legendary love sad [truyền thuyết tình yêu buồn]
p6
Nàng cười cười, nhe hàm răng trắng tựa sứ, đôi môi đỏ hồng, nụ cười đẹp tuyệt trần, nói:
– Không sao! Miễn lễ, lần sao nếu chỉ gặp riêng thì không cần nhiều lễ nghi! Ngài đi gặp hoàng huynh?
– Dạ phải!
– Ừm, vậy mau đi đi, kẻo trễ!
Rồi nàng đi khỏi, chàng cứ như bị nụ cười ấy thôi miên, trên đường đi đến chỗ nhà vua không biết đụng trúng bao nhiêu cái cột nữa, mà ai cũng biết rồi đấy, trong cung xa hoa, cột nhiều vô số. Chàng nhớ mãi nụ cười đẹp ấy, tiếc thay công chúa bị mù, nếu không có lẽ nhan sắc tuyệt vời rồi!
Sau đó không quá ba ngày, Lục Hoàng đi hái ít thuốc thảo mộc trong vườn cung, vô tình gặp một bầy kiến đang tha mồi về tổ, bất giác ngâm lên một khúc thơ:
Thời gian trôi như nước sông
Muôn vật sinh diệt giữa thế gian mênh mông
Cớ sao lòng không tịnh?
Để thoát kiếp sinh tử, thoát ác mộng?
Lúc ấy, Bạch Kiều tình cờ đi đến vườn cung để trồng thêm vài loại cây thuốc, nghe được bài thơ ngẫm nghĩ của chàng, liền nhặt một cánh hoa đào, thấm ra ngón tay một chút mật ong vuốt lên cánh hoa, đặt cánh hoa mật ngọt xuống bầy kiến đang tìm mồi, rồi khẽ nâng giọng làm một bài thơ ứng đáp:
Một kiếp nhân sinh tuy nhanh nhưng chậm
Dành cả tâm tình trao trọn trái tim
Lòng không tịnh nhưng vẫn lại tịnh
Cảm thấy bình yên ở bên người!
Vì duyên dễ đến lại khó quên
Nên sinh nên diệt nên gặp lại
Nên sau ác mộng là giấc mộng
Nên mãi không dừng, mãi vẫn yêu!
Lục Hoàng ngạc nhiên nhìn nàng, giọng nàng ngọt ngào tựa mật ong, dáng đi thướt tha như tiên nữ giữa vườn cung.
Bỗng có tiếng vỗ tay khen ngợi: ” bốp bốp bốp!”
– Hay lắm! Hay lắm! Quả không hổ danh công chúa duy nhất xứ rừng xanh!
Công chúa khẽ cười, nói:
– Thái tử ngài quá khen!
Người vừa nói là thái tử nước láng giềng, kể ra thì ngài thái tử ấy cũng có nỗi khổ, vì vua cha của ngài đào hoa, nên ngoài mẫu hậu mẹ ngài, thì vẫn còn hơn chục thê thiếp khác, nên sống trong cung của ngài ấy rất khắc nghiệt, nào anh em cùng cha khác mẹ tranh đấu để giành ân sủng, các mẹ kế lại không ưa, ghét bỏ những đứa trẻ, còn buôn lời dè bỉu nói xấu nhau.
Thái tử tuy được ban danh thái tử, nhưng chưa có được ngôi vị nên vẫn chưa chắc chắn đảm bảo, ngài ấy vẫn phải hết sức nỗ lực. Thái tử tên là Vĩnh Khiêm. Thái tử lần này đến chỗ nàng vì muốn học một số cách làm thuốc, và muốn hợp tác với vương quốc của nàng. Vương quốc nàng có thuốc tốt, đất nước ngài có nước tốt, loại nước ấy chỉ cần tưới vào cây gì, là cây đó xanh tốt suốt nhiều năm.
Sau vài ba câu nói, thái tử nửa đùa nửa thật nói:
– Nàng thật xinh đẹp, giá mà đôi mắt nàng sáng nữa thì hay biết bao. Ở nước ta có một loại ngọc quý, hay là ta bào chế để chữa đôi mắt nàng nhỉ?
Nàng kinh hoảng trong lòng, bên ngoài chỉ nhẹ nhàng từ chối:
– Ta sống như vậy cũng đã quen, không cần phải phiền ngài!
– Ta,… tuy mới gặp nàng nhưng đã yêu mến, nàng… có thể cùng ta kết duyên không? Nàng tuy đôi mắt không sáng, nhưng rất đẹp, ta có phần yêu mến, nàng… hứa với ta nhé? Nếu sau này ta làm vua, hãy là hoàng hậu của ta?
Công chúa cười ngại vì có người ngỏ lời, có ý nghiêm túc, nàng vẫn định từ chối, nhưng chưa kịp nói thì có người không biết ý gì lại xen vào cản:
– Ngài là thái tử một nước, xin hãy nói năng lời của một đấng minh quân, vả lại, đây là công chúa nước thần, xin ngài tôn trọng công chúa!
Vĩnh Khiêm cáu, nói:
– nhà ngươi cũng chỉ là quan thần trong triều, dám xen vào cuộc nói chuyện của bậc trên ,còn giáo huấn ta? Muốn bị xử tử à?
– thần…
Không hiểu sao khi thấy vị tướng bị thái tử làm khó thì công chúa lại thấy khó chịu, nàng vội nói đỡ cho vị tướng:
– Thái tử Vĩnh Khiêm! Xin ngài đừng giận, viên tướng cũng chỉ muốn giữ tôn nghiêm cho vương quốc ta thôi! Lời ngài vừa nói, ta không biết ở đất nước ngài cho là gì, nhưng ở vương quốc ta đó là lời trêu ghẹo, rất cợt nhã. Ta còn là thân công chúa duy nhất, càng phải giữ tôn nghiêm. Chuyện ngài vừa nói, ta xin cáo lỗi, ta không quyết định ngay được!
Vĩnh Khiêm nhận ra nàng bị chọc giận, nên thôi, cười làm nhẹ không khí căng thẳng nói:
– Ha ha ha, ta cũng chỉ nói đùa thôi, nếu có đắc tội xin nàng bỏ qua. Chuyện vị tướng này nhắc nhở ta sẽ ghi lòng.
Rồi Vĩnh Khiêm rời khỏi.
Công chúa nhìn Lục Hoàng vẫn còn cúi đầu như lúc nãy bị thái tử la mắng, nàng nói:
– Ngươi mau ngẩn mặt lên đi, thái tử đi rồi.
Lục Hoàng khi ngẩn lên, đúng lúc một cơn gió thổi qua, nàng lại mở mắt, nên chàng bất chợt nhận ra, mắt nàng màu xanh dương, chứ không mù. Nàng vội lấy khăn che lại, chàng vẫn ngẩn người nhìn, chỉ khi công chúa ho khụ khụ chàng mới xoay người nói:
– Thần đã xong việc ở đây, xin phép công chúa cho lui xuống!
– Được!
Đêm đó, nàng ở trong cung ngước nhìn trăng tròn, nhớ về khuôn mặt và cả hành động ngầm răng đe thái tử của vị tướng, chàng thật đẹp, bài thơ chàng đọc, cũng rất hay.
Cũng vào đêm đó, lúc nàng ở cung ngắm trăng, chàng ở chánh điện gánh nước tưới cây cũng bất giác ngước nhìn vầng trăng sáng, rồi không hiểu sao, hình bóng nàng công chúa lúc bị gió thổi tung cái khăn che mắt, đôi mắt xanh dương long lanh tuyệt đẹp, da trắng, nụ cười, dáng người, và cả cách nói đỡ lúc sáng cho chàng vẫn y như mười năm về trước. Tim chàng bất giác rung động, làm chàng ngạc nhiên, đưa tay lên vị trí trái tim.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!