Lên Giường Với Tôi Thì Phải Cưới Tôi
Chương 43: Bức thư từ:::
Tác giả: Chó Sủa.
***
Chương 43: Bức thư từ…
Khi cả hai vừa đặt chân đến trước cửa phòng cấp cứu thì cánh cửa cũng mở ra. Trương An ra ngoài với khuôn mặt không thể nào tồi tệ hơn.
– Vào trong.
Mặc Băng Tước bước vào bên trong đeo khẩu trang y tế lên nhìn Lục Tuyến Yên đang ở trên giường bệnh. Khuôn mặt cô tìu tụy đổ đầy mồ hôi mặc dù cô đang ở trong trạng thái mất ý thức.
– Chất độc bị đưa vào người của cô ấy phản ứng với cơ thể của cô ấy, cứ như là hai chất hóa học phản ứng với nhau vậy.
Nói rồi Trương An đi lại hướng bàn đẩy lấy một số tài liệu anh vừa soạn sau khi kiểm tra cơ thể của Lục Tuyến Yên đem lại cho Mặc Băng Tước. Trong đấy có một bức ảnh cực kì nổi bật đó là hình ảnh Lục Tuyến Yên đang nằm trên giường bệnh, cơ thể cô tím lại, màu tím đặc trưng một chất hóa học. Mặc Băng Tước nhiếu mày, một con người có thể có những mặt này sao.
– Lấy da cô ấy đi kiểm tra đi.
– Vâng Lão Đại.
Trương An nghe lời mạn phép lấy một ít phần da của Lục Tuyến Yên. Mặc Băng Tước nhìn lại xấp tài liệu lần cuối rồi rời đi.
Lục Tuyến Yên, cô ấy không lớn lên như một người bình thường.
Bên ngoài, nhìn thấy Mặc Băng Tước được vào bên trong nhưng mình lại bị đẩy ra ngoài rìa khiến Lộ Tử cảm thấy bức xúc không thôi. Anh giận tím mặt nhưng không làm được gì. Người này là bác sĩ riêng cho Mặc Băng Tước, anh ta còn có thể dùng một tay đẩy anh ra mà không có một chút tôn trọng. Hành động này cho thấy rõ ngay cả một người có địa vị lớn như anh cũng không là gì trong thế giới của Mặc Băng Tước.
Lộ Tử tức giận ngồi xuống băng ghế hai tay chống đầu gối vuốt lại mái tóc của mình. Là do anh chưa đủ tàn ác chăng?
Được thêm một lúc sau có một cô y tá nhỏ nhắn rất ưa nhìn đi đến gần nhóm người của Khả Sanh và Liễu Hê đưa cho họ một bức thư rồi rời đi.
Trên bức thư có một kí hiệu rất đặc biệt. Đó chính là hình đầu lâu và hoa hồng. Liễu Hê và Khả Sanh nhìn nhau, Mộ Vấn Lập hắn sao lại suất hiện vào lúc này.
Cũng vừa lúc ấy, Mặc Băng Tước từ bên trong mở cửa bước ra. Hắn rất tinh mắt đã nhìn thấy bức thư trên tay Khả Sanh chầm chậm đi đến và nhận lấy mở ra xem. Nội dung của bức thư là…
– Mặc Băng Tước! Nếu không thể để cho Lục Tuyến Yên an toàn thì hay để tôi thay anh bảo vệ cô ấy!!!
Cả ba người đều đồng thời lướt mắt sang nhìn người đàn ông đang đứng trước mặt thốt ra những lời từng câu từng chữ y hệt như trong bức thư. Mặc Băng Tước nhíu mày.
– Tô Lộ Minh, tầng bảy. Bảo vệ Lục Tuyến Yên? Tư cách?
– Tôi tất nhiên có cách riêng của tôi. Một kẻ vô tâm như anh không cần phải biết.
Hai chữ “vô tâm” thốt ra từ miệng người khác dường như đã chai lì khi lọt vào tai của Mặc Băng Tước. Nhưng bây giờ nó thốt ra từ miệng của Tô Lộ Minh, một kẻ tầm thường mà hắn không cần phải để vào mắt lại khiến cho tâm cam của hắn bồn chồn như thế này.
Cạch!
