Lệ Quỷ Lại Xin Chút Dương Khí
Chương 156: Dạ Nhập Tiệm Y Phục
Nhìn thấy thời gian chỉ vừa điểm qua 0 giờ.
Khoảng cách 2 giờ sáng vẫn còn hơn một tiếng rưỡi, Diêu Vũ liền đứng dậy, quay trở về phòng tìm kiếm ba lô của mình.
Ba lô bị vứt dưới góc giường, bên trong hiện tại cũng chỉ còn lại đầu của không đầu tướng quân cùng hỷ nến và hôn khế.
Về phần Hộ Hồn Linh, đã được Diêu Vũ treo trêи Hộ Hồn Tán, tùy thân mang theo, trở thành SSS cấp linh dị vật phẩm.
Nếu đổi thành thường khi, đứng trước A cấp nhiệm vụ như vậy, Diêu Vũ nhất định sẽ trước thăm dò kỹ lưỡng, lại kéo đến khi hạn chót nhiệm vụ sắp trôi qua, thì mới chịu miễn cưỡng đi làm.
Thế nhưng, hiện tại, tâm trạng không tốt, đầu óc của y cũng có chút nóng lên, dứt khoát liền tranh thủ thời gian đi thực hiện.
Mở ra cửa lớn Vọng Nguyệt Lâu, Diêu Vũ liền đặt chân lên đường phố trải đầy nước bẩn này.
Y thật sự không biết rốt cuộc là sau khi y ngủ, Trác Thiên Hạo đã đem y ôm về đây, hay là ngay từ đầu, hắn vốn dĩ cũng chưa từng đưa y về phủ trạng nguyên, mà tất cả những gì y thấy đều chỉ là ảo ảnh do hỷ hoa tạo ra.
Thế nhưng, lúc này truy cứu những chuyện này cũng đã là điều thừa thãi.
Bởi vì bây giờ, y đều đã vòng qua khu phố đối diện, ngừng chân trước tiệm y phục mà nhiệm vụ nhắc tới.
Trong tưởng tượng của Diêu Vũ, tiệm y phục thường sẽ là một nơi nhỏ hẹp như các gian cửa hàng bình thường khác, bên trong treo đầy vải cùng y phục đang may dở.
Thế nhưng, tiệm y phục ở trước mặt y này, lại hoàn toàn phá vỡ nhận thức của y.
Không chỉ không hề thua kém Vọng Nguyệt Lâu, trái lại, lại còn có chút hào nhoáng hơn.
Chí ít, bảng hiệu của Vọng Nguyệt Lâu cũng không có đính vàng khắp cả mặt chữ như vậy.
Điều đó chứng tỏ cho việc, tiệm y phục này trước kia chắc chắn cũng rất có danh tiếng.
“Tiệm may Tịnh Hưu?” Lẩm bẩm đọc ra cái tên này, nhìn xem cánh cửa màu son đã hoàn toàn ố đen, giữa hai cánh cửa còn dán lên giấy niêm phong, Diêu Vũ thật sự không thể nào đem nó liên hệ tới mấy chữ ‘vạn sự an hưu’ được.
Vị trí của tiệm may lựa chọn rất không tốt, là nằm ở sâu trong hẻm, xung quanh không có bất kỳ nhà ở hay cửa tiệm nào khác.
Từ bên ngoài nhìn vào, bên trong tiệm may vẫn là một mảnh đen kịt, xung quanh cũng không còn thanh âm nào khác, tựa như nơi đây chỉ có một mình Diêu Vũ là người sống.
Yên lặng đem Hộ Hồn Tán che trêи đỉnh đầu, tán dù xòe ra, trong nháy mắt, Hộ Hồn Linh treo ngoài rìa liền khẽ lay động, phát ra tiếng ‘đinh đinh đang’ dễ nghe.
Cũng không biết có phải yếu tố tâm lý hay không, sau khi tiếng reo thanh thúy của Hộ Hồn Linh vang lên, cảm giác âm lãnh xung quanh liền đã giống như bị lực lượng nào đó cưỡng ép xua tan.
