Lễ Tình Nhân Đến Muộn
Chương 7
Cận Trọng Kỳ làm tròn trách nhiệm chủ nhà, anh tiễn khách, sau đó đưa mẹ về phòng nghỉ rồi mới về phòng mình.
“Chỉ Tường?”, đèn trong phòng đã tắt, anh cởi áo ngoài và thay đồ ngủ, nhẹ nhàng trèo lên giường, “Em ngủ chưa?”.
Kế Chỉ Tường nằm quay lưng về phía Cận Trọng Kỳ, cảm nhận được phần giường anh nằm lún xuống, cô mở mắt mơ màng nhìn chiếc tủ gần đó, mím môi không đáp.
Bên tai có tiếng thở dài khe khẽ, cánh tay ấm áp của Cận Trọng Kỳ từ từ vòng qua thắt lưng Kế Chỉ Tường, kéo cô vào lòng, để tấm lưng gầy của cô tựa vào ngực mình, thậm chí cô có thể nghe thấy tiếng tim anh đang đập mạnh.
Kề sát bờ vai Kế Chỉ Tường, ngửi mùi dầu gội thoang thoảng tỏa ra từ mái tóc cô, không cần biết vợ mình đã ngủ chưa, Cận Trọng Kỳ thấp giọng thì thầm, “Cảm ơn em vì đã nấu một bữa ăn ngon như vậy”.
Cảm giác chua xót trào dâng trong lòng, Kế Chỉ Tường không dám tin đây là hành động của một người thường ngày luôn lạnh lùng với mình, tuy lời nói vẫn xa cách, nhưng hành động lại dịu dàng, hoàn toàn trái ngược với những lời vừa nói.
Tại sao anh ấy lại dịu dàng với mình đến thế?
Chẳng phải có người từng nói, khi người đàn ông có những biểu hiện khác thường, nghĩa là anh ta thấy áy náy sao?
Anh ấy cũng áy náy? Tại sao phải như vậy? Vì Tân Ni? Nếu thật sự là vậy thì cô không cần nhận sự ngọt ngào giả dối này…
Loại tình cảm dối trá đó đối với cô chỉ là một thứ tổn thương vô hình và tàn khốc hơn mà thôi!
“Chỉ Tường”, cảm thấy đôi vai cô run run, Cận Trọng Kỳ giật mình vì nhận ra tâm trạng cô không tốt, “Em sao vậy? Lại khóc à?”. Tại sao đang yên đang lành lại khóc như thế? Có chuyện gì làm cô ấy buồn bực sao?
Kế Chỉ Tường vẫn không nói, chỉ một mực lắc đầu, nước mắt vẫn tuôn rơi.
“Em đừng khóc nữa!”, anh bắt cô quay người lại, để đầu cô tựa vào lồng ngực mình, “Dạo này em rất hay khóc, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Em đừng khóc, được không?”. Đúng vậy, từ khi bố nhập viện, hình như cô ấy khóc nhiều hơn, thật sự anh không quen được điều đó.
Cận Trọng Kỳ không an ủi thì thôi, nhưng nghe anh nói vậy cô càng khóc lớn hơn, tiếng khóc vọng ra từ trong lồng ngực anh giống như một điệp khúc ai oán.
Trời ơi! Sao mọi chuyện lại thành ra thế này? Tại sao cô ấy cứ khóc mãi thế? Cứ khóc nữa thì cái giường bên dưới sẽ ngập lụt mất!
Vụng về nâng cằm Kế Chỉ Tường lên, khuôn mặt đẫm nước mắt in sâu trong đôi mắt của anh, một cảm giác bất lực dấy lên trong lòng; anh không biết nói thế nào, đành cúi xuống dùng lưỡi liếm sạch hai hàng nước mắt của cô, ươn ướt mặn mặn, còn có cả mùi thơm đặc biệt của cô.
“Đừng làm vậy…” Kế Chỉ Tường đỏ bừng mặt, không dám để bản thân nhận sự âu yếm của anh nhiều hơn nữa.
Đừng đối với cô dịu dàng như vậy. Bởi cho dù lý trí đang liên tục nhắc nhở cô đó là giả dối thì cô vẫn không thể không chìm đắm vào đó, dù sao cô cũng là phụ nữ, hơn nữa còn là một phụ nữ yếu đuối tràn đầy hy vọng vào tình yêu.
“Tại sao không được?” Sự ngại ngần xấu hổ của cô dễ dàng khơi dậy khát khao nơi Cận Trọng Kỳ, anh rất ngạc nhiên vì đối với anh, điều này chưa từng thay đổi dù đã một thời gian dài trôi qua, còn cô, cô vẫn không làm gì. “Chúng ta, lâu lắm rồi không ở bên nhau.”
Giọng nói Cận Trọng Kỳ trở nên trầm khàn, anh cúi đầu, nhẹ nhàng cắn đôi môi hồng mềm mại, thúc giục cô đón nhận nụ hôn nồng cháy của mình. Hôm nay, Cận Trọng Kỳ có tâm trạng bất ổn, cảm giác bản thân sắp đánh mất thứ gì đó, anh siết chặt vòng tay hơn nữa, dường như làm vậy có thể giúp anh làm dịu bớt nỗi bất an trong lòng…
“Trọng Kỳ…” Anh có biết người anh đang ôm trong tay là cô không? Cô là Kế Chỉ Tường chứ không phải người phụ nữ anh yêu, tại sao anh vẫn có thể nhiệt tình ôm hôn cô đến vậy?
“Suỵt!” Chặn lại đôi môi đang mấp máy, ngăn cản tất cả sự cự tuyệt mà cô có thể làm được, anh dịu dàng vuốt ve thân thể cô, chiếm đoạt tất cả những gì thuộc về cô mà anh muốn sở hữu.
Kế Chỉ Tường bất lực nhắm mắt, im lặng đón nhận sự nhiệt tình của anh.
Hãy để cô tham lam thêm một lần nữa, nếu sau này tất cả trở thành quá khứ, cô sẽ mãi mãi lưu giữ ký ức đẹp đẽ này tận đáy tim.
Đêm đông, những cơn gió lạnh bên ngoài vẫn phần phật thổi, trong phòng, tình xuân đang nồng cháy…
***
Đúng lúc La Di Tĩnh cho rằng đã có một kế hoạch toàn vẹn để bước vào cuộc sống của Kế Chỉ Tường, trở thành bạn thân, cùng cô chia sẻ tâm sự của những người phụ nữ thì lại xảy ra chuyện bất ngờ…
Kế Chỉ Tường khó khăn lắm mới biết rõ những văn kiện mà Kế Chí Xương giao lại cho cô chính là giấy tờ quyền sở hữu toàn bộ tài sản của ông cùng công ty, tình hình thực tế bắt đầu thoát khỏi tầm kiểm soát của cô.
Tất cả tài sản đã được chuyển sang tên cô. Bỗng cô cảm thấy vô cùng bất an, mí mắt giật liên
tục; cô hoang mang không biết phải làm gì, mẹ chồng không có nhà, cô đành gọi taxi đến thẳng bệnh viện, không ngờ đến cửa bệnh viện lại gặp được Cận Trọng Kỳ cũng vừa gửi xe xong, đang vội vàng chạy vào trong.
“Trọng Kỳ?”, Kế Chỉ Tường đuổi theo anh, trong lòng càng thêm bất an, “Sao anh không đi làm? Anh đến bệnh viện làm gì?”, hai người không dừng bước, cô hỏi.
“Anh nhận được điện thoại của anh Đinh, tình hình cụ thể thế nào anh cũng không rõ lắm”, sắc mặt anh phức tạp, đáy mắt thoáng lo âu, “Chỉ Tường, dù xảy ra chuyện gì em cũng phải bình tĩnh!”.
Trong điện thoại Đinh Bồi Doãn nói rất ngắn gọn, ngoài việc báo rằng Kế Chí Xương rất đau đớn, tình hình không được khả quan lắm thì không nói gì thêm. Lát nữa có thể sẽ xảy ra tình huống ngoài dự kiến, vì thế anh muốn Kế Chỉ Tường ổn định tâm lý trước.
“Anh nói vậy là có ý gì?”, sắc mặt cô tái đi khi bị Cận Trọng Kỳ kéo vào thang máy.
“Anh không có ý gì cả!” Anh cũng rất sốt ruột, nhưng bởi không rõ tình hình, hiện giờ có nói gì cũng sẽ mang đến những rắc rối không đáng có. Có điều, Cận Trọng Kỳ đã chuẩn bị tâm lý cho tình huống xấu nhất. “Anh chỉ hy vọng em có thể giữ bình tình.”
Thang máy dùng lại, hai người bắt đầu chạy về phía phòng bệnh, vừa đúng lúc gặp được bác sĩ cũng đang đi về hướng đó.
Kế Chỉ Tường không biết vì căng thẳng hay vì chạy quá nhanh mà khiến tim cô thắt lại. “Bác sĩ, tình trạng bố tôi…”
“Tôi phải kiểm tra tình trạng của ông ấy trước, lát nữa nói chuyện sau được không?” Bác sĩ vội vào phòng bệnh quan sát phản ứng của Kế Chí Xương, Đinh Bồi Doãn lo lắng đứng cạnh giường bệnh.
“Anh Đinh, tại sao không gọi bác sĩ sớm hơn?”, Kế Chỉ Tường căng thẳng kéo áo Đinh Bồi Doãn, nhỏ tiếng trách móc. Thậm chí anh còn không thông báo cho cô biết.
“Anh không làm khác được!” Đinh Bồi Doãn có nỗi khổ của mình. “Bác Kế trước khi ngất đi không cho anh làm gì ngoài việc gọi điện thông báo cho anh Cận”, anh ngẩng lên nhìn Cận Trọng Kỳ gật đầu ra hiệu.
“Phiền mọi người nhường đường chút”, bác sĩ vội vàng đẩy họ ra, dặn dò y tá bên “Chuẩn bị máy kích tim, chúng ta phải tiến hành cấp cứu”. Đồng tử của bệnh nhân đã có dấu hiệu nở lớn, nếu không cấp cứu e rằng không kịp.
“Khoan đã!”, Khi các nhân viên cấp cứu đang chuẩn bị làm việc của mình, Cận Trọng Kỳ đột nhiên lên tiếng ngăn lại, “Chúng tôi quyết định… không cấp cứu”, anh hít một hơi thật sâu, khó khăn lắm mới nói ra quyết định đau buồn này.
“Cái gì?”, cả phòng bệnh bỗng yên tĩnh, chỉ còn tiếng nói sợ hãi của Kế Chỉ Tường vang vọng, “Anh điên rồi! Anh có biết anh đang nói gì không? Đương nhiên chúng ta phải cấp cứu!”.
“Chỉ Tường…” Đinh Bồi Doãn đứng bên canh định nói gì đó thì bị Cận Trọng Kỳ ngắt lời.
“Không, chúng ta không cấp cứu.” Chăm chú nhìn gương mặt nhợt nhạt của Kế Chí Xương, thần sắc Cận Trọng Kỳ vô cùng nghiêm túc.
“Xin lỗi, mong mọi người nhanh chóng đưa ra quyết định cuối cùng, được không?”, vị bác sĩ sốt ruột lên tiếng. Thời điểm tốt nhất để cấp cứu chỉ có vài phút ngắn ngủi, nếu cứ chần chừ nữa thì cho dù là thần tiên thì cũng không thể cứu được.
“Trọng Kỳ!” Kế Chỉ Tường lo lắng đến phát điên, cô kích động nắm lấy cổ áo anh, tâm trạng hết sức căng thẳng.
“Phải cứu bố! Mau cứu bố! Đó là bố em mà!” Không thể kiềm chế được, Kế Chỉ Tường đỏ hoe mắt, khuôn mặt càng nhợt nhạt hơn trước, mồ hôi lạnh chảy dọc theo thái dương.
Cận Trọng Kỳ nhìn sâu vào đôi mắt gần như hiện lên tia máu của Kế Chỉ Tường, cắn chặt răng, giọng nói nghẹn ngào, “Bởi vì là bố em, nên… không cấp cứu”.
Bởi vì ông là bố của Kế Chỉ Tường, bố vợ anh, nên anh phải tôn trọng tâm nguyện cuối cùng của ông.
Có thể Chỉ Tường sẽ oán trách và giận dữ, nhưng rồi sẽ có ngày cô hiểu được; bởi cô hiểu rõ tính của Kế Chí Xương hơn ai hết, vì cô là con gái ông, đứa con gái quan trọng nhất và khiến ông không an tâm nhất.