Tiếng mở cửa vang lên. Đến khi nhận ra thì đã nhìn thấy Lộ Tử tự ý đi vào bên trong phòng bệnh của Lục Tuyến Yên. Anh ta cũng rất là ý tứ, phòng bị đầy đủ mới lại gần bên cạnh cô.
Mặc Băng Tước tức giận theo sau và sau đó cả Tô Lộ Minh cũng không ngăn mình được mà lê hai chân bước vào trong.
Liễu Hê và Khả Sanh ngơ ngác nhìn mọi chuyện đang diễn ra như là một sự việc lạ ngàn năm có một. Tô Lộ Minh thì họ không biết, nhưng bây giờ họ biết sắc đẹp đã có tác dụng với hai tảng băng như hai tên kia rồi. Họ thầm lắc đầu ngao ngán, có chắc yêu là đây?
Được thêm vài phút sau, Quách Ân nghe xong điện thoại và quay về. Mẹ của Lục Tuyến Yên ở bên London liên tục gọi về cho cô vì lo lắng cho sức khỏe của đứa con gái. Dù rất muốn nói thật nhưng Lục Tuyến Yên thật sự không muốn điều đó. Cô bạn của cô là một người rất tự lập, không phải kiểu người vừa gặp sóng gió đã vội vàng gọi và than vãn với cha mẹ.
Nhưng khi cô quay về chỉ thấy mỗi Khả Sanh và Liễu Hê đang lắc đầu đứng bên ngoài. Còn những tên đực rựa kia vừa đứng đây đã đi đâu mất rồi?
– Sao lại chỉ có hai người? Những người khác đâu.
Khả Sanh tất nhiên trả lời, tỏ ra vẻ mình là người hiểu biết.
– Còn phải hỏi sao? Tất nhiên là bên trong kia rồi.
Trái với dự đoán biểu cảm trên khuôn mặt của Quách Ân, Khả Sanh nhìn thấy đó là một khuôn mặt đầy sự tức giận. Anh còn nghe rõ tiếng cô ta nghiến răng, hai tay bóp lại nghe giòn tan hướng về phía phòng bệnh của Lục Tuyến Yên.
– Những tên này, ra ngoài không mang não à!!!
Khả Sanh lại thêm một phen hú hồn, đối với họ cô ta chẳng phải chỉ là một kẻ tép riu thôi sao, còn dám nói ra những lời như thế này với họ à?
Bên trong, Trương An vì mải mê với những cuộc phân tích thí nghiệm mà không biết rằng có ba cá thể đang tiến vào bên trong, nơi được cho là phòng cấp cứu phẫu thuật.
Lộ Tử bước vào đầu tiên, cái anh nhìn thấy là một Lục Tuyến Yên mặt mày trắng bệch không màu như xác chết. Bỗng nhiên một cơn xót xa trong lòng dâng lên, anh đưa tay lên mũi của cô, cảm nhận được hơi thở của cô mới nhẹ nhàng thở phào nhẹ nhõm.
Tiếp đến là Mặc Băng Tước, với những gì Trương An nói lúc nãy thì hắn cũng không phải là gây sự với Lộ Tử đầu tiên mà là nhìn sắc mặt của Lục Tuyến Yên trước. Nó đã nhợt nhạt hơn lúc nãy khiến hắn lại càng lo lắng hơn. Muốn gọi cho Trương An ngay nhưng sợ bản thân to tiếng khiến cô không được an tĩnh sẽ ảnh hưởng đến quá trình phục hồi. Hắn nhìn quanh, bệnh viện này không biết Trương An làm việc ở đâu.
Nhưng rồi Tô Lộ Minh từ đằng sau bước đến. Anh dẹt cả hai nhân vật máu mặt trước mặt mình sang hai bên trực tiếp nhìn Lục Tuyến Yên trên giường bệnh với chi chít dây nước trên người. Anh cầm lấy tay Lục Tuyến Yên cảm nhận mạch đập và nhận ra nó rất yêu ớt. Bỗng nhiên lại cảm thấy thật có lỗi và rất đau lòng.
Nhưng chưa hết…
Cả ba người đều đã vào đây nhưng trong không gian yên tĩnh hết sức này họ lại nghe thấy một tiếng chân đang tiến vào nữa. Và… bước chân này có vẻ không bình thường cho lắm.
Cả ba anh chàng đều quay lại, đập vào mắt họ là một người phụ nữ đang hùng hổ bước đến với trang phục blu trắng, ánh mắt sắc bén như phi đao đang hướng về phía này.
