Lệ Hải Đường
Phần 7
Ngày hôm nay có lẽ là ngày tôi sẽ chẳng bao giờ quên,1 hôn lễ cùng với người đàn ông đang hoang mang giữa 2 đoá Hải Đường🌺
Vẫn biết ta đã sai khi gặp nhau bởi vì anh đã có ngươi yêu và em biết người đó không phải em ,giây phút này anh đã buông tay tôi …Thành bước tới chỗ Hải Đường tôi giữ tay rồi lắc đầu nước mắt vẫn rơi trên má lăn dài và trong lòng nghẹn đắng ,Thành thở mạnh nhìn tôi đôi mắt anh trĩu xuống có thứ gì đó đã sai ở đây và rằng anh đã yêu lầm đôi mắt đó muốn nói với tôi rằng anh đã sai lầm chăng…Thành gạt tay tôi quay đi tới chỗ Hải Đường …
(N): Có lẽ anh đã sai rồi ,thật sự sai rồi
Hải Đường: Anh là ai tại sao em thấy quen thuộc vậy và tại sao mọi người ở đây lại yên lặng đến vậy?
_Ngay khi em quay lại anh đã thấy trong tim nhói chút gì đó em còn nhớ không ( Thành đặt tay lên trán cô gái nhắm mắt như thể hồi ức cô ta đang được quay trở lại,Thành đặt tay lên trán tôi rất nhiều lần nhưng có lẽ đó chỉ là cách để tôi nhớ lại nhưng sự thật là người đó mới chính là Hải Đường anh ta cần tìm ,cô gái mở mắt rồi nước mắt lã chã)
_Em xin lỗi thật sự xin lỗi người ( cô ta cúi đầu và rằng hồi ức của họ đã quay lại)…tôi lắc đầu trong bộ váy cô dâu đi lùi lại nhìn họ đang ôm nhau …
Hải Đường: Em đã nói trước khi chết rằng anh nhất định phải quay lại đón em và anh đã làm được em xin lỗi để người chờ quá lâu (Thành thở mạnh ôm chặt Hải Đường)…tôi quay đi bất chợt dẫm lên bó hoa ,tất cả cánh hoa nát chỉ trong tích tắc giống như chính mối tình của tôi đã tan nát từ giây phút này…tôi bước đi và không hề ngoái lại Quyên giữ tay tôi
Quyên: Cô không sao chứ chỉ do cô sinh cùng ngày cùng tên như vậy nên tôi đã tìm hiểu sai người ,lỗi do tôi xin cô đừng trách cậu chủ
_Tôi đâu có tư cách để trách xin anh hãy giúp người ở đây quên rằng hôm nay là lễ cưới của tôi và hãy giúp tôi đưa cái này cho người đó ( nhẫn cưới) tình yêu thì k có sai hoặc đúng chỉ cần trái tim rung động ( tôi rơi nước mắt Quyên ôm tôi khóc)
_Tôi xin lỗi Hải Đường tôi k cố ý đâu cô có cần quên đi tôi sẽ giúp cô
_Không đâu kí ức là của tôi tôi sẽ giữ nó cho riêng mình ( Tôi cười nhẹ với Quyên rồi quay đi vừa đi vừa giật hết hoa cưới trên đầu những mảnh voan nhẹ nhàng bay xa dần tôi)…chưa từng gặp sẽ không yêu nhau ( tôi nhăn mặt cố nén nước mắt vào lòng)…ra đến đường tôi vẫy xe đi thẳng và cố nắm chặt váy để k ngoái đầu lại…xe về đến nhà tôi lấy vội đồ quần áo cho vào túi cởi bỏ lớp áo cô dâu,tôi thật sự muốn đi xa khỏi đây…muốn thật yên tĩnh…
(N): Thành quay lại tìm Hải Đường không thấy đâu …
Quyên: Cô ý đã đi rồi ạ và cô ý nhắn gửi lại thứ này cho người ,tất cả lỗi của tiểu nhân ( Thành run run tay cầm chiếc nhẫn rồi nhắm mắt)
_Không phải lỗi của ai tất cả là lỗi của ta bên em là sai lầm,Hải Đường này em về nhà như bình thường nhé anh sẽ đón em sau .
