[……………8
–Sau khi chết, đúng như mong muốn của vị phụ thân đó, A Thất đã trở thành hung thần.
Chỉ có điều, nằm ngoài dự đoán của ông ta chính là, hắn lại hoàn toàn thoát ly khỏi sự khống chế, không bị ông ta điều khiển.
–Không chỉ như vậy, hắn còn năm lần bảy lượt gây phiền toái cho ông ta, muốn tìm ông ta báo thù.
–Kiên nhẫn bị mài mòn, làm sao có thể cho phép một hung thần cường đại, không chỉ không thể sử dụng, mà còn ôm thù hận to lớn với mình tồn tại trên đời này chứ? Ông ta rất nhanh liền bày ra một kế, lấy bản thân làm mồi nhử, dẫn dụ A Thất bước vào.
–Hung thần là không thể gi3t chết, cho nên, ông ta cũng chỉ có thể cưỡng ép phong ấn hắn tại nơi hoang sơn dã lĩnh này, khiến hắn không thể rời khỏi, quỷ vực đứng yên bất động, cơ thể cùng ý thức cũng rơi vào trạng thái chết máy.]
[ Yêu cầu nhiệm vụ : Tìm đến vị trí A Thất bị phong ấn, giúp hắn mở ra phong ấn, trở về trạng thái đỉnh phong, lấy được tự do.]
[ Nhiệm vụ này không có trừng phạt cụ thể, cũng không có thời hạn nhiệm vụ.]
[ Bởi vì trừ phi hoàn thành nhiệm vụ, nhận được hảo cảm của A Thất, nếu không, người chơi sẽ vĩnh viễn không thể rời khỏi quỷ vực này.
Chờ đợi người chơi sẽ chỉ là một trong hai kết cục…]
[ Một, bị Thất Nương tìm được, xé thành ngàn mảnh.]
[ Hai, từ từ mê thất trong bóng đêm.]
[ Bất kể là người hay lệ quỷ, ở trong quỷ vực của A Thất càng lâu, thì ảnh hưởng nhận được sẽ càng thêm nghiêm trọng.
Phải trải nghiệm cảm giác làm một bức tượng sống không có ngũ giác, không có suy nghĩ, vĩnh viễn lạc mất phương hướng giống như hắn.]
[ Nhắc nhở hữu nghị : Nếu ngươi tìm thấy và giải cứu A Thất trước khi Thất Nương tìm được ngươi, ngươi có thể thử nhờ hắn trợ giúp ngươi giải quyết nàng…]
Nghe xong nhiệm vụ mà hệ thống đưa ra, Miên Dương cũng không biết bản thân nên bày ra biểu lộ gì.
Một phần là cảm thấy đồng cảm với tao ngộ của đối phương, một phần lại cảm thấy vô ngữ.
Mệnh cách của y và con số 7 này, nhất định là rất không hợp nhau.
Trong cùng một ngày, hệ thống hết để y tìm kiếm và gỡ phong ấn cho Thất Nương, thì quay qua, lại bảo y làm điều tương tự cho A Thất.
Chỉ có điều, tên đã lên dây, cũng không thể không bắn, nếu muốn sống, y cũng chỉ có thể cố gắng hết sức hoàn thành nhiệm vụ này…
Đánh lên 10 phần tinh thần, Miên Dương liền lập tức đứng dậy.
Nhưng rất nhanh, y cũng đã nhận ra được, đôi khi có quyết tâm thôi thì vẫn là chưa đủ.
Chưa từng trải nghiệm cảm giác mất đi thị lực, nên bây giờ, khi bốn phía đều là bóng đêm, y căn bản cũng không biết chính mình nên đi đường thế nào, càng đừng nói đến việc tìm kiếm A Thất.
Cứ mù quáng tìm kiếm như vậy, hiển nhiên cũng không phải là cách.
Y không có nhiều thời gian để lãng phí như thế.
Cho nên, cũng chỉ có thể sử dụng đến nửa cây nến kia thôi.
Chỉ là, sau khi đốt nến rồi, y nhất định phải dùng tốc độ nhanh nhất tìm được A Thất.
Nếu không, Thất Nương là quỷ, khả năng rất cao, cũng sẽ bị quỷ nến thu hút tới.
Đến lúc đó, nếu nàng vừa vặn đang lảng vảng ở gần đây, thì mức độ hung hiểm của việc này, không cần nói cũng biết.
“Hệ thống, có đó không? Ta muốn mua một cây gậy dò đường, cùng một cái bật lửa.” Bởi vì không nhìn thấy, cũng không có biện pháp mở ra thương thành, Miên Dương chỉ có thể nhờ hệ thống giúp đỡ.
May mắn thay, lần này, hệ thống cũng không hề phớt lờ y như những lần trước, trái lại, còn tương đương tri kỉ, để gậy dò đường cùng bật lửa trực tiếp xuất hiện ở trong tay y.
[ Đinh, hối đoái thành công, tích phân -2.]
Được rồi, chỉ là thông báo cho đúng quy trình, dù sao, 2 điểm tích phân đối với Miên Dương bây giờ cũng chẳng khác gì chín trâu mất một sợi lông, không đáng nhắc tới.
Lần đầu tiên dùng gậy dò đường, Miên Dương quả thật cũng không biết nên làm thế nào bây giờ.
Loay hoay lúc lâu mới đại khái nắm bắt được cách sử dụng.
Chỗ y đang đứng, tựa hồ vẫn là trong rừng cây nhỏ, khắp nơi đều là tảng đá cùng gốc cây.
Một bên bước đi, một bên, Miên Dương lại dùng tay lần mò, cảm nhận lớp vỏ cây sần sùi của đám đại thụ này.
Có một tin vui chính là, dù cho hai mắt không nhìn thấy, thính giác của y vẫn còn rất tốt, bất kể là gió thổi cỏ lay đều có thể nghe được rất rõ ràng.
Bóng đêm vô cùng vô tận, chỉ có tiếng lộc cộc khi gậy dò đường va vào trên đá sỏi là đặc biệt vang dội.
Miên Dương bước đi trong bóng đêm, chậm rãi từng chút một, đạp lên tầng đất mềm xốp.
Mãi đến khi đã tạm thích ứng được với bóng tối, lúc này, y mới lục lọi trong ba lô, đem quỷ nến lấy ra.
Phía trước vẫn là một mảnh tăm tối, dù cho bật lửa đã sáng lên, Miên Dương vẫn không thể nhìn thấy.
Cẩn thận đem tim nến đưa đến gần, y rất may mắn, cũng không bị lửa làm bỏng tay.
“A Thất, A Thất,…” Không ngừng lẩm bẩm lặp lại cái tên này, rõ ràng là trường hợp vô cùng hung hiểm, nhưng Miên Dương không hiểu vì sao lại có chút muốn cười.
Đây nên gọi là gì nhỉ? Gọi hồn sao?
Nếu có thêm một chiếc chuông nữa, khẳng định sẽ càng thích hợp hơn.
Theo tiếng gọi của Miên Dương không ngừng vang lên, y đã có thể nhìn thấy được vô cùng rõ ràng, giữa một mảnh hắc ám che phủ tầm mắt của mình, có một ngọn nến, tỏa ra ánh sáng màu xanh lục đang lập lòe thiêu đốt lên.
Mặc dù ánh lửa cứ chập chờn không ngừng, nhưng giống như trên bảng mô tả đã viết, nó thật sự có thể dẫn đường cho y, để y tìm tới A Thất!