Lệ Quỷ Lại Xin Chút Dương Khí
Chương 212: Rốt Cuộc Cũng Được Vạch Trần
Lúc này, ôm chầm lấy thi thể của bạn gái, Lý Duy liền căm phẫn ngẩng đầu, trong mắt đều là tơ máu vằn vệt, tựa như hận không thể lao tới, ăn tươi nuốt sống Tề Dực.
Nhưng sự thật chính là vậy, nghĩ là làm, Lý Duy liền đã vươn tay, vuốt nhẹ qua mi mắt của Tịch Nghi, để hai mắt vốn mở to của nàng nhắm lại.
Làm xong hết thảy, hắn mới nhẹ nhàng đem thi thể của nàng đặt xuống, từ trên đất bò dậy.
Gần như trong nháy mắt, trong tay Lý Duy liền đã nhiều ra một cây dao gọt trái cây.
Hét lớn một tiếng, hắn liền đã giống như một con dã thú điên cuồng, lao về phía Tề Dực :“A!!!Chết đi!!!”
Đối diện với công kích của hắn, Tề Dực chỉ khinh thường liếc mắt, ngay cả chống đỡ cũng không thèm làm.
Bởi vì lúc này, Lý Duy đã không biết sống chết, tự mình bước vào trong quỷ vực của cậu.
Giây phút vừa đạp lên tầng hồng quang kia, Lý Duy chỉ có cảm giác như rơi vào trong đầm nước, thân thể từ trong ra ngoài đều bị một cỗ cảm giác băng lãnh ăn mòn.
Hai chân nặng trĩu như đổ chì, Lý Duy thậm chí còn có một loại ảo giác, thứ mình đang đạp lên vốn cũng không phải mặt đất, mà là một vũng huyết thuỷ.
Chí ít, cảm giác ẩm ướt, dinh dính kia trên cơ bản là không sai được.
“Ngươi…” Cố gắng nhấc chân, nhưng Lý Duy lại chẳng khác gì đạp vào vũng bùn, càng vùng vẫy, liền sẽ lún càng sâu.
Thậm chí, thời khắc này, hai chân của hắn đã hoàn toàn mất đi tri giác.
“Ngươi vừa nói muốn ta chết?”
Trong lúc đang đấu tranh đến đầu đầm đìa mồ hôi, Lý Duy liền đã bị âm thanh tựa như quỷ mị vang lên bên tai này làm chậm rãi mở to mắt, hô hấp đều có hơi cứng lại.
Không biết từ khi nào, thân ảnh của Tề Dực liền đã biến mất, vô tung vô ảnh xuất hiện ở sau lưng hắn, cách hắn chưa đến nửa gang tay.
Song, dù đáy lòng run rẩy lợi hại, Lý Duy vẫn là cắn răng, cánh tay duy nhất cũng vung ra sau, ngoái đầu nhìn lại :“Ta muốn ngươi chết!”
Chỉ là, một giây sau, lưỡi dao rơi vào khoảng không lại làm Lý Duy không khỏi trừng lớn nhãn thần.
Bởi vì, dao của hắn thật sự đã đâm vào trên người của Tề Dực.
Nhưng thân thể Tề Dực lại chẳng khác gì một hình chiếu mờ nhạt, chậm rãi tiêu tán.
Dao găm trực tiếp xuyên qua người cậu, căn bản không mang lại chút thương tổn nào.
“Là ảo ảnh! Quỷ vực thật thật giả giả, căn bản không thể tin tưởng vào mắt mình được!” Thiếu niên ở bên ngoài nhìn thấy một màn này, sắc mặt trong nháy mắt liền đã tái nhợt, lập tức lớn tiếng hô lên.
Chỉ là, hắn chung quy vẫn chậm một bước, bởi vì lúc này, ở bên trong quỷ vực, sau lưng Lý Duy liền đã im ắng ngưng tụ ra bóng người của Tề Dực.
Trong tay cậu, thanh chủy thủ kia vẫn còn tỏa ra hàn mang thấu xương, trực tiếp kề vào trên cổ Lý Duy.
Nhưng quỷ dị chính là, Lý Duy tựa hồ cũng không nhìn thấy một màn này.
Mà chỉ bởi vì lời nhắc nhở của thiếu niên, không ngừng cảnh giác nhìn quanh.
Cho đến khi, hắn cảm thấy trên cổ của mình có chút lạnh, sau đó là một mảnh ẩm ướt.
Thân thể hơi cứng lại, dao gọt trái cây trượt khỏi tay, leng keng rơi xuống đất.
Lúc này, hắn chỉ đưa tay, chậm rãi sờ vào trên cổ của mình.
Thì ra, không biết từ khi nào, trên cổ của hắn đã xuất hiện một vết thương mảnh như sợi tơ, do Tề Dực dùng chủy thủ cắt ra.
Động tác của cậu quá nhanh, vết thương cũng quá tinh mảnh, khiến hắn nhất thời không cảm giác được đau đớn.
Chỉ là, chưa đến nửa giây sau, Lý Duy liền đã cảm thấy trời đất quay cuồng.
Hình ảnh cuối cùng mà hắn nhìn thấy, liền chính là thi thể không đầu đang chầm chậm ngã xuống của mình.
Rõ ràng chỉ là một thanh chủy thủ, nhưng cư nhiên lại có thể nhẹ nhõm cắt đứt đầu hắn, chẳng khác gì một thanh lợi kiếm!
Sự thật chứng minh, trên đời này, không phải chỉ cần cố gắng liền sẽ có thể nhận được hồi báo.
Có một số cách biệt, tựa như trời với đất, không phải chỉ kiên trì cùng quyết tâm liền có thể đạt được.
Bởi vì nếu có thể, trên đời đã sớm không tồn tại khái niệm về thực lực, cũng như thiên phú các loại.
Xoay người, cũng không nhìn thi thể đầu thân một nẻo của Lý Duy.
Lúc này, bỏ qua sự tồn tại của thiếu niên, ánh mắt Tề Dực liền thẳng tắp nhìn về phía Diêu Vũ.
Bốn mắt nhìn nhau, cuối cùng, vẫn là Tề Dực trước hết đặt ra câu hỏi, nhưng dù là đang hỏi, ngữ điệu của cậu vẫn tràn ngập chắc chắn :“Ngươi là Diêu Vũ?”
Hiện tại, trong trung tâm vòng sáng, cũng chỉ còn sót lại ba người đang sống sót.
Tề Dực không cho rằng, người đứng đầu bảng xếp hạng lại là kẻ chật vật, nóng nảy ở đằng kia.
Dù cho so với kẻ đó, Diêu Vũ lại có hơi bình phàm.
Đối diện với việc bị vạch trần, Diêu Vũ cũng không đáp lời hay nói thêm câu nào.
Trái lại, thiếu niên ở bên cạnh liền đã nhân cơ hội này, xuất thủ đánh lén Tề Dực.
Chỉ thấy, trong miệng của hắn, một nắm đất bùn liền đã bị phun tới, trong nháy mắt, tựa như mũi tên bắn về phía Tề Dực.
Không hoảng không hốt, Tề Dực liền đem quỷ vực thu nhỏ lại, cho đến khi vừa đủ bao vây lấy thân mình.
Mà đây cũng là một cách giúp cường độ của quỷ vực tăng cường.
Giây phút đất bùn rơi vào trước quỷ vực của Tề Dực, nó đã giống như va phải một tầng bình chướng vô hình, tại chỗ tan tác.
Đồng thời, cũng bắt đầu tan ra, hóa thành một vũng nước bùn tanh hôi..
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!