Lệ Vương Bỉ Ngạn Hoa: Tuyệt Thế Lãnh Vương Phi
Chương 14: Sát thủ. Chợ đen thiệp mời
Lãnh Thiên Hạ đưa tay kéo một lượt dây cầm. Ngọc thủ nàng uyển chuyển lướt qua từng dây cầm. Thanh âm phát ra thật trong trẻo, câu mất hồn phách người nghe, ngay cả Thiên Minh cũng bị làm cho say ngất, vang xa trong bóng đêm sâu thẳm.
Nàng chợt lên tiếng:
“Đừng làm mất nhã hứng của ta!”
Rồi tiếng cầm trở nên lạnh lùng, sắc bén, đầy sát khí. Từ xung quanh xuất hiện những bóng đen, ngã xuống đất, không nghi ngờ là đã chết. Nàng rất ghét những kẻ làm phiền nàng lúc đàn, không ngại tiễn người đó về với Minh Giới.
Bỗng từ đâu vang lên tiếng tiêu, thanh âm trong vắt, như dẫn dắt người nghe đến với thiên đường. Lam y nam tử đứng dưới ánh trăng, dung mạo chính là nam nhan họa quốc, đáp người trên ngọn trúc. Cái nam nhân yêu mị này trừ Cố Tử Ly lúc sáng ra thì còn ai.
Lãnh Thiên Hạ cũng chẳng để ý, ngọc thủ vẫn như cũ, uyển chuyển trên dây cầm. Cầm tiêu, hòa vào nhau, tạo thành giai điệu vang bất tận.
Thiên Minh ở trong Thời Không Chi Giới cuời trộm. Giờ thì nàng đã biết người xấu số đó là ai. Thiên Hạ nghe thấy, liền ném cho nàng ánh mắt cảnh cáo, khiến nàng phát run liền trốn một góc.
Giai điệu kéo dài một canh giờ rồi ngừng lại. Thiên Hạ lười liếc Cố Tử Ly, giọng nói lạnh nhạt vanh lên:
“Tìm ta có chuyện?”
“Ta nhớ nàng thôi”- Giọng của Cố Tử Ly trở nên mị hoặc, có vẻ như đang…câu dẫn Thiên Hạ.
Nàng chẳng để ý mấy.
“Không chuyện mau cút!”- Nàng quay mặt bước đi.
Cố Tử Ly cũng không đuổi theo, đôi mắt tà mị lưu luyến nhìn về phía Thiên Hạ khiến nàng không khỏi ớn lạnh, mắng:
“Vô sỉ!”
Tử Ly nghe thấy liền khẽ cong khóe môi, thoáng cái đã biến mất. Hắn đang..rất vui. Suy nghĩ của hắn thật sự khiến không ai hiểu được, hắn nghĩ…nàng quan tâm nên mới mắng hắn! Cái này mà
để nàng nghe được chắc chắn sẽ ném cho hắn ánh mắt ghẻ lạnh, khinh thường.
Lãnh Thiên Hạ tiến vào Thời Không Chi Giới, hung hăng ném Huyết Kiếm thẳng hướng Thiên Minh, làm nàng nhất thời run sợ, may mà tránh kịp, không thì hậu quả…thật sự không thể tưởng tượng được.
Phong đứng cạnh, cười chế nhạo:
“Ai muợn ngươi chọc chủ nhân.”
Thiên Minh nghe thấy liền giận dữ, nhưng cũng không phản kháng. Đúng thật là nàng có chọc chủ nhân, lúc chọc lại quên mất cái kết. Cái miệng hại cái thân nga…
Thiên Hạ cũng không quản Phong. Tên này tích cách thẳng thắn, trung thành, qua vài ngày nàng liền biết, ắt có thể trọng dụng, phóng túng một chút cũng không sao. Nàng ngồi xuống tiếp tục tu luyện để nhanh chóng tăng cường tu vi, trong đầu vẫn suy nghĩ về những tên sát thủ khi nãy. Rốt cuộc thì bọn chúng là ai? Tại sao muốn động thủ với nàng? Suy nghĩ của nàng tới đó liền dừng. Binh đến tướng chặn, trong từ điển của nàng không có hai từ “sợ hãi”.
Sáng hôm sau, nàng lần nữa đến chỗ bảng nhiệm vụ. Một đám hắc y nhân xuất hiện sau lưng nàng, tên thủ lĩnh nhẹ nhàng lấy từ trong áo ra một tấm thiệp kim sắc (màu vàng), cung kính:
“Chủ nhân của ta cho mời các hạ đến buổi đấu giá ở chợ đen.”
Chợ đen? Lãnh Thiên Hạ cũng đã nghe qua danh tiếng nơi này – thiên địa vạn vật đều có, quý hiếm vô cùng. Nàng đã có ý định tới, nay lại có người mời, nàng cũng không ngại nhận. Nàng vẫn còn nghi hoặc chủ nhân của bọn họ là ai, nhưng xem thái độ cung kính này thì chắc chắn không có ác ý, mà dù có nàng cũng không quan tâm. Nàng đưa tay cầm lấy tấm thiệp, khẽ gật đầu với tên thủ lĩnh.
Tên thủ lĩnh tỏ vẻ hài lòng với nàng. Không kiêu căng, không siểm nịnh, tự tin ngay thẳng, chủ nhân hắn quả thật không nhìn nhầm người. Hắn lần nữa cung kính cúi đầu cáo biệt, thoáng cái đám hắc y nhân liền biến mất.
Bọn hắn đi được một lúc, mọi người mới hồi thần. Một nam nhân nói lắp bắp, vẻ mặt sợ sệt:
“Là…là…Trương…thủ…lĩnh…”
Trương thủ lĩnh là cái tên không mấy xa lạ với tất cả mọi người. Hắn được xem là cánh tay phải của chủ nhân đứng sau chợ đen và Lưu Ly điện – hai nơi mà không phải ai vào được cũng có thể ra. Hắn nổi tiếng lãnh khốc, giết người không chớp mắt, làm ai nghe tới sợ run. Mà chủ nhân của hắn còn lợi hại hơn. Nam nhân này rất bí ẩn, có người còn nói hắn là thần, mà sức mạnh của thần, con người thật sự không với tới.
Lãnh Thiên Hạ cũng không quan tâm mấy, nàng chỉ muốn tìm dược liệu, tên chủ nhân kia, gặp cũng được, không thì chẳng sao.
(End chương 14)
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!