Lên Nhầm Xe Hoa
Phần 20
Tôi cảm giác bản thân mình như một con rối,rốt cuộc là anh ta đang tính toán gì với cuộc đời tôi vậy…?
Thu vì quá sốc nên cô cúi đầu chào ông Tâm…
-Con khi đó đã nhờ bố giải quyết vì quá tin tưởng nên con đã không để ý rằng hoá ra chúng con chưa hề ly hôn…
-Con trách ta không,ta k muốn vì phút nóng giận của hai đứa mà lại hồ đồ giống hai các con…
-Giờ con xin phép về trước,lúc này con chẳng biết phải nói gì…
Thu đặt vào tay mợ hai chiếc hộp có đựng chiếc lắc bạc…” Chị đeo cho con giúp em”…
-Em đừng đi ở lại ăn tối đã …
-Lúc này em k ăn được…chị thông cảm cho em…
Cô nói mà mắt đỏ rưng rưng…Thu đi ra bên ngoài trời đổ cơn mưa nhưng cô vẫn bước đi…chân nặng trĩu lại,Thu như mất đi phương hướng cô khóc lớn khi bước qua cánh cổng nhà họ Hứa…” Mình…rốt cuộc mình đã mất công để quên anh ta vậy mà hoá ra tất cả đều là số không”…
Bách thở dài nhìn Minh
-Sao em k đuổi theo mợ ấy đi
-Lúc này nói chuyện sẽ chỉ cãi nhau nên em không muốn…
-Đi đi,cãi nhau cũng được nhưng k dc để cô ấy một mình lần nữa,em còn trẻ chưa suy nghĩ thấu đáo,khi em bằng tuổi anh em sẽ thấy khác…
-Em hiểu,vậy em đi đã nhé bữa tiệc hôm nay của cháu em nợ anh chị
-Không sao ,đi đi…
Minh chạy ra ngoài nhìn bốn hướng không thấy Thu đâu,chiếc xe đạp điện của cô vẫn ở đây…Anh ta quay lại lấy ô tô thì thấy Thu đứng lừ lừ ngay phía sau …cả hai nhìn nhau ánh mắt Thu như căm phẫn…
-Em để ướt vậy sẽ ốm đấy
-Anh đừng có tỏ ra quan tâm tôi,anh bỏ rơi tôi cả năm trời rồi giờ hoá ra chúng ta vẫn ràng buộc nhau bởi tờ hôn thú…anh khốn nạn vừa thôi…anh đã bỏ rơi tôi lúc tôi đau lòng nhất,tại sao anh lại quay lại…sao anh cứ làm khổ tôi…
-Em có yêu anh không?
-Điều đấy không quan trọng…
-Sao lại không quan trọng,em chưa từng yêu tôi…chưa hề yêu tôi…em lấy tôi vì tôi ép em chỉ vậy thôi…
Thu bật khóc ôm miệng
-Đồ khốn đến bây giờ anh vẫn còn nghĩ vậy…anh là người buông tay trước vậy mà anh còn hỏi tôi…
-Em không hiểu về gia đình anh phức tạp đến thế nào,anh bắt buộc phải làm điều đó …
-Anh nói rằng k dc buông tay anh nhưng anh đã buông tay trước…anh đã buông tay bỏ rơi tôi trước…
Minh lao tới ôm Thu dưới mưa…
-Anh xin lỗi,anh thật sự không muốn xa em,anh sẽ không làm vậy nữa,anh hứa…anh k trốn tránh nữa,anh sẽ bảo vệ em,anh sẽ giết tất cả những ai muốn xen vào chúng ta…
Thu khóc trên vai Minh dưới cơn mưa,họ đoàn tụ bên nhau sau một năm chia xa…
Tại nhà họ Phùng…
Hoài cầm chiếc que thử thai lên và thở dài khi vẫn một vạch…cô buồn bã đi ra bên ngoài đúng lúc Thiện đi về trong trạng thái say xỉn…
-Anh lại say vậy
-Sao,đến cả say cô cũng không cho tôi cái quyền được say à…
-Dạo này anh có chuyện gì mà cứ tỏ ra khó chịu với em vậy
-Cô về ngoại suốt như thế hẳn là bên đó có thằng nào rồi nhỉ,trai đẹp đầy,nhà cô lại giàu có ,k sớm thì muộn cô cũng bỏ rơi thằng cảnh sát quèn này…
-Anh nói gì vậy,em lấy anh đâu phải vì tiền nếu vì tiền em đã k ở lại
-Bởi vì cô trót ngủ với tôi rồi về bên kia cô nghĩ ngta sẽ chấp nhận,nhất là với những thằng như Hứa Hiểu Minh,nó sành quá về đàn bà mà,loại như cô nó tống khỏi cửa…
-Anh im đi…
-Sao nói đúng à,bây giờ quay về đó xin nó đi ,bảo là em lên nhầm xe hoa nhưng lấy chồng không như ý em xin anh quay về…đổi lại cô gái kia cho tôi…
Hoài tát bốp vào mặt Thiện,anh ta hùng hổ giữ tay Hoài rồi đẩy cô vào giường…
-Đồ khốn ,sao có thể nói ra những lời như vậy…
-Cô đánh tôi,hôm nay tôi sẽ cho cô nếm mùi…
Thiện vạch quần ra ấn đầu Hoài bắt cô mút của quý của anh ta…” Mút đi ,nhanh”
-Bỏ ra anh làm gì vậy
-Tôi bảo cô mút…mai bỏ nhau cũng được…
-Tôi k làm…
Thiện ấn đầu Hoai ép cô bằng được…Hoài bật dậy vùng chạy bỏ ra ngoài,anh ta đuổi theo…
Thu sau khi lau khô đầu,ra ngoài Minh cầm sẵn máy sấy
-Ra anh sấy cho nhanh khô…
Thu lò dò đi ra …Minh cầm máy sấy tóc cho cô rất nhẹ nhàng,tay vuốt tóc rồi mái tóc khẽ bay từng chút một…Thu cứ nhìn Minh qua gương,đến lúc anh ta bắt gặp ánh mắt thì Thu cúi đầu vẻ ngại ngần…
-Anh dạo này gầy hơn xưa…
-Vậy à,chắc do công việc nhiều nên anh hay bỏ ăn
-Đàn ông bỏ ăn thì lấy đâu ra sức
-Sức anh vẫn đủ mà…
Minh nháy mắt Thu ngại đỏ mặt…
-Nói chung là ăn uống anh phải để ý
-Giờ anh có vợ mỗi tối nấu cơm chờ anh về để ăn thì anh sẽ sớm béo tốt trở lại thôi,phải không
Minh từ sau ôm lấy Thu rồi thơm lên má cô và cười tươi…
-Chuyện giữa chúng ta
-Sau này sẽ có lúc em hiểu vì sao anh phải như vậy,anh k muốn nhắc lại nữa…
-Vâng…
-Giờ chúng ta đi ngủ thôi…
-Em phải về nói chuyện với chị Diệp Hoa ,nãy em gọi rồi nhưng em vẫn lo…
-không sao đâu mai anh sẽ đi cùng em…giờ đi đâu anh cũng sẽ đi cùng em…
Minh nắm tay Thu siết chặt,Thu khẽ gật đầu rồi ôm lấy cổ Minh
-Em vui lắm,em nhớ anh rất nhiều chỉ là k dám nghĩ tới nữa…
Minh hít tóc Thu thật sâu,ánh mắt và nụ cười đầy vẻ hạnh phúc…
Hoài chạy tới thành phố rồi gọi cho Thu…
Thu vừa đặt lưng,Minh đang định hôn cô thì điện thoại Thu reo
-Kệ đi …
-Biết đâu chị Diệu Hoa gọi,em nghe máy đã…
Thu vừa nghe máy thì bên kia đầu dây Hoài khóc lớn
-Thu ơi cứu mình,mình khổ tâm lắm…mình muốn chết…
-Sao vậy,tớ đây,Hoài…bình tĩnh lại nào…
-Cậu đang ở đâu
-Mình đang ở nhà họ Hứa…cậu tới đây nhé đừng làm gì dại dột…
Minh thấy Thu nói tiếng Việt nên anh ta không hiểu rõ…Thu cúp máy…” Em phải đi đây”
-Em đi đâu?
-Hoài có chuyện em phải gặp cô ấy đã…
-Hoài mà nhầm với em đó á
-Đúng rồi ạ…cô ấy tới cửa rồi …có chuyện anh ạ…
-Ừ vậy em ra đi…
Thu khoác tạm chiếc áo khoác lông chạy ra bên ngoài…Hoài vừa xuống taxi thì Thiện đỗ xịch xe ngay trước mũi xe chặn Hoài…
-Cô lại đây,cô tới đây làm gì hả
-Bỏ ra…
Hoài giật tay chạy ra chỗ Thu,người bảo vệ nhà họ Hứa lao ra chặn Thiện…
Hoài ôm lấy Thu…
-Mình sợ anh ta,mình k muốn chia tay nhưng anh ta càng quá đáng…
-Bình tĩnh nào đừng sợ…k sao đâu…
Thiện đấm bốp vào miệng người bảo vệ…Thu gằn giọng
-Anh Thiện hãy bình tĩnh được không ạ
-Ồ là em à…em hiểu chuyện gì không
-Trc mắt e thấy Hoài đang sợ anh ạ…còn anh ra sao em không biết nên có thể bình tĩnh nói chuyện được k ạ!