_Anh đi đâu vậy cô gái đó có lẽ bị tổn thương rồi em có thể thấy trong mắt cô gái đo đã yêu anh,hãy xoá kí ức của cô ý và chúng ta phải quay về với thế giới của chúng ta thôi anh ( Thành nắm chiếc nhẫn quay đi rồi biến mất)…trong không gian tìm kiếm Hải Đường lòng của Thành rối bời giữa hai người phụ nữ 1 người yêu và chờ đợi truyền kiếp và 1 người chỉ mới quen tâm can Thành đang giằng xé ,,,tôi đã tổn thương em thật rồi em đang ở đâu ,tôi phải làm thế nào đây…
Tôi đi thẳng ra sân bay và đi thẳng vào Đà Nẵng chiếc vòng tay tôi vẫn đeo và giữ ôm chặt ngồi thu lu trong góc …muốn khóc nhưng chẳng thể nào khóc được,tại sao em thấy lòng trống rỗng khi đã trải qua bao rung động,tại sao dù muốn cũng chẳng thể rơi 1 giọt nước mắt nào bởi vì nếu anh là em anh sẽ hiểu có những thứ khóc trong lòng còn đau hơn những giọt nước mắt bên ngoài…đến nơi tôi tìm tới villa nơi lần đầu tôi trao cho anh thứ quan trọng nhất đời con gái của mình,mở cửa vào căn phòng hồi ức hôn nhau trên đó khiến tôi thấy khó thở ,tôi lấy tay đập lên ngực mình bôm bốp rồi vịn tay lên thành bàn nhìn ra biển nước mắt lã chã rơi,sẽ quên được thôi mình tới đây làm gì nhỉ,lòng tự nhủ lòng như vậy rồi tự cười lớn 1 mình như kẻ bị điên trong căn phòng đó…
(N): Thành chạy về nhà thấy đồ đạc trong phòng Hải Đường đã lấy hết đi …anh ta vội nhắm mắt cảm nhận rồi tự dưng gục ngã vì khó thở và đau tim…( Quyên chạy lại đỡ)
_Trời ơi cậu chủ cậu sao vậy sao lại lạ vậy
_Mau cảm nhận cho ta xem Hải Đường đang ở đâu nhanh lên
_Dạ đang ở Đà Nẵng tại sao người k cảm nhận được thấy cô ý vậy
_Ta không biết chỉ biết ta thấy rất đau khi nghĩ đến cô ý ( Thành đứng dậy Quyên giữ tay)
_Xin người hãy quay về đi cô gái người cân tìm đang chờ người để cùng quay về nơi đây không phải là nơi cậu chủ có thể sống được đâu ,đã là nhầm hãy để nó kết thúc đi được k ạ (Thành không trả lời và biến mất)
Tôi ra bãi biển rồi gào lên…tại sao ông trời lại đối xử với con như thế,bố mẹ có đang phù hộ cho con không vậy,hai người phải phù hộ cho con yêu được 1 người mới hơn anh ta xứng đáng hơn được không ( tôi gục xuống trong ánh chiều hoàng hôn rồi khóc tu tu như 1 đứa trẻ)…sóng biển rẽ sang trong ánh hoàng hôn tôi thấy Thành vẫn trong bộ vest chú rể với bông hoa hải đường trên ngực đi từ dưới mặt nước lên rồi cười tươi khi thấy tôi
Thành: Em muốn đi biển sao không bảo anh đưa đi chúng ta về thôi ( Thành dơ tay tôi gạt vội nước mắt đi rồi đứng dậy)…
_Em nghĩ chúng ta đã kết thúc từ lúc nãy rồi tất cả chỉ là nhầm lẫn
_Dù vậy anh vẫn sẽ có trách nhiệm với em
_Em k cần trách nhiệm xã hội bây giờ điêu đó là bình thường,kp anh thì cũng sẽ là người khác anh về đi
_Em nói vậy mà nghe được sao ,anh sẽ k bao giờ chia tay em
_Vậy còn cô gái kia anh tính sao đó mới là người anh yêu ( Thành thở dài nhắm mắt)
_Hãy cho anh thêm thời gian suy nghĩ được không?
_Em chỉ muốn hỏi anh 1 câu anh yêu em vì nghĩ đến tiền duyên kiếp trước hay vì em hãy trl 1 cách thành thật.
