Lên Giường Với Tôi Thì Phải Cưới Tôi - Chương 1: Gặp nhau tại giường.
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
174


Lên Giường Với Tôi Thì Phải Cưới Tôi


Chương 1: Gặp nhau tại giường.


Tên truyện: #Lên_giường_với_tôi_thì_phải_cưới_tôi

Tác giả: Chó Sủa

——-

Chương 1: Gặp nhau tại giường.

***

Là ta đang ngủ, là Lục Tuyến Yên đang mơ thấy một giấc mơ không biết là tốt hay xấu. Cô mơ thấy người đàn ông đó đã đi xa khỏi cô rồi còn dắt theo ả đàn bà đáng chết kia. Đẹp, đẹp lắm. Cô cười có gắng mở mắt dưới ánh mặt trời chiếu qua cửa sổ, hôm qua vừa nộp đơn xin nghỉ việc tại công ty hắn nên bây giờ cô cũng nhận thức được mình không phải đi làm. Đôi mắt đang muốn mở to lên nhưng rồi lại cụp xuống thoải mái thưởng thứ giấc ngủ hiếm có này.

Hôm nay không phải đi làm! Hôm nay không phải đi làm!!

Tuyến Yên cười tươi như hoa trong trạng thái nhắm mắt, tảng đá nặng trên người coi như đã hoàn toàn được gỡ bỏ. Loại đàn ông phụ bạc đó Lục tiểu thư này không cần. Hahaha!!

– Cười???

Nắng đã sớm đánh thức cô ngay từ đầu chỉ là cái giường này êm ấm quá nên cô không muốn thức dậy. Trời trở đông rồi mà. Sao hôm nay cái giường của cô lại ấm thế nhỉ?!

Có một điều khác thường ở đây, tại sao phòng cô lại có giọng của nam nhân? Và tại sao nó lại trầm ấp như thế. Khác, dám chắc không phải của tên đàn ông khốn kiếp kia. Không lẽ… là trộm? Và hắn nhìn thấy cô trên giường thế này là muốn… cưỡng chế cô sao???

Lục Tuyến Yên một lượt rà sót lại căn phòng của mình. Bên cạnh bàn đèn có một cây pin gậy dài, dưới chân giường có một cái máy hút bụi và trên hết, bên cạnh cái gối cô đang nằm có một cái máy tích điện. Tên này, hắn tới số rồi. Trong tình huống này trong căn phòng này cô đang là người chiếm thế thượng phong. Bây giờ có lẽ hắn đang tưởng rằng người trên giường đang ngủ say và cố đánh thức dậy. Chắc chắn là thế.

– Còn không mau mở mắt?!

Trực giác của phụ nữ rất nhạy bén, chỉ cần nghe qua một lần âm điệu lời nói của đối phương là sẽ biết được tâm trạng người đó đang như thế nào. Ngữ khí của hắn mang rõ âm điệu lạnh lùng rét lạnh như băng. Đôi mày cô giãn ra rồi nheo lại, là trộm mà còn dám hống hách như thế??

– Im đi tên trộm đồ đáng ghét.

Cô trở mình dang hai tay ôm lấy cái gối ôm trước mặt vụi vụi đầu vào nó để có chỗ dựa cho mình tiếp tục chìm vào giấc ngủ. Nhưng hôm nay cô lại có cảm giác gì đó là lạ, nó mềm mềm nhưng lại cứng cứng. Không lẽ tuyết chưa rơi mà gối ôm của mình đã đông cứng như một con cá sống trước rồi.

Lục Tuyến Yên rất cố gắng để nâng mí mắt mình lên. Để rồi khi mắt mở to hết cỡ thì cô đã thật sự thoát khỏi cơn buồn ngủ mà nãy giờ vây lấy. Trước mặt không phải là chú gấu khủng Kunamon hằng ngày mà là một thứ gì đó mềm mềm nhưng cứng cứng. Không phải màu đen mà chính là màu da trắng toát. Kì thực, đây chính là da người và lại còn trần truồng nữa chứ. Lục Tuyến Yên run rẩy ngước mặt lên, cái này… không phải là cô đã lên giường với tên đàn ông nào rồi chứ?!

Đầu cô ngẳng cao nhìn lên, đập vào mắt là một khuôn mặt hết sức điển trai khôi ngô tuấn tú đậm chất mĩ nam ngôn tình. Anh ta trông hoàn hảo đến nỗi không biết phải diễn ta như thế nào. Cô nhìn hắn không chớp mắt, hôm qua mới đá được tên đàn ông phụ bạc mà hôm nay khi vừa mở mắt đã xuất hiện ngay một nam thần. Có phải là ông trời cũng đang thương cô quá hay không?

– Ngắm đủ??

Giọng nói lạnh lùng ấy lại vang lên. Hắn đang nói, cô đang nghe. Không phải mơ. Vậy đích chính là mĩ nam này đang xuất hiện ở trước mắt và đang nhìn cô nữa đấy. Trong đời của Lục Tuyết Yên này chưa hề được một lần có người ta dòm ngó mà bây giờ anh lại nhìn cô như vậy. Chưa đến một giây sau cô đã chính thức xuất hồn chu du lên tám tầng mây.

Ông trời ơi… ngài có phải là gia đình của con…

Hắn ta cũng tuy chẳng mấy khó chịu khi bị nhìn như thế vì đã sớm trở thành thói quen. Nhưng cô gái này, ánh mắt nhìn hắn như là muốn ăn sống uống tươi khiến một người vốn lạnh lùng ngầu lòi lại phải chớp mắt hồi hộp ho khan một tiếng.

Thanh âm trầm uất, nhưng xen rõ sự tức giận. Ba hồn bảy vía của Lục Tuyến Yên như va phải nam châm mà nhập lại thân xác. Ôi chao!! Nếu nán lại thêm tí nữa có khi nào cô đã xuyên không sang thế giới khác như các mĩ nữ mĩ nam ngôn tình khác không. Nhưng, hiện tại là điều không thể chối cải. Hồn vía đã quay về với cội hương.

– Anh!!- Cô hốt hoảng- Làm gì?!…

Cô giật mình lùi người ra sau, khuôn mặt bỗng chốc mang một sự sợ hãi run rẩy khắp người. Không hiểu sao khi chuyển động cơ thể cô lại đau đến vậy. Cô đau đến nức muốn ngất đi.

Chiếc khăn bị chuyển động làm tuột xuống lộ lõa thân thể yêu kiều trước mắt hắn. Cô ngượng ngùng âm thầm kéo lên, khuôn mặt đỏ như trà gấc. Lúc này cô mới có thời gian để quan sát xung quanh và phát hiện một sự thật, đây không phải là phòng của mình mà chính là một căn phòng trang trọng nào đó.

Căn phòng này có màu chủ đạo là màu đen, phong cách kiểu Tây gọn gàng. Nhìn chung qui cũng biết đây chính là phòng dành cho nam nhân. Hơn nữa chiếc bàn đèn trên đầu giường không phải là cây pin gậy dài mà chỉ có một chiếc đèn bàn nhỏ với một tấm ảnh được đóng khung cẩn thận. Bên trong dường như chỉ có một bóng người có mái tóc dài phủ xuống, có lẽ là phụ nữ.

Ách!! Kính áp tròng của cô bay đâu rồi?

Nuốt nước bọt nhìn xuống bản thân mình qua tấm chăn phủ xuống, không đến một mảnh vải che thân. Lục Tuyến Yên khóc không ra nước mắt cố rì sét lại trí nhớ của mình. Không gì ngoài việc mình đá người ta đi, vào bar sau đó uống say bí tỉ. Cô rúch mình vào trong chăn. Thật là xấu hổ, không nhẽ hôm qua say quá mà lên giường với người ta từ lúc nào rồi?

– Còn không mau cút khỏi đây??

Âm lượng giọng nói không to lắm, cũng không có sự gắt gỏng nhưng đối phương lại có thể cảm nhận được sự bực tức trong đó. Hắn ta vẫn còn nằm trên giường, tay chống một bên đầu môi nhếch lên cười gian xảo. Hắn là đàn ông ưa thích sự quyến rũ, một nửa thân người của hắn lộ khỏi chăn là một bờ ngực săn chắc với cơ bụng sáu muối. Trên người hắn còn lấm tấm một ít mồ hôi trên trán, cổ, xương quai xanh và đường kẻ ngực. Cô công nhận, đàn ông trên giường trong trạng thái này quyến rũ cực kì.

Cô đỏ mặt co người vào trong tấm chăn nhỏ bé cố lách người vào tường. Nhưng đây hình như là giường chỉ giành cho một người, đến cả một cái gồi thôi cùng là hai người đặt đầu lên chung. Sáng sớm, không khí ám muội đã bao trùm cả căn phòng.

– Thấy cũng đã thấy. Mau cút khỏi đây, tôi sẽ chuyển khoản.

Chuyển khoản?? Là chuyển khoản gì cơ? Đầu óc Lục Tuyến Yên mơ hồ suy nghĩ, không phải tên này bị bệnh nghề nghiệp làm chuyện gì cũng nghỉ đến tiền đấy chứ?! Cô trề môi cô gắng di chuyển cơ thể đau nhức, trao thân nhầm cho một tên bệnh hoạn rồi. Hmm… đẹp trai đấy, nam thần kinh.

– Anh cứ ở đó thì làm sao tôi ra ngoài được.

Tức thời hắn ngồi dậy bật người khỏi chăn ngồi bên mép giường. Một mảnh vải che cũng không có và cũng không hề có ý định sẽ cất giữ những gì cần thiết. Lục Tuyến Yên lại tiếp tục đỏ mặt quấn khăn quanh mình di chuyển về trước với thân thể đau đến thấu trời. Nghe qua tai đã lâu cho đến khi chính thân mình thực hiện mới biết được cảm giác. Phụ nữ khi trải qua lần đầu tiên thì làm sao mà rời giường vậy??

Lục Tuyến Yên đặt một chân xuống dưới nền đất lặng căm liền bị một dòng điện chạy qua chân làm ngã người về trước. Hai chân như bị mất đi dây dằn vậy đấy. Cô nằm dưới đất, xác thực chẳng thể đi nỗi nữa rồi.

Hắn vẫn ngồi đấy nhìn cô theo từng chút cử chỉ. Đôi mày bỗng chốc cau lại

– Đêm đầu tiên??

Lục Tuyến Yên mở mắt nhìn về phía trước, trông cô bây giờ thảm bại lắm phải không? Cô không trả lời hắn tự mình chống tay đứng dậy. Đối với hắn bây giờ cô trông dơ bẩn lắm chứ gì?

– Tôi không biết đêm hôm qua đã xảy ra chuyện gì. Nhưng dù sao người chịu thiệt vẫn là tôi.

Cô đảo mắt nhìn xung quanh căn phòng lần nữa. Chiếc đầm hôm qua cô diện bị xé nát tan tành thành mấy mảnh và bị văng đi mỗi mảnh một góc. Chắc hôm qua mãnh liệt lắm. Tiếc là Lục Tuyến Yên này không có số may mắn để hưởng cái cảm giác khi mình bị mất đi bước ngoặc đời đầu tiên. Thầm thở dài một hơi, Lục Tuyến Yên lấy hết sức mình bước đi trong vô định.

– Quần áo ở tủ.

Cô không nhìn hắn tiến đến mở cửa tủ. Có cả một kho hàng hiệu nổi tiếng hội tụ trong cái tủ tầm thường này. Cô đưa tay bốc đại một cái đầm trắng ni với mình, cũng vừa vặn. Nhưng rồi suy nghĩ lại mình đâu còn trong trắng.

Lục Tuyến Yên thay đồ ngay trước mặt hắn. Với cái vẻ mặt đấy cái thái độ đấy chắc chắn hôm qua hắn chính là người tỉnh táo nhất. Dù gì cũng bị người ta nhìn thấy hết thì còn khép nép vào WC làm gì.

Hắn ngần người một chút…

Cô bỏ ra ngoài, khi cánh cửa khép lại là chính thức gục ngã.

Hắn bước xuống dưới lầu với bộ đồ ngủ màu đen. Trên vai còn quấn chiếc khăn màu trắng, đôi chân nhẹ nhàng mang đôi dép chú gấu Koala mà đi xuống.

– Cô ta là gái trinh sao?- Khả Sanh là bạn của hắn đã đến đây cùng vào tối hôm qua.

– Câm miệng.- Hắn hừ lạnh.

Hắn ngồi xuống bàn ăn nhâm nhia một điếu thuốc nhớ lại đêm hôm qua. Một đêm mà hắn sẽ không bao giờ quên và thầm rủa sẽ không bao giờ gặp lại người phụ nữ đó.

Khả Sanh vào bếp mang ra một bát cháo nóng hổi. Hắn không nói gì một hơi hút hết sạch. Có lẽ hắn cũng không nhận ra điều khác thường ở chính mình. Hôm nay trễ đến 25p và còn ăn sạch sành sanh cháo mà như cơm bữa đều nói rằng ăn không ngon. Hôm qua… chắc rung dữ lắm. Có thể trên 3 hiệp không? Với một cô gái mảnh mai như thế?

Lục Tuyến Yên ngồi co ro trước cổng nhà hắn. Nơi này khá là ấm đi, còn trước mặt chỉ toàn cây với cối. Dù IQ của cô có là ba số đi nữa thì cũng rất lười để tìm đường a. Huống gì hôm qua chính là đêm đầu tiên đó. Cả người còn đang ê ẩm đây này. Hắn ta… giàu đến độ nào vậy??

– Còn muốn châm dầu vào lửa??

Lục Tuyến Yên theo phản xạ xoay người theo hướng phát ra tiếng nói. Là nam nhân nhưng không phải hắn. Tên này cũng đẹp trai đấy nhưng lại chẳng iêu kiều được như hắn. Dù sao cũng ưa nhìn.

Cô nhìn ra phía chân trời xa xăm, trời trở đông rồi.

– Tôi đang lạnh, có lửa sẽ ấm áp hơn nhiều.

– Cô… đùa à? Hắn có thể giết người đấy.

Dọa cô?? Cóc sợ đấy.

– Cái gì mà có thể giết…

Khả Sanh lao nhanh đến trước dùng tay bịt miệng cô lại. Không biết volum lớn như này có bị lọt vào trong hay không.

– Cô muốn chầu ông bà sớm hơn hay sao. Đứng dậy, tôi đưa cô về.

Lục Tuyến Yên thầm hỏi ông trời, có phải tên Sách Mịch kia là quái vật đầu thai nhân gian hay không. Nếu không phải thì tại sao khi cô vừa mới đá hắn đi thì những chuyện đương may mắn với những cô gái lại đến? Tối hôm qua vừa lên giường với hắn bây giờ được bạn của hắn đưa về… tự nhiên lại nghĩ đến những chuyện không đâu.

Giày dép không có. Bản thân bây giờ chỉ có cái đầm này là che được từ đầu gối đến cổ. Cái túi sách của cô đã bay đi đâu mất, trong đó chứa tất cả giấy tờ tùy thân, ngân hàng, điện thoại, chứng minh. Nếu nó bị văng lại ở một xó nào đó ở quán bar thì có lẽ mất rồi là chuyện bình thường. Ông trời ơi, ông cho con những thứ mà con không cần rồi lấy đi những giấy tờ cuộc đời con, có phải là hời quá rồi bây giờ đang cười nhạo con hay không? Cô thật ngốc quá mà, chỉ trong một đêm… mà mất tất.

– Chết tiệt!!

Cô rủa thầm toan đứng dậy vừa khóc vừa cười mà lau đi nước mắt. Đối với cô mà nói bây giờ mình trông thật là quá thảm bại đi nhưng trong mắt Khả Sanh… cô chẳng khác gì một bựa nhân cả. Chỉ là lau đi nước mắt mà lại trợn mắt tròng mũi để lau đi, hơn nữa trên môi còn nở một nụ cười quái dị. Nhìn thô lỗ hết sức. Đây có phải là phụ nữ hay không??

– Tôi còn phải đến công ty.

Nghe đến đây, Lục Tuyến Yên lật mặt như lật bánh liền nín khóc. Không biết từ đâu ra cô rút lấy một mảnh giấy mềm mà lau đi nước mắt sau đó nước đi nhanh về phía trước.

Khả Sanh không hề giấu đi nỗi ngạc nhiên trên khuôn mặt mình. Cô gái này không bánh bèo như những người phụ nữ trước đây, ngoài trên người khoác lên bộ đầm ra thì nhìn chẳng thấy một chút bánh bèo nào. Chiếc camera trên thành cửa cao chót vót đang chiếu về phía này, có phải cậu cũng đang quan sát hay không.

