Thứ trong bụng của Thất Nương, không cần nói cũng biết, liền chính là hài tử xấu số bị đánh chết từ lúc chưa chào đời kia.
Nếu bây giờ âm đồng của Miên Dương còn có thể sử dụng, thì y nhất định sẽ phát hiện, trên người tiểu quỷ này, thế mà cũng có một bảng thông tin!
[ Quỷ Chết Yểu – Cấp bậc : A cấp ( Hồng y lệ quỷ.)]
Quả nhiên, Miên Dương lựa chọn bỏ chạy, chính là một quyết định vô cùng sáng suốt.
Bởi vì mẫu tử bọn họ, không chỉ là cá thể riêng biệt, có thể phân tách, mà thực lực, thế mà đều là hồng y lệ quỷ!
So với mẫu thân, hành động của quỷ chết yểu lại nhanh nhẹn hơn nhiều.
Nó có hình dạng gần giống như trẻ sơ sinh của nhân loại, nhưng từ làn da đỏ ngòm cùng cơ thể máu me dính nhớp, vẫn khiến người ta dễ dàng liên tưởng đến một khối thịt đang xay dở hơn.
Tốc độ của nó rất nhanh, chỉ vừa chui ra khỏi bụng của Thất Nương, cũng liền đã tựa như một đạo thiểm điện, lao về phía Miên Dương.
Trong miệng còn phát ra tiếng khóc chói tai, như muốn xé nát màng nhĩ của người khác.
Thứ mang tính công kích trên người đối phương, tựa hồ cũng không phải là móng tay hay răng nanh như đa số lệ quỷ khác, mà chính là chất nhầy màu đỏ không ngừng chảy xuôi kia.
Chỉ thấy, ngay cả sương đen trong quỷ vực của A Thất mỗi khi bị chất nhầy văng trúng, đều sẽ nhanh chóng hủ thực, bốc hơi.
Từ đó cũng có thể tưởng tượng được, năng lực ăn mòn của thứ này là bá đạo đến dường nào.
Nếu Miên Dương bị đụng trúng, có lẽ chưa đến một giây cũng liền đã bị hủ hóa, biến thành một vũng máu.
Mắt thấy hai tay hai chân của quỷ chết yểu sắp sửa bấu chặt lên lưng của Miên Dương, thì lúc này, lại răng rắc một tiếng, sợi dây đỏ cuối cùng đang quấn lấy A Thất rốt cuộc cũng đã rơi ra.
Giây phút đó, thời gian như đọng lại, tay trái của hắn đã lấy tốc độ chớp nhoáng vươn ra, không sai một li, tinh chuẩn bóp lấy đầu và gần nửa người trên của quỷ chết yểu.
“Óe…óe…” Bị khống chế, tiếng kêu của quỷ chết yểu liền càng lúc càng thảm thiết, chất nhầy đỏ thẳm thậm chí đã tích tụ thành một vũng nước, chảy dọc theo cánh tay A Thất, giống như muốn đem hắn nuốt chửng.
Chỉ có điều, dù cho thứ đồ chơi này có đáng sợ dường nào, nhưng đối với một hung thần như A Thất mà nói, lại chẳng đáng kể chút nào.
Hắn thậm chí còn chưa cần động một ngón tay, vô số hắc khí cũng liền đã bủa vây đến, không chỉ cuốn sạch hết thảy chất nhầy đó, mà còn sống như một tấm vải, trực tiếp đem quỷ chết yểu bao vây lại.
Dù cho đang ứng phó với lệ quỷ khác, nhưng lúc này, tay phải của hắn cũng không hề rảnh rỗi mà đang đặt lên sau gáy của Miên Dương.
Trái lại, lại cưỡng ép kéo dài nụ hôn thêm một chút, tiếp tục trằn trọc m*t lấy môi lưỡi mềm mại kia.
Tựa đứa trẻ lần đầu nếm được vị kẹo ngọt, lưu luyến không thôi.
Cũng không biết đã trải qua bao lâu, A Thất rốt cuộc mới chịu buông tha cho cánh môi đã bị gặm đến hơi hơi sưng lên của y.
Đối phương chỉ vừa mới buông tay, cả người Miên Dương cũng liền đã lập tức xụi lơ, ngã ngồi xuống đất, không còn chút khí lực nào, ngay cả một ngón tay đều không muốn động đậy.
Một phần là vì dương khí tiêu hao quá lớn, một phần lại là vì bị đối phương hôn đến choáng váng đầu óc, suýt chút đều không thở được, bây giờ vẫn còn đang lâm vào mê mang.
[ Đinh, chúc mừng người chơi nhận được sự tán đồng của hung thần A Thất.
Kể từ bây giờ, khi ở trong quỷ vực của đối phương, ngươi sẽ không phải gánh chịu bất kì ảnh hưởng tiêu cực nào hết!]
[ Quan trọng nhất là, bây giờ, ngươi đã là bạn của thần, hiển nhiên cũng sẽ có thể dùng đôi mắt của mình nhìn thẳng thần minh .]
Theo âm thanh thông báo của hệ thống vừa rơi xuống, Miên Dương liền đã phát hiện, đám mây đen luôn che phủ tầm mắt của mình, cuối cùng cũng đã bắt đầu tan đi.
Thay vào đó, chính là cảnh vật lờ mờ ở ngay trước mắt.
Bởi vì đã khá lâu không nhìn thấy, nên nhất thời, Miên Dương vẫn còn có chút chưa quen với việc nhìn xem quang cảnh xung quanh.
Không chỉ riêng thị giác, khứu giác của y đồng dạng cũng đã quay trở về một lần nữa, hơn nữa còn khôi phục rất nhanh.
Ngay lập tức cũng đã có thể ngửi được mùi hương gay mũi, buồn nôn trên người con tiểu quỷ kia.
Lúc này, A Thất dường như cũng không có ý định bỏ qua cho Thất Nương và quỷ chết yểu.
Có lẽ là vì xả khí, trút hết nghẹn khuất khi bị vây khốn, cũng có thể là vì đối phương dám tự mình tìm tới cửa, trêu chọc hắn.
Dưới ánh mắt mơ hồ của Miên Dương, hắc vụ cùng hắc khí ở xung quanh quỷ vực cũng đã bắt đầu hóa thành vô số mũi tên, đâm thẳng vào trên cơ thể của hai mẫu tử nàng.
“Grào!” Tiếng kêu của Thất Nương vẫn vô cùng khó nghe.
Khi bị những mũi tên vô hình đó xuyên qua người, không có đau đớn, thứ duy nhất mà nàng có thể cảm nhận được, đó chính là cảm giác khi âm khí của chính mình đang từng chút một bị quỷ vực của hắn hấp thu.