_Vì nghĩ em là tiền duyên kiếp trước ( Thành trả lời k chút đắn đo)
_Vậy à vậy thì k càn suy nghĩ em cũng k có thói quen yêu chung hay chia sẻ ng đàn ông của đời mình cho ai ,anh được tự do ( tôi quay đi buồn bã trong ánh chiều hoàng hôn)…em sẽ thầm chúc phúc cho anh thật hạnh phúc,em sẽ nuốt nước mắt buơc đi xa cuộc đời anh ( Tôi thấy sóng biển dâng cao như kiểu sóng thần ập đến vậy Thành vẫn đứng đó lầm lỳ nhìn tôi) anh đi đi em k nghĩ gì đâu sẽ k sao đâu rồi em sẽ có bạn trai mới 1 cuộc sống mới ( tôi cố nói với rồi vẫy vẫy tay cố tỏ ra bình thường)…Thành vẫn dơ tay ra phía trước
_Mau lại đây về bên anh ( tôi lắc đầu )
_Chúng ta sẽ chẳng thể được nữa bởi vì anh đã có người yêu đối vs em anh chỉ coi như người thay thế mà thôi ( tôi chạy 1 mạch đi anh ta k đuổi theo lời tôi nói đó là sự thật tôi chỉ là 1 kẻ thay thế)…1 tháng sau mọi thứ lại trở về như cũ k còn ai nhớ đến tôi từng kết hôn những tấm ảnh cưới cũng biến mất chỉ có những bức ảnh trong điện thoại là còn tồn tại ,tôi nhìn rồi cố quên đi vừa học vừa làm luôn tay chân rảnh là ra chợ phụ dì
Dì:Dạo này thấy con ít nói hơn trước có chuyện gì vậy con?
_Đâu có gì đâu Dì nghĩ nhiều quá rồi
_K sai đâu con ít nói hơn trước suốt ngày học về lại đi làm và đêm đêm dì vẫn thấy con khóc…
_Con xem phim nên vậy thôi ạ ( tôi lảng đứng dậy) dọn dẹp cho Dì về nhà tôi ăn vội vàng rồi lại đi dậy …chạy vội ra xe buýt trời mưa tôi lấy cặp che…rồi cười nhẹ khi bắt kịp chuyến xe …ngồi lặng yên bên cửa sổ nhìn từng tia chớp tôi tự hỏi rằng: Anh đang ở đâu và đang làm gì?
(N): Thành cũng lên xe buýt nhưng giấu mình Hải Đường không thấy ,anh ta định sờ lên mái tóc cô nhưng rồi rụt lại ( Quyên ngồi phía Thành) …anh ta nhăn mặt ôm tim…
_Em vẫn đang nhớ đến tôi hãy quên tôi đi ,tôi đâu cho em được gì ?( Hải Đường dựa vào ô cửa kính viết tên Thành lên trên ô cửa kính)…Thành ngước mắt lên trên trời
Quyên: Người k sao chứ ạ người thật sự thích cô gái này hay sao ạ
_Ta không biết ta chỉ biết ta thật sự nhớ cô ý
_Vậy còn tiểu thư Hải Đường người tính sao ạ
_Ta yêu tiền kiếp của mình còn đối với cô gái này ta rất nhớ cô ý,ta k thể có cả hai phải không
_Đúng vậy tiểu thư Hải Đường đang chờ người ở nhà đó ạ ngày nào người cũng đi theo cô gái này từ sáng đến tối như vậy tiểu thư sẽ buồn lắm …
_Cả hai đều là Hải Đường thật bi kịch
_Nhưng tiểu thư mới là người quan trọng đúng k ạ còn cô gái ở thế giới này sẽ k thể bên người dc ,người còn sự nghiệp ở thế giới của chúng ta…( Thành lặng yên u buồn nhìn Hải Đường)…Hải Đường xuống xe bỏ ô trong túi ra che rồi chạy vội …Thành lẳng lặng cứ vậy đi theo Hải Đường đi dưới con mưa bóng Hải Đường buồn bã rồi chợt quay lại,mặt chạm nhau nhưng không biết sự có mặt của Thành,Thành với tay gần lên môi Hải Đường,,,tôi xin em hãy quên tôi đi tôi chỉ muốn đi cạnh em như kẻ u mê chỉ vậy là đủ ( Hải Đường quay đi)…cứ vậy Thành k dám bước tiếp …
Tôi cảm giác như có ai đó đứng sau mình,cảm giác buồn đến lặng người …anh giờ có lẽ đang hạnh phúc rồi phải không…Hôm sau tôi đi làm từ thiện ở cổng viện đến tối ,tôi chạy sang đường lấy thêm đồ chợt có chiếc xe đi tới lao vào tôi bất giác bàn tay kéo tôi xoay người ,Ánh mắt nhìn nhau đến ngạc nhiên là Thành anh ta ăn mặc đơn giản phông trắng quần bò ,tôi vội đứng lùi lại
_Anh tới khi nào vậy?
_À anh mới đi qua đây ( ấp úng)
_Vậy cám ơn anh
_À Hải Đường này anh chưa ăn tối
_Vâng vậy anh ăn cơm này không?
_Anh muốn mời em ăn tối ,em đừng nghĩ gì nhé chỉ là tình cơ gặp lại như bạn cũ mà thôi…
_Bạn gái anh đâu em nghĩ em đi cùng sẽ k tiện
_Cô ý ở nhà ( tôi cười rồi quay đi)
_Anh về đi em còn lâu mới về ( tôi nắm tay cố cứng rắn Thành cứ vậy đứng bên đường chờ tôi hút hết bao thuốc)…đến khi xong công việc tôi nhìn sang k thấy anh ta đâu nữa,tôi đeo túi rồi đi bộ về …vừa đi vừa ngó k thấy gì tôi thở dài buồn bã…
_Em tìm anh à ( thấy anh ta tôi đỏ mắt suýt khóc)
_Không có ( tôi lắc đầu Thành kéo tay ôm tôi bật khóc )
_Anh nhớ em,có điều gì sao không nói cùng anh đừng cố tập cách sống quẩn quanh ,chỉ làm chúng ta thêm khoảng cách,nếu chẳng thể đi chung 1 chuyến xe thì xin hãy cho anh dừng lại bỏ đằng sau cả khoảng trời ngây dại khi anh nhớ tới em …
_Em cũng nhớ anh nhưng phải làm sao đây ( Thành không trả lời )…nắm tay nhau đi trên con đường mua cho nhau dù chỉ là 1 chiếc bánh mỳ,tôi mua cho Thành rồi cười tươi) bánh ở đây ngon lắm anh ăn đi
_Uk ( rất buồn và cắn bánh cũng buồn đến lạ)…ngồi cạnh nhau trong công viên,cùng ăn bánh mỳ tôi kể chuyện ở lớp tôi tả cho Thành anh ta bật cười lớn
_Còn Huệ cãi nhau với bạn trai rồi kêu tự tử may em gàn đấy ông Đăng cũng lạnh lùng lắm
_Hải Đường này hãy nói về hai chúng ta đi,em có muốn ở cạnh anh nữa hay không?
_Cái đó hãy hỏi anh bạn gái anh đã xuất hiện
_Bọn anh đã quyết định trở về quá khứ nơi mà bọn anh sống
_Vậy à ( tôi quay đi) vậy có lẽ em về trước đây ( Thành ôm kéo tôi từ sau)
_Nhưng tôi không đi được bởi vì lòng tôi vẫn nhớ tới em ( chợt có tiếng đằng sau là cô gái Hải Đường)
Hải Đường: Em biết anh sẽ như vậy em k trách anh ( tôi vội lùi lại cách xa Thành)
Thành: Anh …(cô gái đó khóc)
_Em biết ngày nào anh cũng tìm cô bé này nhưng em vẫn chờ đợi có lẽ anh chỉ rung động và cảm thấy có lỗi em k trách anh nhưng kì hạn em ở đây sắp kết thúc em sẽ chết 1 lần nữa nếu k quay về thế giới của chúng ta
Quyên: Phải rồi cậu chủ cậu cũng k thể ở lâu đây được nữa năng lực bị hạn chế và chỉ có cậu mới đưa tiểu thư đầu thai về quá khứ 1 lần nữa
Hải Đường: Em sẽ k bao giờ ép anh em có chết cũng k hối tiếc vì em đã gặp lại anh ( cô gái quay đi Thành đứng lặng yên)
Quyên: Cậu chủ phải lựa chọn thôi ( cô gái cuia xuống khó thở Thành vội vàng chạy ra đỡ)
Hải Đường: Hồi ức quay lại đồng nghĩa vs việc em k thể ở đây,anh đã gieo lời nguyền lên em rằng anh sẽ đón em khi em đầu thai truyền kiếp anh đã quên phải không?
_Anh k quên ,anh sẽ đưa em về để tái sinh ( Thành bế cô gái đó biến mất Quyên nhìn tôi u buồn)
_Cô hãy quên đi cậu chủ còn là người cao quý k thể ở lại đây yêu đương vs cô được và cậu ý k thể tồn tại ở thế giới này được…cậu chủ chỉ nhất thời rung động thôi…
_Tôi xin phép về trước tôi sẽ cố kìm chế cảm xúc của mình …đêm đó lại mưa tôi nhắm mắt rồi cứ vậy tưởng là ngủ nhưng thực ra thức trắng cả đêm…tôi đã yêu 1 người k thật sự tồn tại ở thế giới này…và người đó đã có người yêu đối vs tôi có lẽ người đó chỉ nhất thời rung động …tôi thấy Quyên đứng trước cửa và mời tôi lên xe
Quyên: Cậu chủ có vài lời muốn nói trước khi đi ( tôi lên xe cố gắng cứng rắn )…đến nơi thấy Hải Đường đang ngồi đọc sách Thành ngồi cạnh mà như kẻ mất hồn thấy tôi anh ta đổi sắc mặt đứng dậy cô gái kia nhìn tôi rồi cười nhẹ ,tôi cúi chào rồi nhìn căn nhà nơi chúng tôi từng ăn tối,từng đọc sách cho nhau nghe …
Thành: Em ngồi đi ( Cô gái đứng dậy đi vào nhà) hôm nay anh muốn tạm biệt em ,có lẽ anh phải đi rồi anh cũng k thể sống ở đây mãi được,tìm dc rồi thì anh sẽ về hẳn thế giới của anh k quay lại đây nữa
_Vâng a gọi em tới để nói điều này sao
_À anh muốn em ở lại hãy sống thật tốt thật vui vẻ
_Và đó là việc của em nếu anh nói xong rồi thì em xin phép ( tôi đứng dậy Thành kéo tay nói trầm giọng)
_Dù ở nơi đâu tôi cũng mong em hạnh phúc hãy tìm 1 người tốt hơn tôi xứng đáng yêu em hơn tôi ( tội gạt tay )
_Chắc chắn rồi nhất định là vậy ( Thành nhắm mắt)
_Em đi đi tôi thấy em vậy là đủ (tôi rơi nước mắt)
_Trong lòng em còn yêu anh ( tôi nhăn mặt nói câu đó rồi quay đi )
(N): Thành chạy theo Kiếp Hải Đường từ nhà chạy ra giữ tay
_Hãy để cô ý đi đi ( Thành biến mất lên trên phòng nhìn theo bóng Hải Đường đi buồn bã,) …anh ta nhắm mắt nước mắt rơi …Quyên đứng sau quỳ xuống
Quyên: Xin người hãy vì phụ thân của người và vì rất nhiều người ,vương triều đã loạn Thái Tử lúc nào cũng nhăm nhé giết chết ( Thành dơ tay)
_Người nào cũng kì vọng vào ta đã có ai nghĩ tới trong lòng ta thế nào chưa
_Tiểu nhân xin người đừng động lòng nếu có xin người hãy giữ trong lòng
_Ngươi đã từng hỏi ta có thích cô gái đó hay không bây giờ ta có thể trả lời cho ngươi biết :Ta thích cô gái đó ,rất thích à không ta dường như yêu cô gái đó mất rồi ( Thành ôm mặt khóc trước mặt Quyên rồi cắn răng a ta thở)…ta sẽ giữ em ở đây nỗi buồn ở đây ,ta không thể là kẻ phản bội người ta đã yêu được,ta xin lỗi em thật sự xin lỗi em …anh giữ nỗi buồn lại đây ở ngay đây ( Thành gục xuống Quyên đỡ)
_Tiểu nhân ngàn lần đáng chết do tiểu nhân mà ra do tiểu nhân …Tối đó Thành đến quán rượu uống say bí tỉ rồi tìm đến nhà Hải Đường gõ cửa
Thành: Em đâu rồi em mau ra đây cho tôi tại sao tôi gọi em k nghe hả …
Tiếng Thành đập cửa Dì định ra tôi giữ tay…
_Để con giải quyết dì đi nghỉ đi k có gì đâu ( tôi ra mở cửa Thành nhìn tôi cười rồi gục vào vai tôi)
_Tôi thấy lạc lõng ,tại sao em nói đi là đi vậy
_Anh say rồi tôi sẽ gọi taxi cho anh