Nhưng Kế Chỉ Tường lại hoàn toàn hiểu lầm ý mà Cận Trọng Kỳ muốn nói. Lời nói vừa rồi chẳng khác nào tiếng sét giữa ban ngày, trực tiếp đánh vào tim cô, gần như rút cạn tất cả máu trong huyết quản.
Cô run run lùi lại mấy bước, Đinh Bồi Doãn vội giữ hai vai, giúp cô không ngã quỵ.
“Tôi… tôi không nghĩ rằng anh lại… hận tôi như vậy…”, Kế Chỉ Tường mấp máy môi, nhưng không thể phát ra âm thanh.
Sắc mặt Cận Trọng Kỳ trầm xuống, anh không nghe thấy cô đang nói gì, nhưng đây là vì tâm nguyện cuối cùng của ông ấy, làm như thế, chính anh cũng rất khó chịu.
Cận Trọng Kỳ cảm thấy bản thân rất tàn nhẫn.
“Xin nén đau buồn.” Nhân viên cấp cứu hoàn toàn tôn trọng ý kiến của gia đình bệnh nhân, khi xác định tim Kế Chí Xương đã ngừng đập thì lấy vải trắng phủ lên mặt ông, sau đó tất cả đi ra ngoài.
“Bố!”, Kế Chỉ Tường bị chấn động mạnh, thân thể yếu ớt lao đến quỳ bên giường bệnh, “Bố! Bố!…”, cô dùng hết sức để gọi, nhưng vẫn không thể gọi linh hồn của Kế Chí Xương quay lại.
“Chỉ…” Đinh Bồi Doãn không nỡ đứng nhìn, nhưng bàn tay vừa đưa ra định đỡ cô dậy đã bị Cận Trọng Kỳ cản lại.
“Anh Cận…”
“Để cô ấy khóc đi.” Mất đi người thân ai chẳng khóc, huống hồ là bố con ruột thịt?
Đinh Bồi Doãn không biết nói thêm gì.
Anh hiểu vì sao Cận Trọng Kỳ làm vậy, bởi Kế Chí Xương cũng từng yêu cầu anh như vậy; nhưng anh không phải người thân của Kế Chí Xương nên không thể thay ông quyết định, vì vậy Cận Trọng Kỳ phải gánh vác trách nhiệm nặng nề này.
Anh tin rằng Cận Trọng Kỳ đã quyết định một cách đau khổ và bất đắc dĩ, hy vọng Chỉ Tường có thể hiểu được nỗi khổ tâm của Cận Trọng Kỳ…
“Đều tại con! Đều tại con hại bố! Bố!”, Kế Chỉ Tường khóc nức nở, nhưng vẫn không thể thoát ra hết nỗi khổ đau trong lòng.
Là sai lầm của con, con không nên làm vợ Cận Trọng Kỳ, không nên chia cắt anh ấy với người con gái kia, nhưng… tại sao bố phải thay con trả giá? Tại sao? Tại sao?
Khóc than ai oán, không thể kể hết nỗi đau thương trong lòng đang dấy lên từng hồi, triền miên không dứt…
***
Sau khi từ bệnh viện trở về, Kế Chí Tường tựa như một linh hồn du đãng thất thần, cả ngày giam mình trong phòng. Cô không khóc nữa, yên lặng như chưa từng nói gì, mãi đến khi Cận Trọng Kỳ đồng ý để cô lo liệu việc hậu sự cho Kế Chí Xương.
Vì sắp đến Tết, theo phong tục của người Trung Quốc, người chết phải được nhập quan trước năm mới, vì vậy hậu sự của Kế Chí Xương được tiến hành gấp rút, cũng nhanh chóng đoạt đi sức lực và tinh thần của Kế Chỉ Tường.
Thật ra, Kế Chỉ Tường vẫn đang chìm trong tâm trạng tự trách bản thân, cô cho rằng cái chết của Kế Chí Xương là do mình. Lấy lý do phải để tang bố, cô dọn ra khỏi phòng của Cận Trọng Kỳ, nằm một mình ở phòng ngủ dành cho khách, làm như thế cũng vì để bản thân quên đi tình yêu dành cho anh, cô không thể tha thứ cho bản thân vì đã yêu đơn phương Cận Trọng Kỳ, gián tiếp gây nên cái chết cho bố mình.
