“Ừ.” Cận Ngộ Bạch trả lời.
Không hợp lý, nghĩ thế nào cũng không hợp lý.
Thời Lê ngẩng đầu, như vừa ngủ đông dậy, thỏ nhỏ từ hang bò ra nhìn ngắm thế giới, mới phát hiện trên mặt Cận Ngộ Bạch mang theo ý cười trêu chọc.
Cô liền hiểu ra.
Căn bản không phải người hướng dẫn của cô còn chưa đi mà là anh cố ý lừa mình.
Thời Lê mở to đôi mắt tròn tròn, “Anh gạt em?”
Cận Ngộ Bạch cũng không giấu gì, thẳng thắn thành khẩn thừa nhận, “Ừ, anh gạt em.”
Sao lại có người đã gạt người ta rồi còn tỏ mình đúng tình hợp lý như vậy chứ.
Thời Lê trừng mắt liếc anh một cái, nhưng khuôn mặt cô và lớp trang điểm hôm nay đều không tỏ ra cô đang tức giận, ngược lại còn thấy đáng yêu.
Cận Ngộ Bạch giơ tay vỗ vỗ đầu cô, “Đi tiếp thôi.”
Người nào đó vừa bị gạt hừ hừ, xem như đáp lại, mềm mại nhu mì, thật làm xao xuyến lòng người.
Đúng như lời Vu Vũ nói, chỉ cần ở bên đúng người, bất kể là đi đâu làm gì cũng hận không thể điều khiển đồng hồ khiến thời gian trôi chậm lại một chút.
Dù có thế nào thì cũng tới lúc Thời Lê phải về nhà.
Cận Ngộ Bạch lái xe chở cô về, xe dừng trước nhà cô mà hai người cũng chưa xuống xe ngay.
Trong không gian nhỏ hẹp, tiếng hít thở của hai người càng thêm rõ ràng hơn.
Thời Lê cắn cắn môi, dù không bằng lòng cũng phải nói lời tạm biệt, cô quay đầu, muốn mở miệng lại thấy ánh mắt Cận Ngộ Bạch, khoảng cách không xa, vì một cái nhìn tim lại nhảy thình thịch.
Hơi thở của cô trở nên nặng nề, tầm mắt dời xuống môi anh.
Độ dày thích hợp, hình môi đẹp, ngay cả màu môi còn hồng hào tự nhiên.
Trong đầu lại phát ra lời nói của Vu Vũ, vô cùng chắc chắn nói: “Hai người đêm nay nhất định sẽ hôn nhau.”
Làm sao bây giờ, khẩn trương quá.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Thời Lê cảm giác Cận Ngộ Bạch đang tới gần, tay vô thức nắm chặt, trong lòng bàn tay đều là mồ hôi.
Khi tim sắp nhảy ra ngoài, cô rốt cuộc chịu không nổi nữa muốn chạy trốn, hoang mang lùi ra sau, chuẩn bị nhanh chóng nói một câu hẹn gặp lại, ai ngờ còn chưa kịp mở miệng đã nghe thấy tiếng dây an toàn được tháo ra “Cùm cụp”, ngay sau đó bị hương vị thuộc về Cận Ngộ Bạch đánh úp, môi bị hôn lên.
Trước khi hôn, Thời Lê không biết dưới tình huống nào họ sẽ hôn nhau.
Sau khi hôn cô mới biết cứ vâng theo bản năng của cơ thể mình là được.
Cận Ngộ Bạch tuy rằng cũng không có kinh nghiệm, nhưng anh khá hơn cô, nâng lấy mặt cô, từng chút từng chút một hôn sâu hơn.
Thời Lê cũng không nghĩ nhiều, cô như bị vứt xuống đáy biển, không ngừng chìm xuống, chìm xuống, rồi lại biết mình sẽ không thiếu dưỡng khí là an toàn.
Cô đặt tất cả vào thân tâm, giao bản thân mình cho Cận Ngộ Bạch.
Mãi đến khi nụ hôn kết thúc, hơi thở hai người đều không ổn định, hai trán chạm nhau, cố gắng điều chỉnh hô hấp.
Tiếng hít thở của cả hai chồng lên nhau.
Thời Lê không nhịn được cười khẽ thành tiếng, cô biết lúc này mình rất vô tâm vô phổi, nhưng nụ cười này của cô là vui vẻ hạnh phúc, cô cười Cận Ngộ Bạch cũng khẽ cười theo.
Không khí kiều diễm vừa rồi bị tẩy đi sạch sẽ.
Tay Cận Ngộ Bạch còn đang nâng mặt cô, nhiệt độ truyền qua không phải lạnh như băng thường ngày mà giờ đây là nóng như thiêu đốt người ta, như muốn thiêu đến tận đáy lòng.
Anh cúi đầu, môi chạm vào chóp mũi cô.
Hai người cứ như vậy một hồi lâu.
Thời Lê mới nhẹ giọng nói: “Em phải về nhà rồi.”
“Ừ, ngày mai gặp lại.”
“Ngày mai gặp lại.”
Mãi cho đến khi xuống xe, Thời Lê mới đè đè trái tim của mình, tựa hồ xác nhận sự thật.
Khi bước đến cửa, quay đầu phát hiện xe Cận Ngộ Bạch còn chưa rời đi, cô vươn tay vẫy vẫy một lần nữa rồi mới xoay người đi vào nhà.
Ba Thời và mẹ Thời đã sớm ăn tối, đang xem TV, nghe thấy động tĩnh thì ngước đầu nhìn qua.
Mẹ Thời nhìn mặt cô, “Sao lại bị lạnh đến thế này?”
“Không lạnh ạ, là con vừa chạy về, con đi tắm rửa trước.” Thời Lê nhanh chóng trả lời, sợ mình nói dối bị lộ, đổi giày xong liền chạy lên lầu.
“Đứa nhỏ này.” Mẹ Thời không nhịn được cười.
Ba Thời cũng cười, “Vẫn là một đứa nhỏ, hoạt bát, không trầm ổn chút nào.”
Người bị gọi là đứa nhỏ, Thời Lê, đóng cửa lại, cả người dựa vào cửa, cô duỗi tay che mặt, nghĩ đến nụ hôn vừa rồi trái tim lại bắt đầu nhảy dựng lên.
Sau khi tắm rửa xong, cô thẳng thắn chuyện của mình và Cận Ngộ Bạch với Từ Tình.
Từ Tình cũng không ngạc nhiên lắm, từ lúc bắt đầu cô đã có dự cảm, Thời Lê trong mắt cô chỗ nào cũng tốt, nếu Cận Ngộ Bạch kia không động tâm chứng tỏ ánh mắt anh rất kém.
“Chúc mừng cậu, từ giờ lại chỉ còn tớ đây là cẩu độc thân.”
“Yên tâm, tớ sẽ không quên cậu!” Thời Lê nghiêm túc cam đoan.
Từ Tình cười, vừa rồi cô chỉ nói đùa thôi mà, “Ai da, ai muốn cậu không quên tớ đâu, tớ đây là tự khích lệ bản thân sớm ngày thoát kiếp độc thân, cuộc sống đắng cay này tớ chịu đủ rồi, cũng muốn nếm thử vị ngọt tình yêu kia.”
“Tớ tin sẽ sớm thôi mà!”
Hai người trò chuyện hăng say, không nhận ra Hà Vân San đã vào từ lúc nào.
Từ Tình cúp điện thoại thoáng nhìn thấy trong phòng đột nhiên xuất hiện một người sống sờ sờ bị dọa nhảy dựng lên, “Cậu vào lúc nào vậy?”
“Mới vừa vào thôi, hỏi mượn cậu nước tẩy trang, tớ dùng hết rồi mà chuyển phát nhanh chưa tới, ai biết cậu lại nói chuyện điện thoại hăng say như vậy, gọi cậu cậu cũng không nghe.”
Hà Vân San vỗ vỗ mặt, lại có chút nhiều chuyện hỏi: “Là Thời Lê hẹn hò à?”