Làm đáy lòng Diêu Vũ từ từ bình tĩnh lại.
Tay trái cầm chuôi dù, tay phải cầm hỷ nến, sau khi ‘vũ trang’ đầy đủ, Diêu Vũ rốt cuộc mới tiến lên, trước hết đem giấy niêm phong xé xuống.
Động tác này, khiến y bất giác lại nhớ tới ngày bản thân xé bỏ lá bùa trêи nắp quan tài của Trác Thiên Hạo.
Bởi vì niên đại xa xưa, giấy niêm phong kỳ thực cũng đã sớm tàn phá không chịu nổi, nên Diêu Vũ chỉ nhẹ nhàng kéo một chút, nó liền đã phá toái thành mảnh nhỏ.
Đem mảnh giấy vụn vứt đi, lúc này, Diêu Vũ mới đưa tay, đẩy ra cửa lớn trước mặt.
Y đã chuẩn bị sẵn tinh thần, chờ đợi bụi mù phả vào mặt.
Thế nhưng, nằm ngoài dự liệu, bên trong tiệm y phục lại không hề có mùi ẩm mốc hay tro bụi.
Trong không khí chỉ có một cỗ mùi thối đang trộn lẫn, hương vị này, có chút giống với xác động vật bị thối rữa lâu ngày.
Thời khắc Diêu Vũ bước chân vào trong sân của tiệm y phục, thì lúc này, hỷ nến ở trong tay y cũng liền đã lập tức bốc cháy lên.
Tốc độ cháy không tính nhanh, nhưng vẫn có thể biểu đạt rõ một chuyện : có âm khí!
Nhanh như vậy?
Trong lòng khẽ nhảy, đợi khi nhìn thấy được khung cảnh ở phía sau cánh cửa, thân thể Diêu Vũ liền đã triệt để cứng ngắc.
Nương theo ánh sáng lờ mờ từ mặt trăng trêи bầu trời, chỉ thấy, trêи sân nhỏ trống trải không một ngọn cỏ của tiệm may, cư nhiên lại có một đám người đang đứng thẳng!
Đúng vậy, là một đám, cũng không phải một người!
Liên hệ với hỷ nến đang thiêu đốt trong tay, bầu không khí liền trở nên có chút vi diệu…
Nếu không phải đã rèn luyện ra được một trái tim cứng rắn, thì đổi lại thành y của lần đầu tiên làm nhiệm vụ, y có lẽ đã không nhịn được trực tiếp thu chân lại, nói một tiếng ‘thật xin lỗi, đã làm phiền’, sau đó tri kỉ đem cửa đóng lại.
Thế nhưng, y là Diêu Vũ của hiện tại, trong tay có SSS cấp linh dị vật phẩm, sau lưng còn có đầu của hung thần!
Chính xác, y bành trướng.
Hiện tại, trừ phi hung thần xuất hiện, nếu không, dù là đỉnh cấp hồng y, y cũng có thể can đảm vặn cổ tay.
Cùng lắm đem Hộ Hồn Tán xem thành chày gỗ, đem đối phương đập thành cặn bã là được rồi.
Trong lòng ảo tưởng một chút, nhưng thực chất, cơ thể Diêu Vũ vẫn không kiềm được có chút căng thẳng.
Y nhấc chân, cẩn thận từng chút một tiếp cận những thân ảnh ở đằng xa.
Một bước, hai bước, ba bước,… Đến khi y đều đã đi đến cách bọn chúng chừng năm thước có hơn, bọn chúng vẫn không có chút phản ứng nào.
Đến khi khoảng cách giữa đôi bên thu hẹp lại, chỉ còn trêи dưới một cánh tay, Diêu Vũ rốt cuộc mới đánh bạo giơ lên hỷ nến.
Ngay tức khắc, lam quang liền đem chân diện mục của những thân ảnh này chiếu rọi ra.
.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!