Cool ngầu vài giây là hết. Chân không giày tay không áo đi trong thời tiết giá lạnh gần trở đông như thế này. Cho dù có là một con chó cũng chưa chắc đã hiên ngang được như thế. Huống chi vừa mới trải qua đêm đầu tiên trong đời của người phụ nữ, sức lực đã sớm cạn kiệt khi rời giường. Đi được thêm dăm ba bước tầm nhìn liền mờ đi mà ngất.

Chuyện là Khả Sanh đang ở tại trung tâm của màn hình máy tính vỗng nhiên hốt hoàng lao nhanh về phía trước. Và đó chính là hướng mà ả đàn bà đó đã đi.

Cứ nghĩ mình đã ngã xuống và chuẩn bị tinh thần để đón nhận cơn đau nhất. Cô nhắm mắt cam chịu.

Khả Sanh đã nhanh hơn tốc độ của trái đất mà ôm lấy. Những gì mà anh cảm nhận được qua lớp áo mỏng lần đầu tiên đó chính là một làn da mềm mại. Không tự chủ được, mắt Khả Sanh hướng đến những vị trí không đâu.

Lục Tuyến Yên không quan tâm mấy những gì xung quanh mình. Cô chỉ biết rằng mình sắp ngã và may mắn đã có người nâng lại. Thoát khỏi vòng tay Khả Sanh cô lập tức đứng thẳng người rồi lại ngồi xổm xuống đất. Mệt chết đi được!

Nhìn cô ngồi co ro như thế, Khả Sanh là đấng nam nhi thì có thể dương mắt nhìn sao? Anh khác với Mặc Băng Tước, lạnh lùng băng lãnh.

Khả Sanh cởi áo khoác ngoài của mình đưa cho cô. Thân người cô nhắn, vừa choàng lên là đã bao kín hết cả thân thể. Cảm nhận bgay được hơi ấm, Lục Tuyến Yên nhắm mắt cảm nhận. Mua áo mới để làm gì, áo người khác đưa cho mình chẳng phải sẽ ấm hơn sao.

Khả Sanh không nhìn cô hướng mắt lên chiếc camera duy nhất ở nơi này. Nó đã bị hỏng?

– Tối hôm qua là lần đầu tiên của tôi. Tôi sẽ ở lại đây thêm một chút, chỉ cần anh không nói với hắn… là được.

Bịch!!

Ó… ó… ó… *chú quạ tiện đường bay ngang*

Một túi ni lông cỡ lớn. Bên trong là một đôi giày len hàng hiệu mới toang và một đôi bao tay dài da thú còn mạc. Lục Tuyến Yên khó ở nhìn lên căn phòng có cửa sổ đang mở.

??

Khả Sanh gãi đầu.

– Mọi chuyện đã an bài rồi. Hay… cô tự mình đi về đi.

– Cái gì??

Cô còn định cảm ơn anh ta cơ đấy.

Lục Tuyến Yên tức giận đứng thẳng dậy đi về chỗ vừa nãy, bên trong bụi cây rậm rạp rút ra một bộ liền thân da thú hình chú thỏ hậm hực bước lại.

Cái đó… Từ khi nào…

Cô đưa chân đá văng cái túi ni lông vừa bị văng xuống. Một mảnh giấy nhỏ nhắn bay ra khỏi, bên trong chính là bản đồ của khu nhà này. Ôi giời, sau rừng cây này là cả một cái mê cung cơ đấy. Khả Sanh đã biến mất tựa khi nào chỉ để lại chiếc áo khoác rộng phùng phình mà cô đang mặc trên người.

– Được!! Thích thì bà chiều.

Lục Tuyến Yên hừ lạnh bước đến đổ hết những gì trong túi ra ngoài. Bên trong còn có cả một mẩu piza nhỏ. Ha!! Cô chúa ghét nó đấy. Lấy cái túi không nhìn vào bản đồ và bước đi. Cô hướng mắt lên một chiếc camera gần đó. Đưa một ngón tay lên màn hình.

“Chờ xem bà thoát ra bằng cách nào.”

***

Chương 2: Bắt gian.

Dự tính sẽ đăng lên sàn khi hoàn thành xong chuyện đang dở dang❤

—–

Hiện truyện đã được đắng lên group Sàn trên facebook để tham gia cuộc thi do quản trị viên tổ chức. Nếu các độc giả yêu thích truyện của mình thì cho mình xin một phiếu bình chọn nhé.

Fb: Nên Bùi

Thân ♡

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN