Lê Hấp Đường Phèn - Chương 34: Đoạn thời gian kia
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
87


Lê Hấp Đường Phèn


Chương 34: Đoạn thời gian kia


Lúc ăn khuya, cảm xúc Đường Tuyết sa sút rõ ràng. Dụ Ngôn và Lê Ngữ Băng cũng không hiểu đầu đuôi sự tình nên cũng không biết làm sao an ủi cô. Lê Ngữ Băng có ý khuyên cô uống chút rượu, nhưng Dụ Ngôn ở đây nên cũng không nói.

Ban đêm trở ký túc xá, Lê Ngữ Băng nhắn cho Liêu Chấn Vũ một tin.

Lê Ngữ Băng: Biên Trừng là ai?

Liêu Chấn Vũ: Bạn học cao trung, thế nào?

Liêu Chấn Vũ: Là lão đại nói với cậu sao?

Lê Ngữ Băng: Cậu ta sắp tới Lâm đại.

Liêu Chấn Vũ: Vì cái gì?

Lê Ngữ Băng: Tôi cũng không rõ.

Liêu Chấn Vũ: Để tôi hỏi một chút.

Liêu Chấn Vũ tìm bạn học cũ nghe ngóng, cuối cùng thành công thu hoạch tình báo, tranh thủ thời gian báo cáo cho Lê Ngữ Băng: Là vì sắp tới có tranh tài diễn thuyết Anh Ngữ, cả nước quyết định tổ chức ở trường mình. Tôi quên mất, Anh Ngữ của Biên Trưng rất tốt.

Lê Ngữ Băng: Ừ.

Lê Ngữ Băng tra xét bảng giờ giấc diễn thuyết một chút. Tổng quyết sẽ được diễn ra vào buổi sáng ngày kia, hay nói cách khác, người gọi Biên Trừng đó chậm nhất là ngày kia sẽ đến Lâm đại.

Xem ra Đường Tuyết không giống như là sẽ chủ động liên hệ Biên Trừng, cũng không biết người kia có muốn dây dưa hay không?

Lê Ngữ Băng ngồi trên ghế, chân dài trùng điệp, cầm cái cằm trầm tư. Cậu hơi hi hí mắt, ngón tay thon dài vô ý thức chùi môi, nhìn như tên biến thái.

Lão Đặng từ bên ngoài đi tới, nhìn bộ dáng này của cậu, có cảm giác như “Tổng giám đốc bá đạo trầm mê”. Thật không phải lão Đặng cậu nói mò, trong tủ quần áo của Lê Ngữ Băng có treo một chiếc còng tay màu đen tình thú, bọn họ đều nhìn thấy. Lần đầu tiên Lê Ngữ Băng mang cái còng tay đó ra, đám bạn cùng phòng đều sợ đến ngây người, chậc chậc chậc, đúng là không thể chỉ nhìn vẻ bề ngoài.

Kinh ngạc đến ngây người về sau là cảm thấy may mắn, may mắn cậu ta là trai thẳng nếu không….

Liên tiếp hai ngày, Lê Ngữ Băng như người tuần tra, luôn xuất hiện lân cận Đường Tuyết, hành tích thần bí lại khả nghi.

Ngày đầu tiên cậu cũng không phát hiện điểm dị thường, đến giữa trưa ngày thứ hai thì cuối cùng cũng đã tới.

Lê Ngữ Băng ngồi trên xe đạp, đứng ở cách đó không xa nhìn về phía lầu của nam sinh.

Nam sinh thân cao 1m75, đeo một chiếc kính mắt, khuôn mặt thanh tú trắng nõn, nhìn đậm chất thư sinh.

Lê Ngữ Băng cũng không thể nói là vì cái gì, nhưng mà có một cỗ trực giác mách bảo rằng người này chính là Biên Trừng trong truyền thuyết.

Nhìn nhìn Biên Trừng, lại suy nghĩ lại Dụ Ngôn một chút, Lê Ngữ Băng nhịn không được giật giật khóe miệng, có chút khinh thường, tên kia khẩu vị không chỉ kém mà lại còn chẳng khác nhau.

Đinh linh linh___ chuông tan học vang lên.

Nam sinh kia sửa sang lại quần áo một chút, hướng về phía cổng nhìn quanh.

Đường Tuyết cùng Hạ Mộng Hoan đang thảo luận sẽ ăn cái gì:” Bún gạo hay là cơm, cơm đi. Thịt kho tàu hay là cá viên, cá viên đi. Còn có…” Lúc đi tới cửa cô ngẩng đầu một cái, bỗng im lặng.

Hạ Mộng Hoan thấy có chút kì quái, nhìn theo ánh mắt của Đường Tuyết nhìn thấy một nam sinh khí chất nho nhã.

Nam sinh đó hướng các cô nở nụ cười, sau đó nói:” Đường Tuyết.”

Hạ Mộng Hoan nhón chân lên, lặng lẽ meo meo tiến đến bên tai Đường Tuyết nhìn như con cún nhỏ ngoan ngoãn, cô cũng không biết mình bị trúng tà gì mà gần đây lại đặc biệt lại thích làm như vậy:” Đại vương, mệnh đào hoa của cậu lại tới rồi.”

Đường Tuyết bởi vì giải thi đấu ca sĩ mà thành danh, hấp dẫn một nhóm người cho nên gần đây hay có người chủ động đến làm quen, Hạ Mộng Hoan cũng nhìn đến quen mắt.

Nhưng mà đóa hoa đào này lại…

Hạ Mộng Hoan cảm giác không khí giữa hai người bọn họ có gì đó quái lạ, thế là không nói nữa, ở một bên lặng lẽ quan sát.

Đường Tuyết nhìn thấy Biên Trừng, trầm mặc một hồi mới mở miệng:” Sao cậu lại tới đây?”

“Tôi tới trường các cậu để tranh tài diễn thuyết.”

“Ừ, cậu tới khi nào?”

“Vừa tới không bao lâu.”

Trên mặt cậu treo nụ cười thản nhiên, nhu hòa sạch sẽ. Đường Tuyết có chút hoảng hốt, tựa như trở về ba năm trước, cậu cũng cười với cô như thế này.

Đường Tuyết có chút không tự nhiên mà gãi gãi ót, không biết nói cái gì. Đúng lúc này cô nhìn thấy Lê Ngữ Băng. Cậu ta cưỡi xe đạp thoải mái nhàn nhã đi ngan qua mặt cô.

Đường Tuyết lập tức gọi cậu:” Ê, Lê Ngữ Băng.”

Kít_______

Lê Ngữ Băng dừng xe đạp, nhìn cô khẽ nhíu mày.

Đường Tuyết nhìn cậu khẽ nháy mắt.

Hạ Mộnh Hoan thật bội phục hai người bọn họ. Một người ra hiệu, một người thu thông tin. Chỉ riêng hai người họ hiểu,

người ngoài thì không biết gì.

Lúc này Đường Tuyết truyền thông tin xong, Lê Ngữ Băng liền quay đầu xe. Một chân đỡ trên mặt đất, nhìn cô một cái lại nhìn Biên Trừng một cái:” Cậu không định giới thiệu chút à?”

“Đây là bạn học cao trung của tôi, Biên Trừng.”

Biên Trừng nhìn Lê Ngữ Băng, ánh mắt cực nhanh quét qua một lần toàn thân cậu, nói ” Xin chào, tôi tên Biên Trừng.”

“Tôi tên Lê Ngữ Băng.” Lê Ngữ Băng cảm giác ánh mắt của Biên Trừng không có nhiều thiện ý, nhưng cậu cũng không quan tâm cho lắm.

Biên Trừng dù sao cũng là đường xa mà đến, Đường Tuyết là phận chủ nhà không mời khách thì đúng là không phải lẽ. Thế là quyết định đi đến Sướng Thiên viên.

Đường Tuyết vịn xe đạp đứng ở ven đường, cùng Lê Ngữ Băng chờ Biên Trừng đi lấy xe đạp. Hạ Mộng Hoan không cần dùng xe của mình vì căn bản phía sau xe của Đường Tuyết đều do cô an tọa.

Đường Tuyết im lặng nhìn Lê Ngữ Băng, hướng cậu dùng khẩu hình nói: Cảm ơn.

Lê Ngữ Băng hướng cô ngoắc ngoắc tay.

Đường Tuyết cho là cậu có điều gì muốn nói, thế là tiến tới gần một chút, nghiêng mặt đem lỗ tai tiến tới.

Lê Ngữ Băng níu lấy gương mặt của cô, vẽ lên má mấy cái vòng tròn.

Đường Tuyết nghe được rõ ràng trong cổ họng cậu còn có tiếng cười khẽ.

“Bệnh tâm thần.” Cô nói.

Biên Trừng lấy xong xe, liền bắt gặp một màn này của hai người họ, sắc mặt đen thui.

Hạ Mộng Hoan nhìn cảnh hai người náo loạn, không hiểu sao có cảm giác mình có chút dư thừa. Cô chưa bao giờ hy vọng Liêu Chấn Vũ ở đây như thế này bao giờ. Cô thật không muốn chịu cảnh này một mình.

Như là nghe được tiếng gọi của Hạ Mộng Hoan, Liêu Chấn Vũ từ xa hùng hổ chạy đến, hỏi:” Lão đại, hôm nay chúng ta ăn cái gì?”

