Lệ Quỷ Lại Xin Chút Dương Khí - Chương 26: Hỏi đường
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
86


Lệ Quỷ Lại Xin Chút Dương Khí


Chương 26: Hỏi đường


Diêu Vũ đứng ở trước cổng thành cũ kĩ, đã sớm phủ lên một tầng rêu phong. Bởi vì là lần đầu tiên ra khỏi thành, nên Diêu Vũ đối với thế giới bên ngoài cũng mang theo một phần tò mò.

Y ngước mắt nhìn lên, ánh vào mắt liền là một tấm biển lớn, ghi to hai chữ Thịnh Kinh đã sớm khuyết thiếu không tròn vẹn.

Lắc đầu, Diêu Vũ cũng không lại đứng xem nữa, mà đã tiếp tục lên đường. Bởi vì cả một tòa thành không có một bóng người, nếu y cứ đứng giữa đường lớn mãi, xác thực là quá mức bắt mắt rồi.

Nhưng làm Diêu Vũ không ngờ tới chính là, đi đi, chỉ vừa theo đường lớn rời khỏi Thịnh Kinh chưa được bao lâu, y lại bỗng dưng nghe thấy tiếng máy móc chuyển động…cụ thể hơn một chút, liền là tiếng động cơ xe.

Xuyên vào Linh Vực đã một tuần hơn, đây là lần đầu tiên Diêu Vũ được nghe lại âm thanh có liên quan đến thế giới trước. Cho nên, theo bản năng, y liền dừng lại cước bộ, nâng mắt tìm kiếm nơi thanh âm phát ra.

Thì ra, bất tri bất giác, y lúc này cũng đã đi đến một ngã tư đường. Từ ngã rẽ bên trái, đang có hai ánh đèn pha từ bên trong góc khuất chiếu rọi, làm sáng bừng cả màn đêm. Tiếng động cơ to lớn, khiến Diêu Vũ bởi vì thời gian dài quen thuộc yên lặng, nhất thời lại có chút lạ lẫm.

Rất nhanh, dưới sự chăm chú của Diêu Vũ, một chiếc xe việt dã đen trắng hiệu Land Rover liền đã nhanh chóng xuất hiện ở khúc cua không xa.

Tốc độ xe rất nhanh, đèn pha chiếu lên rất xa, pha thẳng vào hai mắt Diêu Vũ, cảm giác có chút chói. Khiến y không khỏi nheo nheo mắt.

Nếu như y nhớ không lầm, xe ô tô bán ở trong thương thành giá cả cũng không tính là cao, chỉ dao động ở khoảng 2 – 300 tích phân mà thôi.

Từ đó có thể suy ra, đứng trước linh dị, tiền tài cũng chỉ còn là một tờ giấy.

Ting ting

Người ngồi trong xe tựa hồ cũng đã nương nhờ đèn pha nhìn thấy Diêu Vũ đang đứng bên lề đường. Cho nên, một bên liền điên cuồng nhấn còi, một bên lại không ngừng tăng ga.

Xe ô tô di chuyển chớp nhoáng trong đêm, càng ngày càng đến gần vị trí của Diêu Vũ. Nhưng ngay khi sắp sửa tông phải y, bánh xe lại chậm rãi ngừng lại, lăn bánh lách tới trước mặt y.

Cửa xe chậm rãi hạ xuống, ngồi ở ghế lái là một trung niên nhân râu ria bợm trợn, làn da rất đen, trên người mặc một bộ bố y gọn gàng, tiện lợi.

Ở ghế lái phụ, lại là một người trẻ tuổi, thoạt nhìn cũng không lớn hơn Diêu Vũ là bao. Ngoại hình cũng rất phổ thông, thuộc dạng nhìn một lần liền sẽ dễ dàng quên đi.

Phía sau vẫn còn ba chỗ ngồi, nhưng bởi vì kính xe quá đen, nên Diêu Vũ không thể quan sát được.

Mặc dù bọn họ đã chỉnh sửa lại một chút trang dung, bắt đầu thiên hướng về hiện đại, nhưng y phục vẫn như cũ là kiểu cổ trang, phối hợp với một chiếc ô tô hiện đại, nhìn thế nào cũng có cảm giác rất không hài hoà.

Lúc này, nam nhân trung niên đó đồng dạng cũng đang đánh giá Diêu Vũ. Không biết có phải là ảo giác của y hay không, sắc mặt của đối phương giống như lại đột ngột có chút tái đi.

Ngay sau đó, thái độ liền nhiệt tình một cách quái dị, hướng y nở nụ cười thân thiện :”Vị tiểu huynh đệ này, cho hỏi một chút, đường nào đi đến Thịnh Kinh? Từ đây đến đó còn xa không?”

Hỏi đường?

Thanh nhiệm vụ chẳng phải có bản đồ chỉ dẫn hay sao?

Nhận ra bọn họ là người chơi, nên Diêu Vũ nhất thời liền có chút khó hiểu. Nhưng dù vậy, y vẫn là nhấc tay chỉ vào con đường sau lưng mình :”Thịnh Kinh đi hướng này, tiến về trước khoảng 300m là tới.”

“Vậy sao? Đa tạ ngươi, tiểu huynh đệ.”

Rõ ràng là trời rất lạnh, nhưng Diêu Vũ lại nhìn thấy hán tử này dùng ống tay áo đi lau mồ hôi. Sau đó, khi phát hiện ra ánh mắt hoài nghi của y, gã liền lập tức cứng người, có chút run rẩy vươn tay xuống dưới ghế lái tìm kiếm gì đó.

Một lúc sau, gã liền lấy ra một bịch bánh quy đưa cho y, gượng cười cảm tạ :”Chút thành ý, mong tiểu huynh đệ nhận cho.”

Vươn tay, nhận lấy túi bánh quy của hán tử. Cổ nhân có câu, đánh người chạy đi không ai đánh người chạy lại. Đối phương đã chân thành với y như vậy, y cũng không có khả năng mặt lạnh lấy. Vì vậy, hai bên khóe môi của Diêu Vũ liền chậm rãi kéo lên :”Đa tạ.”

Dưới ánh sáng âm u của quỷ nến, sắc mặt trắng bệch như quỷ của Diêu Vũ liền triệt để phô bày ra. Nhất là lúc này, nụ cười cứng đờ máy móc đó của y, lại càng phụ họa thêm cho bầu không khí u ám này.

“Nhắc nhở các ngươi một câu, vào thành rồi, tuyệt đối nên vứt xe đi. Nếu không cũng đừng hối hận.”

Ô tô lại lần nữa lăn bánh, đến khi nó đã hoàn toàn khuất bóng, Diêu Vũ vẫn còn chưa thu hồi tầm mắt ngay. Bởi vì dưới ánh mắt thâm ảo của y, trên nóc xe ô tô lúc này, nơi mà những người đó đều không nhìn thấy, đang có một thân ảnh tứ chi vặn vẹo ghé vào bên trên. Một đầu tóc đen thật dài, không ngừng chảy ra chất dịch nhầy nhụa, đang thả lên trên trần xe, nhìn xem liền khắm người.

Ở một nơi như thế này mà lại ngang nhiên lái xe ô tô trên đường lớn, tạo ra động tĩnh to như vậy, đơn giản là ngại mệnh quá dài, muốn tìm đường chết.

Nể mặt bọn họ xem như biết điều, nên y liền nhắc nhở một chút, là sống là chết, thì đều phải xem thiên mệnh.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN