Hoảng loạn chạy tới bên người hắn, bởi vì vừa rồi hắn để tay trái ra sau lưng, nên bây giờ Miên Dương mới phát hiện, trong tay hắn thì ra còn đang cầm lấy nửa con người giấy có kích thước khá lớn.
Khi Miên Dương đến gần, trát chỉ nhân rách nát, tưởng chừng chỉ là một món đồ trang trí không có sinh cơ này, thế mà lại đột ngột ré lên.
Đôi mắt được vẽ bằng thuốc màu lúc này cũng đã trợn trừng, nhìn chòng chọc vào trên người y, khóe miệng dần dần nứt ra, tạo thành một nụ cười quỷ quyệt, không chút báo trước, đột ngột vùng dậy, muốn tấn công y.
Bị tình huống bất ngờ này làm không kịp trở tay, ngay khi Miên Dương chuẩn bị lùi lại, tránh né, thì người nào đó đang nằm hấp hối trên đất cũng đã lập tức ngồi bật dậy, dùng bàn tay còn lại của mình giữ chặt lấy người giấy, không để nó làm y bị thương.
Nhưng không dừng lại tại đó, dưới ánh mắt kinh nghi của Miên Dương, hắn cũng đã dùng miệng, hung tàn cắn nát đầu của con người giấy đáng sợ này.
Nhấm nuốt trang giấy lạnh lẽo, có cảm giác tựa như da người trong miệng, lúc này, An Vũ Hiên cũng đã lần nữa ngã xuống.
Cho đến khi bản thân được một vòng tay ấm áp ôm vào lòng, âm thanh lo lắng của đối phương cũng vang lên, hắn mới triệt để yên tâm mà mất đi ý thức, lâm vào mê mang.
“An Vũ Hiên! Ngươi sao vậy? An Vũ Hiên?” Lần đầu tiên gặp phải tình huống như vậy, Miên Dương cũng không khỏi có chút luống cuống tay chân.
Nhất là khi, ánh vào mắt y, bảng thông tin của hắn cũng đã không ngừng xuất hiện biến hóa!
[ Quỷ Tang – Cấp bậc : S ( Đỉnh cấp hồng y.
)]
! ! ! ! ! ! ! ! !
[ Quỷ Tang – Cấp bậc A ( Hồng y lệ quỷ)]
! ! ! ! ! ! ! !.
.
[ Quỷ Tang – Cấp bậc : S ( Đỉnh cấp hồng y.
)]
Cấp bậc của hắn khi thì tăng lên, khi thì lại tuột xuống, lập lờ không cố định, tựa như bất cứ lúc nào cũng có thể bị giáng cấp vĩnh viễn.
Tim đập thình thịch, Miên Dương liền cố gắng giữ vững bình tĩnh, đầu tiên, y cũng không thể để hắn nằm ở giữa đường lớn như vậy được, chí ít cũng phải tìm được chỗ trú ngụ!
Dùng tích phân đổi lấy một chiếc xe đẩy, Miên Dương liền dùng hết sức bình sinh của mình kéo An Vũ Hiên lên đó, đẩy hắn đi tìm căn nhà mà mình ở trước khi làm nhiệm vụ kia.
Ngày hôm nay, có lẽ chính là ngày khổ cực nhất của Miên Dương.
Quỷ ở Linh Vực là có thực thể, cộng thêm An Vũ Hiên đã mất đi ý thức, không thể tự giảm xuống trọng lượng của mình, nên cân nặng của hắn, trên cơ bản cũng đã chẳng khác một nam nhân trưởng thành là bao.
Thậm chí còn nặng hơn rất nhiều.
Sau khi đỡ hắn lên giường, vừa đóng cửa lại, Miên Dương cũng đã thở hồng hộc ngồi thụp xuống đất, cầm lấy nước suối trong ba lô, bắt đầu uống vào mấy ngụm lớn.
