Đối diện với lời đề nghị hợp lý hợp tình, hơn nữa còn vô cùng mê người mà bóng đen đưa ra, Mộng Yểm cũng chỉ lựa chọn không nhìn.
Tựa như đối với hắn mà nói, chỉ cần không phải vạn bất đắc dĩ, hắn cũng sẽ không tùy tiện ra tay với người chơi.
“Kế tiếp chúng ta sẽ đi tìm một con quỷ nước cấp A.
Nghe những người chơi khác nói, chỉ cần đêm xuống, nó liền sẽ lảng vảng tại bờ sông gần đây…”
Nhìn xem bản đồ, một bên trò chuyện với bóng đen, một bên, Mộng Yểm lại từng bước một tiếp cận vị trí mà đám người chơi kia nhắc tới.
Đêm tối ở Linh Vực, có thể nói, khắp nơi đều ẩn giấu sát cơ.
Chỉ là, bằng vào khí tức của bóng đen sau lưng, Mộng Yểm rất dễ dàng cũng đã xua đuổi được đa số lệ quỷ cấp thấp ngáng đường mình.
Rất nhanh, hắn cũng đã đi đến bên một con sông nhỏ sắp cạn khô, hai bên bờ sông là một mảnh trống trải, hoang vu, không một bóng cây ngọn cỏ, nước sông dưới ánh trăng cũng tỏa ra một màu đen âm u.
“Thủy quỷ có lẽ là trốn ở bên dưới nhỉ? May mắn, ta đã từng nhận được một món linh dị vật phẩm, có thể thở được dưới nước, nếu không, e là phải bị thua thiệt rồi.”
Lẩm bẩm, cũng không chần chừ nữa, Mộng Yểm liền đã chuẩn bị nhảy xuống sông.
Thế nhưng, đúng vào lúc này, bóng đen sau lưng hắn lại đột ngột truyền ra tiếng cảnh báo :”Khoan đã, Mộng Yểm! Ngươi nhìn bên kia!”
Nhìn theo phương hướng mà bóng đen nói, ánh vào mắt Mộng Yểm liền là một bóng người mặc hồng y đang ngồi trên tảng đá lớn, đưa lưng về phía bọn họ, đang cúi đầu, loay hoay làm gì đó.
Hai mắt sáng lên, ra hiệu cho bóng đen im lặng, Mộng Yểm liền từ sau lưng rút ra một cây cung ngắn, chầm chậm kéo cung, nhắm về phía bóng người kia.
Không hỗ là đồ vật của Linh Vực, hình dạng của cây cung này cũng vô cùng kỳ quái.
Cho người ta cảm giác giống như là do một đám tóc đen quấn lại tạo thành, mơ hồ còn có thể nhìn thấy đồ vật gì đó giống như da đầu, tỏa ra khí tức bất tường.
Không thể nghi ngờ, thân là người đứng đầu trong số người chơi, linh dị vật phẩm của Mộng Yểm hiển nhiên cũng sẽ không thua kém bất kì ai về cả số lượng lẫn cấp bậc.
Rõ ràng không có mũi tên, nhưng lúc này, tựa như không cảm nhận được, Mộng Yểm vẫn đang chầm chậm kéo căng dây cung.
Nhưng ngay khi hắn sắp thả lỏng tay, thì ở phía sau, bóng đen cũng đã lập tức nhận ra điểm khác thường :”Không đúng…đó không phải là quỷ nước! Đừng làm loạn…”
“Không phải sao?” Cảm thấy đáng ngờ, nhưng Mộng Yểm vẫn là lựa chọn tin tưởng lời nói của bóng đen.
Cẩn thận xê dịch bước chân, dù không biết bóng đen vì sao lại phải kiêng kị một con hồng y lệ quỷ như vậy, nhưng thân là người chơi lâu năm, Mộng Yểm vẫn biết thế nào là xu cát tị hung.
Theo vị trí dần dần chuyển dời, tầm mắt của Mộng Yểm cũng đã ngày càng rõ ràng hơn.
Mà thời khắc này, không cần bóng đen nói, hắn liền đã biết được, quỷ nước thật sự mà những người chơi kia nhắc tới đang ở đâu…!
Đó là một con lệ quỷ có hình dạng tương tự như xác chết trôi, không chỉ trương phình như khí cầu, làn da căng ra đến tái nhợt, hai mắt trợn lồi, mà còn bốc ra mùi vị chẳng khác gì cá chết.
Chỉ có điều, lúc này đây, con lệ quỷ có bộ dạng đáng sợ này, lại đang bị một người…không, phải nói là một con lệ quỷ khác gặm ăn, chỉ còn sót lại một cái đầu đang trơ trọi nằm trên đất, bốc ra khí đen.
Về phần con lệ quỷ kia trông như thế nào…
Mộng Yểm cũng không biết nên diễn tả ra sao nữa, đại khái giống như một thiếu niên 15,16 tuổi, hai mắt trống rỗng, không có thần thái, mái tóc xõa tung, chẳng khác gì một tên ăn mày, quan trọng nhất là, còn mọc ra một hàm răng sắc nhọn, dễ dàng cắn nát lệ quỷ.
Theo kinh nghiệm lâu năm đối kháng với lệ quỷ, chỉ trong nháy mắt, Mộng Yểm liền đã cảm nhận được sự kh ủng bố của con lệ quỷ này.
Dù sao, lệ quỷ thôn phệ nhau, đa phần đều là xé nát thành từng mảnh, sau đó hấp thu âm khí, dùng phương pháp thô bạo, hung tàn như vậy, hắn đúng là lần đầu tiên nhìn thấy.
Nếu mục tiêu đã bị ăn mất, cũng không còn lý do gì ở lại nữa, cảm thấy thêm một chuyện chi bằng bớt một chuyện, Mộng Yểm liền lựa chọn rón rén rời đi, không muốn làm kinh động đến lệ quỷ.
Nhưng vạn sự không ngờ, khi hắn chỉ vừa dâng lên suy nghĩ này, thì ở cách đó khoảng trên dưới mười trượng, răng rắc một tiếng, sau khi đem khối thịt trong miệng nhai nát, lệ quỷ cũng đã từ từ quay đầu, không chút sai lệch, trực tiếp nhìn về phía Mộng Yểm.
Phản ứng nhanh chóng, Mộng Yểm đã vội vã cầm lấy truyền tống phù của mình, muốn nhanh chóng rời khỏi nơi này.
Nhưng làm hắn không ngờ được chính là, đứng trước con lệ quỷ thoạt nhìn chỉ là hồng y vô cùng phổ thông này, ngay cả bỏ trốn, hắn cũng đều không thể làm.
Bởi vì lúc này, quỷ vực của đối phương cũng đã mở ra.
Tuy rằng không phải rất lớn, nhưng cũng kịp thời đánh gãy quá trình truyền tống của hắn.
Theo sau đó, một bóng dáng tựa như quỷ mị cũng đã tự nhiên xuyên qua giữa quỷ vực, xuất hiện ở trước mặt hắn.
Con ngươi co rụt lại, theo bản năng, Mộng Yểm liền lập tức điều động linh dị sức mạnh của bóng đen.
Nhưng không ngờ được rằng, một tia âm khí của hắn còn chưa kịp nổi lên, trong nháy mắt cũng liền đã bị đối phương hé miệng cắn đứt.