Không hiểu sao, cả ba đều cảm nhận được sự nguy hiểm rồi tự mình tách ra tạo khoảng trống cho Quách Ân bước đến.
Đến gần họ bỗng nhiên Quách Ân dừng chân lại. Cô hít một hơi thật dài để đảm bảo rằng mình không lớn tiếng ở đây và nói một câu rất nhẹ nhàng.
– Các anh bao nhiêu tuổi rồi?
Sau một hồi dằn co thì bên ngoài bây giờ chỉ còn vẳn vặn Liễu Hê và Khả Sanh. Hai người bơ vơ ngồi trên hàng ghế chống cằm suy nghĩ. Vẫn đang vu vơ thì bỗng nhiên họ nghe đâu tiếng bước chân dồn dập từ xa. Không chỉ một mà còn rất nhiều. Liễu Hê và Khả Sanh đồng loạt ngước lên. Người họ nhìn thấy không phải là Quách Ân, mà đó chính là ba tên đang ông với khuôn mặt bất đắc dĩ khó chịu. Họ còn chịu khó rất nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Tiếp theo, ba người đều về hàng ghế ngồi trên ba chiếc ghế liên tiếp nối hàng, tay khoang lại với vẻ mặt nghiêm nghị kiên nhẫn chờ đợi.
Liễu Hê và Khả Sanh kiểu như:???
Vẫn chưa hiểu rõ được hết tình hình, Liễu Hê tự mình đi lại xem sao. Cô rất bình tĩnh hỏi chuyện
– Lục Tuyến Yên như thế nào rồi?
Bỗng nhiên cả ba người đều ngẩn mặt lên định nói gì đó nhưng rồi lại cúi gầm mặt xuống như một đứa bé lên ba đang nhận lỗi. Liễu Hê lại thêm vài dấu chấm hỏi trên đầu, rốt cuộc các anh bị cái gì?
– Tình hình cô ấy… tệ lắm sao?
– Không!
Mặc Băng Tước lên tiếng. Nhưng một chữ rồi thôi. Liễu Hê lại đưa biểu cảm quái dị nhìn Khả Sanh. Khả Sanh cũng nhìn cô rồi giơ hai tay như kiểu chịu rồi.
Khi cả ba người đã ra ngoài hết Quách Ân bắt đầu tháo găng tay cao su dùng tay chạm vào người của cô bạn mình. Sau đó, Quách Ân như hiểu được tình hình đeo găng tay vào mà tự mình đi thẳng vào phòng kiểm tra và thí nghiệm. Nhưng kì lạ, cô lại thấy một người đang ông đang hí hoáy nhìn vào kính hiển vi, mặc trang phục bác sĩ. Không lẽ đây chính là bác sĩ phụ trách cho Lục Tuyến Yên?
Bỗng chốc mắt Quách Ân liếc nhìn tập tài liệu trên bàn. Trong đó có hình của Lục Tuyến Yên, bên dưới là một sơ đồ hình bảng, nội dung bên trong cô lướt qua một chút đã biết, những người này đang cô tìm hiểu về cơ thể của bạn thân cô.
Rầm!!!
Quách Ân không quan tâm người trước mặt mình là ai, lớn hay nhỏ tuổi và đang tập trung vào công việc như thế nào. Nhưng chỉ cần liên quan đến Lục Tuyến Yên, cô sẵn sàng đắc tội với tất cả.
Trương An đang chăm chú phân tích mẫu vật da mình vừa lấy được của Lục Tuyến Yên thì giật mình khi nghe thấy tiếng đập bàn từ đằng sau. Tim anh như muốn nhảy ra ngoài, con giật mình khiến anh quay lại nhìn đối phương ngay lập tức, nhưng hai môi vẫn mãi mãi không thể khép lại.
– Cô… Cô là ai?
– Ai cho phép các người dám tìm hiểu về cậu ấy?
Trương An nhíu mày nhìn người phụ nữ trước mắt. Nghe qua cách nói chuyện thì có lẽ cô ta là người thân thít gì đó với Lục Tuyến Yên. Nhưng việc cô ta vào được đây là không thể, Lão Đại còn ở bên ngoài, làm sao có thể cho phép ai vào bên trong khi anh đang làm việc cơ chứ.
– Xin lỗi! Tôi đang làm việc.
Kiểu dửng dưng của Trương An khiến Quách Ân càng tức giận hơn.
– Anh ra ngoài mà nói với Mặc Băng Tước, cậu ấy không cho phép bất cứ ai biết quá nhiều về cậu ấy. Nếu không…
– Sao cô dám gọi thẳng tên Lão Đại như vậy?
– Lão Đại? Xin lỗi, là lão đại của anh. Với tôi anh ta cũng chỉ là tổng giám đốc của một công ty nào đó thôi.
Trương An kẹp chặc hay đôi mày vào nhau nhì Quách Ân rồi lặng lẽ bước ra ngoài. Trước khi rời đi không quên nhìn Lục Tuyến Yên thêm một lần.
Bên ngoài đang tranh luận thì họ lại tiếp tục nghe tiếng bước chân đang tiến ra từ bên trong. Năm cặp mắt đều hướng về một phía. Cửa mở ra… Trương An???
– Trương An? Sao cậu lại ra đây?
Trương An trầm mặt cúi xuống đất.
– Giám đốc Băng, tôi… bị đuổi.
– Đuổi?
Khả Sanh hết sức kinh ngạc nhìn vị bác dĩ duy nhất và đáng tin nhất ở đây, đang đứng đây và nói rằng… mình bị đuổi? Anh dùng hai ngón tay xoa cằm. Cô gái này rốt cuộc đã làm gì, tại sao lại khiến cả đám đàn ông này phải khiếp sợ và tránh xa như thế.
Nói xong Trương An trực tiếp quan sát biểu cảm của Lão Đại, trông thấy không có gì bất thường anh cũng nhanh chóng ngồi xuống chiếc ghế thứ tư nối tiếp với ba người kia.
Hàng ghế với những tên đàn ông thất bại.
Sáng hôm sau, Lục Tuyến Yên đã tỉnh. Cô thức dậy rất sớm nhìn xung quanh phòng bệnh, có rất nhiều người ở đây. Mặc Băng Tước thì ngồi ngủ trên ghế. Còn có Lộ Tử nếu như cô nhìn không nhầm? Tô Lộ Minh thì ngồi soải chân dựa vào thành sofa nhắm mắt, giường bên trống bên cạnh giành cho Liễu Hê, Khả Sanh thì cũng như Mặc Băng Tước ngủ tựa đầu bên ghế sát bên cửa sổ đang có ánh trăng chiếu vào. Và cuối cùng, người đang nắm tay cô là Quách Ân gục đầu vào giường bệnh ngủ với tư thế cực kì mệt mỏi. Lục Tuyến Yên nhìn Quách Ân rồi nhìn bản thân mình với khoảnh cách của những người khác khẽ miểm cười, cô bạn này lại tiếp tục bảo vệ cho cô vô điều kiện đây mà.
Lục Tuyến Yên nhìn ra bầu trời đang sáng trăng nhịg đồng hồ. Bây giờ là ba giờ sáng. Cô nhẹ nhàng thả tay của Quách Ân rồi rời khỏi phòng.
…
– Tuyến Yên, Tuyến Yên đâu rồi???
Tiếng thét của Quách Ân khá lớn khiến cho ai trong phòng cũng giật mình tỉnh giấc. Ai nấy cũng lo lắng vì trên giường bệnh không có ai.
– Chúng ta phải đi tìm, cậu ấy bây giờ chưa thể đi lại nhiều được.
Nói rồi tất cả cùng tản nhau ra tìm khắp mọi nơi trong bệnh viện. Họ khẩn trương đến mức Trương An đang rất mệt mỏi nhắm mắt cũng bị lôi dậy để tìm người.
Ba tiếng tìm kiếm vất vả, cuối cùng họ đã tìm ra. Lục Tuyến Yên đang ở trên sân thượng. Cô tựa đầu vào vai Mặc Băng Tước ngủ một cách nhẹ nhàng. Dưới ánh nắng bình minh, hình ảnh của hai người thật rất đẹp. Khiến cho ai ai cũng ngẩn ngơ nhìn ngắm. Cả Tô Lộ Minh và Lộ Tử cũng điêu đứng khi chứng kiến một cảnh đẹp còn hơn trong mơ. Hai người trong khung cảnh này nhìn hệt như một bức tranh, yên bình đến lạ…
***
Chương 44: Âm mưu.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!