“Không có.” Từ Tình thuận miệng ứng phó.
“Còn gạt tớ nữa, tớ nghe thấy tiếng cậu ấy mà, thật tốt quá, có người nhìn thành thành thật thật, vừa kết thúc mối tình trước đã có mối tình sau.”
Hà Vân San dùng xong, lúc đứng dậy đi ra ngoài còn không quên âm dương quái khí một câu.
Từ nội dung cuộc nói chuyện của Thời Lê và Từ Tình cô nhanh chóng đoán được bạn trai mới của Thời Lê có lẽ là người đi Bentley lần trước, cũng giải thích được vì sao hôm nọ Thời Lê ở trong phòng khách sạn.
Cũng đi khách sạn rồi, phát triển nhanh quá đấy.
Hà Vân San rất không phục nghĩ.
Cô lại nhanh chóng nghĩ đến vấn đề khác, đó là nếu ba mẹ Thời biết chuyện này thì sao? Họ thường ngày xem con gái như bảo bối, sợ chạm là vỡ, nếu biết con gái mình lại thành đồ chơi cho kẻ có tiền sẽ nghĩ như thế nào?
Cô mở điện thoại, tìm số điện thoại của mẹ Thời.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Trước kia các cô ở một ký túc xá đều từng qua nhà Thời Lê chơi, là cô nhanh trí, lần đó đã xin số mẹ Thời.
Không ngờ bây giờ lại có tác dụng.
Hà Vân San bấm số, nghĩ đến biểu cảm đặc sắc sắp tới của đối phương, chút ghen tị của cô trong nháy mắt đã bị xóa sạch, đầu kia nhanh chóng bắt máy, cô nói tên họ mình, thêm mắm dặm muối kể lại chuyện kia.
*
Khi mẹ Thời nhận được cuộc gọi của Hà Vân San bà và ba Thời đang chuẩn bị đi ngủ, thấy cô gọi đến thì rất ngạc nhiên.
Ba Thời nhìn mấy chữ trên màn hình, nhíu mày, “Ai vậy? Sao giờ này còn gọi?”
“Anh quên rồi à, là bạn cùng phòng đại học của Lê Lê.” Mẹ Thời nói.
“Không nhớ rõ lắm.”
Mẹ Thời không nói thêm nữa, nhận điện thoại, nghe bên kia mỗi câu mỗi chữ đều lưu loát, tựa như đã có sẵn bản nháp, sắc mặt càng trở nên không tốt.
Bà mở loa ngoài, để ba Thời nghe cùng bà.
Hà Vân San ngoài miệng thì nói muốn tốt cho Thời Lê, lo lắng cho cho cô, nhưng giọng điệu lại không phải thế, ba mẹ Thời hơn cô nhiều tuổi, cô căn bản không giấu được tâm tư của mình với họ.
Tính cách hai người họ đều rất ôn hòa, bây giờ lại không khỏi nhíu mày, nếu không phải thấy cô bằng tuổi con gái mình, ba Thời thậm chí đã muốn mắng cô một trận.
Sau khi nghe xong, mẹ Thời nhận ra kẻ có tiền trong miệng Hà Vân San chính là Cận Ngộ Bạch.
Hà Vân San còn đang đợi mẹ Thời tức giận, bà lại nói: “Thì ra người Tiểu Hà con nói là Tiểu Cận.”
“Cô cũng quen người đó sao ạ?”
“Sao mà không quen được, đã tới nhà ăn cơm mấy lần rồi, cô và chú con cũng không phải người cứng nhắc, Lê Lê từng tuổi này rồi, muốn yêu đương với ai cô chú đều tôn trọng.”
“Tiểu Cận cô với chú cũng đã gặp qua, người không tồi, là một người rất tốt.”
“…”
Hà Vân San không tài nào nghĩ được việc Thời Lê đã dẫn người ta về nhà, mà người kia cũng bằng lòng gặp mặt phụ huynh, có phải chứng tỏ quan hệ giữa họ không đơn giản như vậy không?
Làm sao lại có thể, Thời Lê dựa vào cái gì chứ?
Bên kia không còn âm thanh đáp lại, mẹ Thời cũng không tiếp tục nói, qua loa vài câu rồi cúp máy.
“Yêu đương thật à?” Bây giờ ba Thời càng chú ý điểm này hơn.
Mẹ Thời cười, nhớ đến khi nãy Thời Lê về nhà, mặt đỏ bừng, bà còn tưởng vì trời lạnh quá nên mới như thế, gật đầu, “Có lẽ đúng là thế rồi.”
Ba Thời liền có chút buồn bã mất mát.
“Từ đầu không phải chúng ta muốn tìm một người đáng tin cậy cho con bé sao? Bây giờ tìm được rồi anh lại buồn bực gì, đây là chuyện tốt.”
“Là chuyện tốt.”
Ba Thời gật đầu, “Thằng nhóc kia cũng chơi cờ không tồi.”
Mẹ Thời đẩy ông một cái, “Ngủ, nhắc đến cờ nữa thì anh ra thư phòng ngủ.”
*
Ngày tháng cứ êm đềm trôi qua.
Thời Lê không biết Hà Vân San đã gọi cho ba mẹ cô, mà ba mẹ cô cũng chưa từng nhắc lại.
Bởi vì lần trước Cận Ngộ Bạch xuất hiện, cuộc sống trong công ty của cô cũng thay đổi.
Đồng nghiệp trước kia chế giễu cô chủ động tới xin lỗi, thái độ của người hướng dẫn cô cũng ôn hòa không ít, hết thảy đều vì mối quan hệ của cô và Cận Ngộ Bạch mang đến, Thời Lê cũng không thích thế.
Từ đầu cô đã nói với Cận Ngộ Bạch, nhưng Cận Ngộ Bạch hỏi cô: “Có ảnh hưởng gì đến những việc em muốn làm không?”
Thời Lê lắc đầu.
“Nếu như vậy thì sao lại bài xích, thái độ mọi người trở nên ôn hòa như vậy em sẽ không có xích mích gì phải bận tâm, có thể chuyên tâm làm việc em muốn làm.”
Thời Lê hiểu ra, sau đó bình tĩnh lại, biết mình nên làm gì.
Chẳng mấy chốc, thời gian đã nhảy đến Tết Âm Lịch.
Dựa theo lịch nghỉ lễ của công ty, cô sẽ nghỉ từ hôm nay 29 Tết.
Thời Lê bắt đầu thu dọn đồ đạc, các đồng nghiệp cũng không tăng ca đến khuya như mọi ngày, đều đang chuẩn bị tan làm về nhà, chúc nhau năm mới vui vẻ, không khí Tết vô cùng dễ lan truyền.
Khi ăn cơm tất niên, mấy cô chú nhà họ Thời cũng tới, cô có ba đứa em họ, cả ba đều thích người chị Thời Lê này, lôi kéo cô đến chơi cùng.
Ăn cơm xong, sau khi nhận tiền mừng tuổi, họ lại năn nỉ Thời Lê chơi gậy tiên nữ.
“Ra ngoài chơi một lát rồi vào.” Mẹ Thời chỉnh lại khăn quàng cổ cho cô.
“Con biết rồi.”
Thời Lê mở cửa, ba đứa nhóc phía sau liền chạy ra trước.
Chỉ có cô cầm theo bật lửa, châm lửa cho từng đứa một, vì bên ngoài lót một lớp tuyết thật dày sắc trời không quá tối, khi gậy tiên nữ cháy lên lấp lánh hệt vô vàn vì sao.
“Wow.”
Nhóm nhóc con chưa có hiểu biết nhiều, kinh ngạc nhảy tung tăng,
Thời Lê cười nhìn tụi nhỏ, khi đang xuất thần điện thoại lại có tin nhắn, cô lấy ra xem, là Cận Ngộ Bạch nhắn.
Cận Ngộ Bạch: “Ngẩng đầu nhìn xem?”