Cận Trọng Kỳ không thể tìm được cơ hội để giải thích lý do của quyết định không cấp cứu cho Kế Chí Xương lúc đó, lần nào cũng vậy, nếu không phải là Kế Chỉ Tường đang bận lo tang lễ, thì cũng là đã ngủ say khi anh về đến nhà, bởi thế việc này vẫn cứ kéo dài mãi.
Điều kỳ lạ là, người ở bên Kế Chỉ Tường trong khoảng thời gian này lại là vợ của Chiêm Khắc Cần – La Di Tĩnh.
Cá tính của La Di Tĩnh rất giống Dư Mẫn Tú, cô nhiệt tình như một vật thể tập hợp ánh sáng. Cho dù Kế Chỉ Tường có lạnh nhạt đến đâu, La Di Tĩnh vẫn tiếp tục ở bên và bước vào cuộc sống của cô, hay nói chuyện cũng như nhiệt tình quan tâm cô, đến tận lúc cô mềm lòng chấp nhận tình bạn của La Di Tĩnh.
“Cái gì, cái gì?” Mất bao nhiêu công sức mới thương lượng xong với nhân viên tang lễ về thời gian tổ chức lễ tang, La Di Tĩnh nhanh chóng kéo Kế Chỉ Tường chạy đến một quán ăn gần nhất, vì cô đói sắp xỉu mất rồi! “Cậu nói từ khi hai người kết hôn, Cận Trọng Kỳ vẫn nói chuyện với cậu như thế?”, Di Tĩnh mở to mắt kinh ngạc.
Dựa vào những gì Kế Chỉ Tường thuật lại, La Di Tĩnh mới biết nguyên nhân hai người họ kết hôn, cô cảm thấy bất bình thay Kế Chỉ Tường, nhất là sau khi biết được cách sinh hoạt của hai vợ chồng, cô càng kinh ngạc hơn.
La Di Tĩnh chưa từng cho rằng lý luận “tương kính như tân” vẫn còn áp dụng cho hôn nhân thời hiện đại, hơn nữa hoàn cảnh đó còn xảy ra ngay bên cạnh cô, điều này thật sự cô không thể tin nổi!
Hai người họ như vậy, thực chất đâu thể gọi là vợ chồng, thậm chí là bạn tình cũng không được; ít nhất bạn tình cũng có lúc nồng ấm, La Di Tĩnh tự hỏi khi hai người làm “việc đó”, liệu có chút cảm xúc nào không?
Haizzz! Cái này không được, phải bảo Khắc Cần đi hỏi Trọng Kỳ.
“Ừ”, Kế Chỉ Tường cúi đầu, vô thức gạt lung tung thức ăn trong đĩa.
“Ôi! Thật tuyệt!”, La Di Tĩnh châm biếm, khâm phục Kế Chỉ Tường có thể chịu đựng lâu như vậy, nếu là cô thì cô đã trở mặt từ lâu rồi.
“Tớ phục cậu thật đấy, như thế mà cũng chịu được”, cô bực mình liếc Kế Chỉ Tường.
“Ít nhất… anh ấy vẫn chung thủy với cuộc hôn nhân này.” Một người vừa đẹp trai vừa giàu có như anh, có bao nhiêu phụ nữ muốn tiếp cận, nhưng anh chưa hề gây ra bất cứ tin đồn nào về chuyện tình cảm, đây là điều mà bố cô hài lòng nhất.
“Chung thủy trong hôn nhân?”, La Di Tĩnh nhướn mày, ngay cả giọng nói cũng cất cao hơn trước, “Này! Cậu như vậy quả thật rất dễ bị ức hiếp! Cậu phải phân biệt rõ, chung thủy với hôn nhân và chung thủy với cậu là hai chuyện hoàn toàn khác nhau, cậu hiểu không?”. Chẳng trách Kế Chỉ Tường lại bị Cận Trọng Kỳ đối xử như vậy, cô ấy không hề có khả năng phản kháng gì.
“Chuyện này… có gì không giống?” Đều là chung thủy, Kế Chỉ Tường không hiểu có gì khác biệt.
La Di Tĩnh chán nản, “Đương nhiên là không giống! Chung thủy với hôn nhân là chung thủy với vợ của anh ta, nhưng vợ của anh ta không nhất định phải là cậu! Nếu vợ của anh ta là một người phụ nữ khác, anh ta vẫn sẽ chung thủy; nhưng chung thủy với cậu lại khác, vì cậu là một người phụ nữ, ngoài cậu ra, anh ta không để ý hay có tình cảm với bất kỳ người phụ nữ nào khác, cậu nói xem, như vậy có khác nhau không?”. Ngay cả điều này cũng không hiểu, Kế Chỉ Tường quả thật rất ngốc!
Kế Chỉ Tường ngơ ngẩn nghe bài giảng của La Di Tĩnh, nghe đên câu cuối cùng, cảm giác đau khổ cũng theo đó dâng lên. “Thật ra, trong lòng anh ấy luôn có hình bóng một người, cho nên, sao cũng được…”
“Trong lòng có hình bóng một người?”, La Di Tĩnh thật sự vui mừng, cuối cùng cũng nói đến chủ đề chính, “Ý cậu là Tân Ni?”.
“Cậu…” Ban đầu Kế Chỉ Tường rất kinh ngạc, sau đó là buồn rầu, ngay cả Di Tĩnh cũng biết chuyện đó, rõ ràng không phải cô suy đoán lung tung.
“Làm ơn đi! Tân Ni đã có chồng rồi, cậu làm ơn đi!”, La Di Tĩnh bỗng vỗ mạnh bàn khiến
chiếc ly lắc lư một hồi rồi tràn ra mấy giọt nước, “Trước đây vì Tân Ni yêu người đó nên mới hủy bỏ hôn ước với Cận Trọng Kỳ, hơn nữa chồng cô ấy cũng sắp về Đài Loan rồi, cô ấy sẽ không nối lại tình xưa đâu!”.
Hủy bỏ hôn ước? Thì ra hai người họ đã từng có hôn ước… Chẳng trách anh ấy lại hận cô đến vậy. Kế Chỉ Tường nhắm mắt, hoàn toàn không nghe nửa câu sau của La Di Tĩnh.
“Đừng nói nữa, tớ không muốn nghe về chuyện của họ nữa.” Kế Chỉ Tường gọi nhân viên phục vụ lại dọn dẹp bàn ăn.
“Được, tớ có thể không nói, nhưng hai người là vợ chồng sống bên nhau cả đời, có gì không hài lòng cũng nên cho anh ấy một cơ hội giải thích”, La Di Tĩnh đợi nhân viên phục vụ đi rồi mới nói.
Sống bên nhau cả đời? Kế Chỉ Tường mỉm cười, trong lòng vô cùng đau khổ.
Cô không biết liệu bản thân có đủ dũng khí để cùng Cận Trọng Kỳ bước tiếp hay không. Sau khi bố chết, vị hôn thê trước đây lại quay về bên cạnh anh, tất cả mọi việc đều tuột ra ngoài tầm kiểm soát của cô, cô không tìm được trọng tâm để chống đõ bản thân, cũng chẳng tìm được nơi nương tựa cho trái tim mình, thậm chí cô không biết nên đối diện với ngày mai như thế nào…
Tất cả cứ để sau tang lễ của bố rồi nói.
***
Tấm màn trắng tung bay, tựa như trái tim lạc lõng của Kế Chỉ Tường.
Nhà tang lễ tràn ngập không khí nghiêm trang thành kính, trên tường là những câu đối phúng viếng, căn phòng đầy hoa cúc vàng, khúc nhạc tang lễ trang trọng vang vọng cả căn phòng, tiếng nhạc bi thương làm lòng người đau xót.
Nhìn bố đang mỉm cười trong di ảnh, Kế Chỉ Tường không thể khóc, nhưng trái tim đau đớn như không ngừng chảy máu, đau thương vô hạn.
Đây là điều cuối cùng cô có thể làm cho bố, cô phải mỉm cười tiễn ông lên thiên đường, không thể để ông tiếp tục lo lắng cho mình nữa.
La Di Tĩnh và Đinh Bồi Doãn đã có mặt ở nhà tang lễ từ sáng sớm, tuy ban tang lễ chuẩn bị rất chu đáo, nhưng họ vẫn không thể yên tâm, tự kiểm tra mọi việc, sợ rằng chỉ một sơ suất nhỏ sẽ gây ra chuyện đáng tiếc.
“Chỉ Tường, chồng cậu đâu?” La Di Tĩnh nhìn Dư Mẫn Tú đã có mặt, ăn mặc chỉnh tề, nhưng lại không thấy mặt con rể của Kế Chí Xương đâu, sao có thể không sốt ruột cơ chứ?
“Anh ấy nói phải ký hợp đồng”, Kế Chỉ Tường nhìn La Di Tĩnh vẻ khó hiểu, “Sao thế, chồng cậu không đi cùng anh ấy sao?”. Hai người đó lúc nào cũng đi bên nhau như hình với bóng.
“À ừ, đúng vậy!”, La Di Tinh tròn mắt, vỗ lên trán, “Trí nhớ của tớ tệ quá! Thật là đau đầu…”.
Cô lẩm bẩm rồi rời đi với tâm trạng không mấy vui vẻ.
Nét cười trên mặt Kế Chỉ Tường biến mất, cô quay lại nhìn di ảnh của bố.
Bố, bố hãy yên tâm ra đi!
***
Rất nhiều bạn cũ của Kế Chí Xương cùng nhân viên trong công ty lần lượt bước vào, đến lúc tang lễ bắt đầu, tất cả gia quyến cũng đã có mặt, nhưng vẫn không thấy bóng dáng Cận Trọng Kỳ đâu.
La Di Tĩnh ở.bên cạnh sốt ruột đến toát mồ hôi, nghiêm túc đứng vào vị trí dành cho gia đình, còn Kế Chỉ Tường lặng lẽ quỳ bên linh cữu, khuôn mặt thất thần.
Đến khi người chủ trì đứng lên, dùng giọng nói đau buồn, chậm rãi điểm lại cuộc đời của Kế Chí Xương. Đột nhiên ở cửa hội trường vang lên tiếng ồn; Kế Chỉ Tường ngẩng đầu lên, thật không ngờ, hình ảnh lọt vào mắt gần như khiến cô ngã gục!
Cận Trọng Kỳ mặc âu phục đen trang trọng bước vào, bên cạnh anh là Tân Ni mặc trang phục trắng đơn giản, nhìn qua rất giống một đôi “kim đồng ngọc nữ” cùng nhau đến dự tang lễ.
Kế Chỉ Tường đang quỳ bên linh cữu, toàn thân run rẩy, La Di Tĩnh vô thức đưa tay đỡ vai cô, vẻ mặt đầy lo âu.
Kế Chỉ Tường không nhìn rõ Chiêm Khắc Cần và một ngưòi đàn ông xa lạ vừa bước vào sau đó, cô dồn tất cả sự tập trung về Cận Trọng Kỳ và Tân Ni, ánh mắt nhòa lệ không sao rời đi được.
Anh nhất định phải làm khó cô trong lúc này sao? Chẳng lẽ anh không biết mình chính là con rể của người đã khuất?
Anh dẫn người yêu cũ cùng đến dự tang lễ của bố vợ, rốt cuộc là có ý định gì?
Chẳng lẽ bởi hận cô nên cố ý để mọi người xem kịch vui, để bố cô không được an lòng ra đi?
Rời mắt đi, Kế Chỉ Tường nắm chặt bàn tay đang đặt trên ngực mình, khuôn mặt vốn đã nhợt nhạt nay càng tái xanh.
Đủ rồi, cô chi có thể chịu đựng đến mức này, nếu nhiều hơn nữa e rằng dù có dùng hết thành tâm và sức lực cũng không thể cứu vãn được nữa…
Trong suốt buổi lễ, Kế Chỉ Tường luôn có bộ dạng ngẩn ngơ, cô cúi mình cảm ơn những người đến viếng, tấm lưng tê dại không thể đứng thẳng được, nhưng dù tê dại đến đâu cũng không làm cô quan tâm; nghi thức tang lễ kết thúc, cô tận mắt nhìn bố bị đưa vào lò thiêu, lúc sau chỉ còn lại một nắm tro tàn.
Đặt di cốt của bố vào hũ, nhìn nhân viên nhà tang lễ thuần thục đậy nắp cẩn thận, Kế Chỉ Tường ôm lấy chiếc hũ sứ trắng, nước mắt không ngừng tuôn rơi.
Không thể nhận ra bên cạnh mình là ai, cô chỉ cúi đầu, đau lòng, khóc lóc. Ngoài những điều đó ra, Kế Chỉ Tường không nhớ và cũng không thấy bất cứ điều gì, ngoài chiếc hũ trong tay, cô không còn gì cả…
Trên đời này, cô không còn người thân nào khác.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!