Thiện đi tới gần chỗ Thu nhìn Hoài rồi cười khẩy
-Hoá ra cô tìm tới đây là muốn hoán đổi vị trí lại phải không?
Hoài lắc đầu “ Anh chỉ nghĩ được vậy thôi à”
Thiện đột nhiên tóm lấy tay Thu
-Được đã vậy thì đổi lại luôn,vốn là nhầm lẫn hãy trả về đúng vị trí
Thu giật tay nhưng k dc
-Này anh,anh bỏ tay tôi ra đi…
Thiện kéo tay Thu đi thì Hoài quát “ Anh làm gì vậy đồ khốn
-Đổi lại vì nhầm cô dâu thế thôi…ok!
Người bảo vệ chạy vào gọi cậu ba…Minh vì muốn cả hai cô gái có khoảng riêng nên ngồi trong phòng uống trà chờ đợi…
Thiện mở cửa xe đẩy Thu lên xe…anh ta chốt cửa rồi đẩy Hoài ngược ra ngoài đóng cửa xe phóng đi…
Minh chạy ra ngoài trong bộ quần áo ngủ màu trắng mặc chiếc áo phao đen khoác tạm bên ngoài nhưng vẫn rất đẹp đậm chất đàn ông,Hoài lần đầu nhìn thấy người mà đáng lẽ được là chồng cô khi người bảo vệ gọi “ cậu ba”
Hoài vội vã đi ra
-Anh ta đèo Thu đi hướng kia,tôi là Hoài…
Minh mặt hầm hầm mở cửa xe,Hoài đi theo ngồi cạnh…nhìn cử chỉ dáng vẻ vội vã khi lái xe của Minh cùng đôi môi đỏ của anh ta đột nhiên khiến Hoài chú ý và lặng yên vài giây…
Trên chiếc xe Thiện chở Thu,Thu vẫn rất bình tĩnh
-Anh thả tôi xuống đây đi trước khi chồng tôi tìm thấy
-Hắn đi ngay sau rồi
-Anh còn k thả tôi ra
-Cô đáng lẽ là vợ tôi k phải sao
-Đáng lẽ chứ không phải là vợ anh…anh là người chồng mà Hoài luôn khen ngợi tại sao anh lại thành ra thế này
-Cô ta k hợp với tôi
-Lấy nhau cả năm rồi giờ nói k hợp,anh có thấy vô lý không
-K hợp chia tay xong
-Thế chia tay thì chẳng liên quan gì tới tôi,anh đang bắt cóc tôi đấy…
-Thì sao?
Thu thấy anh ta nói chuyện trâng tráo khác hẳn lần đầu gặp mặt…
Minh bên này xe nói với Hoài
-Thắt bảo hiểm vào đi,tôi sẽ đi nhanh đấy
-À vâng…
Minh nhấn ga xe xịn nên cũng vọt tốc độ cao hơn xe Thiện…anh ta vọt qua Thiện rồi chắn ngang xe giữa đường,Thiện phanh lại dúi dụi…
Tới xe anh ta tóm cổ Thiện ra khỏi xe,Minh đấm anh ta liên tục…
-Thằng chó điên này mày làm gì ,mày làm gì vợ tao…
-Cô ta là vợ tao…
Câu nói của Thiện khiến Minh như phát điên anh ta rút súng từ sau cạp quần dí vào đầu Thiện
-Nói,ai là vợ mày…ai ?
Thu vội can ngăn “ Em xin anh…em ổn anh ấy k làm gì cả,anh và Hoài mau về đi”
Minh vẫn ghì Thiện…Thiện cũng nhanh tay rút súng từ cạp quần dí vào đầu Minh
-Mình mày có súng à,tao với mày nên đổi lại vị trí rồi…
Hoài gục ngã khi thấy cả hai căng thẳng…
Minh cười khẽ nghiêng đầu,vẻ mặt máu lạnh của anh ta lại xuất hiện,anh ta khẽ cười
-Tao với mày thằng nào dám bóp cò mới là quan trọng…
Minh bấm vào tay bóp cò…đoàng…
– [ ]
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!