Đội ngũ 5 người ngồi, lại tăng thêm một Chu Nhiễm.

Chuyện này cũng hết cách, ba người bọn họ đều học tại Lâm đại. Hiện tại đến đón tiếp Biên Trừng nhất định phải gọi đầy đủ.

Chu Nhiễm đến Sướng Viên thiên nhìn thấy Biên Trừng, không biết là vô ý hay cố tình, ở trước mặt Lê Ngữ Băng và Đường Tuyết phàn nàn nói:” Biên Trừng cậu thật không biết suy nghĩ nha, vừa xuống phi cơ đã tới tìm Đường Tuyết, tôi nhắn tin gọi cậu đến sao cậu không đến.”

“Tôi không phải là đã đến rồi sao.” Biên Trừng nói, rót đưa cho cô cốc nước.

Lê Ngữ Băng bên cạnh khẽ cười, nói:” Cậu nói như vậy không sợ tôi ghen sao?”

Chu Nhiễm sững sờ nói:” Tôi không có ý đó. Băng Thần cậu đừng có đoán mò nha.”

Lê Ngữ Băng ôm cánh tay, bĩu môi:” Tôi nói đùa thôi. Ngồi.”

Chu Nhiễm lập tức ngồi xuống, ngồi xuống rồi lại có cảm giác không thoải mái, sao mình lại nghe lời Lê Ngữ Băng như thế, tựa như mình là thuộc hạ của cậu ta, lại còn ngồi cúi đầu khom lưng.

Trong sáu người có bốn người đã từng học chung, nói nói liền bắt đầu nhớ lại những năm tháng trước đây.

Lê Ngữ Băng nghe được từ trong miệng bọn họ rất nhiều việc tốt mà Đường Tuyết đã làm qua thời cao trung.

Trong giờ tự học trên lớp ăn vụng mì tôm, hại các bạn trong lớp thèm ăn nên học tập.

Làm hư cửa sổ ở phòng dụng cụ, thầy giáo để cô tự mình lắp đặt lại. Bạn học trong lớp còn đang say sưa học mà cô đing đing đang đang giơ búa tu sửa.

Leo tường ra ngoài trường mua xâu nướng, mua xong lại leo tường trở về. Về sau giúp toàn bộ bạm học mua xâu. Lại còn được tất cả bạn học bỏ phiếu làm ban trưởng.

Còn trộm nuôi con thỏ nhỏ của thầy hiệu trưởng.

Sau đó cậu tự nhiên hỏi:” Sao cậu lại đi ăn trộm thỏ?”

“Tôi đã nói bao nhiêu lần là không phải tôi trộm.” Đường Tuyết một mặt bất đắc dĩ:” Là chính nó chạy đến, làm sao tôi biết được nó chạy đến như thế nào. Ta tưởng rằng không ai cần đến nó nữa, cũng không thể để cho nó chết rét, liền mang nó về nhà. Kết quả lại truyền thành là tôi ăn trộm thỏ…”

Lê Ngữ Băng cơ hồ có thể tưởng tượng ra dáng vẻ lúc ấy của Đường Tuyết khi nhặt con thỏ nhỏ. Không, không ngừng, cậu có thể tưởng tượng ra cả dáng vẻ cô ăn mì tôm, mua xâu nướng và cả khi sửa cửa sổ. Đủ loại.

Nhưng cũng chỉ có thể là tưởng tượng.

Một quãng thời gian dài như vậy.

Cậu đột nhiên có chút bực bội.

Chu Nhiễm nâng má, liếc mắt mỉm cười:” Các cậu còn nhớ biệt hiệu của Đường Tuyết là gì không?”

Liêu Chấn Vũ đang muốn ngăn cản cô, nhưng không ngờ cô căn bản không đợi người khác đáp lại, tự hỏi tự trả lời:” Là “Cao lớn tráng đó”, không biết là do ai đặt, bây giờ Đường Tuyết đã gầy đi nhiều rồi.”

Lê Ngữ Băng nhìn Đường Tuyết thấy sắc mặt cô khó coi, cậu đưa tay xoa nhẹ trên đầu cô cười nói:” Cao lớn tráng? Với tôi cô ấy nhỏ hơn hai mươi phân, vĩnh viễn chỉ có thể là con chim nhỏ.”

Đường Tuyết lúc đầu cũng không quan tâm lời của Chu Nhiễm, nhưng nghe được Lê Ngữ Băng nói như vậy, tiểu tâm can của cô cũng run rẩy.

Thật không muốn thừa nhận, cô lại bị cậu trêu chọc đến như thế này…..

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN