc Phong vào phòng tắm thì rón rén chạy xuống nhà pha một cốc trà gừng giải rượu cho anh, lúc sau bê lên thì đã thấy Phong đã tắm xong, đang ngồi sấy tóc ở bàn làm việc rồi.

Tôi đặt cốc trà lên bàn, cười cười:

– Anh uống trà gừng đi này, em nghe nói đi uống rượu về mà uống cái này dễ chịu với dễ ngủ đấy.

Anh nhìn cốc nước còn nóng nghi ngút, bên trong có một củ gừng còn chưa đập dập và cũng chưa cạo sạch hết vỏ của tôi, vẻ mặt muốn nói gì đó nhưng rồi lại thôi.

Phong đắn đo vài giây xong vẫn cầm cốc trà gừng của tôi lên uống, lúc sau đặt xuống mới nhìn thấy tay tôi vẫn còn vương một ít máu, anh cau mày ngay tức thì:

– Tay lại làm sao thế kia? Đập gừng vào tay à?
– Không ạ. Em nghịch linh tinh ấy mà. Không sao đâu.
– Suốt ngày bị thương thế là sao? Em định để bố mắng tôi không lo nổi cho em đấy à?

Nghe anh mắng, tôi vội vàng giấu tay ra sau lưng, nhưng khi ấy tự nhiên nghĩ đến câu nói của Hùng chiều nay, trong đầu tôi lại lóe lên một suy nghĩ.

Nếu thật sự là Phong đang chèn ép công ty của anh ta, bất kể là có phải vì tôi hay không phải vì tôi đi chăng nữa, tôi cũng nên tận dụng cơ hội này để đổ thêm dầu vào lửa, biết đâu việc thu hồi lại công ty nhà tôi lại được thúc đẩy nhanh hơn?

Nghĩ vậy, tôi chậm chạp xòe tay ra trước mặt anh, dè dặt nói:

– Em cầm bó hoa hồng nên gai đâm vào tay, em không cố ý để bố mắng anh đâu. Nhưng mà… Hùng đánh chị Nhiên.
– Lúc nào?
– Chiều nay ạ. Nó đánh chị nên em cầm bó hoa đánh lại nó.
– Sau đó rồi sao?
– Em cầm thêm cả cây kéo nữa nên nó không làm gì được, phải bỏ về ạ. Chỉ có thế thôi, không phải em cố ý làm em bị thương để bố mắng anh. Em xin lỗi.

Anh nhìn tôi chằm chằm, lúc sau chắc là bất lực trước kiểu con gái con lứa mà da thịt không bao giờ lành lặn được của tôi nên thở dài một tiếng.

– Bôi thuốc chưa?
– Em bôi rồi. Hết đau rồi, chẳng đau tý nào cả. Với cả lúc ăn cơm em úp tay xuống nên bố không biết đâu, anh đừng lo.
– Con gái mà ra đường cứ đánh nhau là sao? Em là phụ nữ có chồng rồi, em phải biết cái gì nên làm, cái gì không nên làm. Không còn trẻ con nữa.
– Em biết, nhưng mà giờ chị em ly hôn rồi, thuê cửa hàng bán hoa để kiếm sống mà lão kia cũng đến quậy phá, em định nhịn nhưng mà thấy nó đánh chị… em không nhịn được. Từ giờ em không đánh nhau nữa đâu, em xin lỗi anh.

Thấy tôi nói thế anh mới nguôi nguôi giận, tính anh bình thường thì hiền lành dễ chịu nhưng khi đã nghiêm túc nói cái gì thì ai cũng phải nghe. Tôi cũng thế, ở ngoài máu chó thế nào cũng được nhưng với Phong, tôi luôn ngoan ngoãn nghe lời một cách kỳ lạ. Cứ như chỉ có anh mới trị được tôi.

– Chị Nhiên mở cửa hàng ở đâu?
– Ở ngay đường Hoàng Hoa Thám ạ.
– Ly hôn bao lâu rồi?
– Em cũng không nhớ, chắc là được nửa tháng rồi đấy, sau hôm em bắt đầu đi làm mấy ngày.

