Lên Nhầm Xe Hoa
Phần 4
Tôi đã lên nhầm xe hoa,một sự nhầm lẫn tai hại để rồi giờ đây người mà tôi phải kết hôn lại không phải là người mà tôi đã được định ước…
Trong hôn lễ người phụ nữ bị tai biến đó bật khóc rồi gật đầu cầm bàn tay của Thu và đặt bàn tay của Minh lên trên,bà nói giọng run rẩy đầy xúc động…
-Hai con phải hạnh phúc,sinh nhiều con…
Minh chưa kịp nói thì Thu nhanh nhảu đáp
-Vâng con sẽ sinh nhiều cháu cho mẹ ,mẹ yên tâm ạ…
Mẹ Minh cười như mếu với gương mặt của người tai biến…
Minh cúi đầu thơm lên bàn tay mẹ “ Mẹ vui không”
Người mẹ gật đầu Minh áp má anh ta vào tay mẹ “ Chỉ cần mẹ vui là được”…
Khi người hô uống rượu giao bôi,Thu luống cuống vòng tay đổ ly rượu lên áo chú rể
-Tôi xin lỗi vì tay tôi ngắn…
-Không sao cứ bình tĩnh thôi…
Trong khoảnh khắc đó trên lễ đường cả hai uống rượu giao bôi,họ đã chính thức là vợ chồng…Thu ánh mắt đầy lo lắng cô suy nghĩ
“Biết rằng chỉ là thay thế nhưng theo nguyên tắc thì anh ta đã cùng mình bái đường,đã là chồng của mình”…
Sau màn chào hỏi cô dâu sẽ lui về phòng cưới…
Trở về phòng tân hôn tôi đói meo cả bụng,đi đi lại lại với chiếc váy rườm rà trên người,tục lệ của họ là để chú rể cởi bỏ váy cho cô dâu …cơ mà mình và anh ta là giả mà…sao phải nghĩ nhiều…
Nói là làm tôi cởi bỏ bộ áo cô dâu chỉ còn chiếc khăn voan trên đầu mãi k tháo được…mặc bộ đồ ngủ tôi đang định ra thì cô Hinh bê đồ ăn vào
-Chắc mợ ba đói rồi ,đồ ăn tới rồi …ơ mà sao mợ lại cởi bỏ váy vậy
-Nó vướng quá cô ạ ,k sao đâu,giờ cháu phải ăn no bụng cái đã,chỉ là thay thế thôi mà,mai cô dâu chính sẽ tới chưa ai thấy mặt cháu đâu nên k sợ…
-Biết là vậy nhưng…
-Cháu k phải mợ ba nhà họ Hứa nên cô k cần khách sáo đâu ạ…
-Vậy cháu dùng bữa đi…cô ở bên ngoài có gì cứ gọi nhé
-Cô cứ về nghỉ đi ạ
-Chúng tôi là những người dưới hầu hạ chủ nhân nên k thể đi nghỉ trong những ngày trọng đại như thế này được…cháu k cần lo cho cô đâu…
-Vâng vậy cháu ăn đây ạ.
Thu sắn tay áo ăn ngấu nghiến đùi gà và đĩa xôi ngũ sắc cùng bát canh yến hầm hạt sen…ăn uống no say cô nhìn ánh nến rồi suy nghĩ “ K biết Hoài đã biết nhầm lẫn chưa nhỉ,chú rể bên kia chắc biết rồi và đang chờ mình cũng nên”…
Ánh mắt Thu lơ mơ theo ánh nến,cô ngồi nhoài người lên bàn rồi ngủ mất…
Sau lễ cưới Minh có vẻ hơi ngà ngà say,Cao Lãnh người trợ lý thân cận đưa cho Minh ly trà gừng…
-Đủ rồi đấy ạ ,cậu nên về nghỉ ngơi
-Mấy giờ rồi
-11h rồi ạ
-Ừm vậy cậu tiếp nốt hộ tôi
-Dạ vâng cậu ba…
Minh vừa quay đi thì người chị dâu cả vội đặt ly rượu lên bàn và lẩn đi trong đám đông…Cậu cả lúc này đã say khướt và được đưa về phòng…
Minh đang đi trên hành lang,anh ta vừa đi vừa xịt vào mũi khí bạc hà cho dễ thở…đột nhiên từ sau bàn tay của mợ cả tóm lấy tay Minh…
-Nói chuyện đi
Ánh mắt Minh quay lại ngỡ ngàng…Anh ta giật mạnh tay
-Đừng chạm vào em như vậy chị dâu ,ai thấy sẽ không hay đâu
-Chúng ta nói chuyện chút đi
-Ta còn gì để nói ?
-Anh nói vậy là sao,anh tuyệt tình đến mức như vậy à
-Vậy em phải có mối quan hệ thế nào mới vừa lòng chị vậy ,chị dâu?
-Anh có bao giờ nghĩ là em đớn đau bao năm tháng …anh nghĩ em yêu Hiểu Phong
-Im đi,cô phải yêu anh trai tôi toàn tâm toàn ý ,gia đình cô lựa chọn cậu cả để có tương lai hơn là cậu ba như tôi mặc cho họ biết chúng ta có qua lại,nhưng k sao đó đã là quá khứ rồi ,tôi quên cô từ lâu rồi…
-Anh biết em bị ép hôn mà,người em muốn cưới là anh ,em k thể làm trái lời cha mẹ nên mới đau đớn đến thế này…
-Đã là số phận thì đành phải chấp nhận,chúng ta không có duyên với nhau…
-Anh chấp nhận lấy một cô gái anh k quen,k yêu cũng chưa từng gặp gỡ hẹn hò,anh sống như vậy liệu có hạnh phúc không?
-Hạnh phúc của tôi không đến lượt chị lo,nếu để nói trong những đám phụ nữ qua lại chị chỉ là một trong số đó thế nên hãy quên quá khư đi mà tập trung tận tuỵ với anh tôi như vậy sẽ tốt hơn…
Mợ cả nắm chặt tay khi Minh quay đi,mợ cả nhà họ Hứa là con gái của bộ trưởng quân sự Đài Bắc,cô ta và Hứa Hiểu Minh đã có hai năm gặp gỡ tại nước Anh khi đó cả hai đang là du học sinh,sau này khi trở về bố cô ta lại chọn cậu cả Hứa Hiểu Phong để gả con gái thế nhưng mợ cả lại chấp nhận theo ý cha mẹ thay vì phản bác…cô ta chấp nhận lấy Hứa Hiểu Phong…
Cánh cửa phòng cưới mở ra,Minh bước vào thấy cô dâu đang ngủ ngon lành trên bàn,bên cạnh là một khay đồ ăn đã được vét sạch sẽ…Minh bê khay đồ ăn thì đột nhiên Thu nói mơ
“ Để đấy,đừng động vào”
Minh bất giác để lại rồi thấy Thu lại ngủ ngon lành,anh ta chợt nhận ra Thu nói mơ rồi thở nhẹ…
Châm thuốc hút rồi ngồi ở ghế đối diện,anh ta cứ nhìn Thu chằm chằm không rời trong những làn khói thuốc…ánh mắt Hứa Hiểu Minh đang
suy nghĩ về lời Cao Lãnh nói
-Cô gái này mẹ mất sớm,bố đưa dì ghẻ về ở rồi cô gái này dọn ra ngoài từ năm đầu đại học,tự vừa học vừa làm,bố cô ta vốn cũng là ông chủ nhưng mải cờ bạc nên gả con gái để đổi lại ít tiền vực dậy công ty…
-Ồ vậy khác nào bán con
-Vâng còn cô Hoài mà con gái của chủ tịch ngân hàng là do hai nhà có hứa hẹn hôn ước đời con cháu,với bố cô ta đã mượn ông chủ 2 triệu đô để đầu tư chạy chức quyền bên đó…
-Cũng đều là bán con gái cả chỉ là kẻ được nhiều được ít,giàu hay nghèo đôi khi cũng cùng chung số phận cả…
Thu trong giấc mơ thấy Minh đang chèn ép mình…
“Anh sao lại vào đây?
Chú rể không ở phòng tân hôn thì ở đâu?
Tôi đã diễn xong phần của tôi rồi anh còn muốn thế nào nữa.
Đã diễn thì phải diễn cho trót chứ ,phải không ?
Này anh làm gì vậy sao anh lại cởi áo…”
Minh nhả khói thuốc ra thì thấy Thu bật dậy dụi mắt,cô ôm mặt xoa vẻ mệt mỏi rồi thấy Minh ngồi đối diện khiến cô giật mình…
-Ôi dồi anh đến khi nào vậy,giật cả mình…giấc mơ có thật à …
Minh cau mày nhìn Thu khi cô cứ nói lẩm bẩm một mình…
-Cô bằng tuổi cô dâu của tôi luôn à
-Phải rồi chúng tôi còn kết bạn vì cưới cùng ngày lại còn gần cùng tên,tôi có liên lạc gọi cô ấy rồi nhưng k bắt máy…
-Tôi buồn ngủ rồi đi ngủ thôi…
Minh đứng dậy ,Thu ngồi cứ vò ngón tay vẻ bối rối…anh ta cởi bỏ chiếc áo vest rồi cởi vài cúc áo gần cổ…bước lên giường Minh đặt tay lên trán rồi nhắm mắt nhưng miệng vẫn nói “ Cô k định đi ngủ à”
-Anh nằm đấy rồi thì tôi nằm đâu
Minh quay sang nhìn ra phía ghế ngồi nhìn Thu và cười nhẹ
-Nằm cạnh ,cô nói muốn sinh nhiều con cơ mà,k nằm cạnh sao có thể sinh con được
-Anh bị ảo tưởng à,đấy là tôi nói thế cho bác gái vui,anh biết thừa còn gì?
-Cá tính đấy nói lớn hơn cả đàn ông …
Thu ngại quay ra bàn phấn cởi bỏ cái khăn voan nhưng do nhiều ghim nên cô k tháo được phía sau…
“ Sao mãi không cởi được vậy trời,nặng hết đầu”
Từ sau Minh đặt tay lên vai Thu rồi nhìn vào gương
-Để tôi tháo cho…( Minh mỉm cười)
Ngay lúc này Thu thấy anh ta khác hẳn với lúc đánh người,cô cúi đầu để Minh tháo cho từng chiếc ghim tóc…cô chợt nghĩ “ Anh ta cũng có lúc nhẹ nhàng đến lạ”…
Vừa tháo Minh vừa nói nhẹ bên tai “ Bên ngoài có nhiều người đang theo dõi chúng ta,thế nên hãy cứ diễn cho tròn vai,chúng ta sẽ cùng nhau đi ngủ,nằm cạnh nhau,tôi chắc chắn k động vào cô “
-Làm sao tôi biết được
Thu quay sang ánh mắt cả hai nhìn nhau,Minh giật mạnh chiếc ghim cuối cùng “ Ui anh giật đau thế”…
-Cô nên soi gương đi trước khi nghĩ rằng tôi sẽ có ý với cô gái như cô…
Minh ném chiếc khăn voan lên bàn,Thu nhìn vào gương rồi tự nghĩ “ Là anh ta chê mình à hay ý gì,này anh tôi không thích nói kiểu hoa lá cành đâu ,nói toẹt ra đi”
Thu đi ra gần giường thì Minh kéo tay Thu nằm xuống giường rồi thổi phù cây nến bên cạnh …
-Đừng nói gì…
Thu sợ khi Minh đang nằm đè lên người mình,bên ngoài nghe rõ tiếng ông Tâm bố của Minh hỏi cô Hinh
-Lũ trẻ đã đi nghỉ êm xuôi rồi chứ
-Dạ vâng ông chủ cậu ba và mợ ba đã tắt đèn rồi ạ
-Vất vả cho cô rồi,cô cũng về nghỉ đi …
Thu mở to mắt nhìn Minh …sau khi thấy bóng ông Tâm rời đi Thu bật dậy thì đập vào trán Minh “ bốp”…
-Cô …
-Anh đau thì tôi cũng đau vậy,anh cáu cái gì…
Thu giật chăn rồi nằm quay mặt vào trong “ Tôi sợ gì anh,chẳng qua nằm cạnh người lạ tôi khó ngủ,tôi k coi anh là đàn ông đâu “…
Minh nén cơn tức giận anh ta quay ra ngoài vẻ mặt vẫn tức …vừa kê lại gối anh ta đã thấy Thu ngáy …miệng thì nói ngủ cạnh người lạ không ngủ được…
Hứa Hiểu Minh kéo chăn lên đắp cho Thu rồi quay ra đưa tay lên trán nhắm mắt nhưng miệng mỉm cười…
Hôm sau tại nhà họ Phùng…
Hoài ngủ dậy đi tắm rồi nghĩ đến đêm qua cô mỉm cười khi cảm nhận được vẻ đàn ông mạnh mẽ của chú rể,cô thầm nghĩ “ Chưa gặp gỡ hẹn hò nhưng đúng gu của mình luôn rồi”…
Ra bên ngoài Hoài thấy điện thoại 98 cuộc gọi nhỡ của Thu…Cô vội gọi lại…
-Alo gọi tớ à,có chuyện gì đấy
-Trời ơi sao bây giờ cậu mới nhấc máy,chúng ta lên nhầm xe hoa rồi cậu biết không
-Sao cơ,nhầm xe hoa á
-Thế cậu k thắc mắc tên họ chú rể à ,tôi đang trên đường đến đó đây,chú rể của cậu đang ngồi cạnh mình đây…nhầm rồi để đến đó nói chuyện…
Hoài buông thõng tay quay sang thấy Thiện mở cửa vào ,anh ta xoa má Hoài
-Em sao vậy,còn mệt à
-Chúng ta…chúng ta…chúng ta đã kết hôn nhầm rồi ạ
-Em nói gì?
Trên xe Thu nói liên tục khiến Minh đau đầu
-Anh nghĩ chú rể bên kia sẽ dễ tính đồng ý nhận lại tôi chứ
-Cô sợ thế à
-K phải chỉ sợ phật ý thì khổ bố tôi ở quê,đang lẽ nay bố tôi và dì sang nhưng đang bão nên bị hoãn cũng may…
-K cần quá lo mọi chuyện đâu sẽ vào đấy…
Thu cười gật rồi kết nối máy cô bật nhạc Việt trên xe…cô đọc rap khiến Cao Lãnh buồn cười
-Cô Thu thích rap à
-Ôi anh hiểu tiếng Việt ah
-Tôi xưa ở bên Việt Nam 3 năm nên có biết chút ít
-À vâng tôi đọc vui thôi anh đừng cười
-Hay mà ,Thu đừng ngại nhé
-Vậy tôi đọc tiếp,có bài này hay lắm
“ Đang ung dung trên trời đạp mây xanh hôm nay xuống chơi”
Minh đằng sau cười khẩy khi thấy Cao Lãnh chịu nghe Thu rap…
Tại quán trà…
Hoài tay run rẩy,Thiện nắm tay cô
-Em có muốn đi không
-Em đã là của anh rồi giờ thì thật sự em k biết phải làm sao
Thiện ôm chầm lấy Hoài “ Anh k để em đi đâu,anh hứa đấy”…
Đến quán cafe Minh k vào mà để cho Thu vào nói chuyện…
-Ơ anh k vào à
-Không,khi nào xong bảo cô ta tự lên xe
-Phũ vậy…anh như thế ai yêu nổi ,chào anh mong rằng sau này k bh gặp lại nhau…à mà anh cưới bạn tôi kiểu gì chả gặp,thôi cứ né nhau ra là ok…anh Lãnh ơi em đi nha,có dịp em qua giao lưu âm nhạc với anh nhé
-Luôn sẵn sàng nhé Thu…
Minh tức nhưng vẫn nhịn,Thu cười tươi bước ra khỏi xe…bước vào quán cafe thấy Hoài ngồi cạnh người đàn ông mặc quân phục cảnh sát…Thu hiểu ngay đó là Thiện…cô mỉm cười ngồi xuống nhưng thấy tay cả hai nắm chặt nhau…Hoài ấp úng
-Thật sự là đã nhầm lẫn tai hại,đây mới là chồng cậu
-K sao đâu,chồng cậu cũng đang chờ bên dưới chỉ đổi lại là xong…
Thiện nói với Thu ánh mắt cương quyết “ Anh có thể k đổi lại được không”
-Anh nói thế là sao ạ,em k hiểu ,chúng ta đổi lại là xong mà…
Hoài giật tay khỏi Thiện…cô nói Tiếng Việt với Thu
-Tớ và anh ấy đêm qua đã động phòng rồi
-Cậu…như vậy thì bây giờ phải làm sao
-Mình k biết hơn nữa thấy anh ấy nhẹ nhàng tình cảm nên k hề suy nghĩ,giờ mình về bên kia liệu anh ta có chấp nhận không,ở đây trinh tiết rất quan trọng …
-Vậy giờ tớ phải làm sao đây
-Đã đến nước này,nhầm đã nhầm rồi k thể thay đổi được nữa…đã quá muộn rồi Thu ạ,mình cảm thấy hạnh phúc khi ở cạnh anh Thiện ,cảm giác an toàn và anh ấy hiểu mình…
-Tớ hiểu rồi ( Ánh mắt Thu trĩu xuống buồn bã)
-Mình sẽ báo lại gia đình mình thế nên cậu cũng hãy báo lại để họ đỡ sốc…đây là chuyện k ai mong nhưng là số rồi…
Thiện nhìn Thu rồi nói nhẹ
-Anh và em k có duyên,anh thích Hoài từ ngay khi cô ấy bước vào cửa anh đã ưng rồi thế nên mong em chúc cho anh và Hoài được hạnh phúc…
-Vâng em chúc hai người hạnh phúc…k sao đâu tìm dc một nửa hợp với mình thì đúng là kiểu lên nhầm xe hoa được chồng như ý
Hoài hỏi nhỏ Thu
-Người bên đó sao rồi,anh ta có thích cậu k?
-Nói gì vậy,mình vs a ta k có gì,anh ta là xã hội đen …
Thiện thở dài
-Có cần anh giúp gì không?
-Dạ không anh ta cũng rất tốt,vậy thôi hai người về đi
-Còn em
Hoài lo lắng “ Còn cậu đi đâu”
-Mình về nước thôi…k có duyên lấy chồng ngoại rồi…
Thu cười gượng…Hoài và Thiện ra về không quên nhắn Thu
-Có gì cần cứ gọi mình
-Ừm…đi đi …Hoài này,chúc cậu hạnh phúc nhé
Hoài quay lại ôm Thu rồi cười rạng rỡ “ Nhất định rồi ,cậu cũng vậy cũng sẽ được hạnh phúc”…
Cả hai rời đi,trong quán cafe Thu đưa tay lên sờ sợi dây chuyền trên cổ rồi vừa nói vừa cười nhưng gương mặt buồn bã…
“ Em phải đi đâu về đâu bây giờ”…
Cao Lãnh thấy Hoài đi ra cùng Thiện họ nắm tay nhau …
-Cậu ba kia là cô dâu của cậu,nhưng sao cô ta thân thiết với gã kia vậy,đó là chồng Thu mà…còn Thu đâu…
-Mau vào quán cafe xem cô ta đâu….
Minh nhìn cử chỉ của hai người kia,anh ta nhận ra họ đã có tình cảm với nhau…Cao Lãnh đi ra báo
-K có trong quán,cô ấy rời quán bằng cửa sau
Trời đổ cơn mưa…Thu đi lững thững trên đường tay cầm chiếc balo…cô ra bốt điện thoại gọi điện cho bố cô và kể hết sự việc
-Mày là đứa con ăn hại…
-Bố…con
Dì ghẻ giật máy
-Giờ nó chọn con nhà kia ,tại sao mày đi đâu ai cũng ghét bỏ mày vậy,nhà nó đòi lại tiền thì chúng tao lấy đâu ra trả hả,mày chết đi…sống mà k có ích cho đời ,vô dụng…
Bà ta cúp máy,bên gia đình k hỏi xem Thu giờ ở xứ người sẽ phải thế nào,Thu bật khóc rồi cúp máy…cô đi ra ngoài trời mưa ướt sũng người…ngồi sụp xuống đường Thu ôm mặt “ Mẹ ơi con muốn về nhà,con mệt lắm mẹ”…
Đôi giầy tây bóng loáng,chiếc ô đen trên tay Hứa Hiểu Minh đứng ngay trước mặt Thu che cho cô,anh ta để mưa rơi ướt người mình…Minh ngồi xuống …Thu vội gạt nước mắt nhìn sang phía khác…vừa nói vừa mếu máo…
-Họ nói họ động phòng rồi nên k thể thay đổi được,cái Hoài này nữa làm gì cũng nhanh quá thế nên…thế nên tôi bơ vơ nhưng k dám nói rằng tôi k có cả tiền để về …dì tôi nói tôi nên chết đi,nói rằng k ai cần tôi cả và ai cũng ghét tôi…
Nói đến đây Thu cúi đầu khóc lớn như trẻ…
-Bà ta nói vậy à
Thu gật đầu
-Vậy cô có thể ở lại
-tôi ở đây làm gì nữa
-Làm cô dâu của Hứa Hiểu Minh này một cách đúng nghĩa…nếu cô muốn …tôi cần có con trong năm nay…
-Là làm vợ thật rồi phải sinh con ạ
-Ừ đúng rồi,tôi sẽ cho cô tất cả những gì cô muốn bao gồm tiền bạc hỗ trợ gia đình …
Hứa Hiểu Minh bật cười tươi…
Trong cơn mưa người đàn ông đó đưa đôi bàn tay ra như cứu vớt một cô gái đang đứng giữa ngã tư đường…
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!