Mặc dù y phục trên người đã vừa thối vừa bẩn, nhưng không có thời gian tắm rửa thay đồ, sau khi nghỉ ngơi một chút, Miên Dương cũng đã tranh thủ trở lại bên cạnh An Vũ Hiên, xem xét trạng thái của hắn.
Cũng không biết trong khoảng thời gian qua, sau khi rời khỏi chỗ của y, hắn rốt cuộc đã gặp phải chuyện gì.
Một đỉnh cấp hồng y, có thể đem mình làm thành thê thảm như vậy, y quả thật là lần đầu tiên nhìn thấy.
Chẳng lẽ là giao thủ với hung thần? Hay là bị một đám lệ quỷ vây đánh?
Hoặc có lẽ là cả hai?
Miên Dương vẫn còn nhớ rất rõ, trước khi bỏ đi, sắc mặt của hắn là rét lạnh đến mức nào!
“Phải làm sao bây giờ?” Nhìn vết rạn vỡ trên mặt hắn, Miên Dương liền nhắm chặt mắt.
Một lúc sau, mới có thể chuẩn bị xong tâm lý, thử cởi y phục trên người hắn ra.
Vốn cũng không trông mong gì nhiều, nhưng Miên Dương không ngờ được rằng, bản thân lại thật sự có thể làm được.
Theo từng lớp lại từng lớp y phục trên người hắn bị cởi ra, ánh vào mắt y liền đã là một cơ thể với làn da tái nhợt, không huyết sắc, trải đầy vết thương, tựa như là bị vô số đầu dã thú cắn xé, khiến người nhìn thấy liền sợ hãi.
May mắn, hắn là lệ quỷ, trong vết thương cũng sẽ chỉ có âm khí tràn ra.
Nếu không, bây giờ, chiếc giường này có lẽ đã sớm bị máu tươi thấm đẫm rồi.
Bất giác, Miên Dương lại nghĩ tới con người giấy bộ dạng đáng sợ vừa rồi.
.
Không cần nói cũng biết, những vết thương này, nhất định cũng có một phần là do thứ đồ chơi đó làm ra.
Nhìn xem thương thế của hắn, mím môi, Miên Dương liền theo bản năng tìm kiếm trong thương thành, xem xem có đồ vật gì có thể chữa trị được không.
Nhưng rất tiếc, thương thành tưởng chừng như không gì không làm được này, thế mà lại không có đồ vật chữa thương cho lệ quỷ!
Nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của An Vũ Hiên, Miên Dương cũng không biết, chính mình có nên lần nữa tìm kiếm sự trợ giúp của hệ thống hay không.
Ánh mắt rơi vào trên đôi môi trắng bệch, đang khép hờ của hắn, một sáng ý cũng đã đột ngột lướt qua trong đầu y.
Khoan đã, hệ thống đã từng nói, đối với lệ quỷ, dương khí của người sống giống như một loại mỹ vị, có thể giúp lệ quỷ bổ sung dinh dưỡng để chữa thương hoặc tấn cấp.
Khi y truyền dương khí cho A Thất, dương khí đó cũng đã chuyển hóa thành âm khí, giúp hắn phá vỡ phong ấn.
Như vậy, nếu bây giờ, y cũng áp dụng phương pháp tương tự với An Vũ Hiên thì liệu khí tức của hắn có thể ổn định lại, vết thương trên người cũng khỏi hẳn không?
Lý thuyết là vậy, nghe vào cũng rất thuyết phục, nhưng Miên Dương lại không dám khẳng định có thể thành công 100%.
Chỉ có điều, dưới tình huống như thế này, dù thế nào đi nữa, cũng phải thử một lần thì mới biết được!
“An Vũ Hiên! thất lễ rồi! ” Thầm nói một tiếng xin lỗi, Miên Dương cũng chỉ có thể mong rằng, đối phương sẽ hiểu cho tấm lòng của y, không vì bị y cưỡng hôn trong lúc ngủ mà thẹn quá thành giận, nhai đầu y giống như nhai đầu người giấy kia.