Phong không nói gì mà chỉ im lặng một lúc, lát sau anh mở ngăn kéo ra đưa cho tôi một quyển sổ đỏ. Tôi nhìn tên trên sổ chợt giật bắn mình, cứ tròn xoe mắt nhìn nó rồi lại nhìn anh, lúc sau mới lắp bắp nói:

– Ơ… anh… cái gì đây ạ?
– Sổ đỏ đất dưới quê.
– Em biết, nhưng sao lại là tên em ạ?
– Hùng sợ bị kiện vì làm sang tên chuyển nhượng không có di chúc nên đưa trả tôi, tiện có đợt công trình cần làm sổ đỏ cho nhà ở liền kề nên tôi làm cho em luôn.

Bỗng dưng lúc đó sống mũi tôi cay xè, muốn khóc cực kỳ nhưng trước mặt anh tôi không muốn rơi nước mắt, thế là cứ mắm môi gật đầu lia lịa:

– Em biết rồi, cảm ơn anh ạ, cảm ơn anh.
– Không cần phải cảm ơn tôi. Bố mẹ em cũng là bố mẹ tôi, với cả đây cũng là ý muốn của bố tôi.

Tôi biết bác Nhân lo chuyện đất đai ở quê của tôi, nhưng mà dù sao người đã đứng ra đòi lại mảnh đất ấy cũng vẫn là Phong, thế nên tôi vẫn cảm thấy biết ơn anh vô cùng. Anh đã giữ lại cho tôi ít đất hương hỏa để thờ phụng còn sót lại, giữ lại cho tôi một chốn đi về, anh đã làm cho tôi rất nhiều việc mà tôi không thể ngờ tới.

Người đàn ông này… cuối cùng là trái tim anh rộng lớn đến bao nhiêu?

Tôi gượng cười nhìn anh:

– Vâng, em biết rồi ạ.
– Muộn rồi, đi ngủ đi.
– Vâng.

Tôi leo lên giường, nghĩ đến quyển sổ đỏ kia nên trằn trọc mãi không ngủ được, Phong thì ngồi làm việc đến tận nửa đêm, khi tôi ngáp sắp trẹo cả xương hàm rồi anh mới chịu tắt máy tính đi ngủ.

Anh lật chăn nằm xuống bên cạnh tôi, ban đầu vẫn không chạm vào tôi mà chỉ yên tĩnh nằm riêng một góc, tôi thì thấy anh đã không ngủ ở ghế nữa mà chịu lên giường ngủ cạnh mình nên gan bắt đầu to hơn, quay sang ôm lấy anh.

Tôi lẩm bẩm:

– Anh ơi, sổ đỏ đó cho em thật à?
– Ừ.
– Em làm gì để cảm ơn anh được? Hay là tháng lương đầu tiên, em mời anh đi xem phim nhé?
– Không cần đâu, tôi không có thời gian.

Tôi tiu nghỉu định buông anh ra, nhưng mà ấm quá nên cứ tiếc tiếc thế nào ấy. Phong thì không đẩy tôi ra nhưng cũng chẳng ôm lại tôi gì cả, anh nằm im re như tượng, mãi đến khi tôi sắp quay đi rồi, anh mới nói:

– Đánh nhau không giải quyết được gì cả, muốn hơn người khác thì phải sống tốt hơn họ, hiểu không?
– Hiểu ạ. Từ giờ em sẽ cố gắng làm việc thật tốt, chỗ nào em không biết thì em hỏi anh được không?
– Được.
– Vâng.
– Ngủ đi.

Mấy ngày sau, có một hôm tan làm xong tôi tiện rẽ qua chợ để mua ít cá khoai về nấu canh cho Phong, tình cờ thế nào mà lại đụng mặt anh Minh ở đó. Nhìn thấy tôi nhăn mày vừa cầm điện thoại xem cách chọn cá khoai ngon vừa lang thang đi từng hàng hải sản, anh Minh vỗ vai tôi:

– Mua cá mà phải google hả bé?
– Ơ, anh Minh. Anh cũng đi chợ ạ?
– Ừ, tự nhiên hôm nay thèm ghẹ nên chạy ra chợ mua, mà chợ ở gần chỗ anh không có nên phải ra tận đây. Em mua cá khoai về nấu món gì đấy?
– Em nấu canh cá khoai với thì là cà chua.
– Chọn con nào màu hồng mà còn tươi tươi ấy.
– Vâng, em cũng đang chọn đây. Anh chọn được ghẹ chưa?
– Ừ, giờ chọn cùng em đây. Để xem hôm nay tình cờ gặp được người đẹp rồi thì có mua thêm được ghẹ ngon không nhé.
– Thôi đi, anh suốt ngày trêu em.

Anh Minh cười:

– Trêu gì mà trêu. Em không biết các nhân viên nam trong công ty mình suốt ngày đi dò hỏi xin số em à? Hoa khôi phòng marketing vừa trẻ vừa xinh, đến anh nhìn còn thấy thích đây này.
– Thật á? Bình thường anh tán gái giỏi lắm đúng không? Bao nhiêu cô đổ vì anh nói chuyện nghe ngọt tai rồi?
– Chưa cô nào đổ cả. Mà anh chỉ nói thật thôi chứ có nói dối em đâu mà bảo ngọt tai. Thật đấy.
– Trẻ thì em nhận nhưng xinh thì thôi nhé. Nhận không đúng lương tâm em cắn rứt chết.
– Thế anh đính chính lại thêm là Thiên vừa trẻ vừa xinh, nói chuyện lại duyên với cả cá tính nữa nhé. Người thế này con trai mê như điếu đổ.
– Em xin anh đấy, đừng trêu em nữa. Em nổ mũi bây giờ.

Tôi nghĩ đây không phải công ty nên có thể thoải mái nói chuyện với anh Minh được, ai ngờ đang nham nham nhở nhở cười thì nghe giọng Nguyệt ở sau lưng:

– Ôi, lại câu thêm được một anh nữa rồi. Khiếp, giỏi thật. Đúng là tay nghề cao.

Tôi quay đầu lại thấy cô ta đang đứng khoanh tay sau lưng, khinh khỉnh cười tôi đầy châm biếm. Có mặt anh Minh ở đây nên tôi ngại, không nói gì mà chỉ giả vờ quay đi coi như không biết, Nguyệt thì tất nhiên không buông tha cho tôi:

– Sao thế, không dám nhận người quen à?
– Tránh ra đi, đừng lèm bèm.

Anh Minh nghe thế cũng quay sang hỏi tôi:

– Sao thế em?
– Không sao đâu anh ạ, anh chọn xong chưa?
– Ừ, xong rồi đây, đợi tính tiền nữa là xong.
– Thế em về trước nhé.

Nguyệt nói:

– Ơ thế thấy tao chạy mất dép à, à mà anh gì ơi, bạn này nổi tiếng là hồ ly tinh đấy, anh quen nó thì cẩn thận nhé. Nó sợ em vạch mặt nên mới vội vàng trốn đấy.
– Tôi không quen bạn. Bạn nói gì cũng chẳng liên quan đến tôi.

Cô ta thấy anh Minh nói thế thì trợn tròn mắt, quê quá nên không biết trả lời thế nào. Anh Minh thì cũng không quan tâm đến thái độ của Nguyệt mà xách cả mua lẫn kéo tay tôi lôi đi, ra đến cổng chợ tôi mới ngơ ngác giật tay anh Minh ra, cuống lên nói:

– Anh đừng kéo tay em.
– À anh xin lỗi, nãy thấy bạn kia nói thế nên mới kéo em đi. Xin lỗi nhé.
– Vâng, thôi không sao đâu. Muộn rồi em phải về nấu cơm đây, anh về luôn chưa?
– Ừ, anh cũng về luôn đây, anh đưa em về nhé.
– Thôi, ở đây gần nhà em rồi, em tự đi về cũng được ạ. Em về đây, gặp lại anh sau nhé.

Nói xong tôi vội vàng lủi vào đám đông rồi trốn mất, trên đường về cứ nghĩ mãi, sợ lỡ như Nguyệt hay người quen nào mách với mẹ chồng tôi thì chắc bà đuổi tôi ra khỏi nhà mất, thế nhưng bẵng đi cả một tuần trời cũng vẫn không thấy động tĩnh gì, mà anh Minh thì càng ngày càng quan tâm tôi ra mặt.

Tôi bóng gió ám chỉ mình đã có người yêu mấy lần rồi nhưng anh ấy chỉ cười mà không nói gì, hôm thì mua cơm trưa, hôm thì mua trà sữa cho tôi. Bà trưởng phòng thấy thế nóng mắt quá mới bắt tôi tăng ca liên tục cả tuần trời, hôm nào cũng gần mười giờ đêm mới lết được về nhà, tôi oải sắp chết nhưng có mặt Phong nên không dám kêu.

Có hôm anh thấy mặt tôi nhăn nhăn nhó nhó mới hỏi:

– Phòng marketing dạo này nhiều việc à?
– Vâng, mới đưa ra chiến lược mới, nhiều việc quá nên ai cũng phải tăng ca.
– Thế à?
– Vâng, em sắp bận bằng anh rồi đây này. Anh đang làm gì thế?
– Xem báo cáo chiến lược marketing.

Tôi cứng họng, chạy đến nhìn màn hình laptop của Phong thì thấy đúng là anh đang xem chiến lược của phòng tôi thật, báo cáo dài đến gần hai mươi trang, nhưng tôi chỉ giống như học việc ở phòng thôi nên những thứ cao cấp như này cũng không đến lượt tôi làm. Nói như bà trưởng phòng thì phương án bán hàng của tôi “chỉ đáng đem ném vào sọt rác thôi”.

Mà quan trọng hơn nữa là báo thì ở đây rồi, sếp chưa duyệt, chúng tôi có lý do gì để tăng ca đâu?

Tôi ngượng ngập gãi đầu:

– Em tăng ca thật, anh cứ xem camera ở công ty mà xem.
– Sao chỉ có một mình em tăng ca? Em làm sai gì à?
– Vâng vâng, tại em làm kém quá nên trưởng phòng mới bảo em phải ngồi lại để làm. Mà làm nhiều mới giỏi được đúng không anh?
– Ừ.

Thấy anh không phản ứng gì, tôi nhanh chân chuồn lên giường rồi trùm chăn giả vờ muốn ngủ. Nhưng mà không hiểu sao cả đêm hôm ấy nằm cạnh nhau mà người tôi cứ bứt rứt thế nào ấy, lưng nóng ran lên nhưng không phải sốt, khó chịu không ngủ được.

Tôi quay ngang quay dọc đến tận nửa đêm, chắc cựa nhiều quá làm Phong thức giấc nên anh mới nói:

– Làm sao thế?
– Em nóng lưng.
– Sao lại nóng lưng? Sốt à?
– Em không biết nữa, nhưng trán không nóng, chỉ nóng lưng thôi.

Lúc ấy thật ra tôi chẳng biết hiện tượng đó là gì, đến mãi sau này có kiến thức về sinh sản hơn thì mới hiểu đó là trạng thái bình thường của phụ nữ đến ngày rụng trứng, nhất là tôi mới trải qua việc trở thành một người phụ nữ thực thụ nữa nên kích thích hoocmon cơ thể càng rõ ràng hơn.

Phong suy nghĩ hồi lâu, lúc sau thấy tôi khó chịu quá nên mới đưa tay sờ thử vào lưng tôi, thấy ở đó nóng bừng bừng, anh giật mình bảo:

– Sốt rồi, dậy uống thuốc.
– Không phải mà, anh sờ trán mà xem, em có sốt đâu.

Tôi vừa nói vừa kéo tay anh lên sờ trán, trán không nóng mà lưng lại nóng làm một người học giỏi như anh cũng chẳng hiểu gì. Phong nói:

– Sao lại thế nhỉ? Có khó chịu lắm không?
– Không khó chịu lắm, nhưng em xoa lưng cho bớt được không? Anh cứ ngủ đi.
– Ừ.

Anh biết ý quay đi chỗ khác, còn tôi thì thò một tay vào áo xoa xoa chỗ lưng đang nóng của mình. Xoa một lúc không ăn thua, tôi bứt rứt muốn cởi phăng áo ra nhưng biết mình không thể cởi được nên đành cố nhịn. Lúc sau, tự nhiên thấy một bàn tay to lớn chạm đến lưng tôi.

Phong không nói gì mà chỉ im lặng xoa chỗ lưng nóng của tôi, ban đầu tôi cũng giật mình nhưng nghĩ trong hoàn cảnh này thì tốt nhất không nên lên tiếng thì cả hai mới đỡ ngại nên cũng không nói gì.

Tay anh rất mềm nhẹ nhàng lướt trên da thịt tôi, chỗ ngón tay giữa còn có vết chai vì cầm bút nên lúc cọ vào làm tôi ngưa ngứa. Chẳng hiểu sao lúc tôi tự xoa lưng thì thấy bứt rứt mà anh đụng vào thì tôi cảm thấy rất dễ chịu, giống như đang đứng ở ngoài trời nóng mà bỗng dưng được thổi qua một cơn gió mát vậy. Tôi thoải mái nhắm mắt tận hưởng, lúc sau mồm lại lẩm bẩm nói:

– Tay anh mát thật.
– Đỡ khó chịu chưa?
– Đỡ rồi ạ.

Tôi vừa nói vừa cười, định quay sang cảm ơn anh nhưng hình như tôi xoay người đột ngột quá nên tay anh đang đặt trên lưng tôi trượt thẳng đến ngực tôi, đặt gọn gàng trên đó.

Khi ấy cả hai đều xấu hổ nên Phong vội vàng rút tay ra, còn tôi thì mặt đỏ bừng bừng, ấp a ấp úng bảo:

– Ôi em xin lỗi, em không cố ý.
– Không có gì, ngủ đi.
– Vâng.

Tôi nhắm tịt mắt giả vờ ngủ, anh cũng nằm thẳng người lại nhưng một lúc sau tôi lại thấy anh ngồi dậy, đi thẳng vào trong phòng tắm. Phong tắm nước lạnh nên lúc sau đi ra, cả người vẫn còn hơi nước lạnh buốt, tôi sợ anh cảm nên đắp chăn cao lên đến tận cổ cho anh, to gan cằn nhằn:

– Sao tự nhiên nửa đêm anh lại đi tắm?
– Em vẫn chưa ngủ à?
– Chưa, em vẫn nóng lưng không ngủ được.
– Ngủ đi, quay lưng về bên này.

Tôi nghe lời quay lưng về phía anh, cả người anh đang mát áp vào lưng tôi làm tôi dễ chịu đi rất nhiều. Tôi kéo tay anh ôm vào lòng mình, cười hì hì:

– Mai phòng em đi tình nguyện ở tận Phú Thọ, anh có được mời tham gia không?
– Không.
– Đi qua đêm đấy, em định xin mẹ nhưng ngại quá. Hay mai anh nói hộ cho em một tiếng nhé.
– Ai nghĩ ra cái trò đi qua đêm đấy?
– Em, đốt lửa trại vui mà. Hay là anh đi cùng em đi, có sếp đi cùng mới vui,
– Không đi.
– Không đi thì thôi.

Tôi tiu ngỉu buông tay anh ra, lúc sau chẳng biết nghĩ gì mà tôi lại nói:

– Đi qua đêm thì vui nhưng mà còn lâu mới bằng được ôm ngủ. Trời lạnh được sếp ôm ngủ vẫn là thích nhất.
– Có nịnh thì tôi cũng không nói với mẹ cho em đâu.
– Anh Phong là người tốt nhất trên đời, kiểu gì anh Phong cũng nói với mẹ hộ em, nhờ?
– Không.
– Đi mà, giúp đỡ nhân viên quèn này đi sếp ơi.
– Không.

Tôi nịnh không được nên quay sang định trêu anh, nhưng mà anh nằm sát tôi quá nên lúc quay lại thì rúc thẳng luôn vào cổ anh. Anh mới tắm lần nữa nên cổ rất thơm, đúng mùi tôi thích luôn nên tôi không nghĩ gì mà thè lưỡi liếm liếm. Phong buồn quá nên đẩy tôi ra, anh mím môi bảo:

– Nằm yên, muộn rồi.
– Anh nói với mẹ cho em đi, nhé. Em đi một hôm thôi rồi em về. Mấy khi mới có dịp đi chơi, với cả anh Minh cũng đi mà, anh yên tâm, có anh Minh giám sát em rồi còn gì. Em không đánh nhau hay làm gì mất mặt anh đâu.
– Không.
– Hừ, không đồng ý à?

Tôi lại thè lưỡi liếm liếm lần nữa nhưng liếm không được, giằng nhau mãi cuối cùng tôi liếm đúng vào môi anh. Mặt Phong tự nhiên ngơ ra, tôi cũng ngơ ra, nhưng mà tôi muốn trêu đến cùng nên bảo:

– Anh đồng ý đi không em liếm mặt anh đấy.
– Con gì mới hay liếm mặt?
– Con hả? Con này này…

Tôi cúi xuống vừa cười vừa trêu, liếm mấy lần anh đẩy không được, cuối cùng Phong phải lật người đè tôi xuống giường, anh cau mày bảo:

– Có nằm yên không?
– Không nằm yên.

Khi tôi nói xong câu này mới chợt phát hiện ra người anh hình như không còn mát nữa mà nóng hơn tôi rồi thì phải, mà chúng tôi đang nằm tư thế này tự nhiên lại làm tôi bắt đầu bứt rứt giống như lúc nãy rồi. Ánh mắt Phong rất sâu nhìn tôi, nhìn đến gần nửa phút mới thở hắt ra một hơi rồi định nằm lại xuống giường.

Đúng lúc anh vừa buông tôi ra thì tôi bỗng dưng thu hết can đảm giơ tay giữ chặt lấy mặt anh, sau đó kéo anh xuống hôn mình. Tôi cứ tưởng anh sẽ vùng vẫy né tránh nhưng kỳ lạ nhất là, lần này Phong không từ chối giống như hôm tôi say nữa mà cũng nhẹ nhàng đáp lại nụ hôn của tôi.

Chúng tôi hôn nhau từ từ chậm rãi rồi đến cuồng nhiệt điên loạn, hôn đến khi không thở được thì quần áo trên người cũng đã chẳng còn gì. Tôi cầm tay anh đặt lên ngực mình, khẽ thì thầm:

– Nóng, ở đây nóng.
– Ừ.

Tay anh từ từ chuyển động, ban đầu là nhẹ nhàng giống như xoa lưng tôi lúc nãy rồi lực dần dần mạnh hơn, vặn vẹo bầu ngực căng tràn sức sống của tôi. Một lúc sau đó, tôi gần như không thể chịu đựng được loại kích thích cực điểm này thêm được nữa, thế là lật người trèo lên người anh, cắn răng ấn hông xuống.

Phong giật mình hốt hoảng nhìn tôi:

– Thiên, đau đấy.
– Kệ.

Đêm ấy, lại là một đêm triền miên nữa của chúng tôi, không say, không bỏ thuốc, cảm giác được tình và dục ở trong chúng tôi chân thật nhất, mạnh mẽ nhất và say mê nhất. Chân tôi quấn chặt lấy eo anh, hơi thở hòa quyện.

Anh… hình như tôi đang sa chân vào tình cảm này rồi, tôi yêu anh, yêu không quay đầu lại được.

Yêu thích: 4.8 / 5 từ (6 thả tim)
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN