Lẽ Nào Em Không Biết?
Chương 62: Ván đấu cuối cùng
Bài hát kết thúc, Hà Nguyệt Dương cúi chào khán giả, lùi về phía hậu trường, nhanh chóng đi về.
Một bàn tay nắm lấy tay cô, một mùi hương thơm mát quen thuộc. Cố giữ vẻ điềm nhiêm, cô tươi cười chào:
-“Anh Phong!”
Vũ Phong hơi ngây người. Ngồi dưới khán đài, đã thấy cô thật đẹp. Nay đứng cạnh, còn quyến rũ hơn rất nhiều. Từ đầu tới chân chỉ có chiếc túi xách nhỏ là của cô, còn lại đều là của Hà Anh, ngay cả mùi nước hoa hồng sực nức…
-“Anh Phong!”
Cô gọi lại lần nữa, Phong mỉm cười. Cũng được, nếu cô thích giấu, anh sẽ tạo điều kiện. Anh lấy máy nhắn tin gì đó, đoạn bảo cô:
-“Ừ, em định đi đâu? Còn một bài song ca nữa mà?”
Còn một bài song ca? Tại sao Hà Anh không nói gì với cô hết vậy?
Vũ Phong đã rời ngành giải trí nhiều năm, lần này đột nhiên xuất hiện, đúng là hiếm có. Ban tổ chức nhận được tin nhắn, sướng như bắt được vàng, cho người xếp lại các tiết mục rồi vội ra phía sau khán đài nói chuyện:
-“Vũ Phong, Nguyệt Anh, tiết mục của hai người ngay tiếp theo tiết mục này nhé!”
-“Chúng ta song ca bài Yêu Thầm nhé!”
-“Em…em…bài anh sáng tác ạ?”
-“Ừ!”
-“Hai người chuẩn bị đi nhé…”
-“Ok!”
Phong đáp, Hà Nguyệt Dương rơi vào thế bí, đành chăm chú tập duyệt, may mà cô có biết qua bài này, không thì chắc thân phận Nguyệt Anh giả sẽ bị anh bóc mẽ ngay lập tức!
…
Thời gian quá gấp, vừa luyện được một lần thì ở trên khán đài, tiếng MC dẫn chương trình đã vang vọng:
-“Vâng, xin được cảm ơn quý vị và các bạn, tiếp theo sẽ là một tiết mục vô cùng vô cùng đặc biệt… WIND… kết hợp với Hà Nguyệt Anh trong ca khúc Yêu Thầm…”
Phía dưới khán giả hơi chững lại, một tích tắc ngất ngây vì hạnh phúc. Tiếng vỗ tay nồng nhiệt, thậm chí nhiều fan quá khích, tiếng la ó ầm ầm.
Anh cầm tay cô, ra chào khán giả.
Đây đâu phải lần đầu tiên anh song ca? Vậy mà hôm nay, chính anh nhận ra sự run rẩy trong giọng nói của mình…
Tiếng nhạc trầm bổng, Phong bắt đầu trước.
Anh gặp em, khi em mới chỉ là một cô bé
Từng ngày từng ngày bên em trái tim anh rung động
Bóng dáng em, nụ cười em
Lấp đầy tâm trí anh
Em là vầng trăng ngọt ngào
Em là ánh dương rực rỡ
Em là lẽ sống của anh
Lẽ nào em không biết?
Rằng anh yêu em?
…
Giọng hát du dương, ánh mắt trầm ấm anh nhìn cô…ánh mắt ấy, là dành cho em gái của cô…
Một giọt lệ lặng lẽ rơi, cô tiếp lời.
Em gặp anh, khi anh mới chỉ là một cậu bé
Từng ngày từng ngày bên anh trái tim em rung động
Bóng dáng anh, nụ cười anh
Lấp đầy tâm trí em
Anh là cơn gió dịu mát
Anh là mặt trời tỏa nắng
Anh là lẽ sống của em
Lẽ nào anh không biết?
Rằng em cũng yêu anh?
….
Sự mê li, lưu luyến tới diệu kì từ cô khiến mắt anh nhòe đi. Lúc sáng tác bài hát ấy, tâm trạng thật là của anh, nhưng anh cũng viết thêm lời nữ, giúp số phận của nhân vật nam chính trong bài hát này không bi thương như anh…
Hôm nay nghe cô hát, cớ sao lại nghe ra sự chân thành trong đó? Cớ sao lại thấy như cô đang nói với mình?
Hai người trên sân khấu như chìm vào thế giới riêng của họ, phía dưới khán giả cũng cảm động tới tĩnh lặng…
Bài hát kết thúc, phải một lúc lâu, mọi người mới thoát khỏi không khí ngọt ngào ấy, những tràng vỗ tay giòn giã, đâu đó có người vội vã lau đi những giọt lệ.
…..
…..
Hà Nguyệt Dương chưa bao giờ khó xử như này, Vũ Phong luôn đi theo sau cô.
-“Tạm biệt anh nhé!”
-“Không, chúng ta đi ăn tối!”
Cũng chẳng để cô đưa ý kiến, anh đã nắm chặt tay cô, đẩy vào xe của mình. Chiếc Porsche bình yên hòa vào màn đêm.
Cố gắng xóa đi cái bầu không khí kì dị, Nguyệt Dương lên tiếng:
-“Xe mới rất đẹp!”
-“Ừ, anh thích cái cũ hơn nhưng giờ loại đó họ không bán nữa, có lẽ phải đợi tới năm sau!”
Cô nghe anh nói, cảm thấy hơi tội lỗi, chuyện này chẳng phải vì cứu cô sao?
-“Nếu em thích, sẽ mua cho em?”
-“Không, em chỉ khen thôi mà…”
Anh nhìn sang, nở nụ cười mãn nguyện.
Họ rẽ vào một nhà hàng sang trọng. Anh ân cần đỡ cô trên những bậc thang…
Chọn một chiếc bàn gần cửa sổ, Phong hỏi.
-“Em ăn gì?”
-“Gì cũng được, anh gọi đi!”
-“Vậy cho tôi như mọi khi đi!”
Đoạn, quay sang trêu cô.
-“Mọi khi em rất kén ăn, hôm nay dễ tính thế?”
Nguyệt Dương hơi giật mình, khuôn mặt ửng hồng. Phong không nói nữa, anh với tờ giấy ăn, hỏi:
-“Em có bút không?”
-“Dạ…có…”
Anh nhận lấy chiếc bút nhỏ, viết viết một lúc. Sau đó gấp thành con hạc giấy đưa cho cô.
-“Tối nay, trước khi đi ngủ em mở ra, đọc những gì trong đó…”
Thì ra Phong cũng tặng hạc giấy cho Nguyệt Anh, vậy mà cô cứ nghĩ mấy con hạc giấy anh chỉ tặng riêng cô. Cô nhận lấy, cẩn thận cất vào túi áo khoác.
…
-“Sao chúng ta lại tới đây?”
Thấy xe dừng trước chung cư MW, Dương hỏi.
-“Lên nhà với anh một chút thôi, anh hứa đấy!”
Cô đành theo anh.
Không khí quỷ dị cứ bám theo hai người, từ thang máy, tới lúc vào căn hộ.
Cô không nói, anh cũng không nói. Chỉ đơn giản là bất ngờ bế cô đặt lên giường.
Anh lấy một chậu nước, rót một ít dầu thơm. Nhẹ nhàng tháo đôi dép cao gót, đặt chân cô vào trong đó, dịu dàng xoa bóp.
Nguyệt Dương ít khi đi dép cao tới 15 phân như này, đúng là chân cô đã sưng đỏ hết lên, bây giờ, cảm giác dễ chịu vô cùng…nhìn Phong…cảm thấy em gái thật hạnh phúc…lại cảm thấy có chút gì đó buồn buồn…
….
Lẽ nào em không biết
Rằng anh yêu em?
Tiếng chuông điện thoại vang lên ngọt ngào, Vũ Phong nhấc máy. Sắc mặt dần trở lên trắng bệch.
-“Em ở lại đây, anh phải đi có việc!”
Đoạn, vội vã rời khỏi.
*****
RẦM!
Tiếng phá cửa vang trời!
Trong khu ổ chuột ẩm ướt, Hà Nguyệt Anh đang nằm một góc, người toàn vết thương, hai tay cũng bị trói chặt, giọng nói mấp máy.
-“Anh Phong, cuối cùng…anh cũng…tới rồi…”
-“Nguyệt Anh, Nguyệt Anh…em tỉnh lại đi?”
Nguyệt Anh lúc ngất lúc tỉnh, yếu ớt nói:
-“Bọn chúng, bọn chúng rất tàn nhẫn, may mà em đợi lúc chúng nó đi ăn tối nên mới gọi được cho anh…chúng ta mau đi kẻo chúng về!”
-“Không, chúng ta sẽ ở đây, anh muốn biết đứa nào dám to gan như thế?”
Hà Anh mừng thầm trong bụng, cô biết, tính anh rất rõ ràng, dù sao cô cũng được anh coi là em gái yêu quý, cô bị bắt cóc, chắc chắn anh sẽ không để yên.
-“Nhưng bọn chúng, bọn chúng rất hung hãn…”
-“Em yên tâm, người của chúng ta chắc chắn nhiều hơn, anh cũng dặn Nghĩa rồi, tý nữa cậu ấy cũng sẽ mang thêm người tới đây…”
Anh cởi dây trói cho Hà Anh, xót xa ôm cô vào lòng…bỗng nhìn thấy một vật rất quen thuộc trên sàn nhà…
-“Hà Anh, cái này…em…em…chiếc vòng này…sao lại ở đây?”
Hà Anh khóc lóc ầm ĩ.
-“Không phải, anh! Đừng nghi oan cho chị ấy, việc này không liên quan gì tới Dương cả!”
Sống lưng Phong tới lạnh toát, giọng nói khàn khàn.
-“Nếu em không nói, anh cũng sẽ có cách biết…”
…
Chưa bao giờ Phong thấy mấy chục phút lại dài tới vậy, khi người của anh mang bọn đầu xỏ bắt cóc vào, những lời hắn nói, như đâm thẳng vào tim gan anh.
-“Xin anh tha cho em…người sai em bắt cóc cô này là một cô giống hệt cô này…còn cho em rất nhiều tiền…cô ấy nói không cần giết, chỉ cần hủy hoại dung nhan…”
Hà Anh bên cạnh đau khổ bổ sung.
-“Em xin lỗi, em xin lỗi, là tại em, Hà Dương muốn vào showbiz, em đã nói cố gắng giúp đỡ, nhưng chị ấy lại muốn nổi tiếng nhanh, muốn sống cuộc sống của em, nếu lúc đầu em đồng ý luôn thì tốt…”
Đó là lý do hôm nay Nguyệt tự nhận mình là Nguyệt Anh rồi lên hát sao? Thế giới giải trí, có gì hay ho? Có gì đẹp đẽ mà khiến Hà Nguyệt Dương, năm năm trước, đánh mất sự trong trắng của mình, năm năm sau lại làm ra việc ngu xuẩn như vậy? Lúc nãy, anh còn sợ cô lo lắng, giấu cô, giờ thì thật nực cười…Nhắm nghiền mắt, anh cố kiềm nén nỗi đau tột độ.
*****
Nhận được tin nhắn từ Hà Anh, Nguyệt Dương vội vã chạy tới bệnh viện…
Em gái cô đang nằm đó, không chỗ nào trên cơ thể nó là lành lặn, giọt nước mắt ứa ra.
Còn anh, tay cầm chiếc vòng cổ của cô, ánh mắt đầy đau đớn. Cô mất chiếc vòng đó lâu rồi, thì ra là ở chỗ Phong.
Không khí trong phòng căng thẳng lạ thường. Không giấu nổi sự lo lắng cho Nguyệt Anh, Nguyệt Dương khóc òa.
-“Mi, mi làm sao vậy, Nguyệt Anh, ai làm gì mi?”
-“À, cậu gọi cô ấy là Nguyệt Anh, thì hóa ra cậu là Nguyệt Dương hả? Còn mặc đồ, còn bắt chước mùi nước hoa của em gái mình…haha… giỏi thật…”
Hà Anh quay mặt vào bên trong, Hà Dương ngây người.
-“Hà Nguyệt Dương, cậu là quỷ chứ không phải người. Bắt cóc cả em gái mình? Không ngờ, cậu còn có tài năng diễn xuất tuyệt vời tới vậy…”
-“Cậu…nói …gì?”
Cô còn chưa hiểu gì thì Hà Anh đã thì thào nói với Phong.
-“Anh đừng trách chị, chẳng qua chị ấy nhất thời lầm lỡ, và cũng là do quá khát khao danh vọng…”
-“Nguyệt Dương, cậu còn gì để nói?”
-“Anh ra ngoài đi, em có chuyện muốn nói riêng với chị!”
-“…”
-“Anh yên tâm đi, em không sao!”
Hà Dương lúc này cũng lên tiếng.
-“Đúng vậy, tôi cũng có chuyện muốn nói với nó, cậu ra ngoài đi!”
…
Cánh cửa phòng khép lại, Hà Nguyệt Anh tóm tắt sự việc.
Hà Dương tưởng chừng đứng không vững, cô từng chữ từng chữ nhấn mạnh.
-“Yêu nó tới thế sao?”
-“Yêu, tất nhiên là yêu!”
-“Yêu tới mức tự bắt cóc mình rồi đổ cho chị gái, mong được sự thông cảm của nó?”
-“Đúng, sao?”
Hà Nguyệt Anh cười mỉm.
-“Ta chỉ thắc mắc, tại sao mi không đổ cho ai đó, mà lại đổ cho ta?”
Hà Nguyệt Dương, có chết cô cũng không cho chị biết, là Phong yêu chị. Cô nói:
-“Là vì bị chính chị ruột mình bắt cóc sẽ đáng thương hơn nhiều, haha…và lại, Hà Nguyệt Dương, từ khi sinh ra , chị luôn có nhiều thứ hơn em, em thực sự mong muốn tới một lần chị nếm trải cảm giác thất bại xem sao?”
Từng lời của Hà Nguyệt Anh như tảng đá nặng rơi thẳng vào người Hà Nguyệt Dương. Đây là đứa em gái đáng yêu mà cô vẫn luôn bảo vệ, che chở?
-“Mi điên rồi! Mi không nghĩ mọi việc sẽ có sơ hở, chả nhẽ mi không sợ ta sẽ nói cho nó sao?”
-“Haha…”
Nguyệt Anh cười lớn, cô nói:
-“Chị dám? Chị dám sao? Được, chị ra nói ngay cho anh ấy biết, chị có bằng chứng không?”
-“Cái vòng đó, hóa ra mi sử dụng nó… mi lấy lúc nào, mi cũng giỏi ghê?”
-“Cũng không có gì, cảm ơn chị đã quá khen!”
-“Mi có biết, những đứa làm việc bẩn thỉu với ta, kết quả sẽ như nào không?”
-“Biết chứ, biết chứ! Em biết, từ ngày đi học, chị rất hiền, nhưng đứa nào động tới chị, chị không bao giờ để yên, điển hình là anh Phong đấy sao, bị chị vẽ cả mặt mèo trên trước toàn trường, bị chị tung tin đồn là bóng?”
-“Rõ thế sao còn dám?”
Hà Nguyệt Dương hỏi lại.
-“Vì em là em gái của chị, chị sẽ không làm gì đâu…Mà thôi, nếu muốn, chị có thể ra đó, nói với Phong mọi chuyện, nếu anh ấy tin chị, em sẽ liều chết với chị…chị đoán xem kết quả là ai thắng hả Nguyệt Dương? Kể cả kết quả như nào, vẫn là ba mẹ chúng ta có hai đứa con, một đứa thì chết, một đứa thì là hung thủ…chị thấy sao?”
-“Mi…”
-“Sao? Hà Nguyệt Dương, em dám cá, chị không dám làm liều, chị yêu ba thế cơ mà? Cả ba nữa, cả cuộc đời, cả ánh mắt, chỉ có chị mà thôi! Nói cho chị biết, ván này chị thua rồi…”
Từng lời, từng chữ của em gái khiến Hà Nguyệt Dương muốn nổ tung, cả ngươi căng cứng, lạnh buốt…
-“Hà Nguyệt Anh, được, mi thắng! Nhưng nói cho mi biết, mi cũng đã đánh mất một thứ vô cùng đáng giá, mãi mãi không bao giờ lấy lại được!”
Cô cười lạnh, lặng lẽ bỏ ra khỏi phòng.
Hà Nguyệt Anh mắt nhòe đi, đúng, trước đó cô đã biết…nhưng cô chấp nhận, chấp nhận đánh đổi tình yêu của chị, để lấy tình yêu của anh…
…..
Hà Nguyệt Dương bước những bước đi thống khổ, cảm giác bị phản bội, thì ra là đau như thế.
Một bàn tay mạnh mẽ kéo cô vào lòng, giọng nói chua xót khó tả.
-“Nói đi, giải thích đi! HÀ NGUYỆT DƯƠNG! Tôi không tin, cậu nói đi, cậu bao biện cho mình đi, tôi sẽ cố hiểu, cố thông cảm!”
Cú sốc quá lớn, cô gần như mất sức, cả người khụy xuống, tiếng Phong vẫn bên tai.
-“Chỉ cần em nói, chỉ cần em chịu nhận lỗi lầm, sẽ không ai ghét bỏ em cả…em muốn nổi tiếng, có rất nhiều cách, anh sẽ đầu tư cho em…nếu em muốn nhanh hơn, chúng ta có thể tung tin hẹn hò! Nguyệt, nói gì đi, anh luôn ở đây, chúng ta sẽ cùng nhau vượt qua…”
Cô nhìn anh, đôi mắt u sầu đau thương, đầu óc cô hoàn toàn trống rỗng, cô phải bắt đầu từ đâu? Bắt đầu từ cái gì đây?
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!