_Tôi có thể đến bất cứ đâu tôi muốn tôi muốn ở đây ,ở đây thôi (Thành cứ vậy tựa má vào vai tôi)…tôi đã mất em rồi ( Tiếng Quyên nói lớn phía sau)
Quyên: Cậu chủ đến lúc đi rồi
Kiếp Hải Đường: Anh có thể lựa chọn em và cô gái ý bây giờ vẫn chưa muộn ( Thành cươi rồi đứng thẳng người vuốt má tôi)…
Thành: Thà rằng đừng cố níu kéo thà rằng có thứ gì đó khiến tôi quên em đi ,tôi chọn em Kiếp Hải Đường ( anh ta lùi lại cô gái đó tới nắm tay Thành ,tôi đứng yên Thành thở mạnh khi nhìn tôi rồi biến mất)…họ biến mất trong đêm đó và đó cũng là điều mà tôi hối hận ,tôi hối hận k giữ lại tay anh ngay đêm đó anh đã biến mất mãi mãi khỏi cuộc đời tôi,căn nhà anh ở cỏ mọc um tùm,thi thoảng tôi vẫn đi qua nơi đây ,hôm nay cũng vậy 3 năm đã trôi qua anh biến mất không chút tung tích k chút dấu vết,cũng đúng tôi thậm chí không biết anh tới từ đâu…gặp Nam đang cho con gái đi xe ở sân tôi nhìn rồi cười
Nam: Lâu lắm k gặp em dạo này sao rồi
_Em có công việc ổn định rồi sắp tới sẽ sang Pháp với anh Tùng
_Vậy à thật ra thi thoảng a vẫn thấy em đứng đây nhìn vào căn nhà này hắn đi rồi phải không
_Vâng con gái anh xinh quá ( tôi lảng chợt thấy cô giúp việc ngày nào đi từ trong ra khiến tôi giật mình)
_Cháu vào đi
_À vâng cháu chào cô ( Nam cười rồi bế con quay đi tất cả đã trở lại quỹ đạo như xưa chỉ có tôi luôn muốn tìm ai đó dù chỉ là hương thơm của anh trong cơn gió tôi cũng muốn dc thưởng thức lần nữa)
_Cỏ cô k tỉa vì ông chủ dặn vậy và bảo khi nào cô quay lại giao chia khoá cho cô mấy năm qua tôi gửi cậu Nam hàng xóm mà cậu ta k đưa cho cô sao
_K có ạ ( cô đặt khoá nhà vào tay tôi)
_Thật quá đáng mà nhờ vậy mà k xong tôi thì cứ đến hỏi thì cậu ý nói cô k đến cũng kb nhà cô ở đâu bây giờ căn nhà này tôi gửi lại cô ( cô quay đi tôi thở dài rồi đi lên phòng Thành mở cửa anh ta cười nhẹ khiến tôi giật mình hoá ra đó là ảo giác do tự tôi nhớ tới…hình vẽ tôi trên kính còn nguyên vẹn,tôi tựa đầu vào rồi cười nói chuyện 1 mình…anh đã nói có điều gì hãy nói cùng anh mà nhưng anh đâu có quay lại chỉ có em đang tự nói 1 mình mà thôi…tôi thấy trên bàn có hộp nhẫn cưới tôi mở ra chỉ có chiếc của Thành còn k thấy chiếc của tôi đâu…dien thoai để cạnh…tôi mở lên …”Alo alo anh thử ghi âm nhé em đang làm gì vậy ,anh nhớ em”…(tôi bật cười trong nước mắt…)”Alo em đang dỗi anh phải không 3 ngày rồi k gọi cho anh ,anh nhớ em”…”Alo ơ hoá ra chưa gửi được cho em à”…tôi ngồi tựa đầu vào nhìn những bức ảnh trong điện thoại Thành chụp khi tôi ngủ khi ở bể bơi và khi tôi cười với bạn bè ,cảm giác của anh khi chụp là thế nào?a là ai và anh đang ở đâu thế giới của anh là đâu vậy …tôi lên giường của Thành nằm và cảm nhận như khi anh ngủ ở đây vậy,nơi đây có anh mùi hương vẫn còn đây vậy thì anh ở đâu ( tôi khóc trên chiếc giường hai chúng tôi từng nằm ngắm nhìn nhau mỗi buổi sáng )….tôi thật sự yêu người đàn ông đó rất nhiều tôi cần lý trí để quên nhưng k thể đã 3 năm rồi ….anh đang ở đâu?….
_
– [ ]
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!