Liếm Mật - Chương 2: Chương 2
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
68


Liếm Mật


Chương 2: Chương 2


P/s: Mạch truyện được xen lẫn giữa thời nam nữ chính còn học cao trung (cấp 3) và hiện tại (khi 2 người đã trưởng thành) nha.

Hầu như những phân cảnh khi 2 người còn học cao trung đều là dòng hồi tưởng kí ức của nữ chính.

—————————
– Edit: LA
– Beta: Chanh (tiemnhachanh)
—————————
Thời Ngôn Hạ còn học cấp ba quả thực không biết sợ là gì.

Lúc đó mọi người đều gọi cô là tiểu công chúa, kiêu căng ngang ngược nhưng lại tràn đầy sức sống.
Ngày khai giảng đầu tiên của năm lớp 10 cô đã đến muộn, đương nhiên cả đám bạn xấu của cô cũng đến trễ cùng cô.

Lễ khai giảng đã diễn ra được một nửa Ngôn Hạ mới đến sân thể dục, các thầy cô giáo đứng ở một bên nhìn thấy đám học sinh này khoan thai tới muộn thì nhíu mày lại, vẻ mặt không vui, nhưng cuối cùng cũng không nói gì nhiều, chỉ bảo bọn họ mau chóng trở về hàng ngũ của lớp mình.
Ánh mặt trời chói chang của tháng 9 khiến Ngôn Hạ không mở được mắt.

Cô đội mũ che nắng trên đầu nên bị giáo viên nhắc nhở năm lần bảy lượt, cuối cùng cô đành cam chịu mà cởi ra, đứng phơi nắng giống như các bạn học sinh mới vào lớp 10 khác.
Bài diễn thuyết khai giảng vừa dài dòng vừa nhàm chán, Ngôn Hạ đứng phơi nắng đến uể oải, không có chút tinh thần chút nào.
Nhưng các bạn nam ở độ tuổi này lại tràn trề tinh lực.

Ngô Gia Trác cùng cô nổi loạn, cùng cô cúp học trốn tiết còn đang trò chuyện với người khác về buổi tụ tập ngày hôm qua, chủ yếu là nói về bạn gái mới của Trần Văn, gương mặt vừa trắng trẻo vừa mịn màng, vô cùng thanh thuần, quả thực là vẻ đẹp nữ thần mang hình tượng của mối tình đầu.
Ngôn Hạ nhìn bộ móng tay mà cô mới làm, nửa dưới màu nude, nửa trên là màu hồng đào nhạt.

Lúc mới làm xong cô cảm thấy rất đẹp nhưng giờ lại có mới nới cũ mà cảm thấy không được bắt mắt cho lắm.
“Nếu Trần Văn biết cậu tơ tưởng bạn gái của cậu ta như vậy thì đêm qua đã ném cậu từ trên lầu xuống rồi.”
Ngôn Hạ lười biếng mà nhắc nhở Ngô Gia Trác một câu.
Ngô Gia Trác không thèm để ý: “Thì mình biết cậu ta không có ở đây nên mới dám nói thôi.”
Ngôn Hạ không thích Trần Văn, người trong hội của cô đều có gia cảnh tốt nhưng lại rất xấu tính, coi trời bằng vung, hoành hành ngang ngược ở vùng này, đã quen thói tác oai tác quái rồi.

Nhưng Trần Văn lại không giống các cô.
Đám người Ngôn Hạ đùa giỡn có độc ác tàn nhẫn đến mấy cũng chỉ ở mức độ của học sinh cấp ba, nhưng Trần Văn thì không lần nào đánh người mà không đổ máu, thậm chí còn từng phải vào đồn cảnh sát vài lần.

Những người lăn lộn ngoài xã hội không một ai có thể tàn nhẫn hơn cậu ta.
Ngôn Hạ đã từng nhìn thấy một bạn nam trong hội của cô không biết đã nói gì đắc tội với Trần Văn mà bị cậu ta đấm thẳng một cái vào mặt, rụng mất một chiếc răng.

Sau này cô mới biết thì ra là vì cậu bạn đó có nhắc đến gia đình Trần Văn, dường như đó là điểm chí mạng của cậu ta, hễ chạm vào sẽ bùng nổ.

Nhưng thường thì cậu ta đều tỏ ra lạnh lùng như thể không quan tâm đến bất cứ điều gì.
Đám con trai bọn họ bao gồm cả Ngô Gia Trác gần như đều rất ngưỡng mộ Trần Văn.

Con trai tuổi dậy thì đều có tâm lý trẻ trâu ngưỡng mộ những người mạnh hơn, may mà lúc này phim ảnh Hồng Kông không còn phổ biến nữa, nếu không thì bọn họ chắc chắn sẽ kéo bè kết cánh giống như phim Cổ Hoặc Tử: Người trong giang hồ tôn Trần Văn lên làm đại ca.
Cho dù Trần Văn được nhiều người ngưỡng mộ như vậy nhưng Ngôn Hạ lại không hề có hảo cảm với cậu ta chút nào.

Cậu ta quá ngang ngược, đối xử với người quen cũng có thể ra tay rất nặng, giống như một vị ôn thần không biết khi nào sẽ đại khai sát giới, trong lòng Ngôn Hạ vô cùng bài xích cậu ta.
Nhưng vòng tròn quan hệ của cô và Trần Văn lại giao nhau quá nhiều.

Mặc dù rất bài xích nhưng cũng không thể hoàn toàn không gặp nhau được.

Ngô Gia Trác vừa nghe thấy tên Trần Văn đã mà nhìn bốn phía xung quanh theo phản xạ, sau đó mới tiếp tục nói với Ngôn Hạ: “Mình thấy Trần Văn cũng không quá để tâm đến người bạn gái này, nói một chút chắc cũng không sao, hơn nữa giờ cậu ta cũng không có ở đây.”
Trọng điểm hẳn là ở vế sau.
Ngôn Hạ liếc mắt nhìn cậu, đánh giá nói: “Hèn.”
Ngô Gia Trác chẳng thèm để ý: “Như mình gọi là người có nguyên tắc.”
Ngôn Hạ mặc kệ cậu.
Nhưng cho dù Ngôn Hạ có không trả lời thì một mình Ngô Gia Trác cũng có thể nói đến hăng say, “Từ hồi nghỉ hè Trần Văn đã bắt đầu đổi bạn gái, đây là người thứ hai hay thứ ba gì đó rồi, ai cũng đều không đến một tháng.”
“Nhưng cô bạn gái lần này thật sự rất xinh, không hiểu sao cậu ta có vẻ không để tâm lắm.”
Giọng nói có chút hâm mộ.
Đêm qua ở quán bar, làn da của bạn nữ kia trắng đến nỗi dưới ánh đèn lờ mờ lộn xộn vẫn vô cùng nổi bật.

Cô ấy ngồi bên cạnh Trần Văn, không hề đụng vào rượu, chỉ ngoan ngoãn uống một ly nước chanh, ánh mắt vẫn luôn nhìn về phía Trần Văn, nở nụ cười xinh đẹp.
Nhưng Trần Văn lại đối xử với cô ấy vô cùng lạnh nhạt.

Cậu ta chơi xúc xắc, đánh bida rồi lại cùng nhảy với người khác, hoàn toàn không hề để ý đến cô ấy.
“Chắc không lâu dài được đâu.” Lúc Ngô Gia Trác nói tới đây, Ngôn Hạ bỗng nhiên lên tiếng, “Nếu đã muốn tỏ thái độ nhưng lại không muốn để bạn gái biết thì chỉ có thể làm như vậy.”
Câu chuyện đột nhiên trở nên không vui, Ngô Gia Trác hít một hơi, nhìn chằm chằm Ngôn Hạ: “Cậu thật sự rất ghét Trần Văn.”

Cô giả vờ ngạc nhiên: “Mình ghét cậu ta, cậu ta cũng chẳng thích mình, này chẳng phải là chuyện rõ như ban ngày sao, giờ cậu mới biết à?”
Nét mặt Ngô Gia Trác trở nên kỳ lạ.

Cậu bạn còn nói thêm vài lời nữa nhưng Ngôn Hạ không nghe rõ, bởi vì lực chú ý của cô đã bị cậu bạn bước lên bục phát biểu thu hút.
Theo lý mà nói thì bục phát biểu cách Ngôn Hạ quá xa, đối với người đứng trên đó cô chỉ có thể nhìn thấy dáng vẻ đại khái của bọn họ, không thể nhìn thấy rõ mặt mũi.

Nhưng cậu bạn này lại đi lướt qua người cô.
Anh mặc áo sơ mi màu trắng và quần đen vô cùng quy củ, bộ đồng phục trường Nhất Trung được anh mặc trông vô cùng vừa người.

Vốn đã quen nhìn nhiều bạn nam mặc cùng một bộ đồng phục như vậy nhưng lại lôi thôi lếch thếch chẳng ra sao, giờ đây nhìn thấy dáng vẻ anh như vậy, hai mắt Ngôn Hạ không khỏi sáng lên.

Hơn nữa khuôn mặt của cậu bạn này quả thật rất đẹp trai, anh chỉ đi ngang qua Ngôn Hạ trong một cái chớp mắt, nhưng chỉ một cái chớp mắt thôi cũng đủ làm Ngôn Hạ kinh ngạc cảm thán sao lại có thể có một người như vậy.

Mặt mày anh trông giống như một lưỡi đao đẹp đẽ, như thể được ngâm trong nước lạnh, nhìn thoáng qua trông có vẻ vô cùng lạnh lùng.
Anh bước lên bục phát biểu, lúc cầm lấy micro cất lời, âm thanh của chiếc micro chất lượng thấp cũng không làm lu mờ được giọng nói du dương của anh.
Ngô Gia Trác nhìn theo ánh mắt của Ngôn Hạ.

Cậu bạn trên sân khấu đang khẽ rũ mắt đứng phát biểu, dưới ánh mặt trời, áo sơ mi của anh trắng đến không tưởng.
“Sao rồi, cậu để ý đến đại biểu hội học sinh?” Ngô Gia Trác cúi đầu, nhỏ giọng nói chuyện với cô.
Ngôn Hạ thu lại ba phần lực chú ý, ánh mắt nhìn về phía Ngô Gia Trác: “Cậu biết cậu ta à?”
Ngô Gia Trác cười một tiếng, đắc ý nói: “Năm cấp 2 mình học cùng lớp với cậu ta ba năm, cậu nói xem mình có biết cậu ta hay không.”
Ngô Gia Trác bắt đầu lắm lời: “Lúc trước mình từng kể với cậu về cậu ta rồi, là học bá của trường trung học phụ thuộc bọn mình, lần nào thi cũng đứng đầu.

Giá trị nhan sắc cũng cao, nhưng so với mình thì hơi kém hơn một chút.”
Ngôn Hạ cảm thấy nghi ngờ, Ngô Gia Trác từng nhắc tới nhân vật như vậy sao, nhất định là bởi vì cậu ta quá lắm lời nên cô mới không để ý đến.
Ngô Gia Trác lải nhải một đống lời cũng chưa nói vào trọng tâm, Ngôn Hạ bịt miệng cậu ta lại, dứt khoát chặn lại nơi phát sinh vấn đề: “Cậu nói cho mình biết cậu ta tên là gì trước đã.”
Cậu bạn gỡ tay Ngôn Hạ ra, vừa than lên Cậu nhẹ tay một chút vừa nói ra tên của chàng trai đứng trên sân khấu – Dụ Bạc.
“Dụ Bạc”, Ngôn Hạ lẩm bẩm cái tên này từ nơi đầu lưỡi ghi nhớ đến tận đáy lòng.
“Nhưng cậu ta cũng không dễ theo đuổi đâu.” Ngô Gia Trác nói, “Học bá trong sáng đơn thuần như tuyết trên núi cao, chỉ một lòng nghĩ đến việc học tập.

Lúc ấy bạn nữ xinh đẹp nhất trường cấp 2 bọn mình theo đuổi cậu ta mà cậu ta vẫn không hề dao động.”
Ngôn Hạ tự động bỏ qua lời miêu tả kỳ quái của Ngô Gia Trác, khóe môi nở nụ cười, mi mắt màu vàng ấm áp sáng lên dưới ánh mặt trời: “Cậu ta không rung động chắc chắn là bởi vì bạn nữ kia không đủ xinh đẹp.”
Ngô Gia Trác đồng ý rằng gương mặt cô quả thực rất đẹp, có đôi lúc lơ đãng nhìn một cái cũng sẽ khiến cho người ta cảm thấy si mê.

Nhưng sau khi nghe thấy những lời Ngôn Hạ nói thì cậu ta lập tức bị kéo ra khỏi ảo giác.

Cậu lườm cô một cái, nói cô tỉnh táo lại đi.
Sự hiếu thắng của Ngôn Hạ giờ phút này bị kích thích rồi, cô nói với Ngô Gia Trác: “Mình cược với cậu, trong vòng ba tháng chắc chắn sẽ khiến cho cậu ta phải thích mình.”
Khi đó cô vô cùng mạnh miệng, tràn đầy tự tin.
~ wattpad: quankemdaungotngao ~
Bên tai bỗng nhiên trở nên vô cùng ồn ào, có âm thanh từ nơi rất xa truyền tới trước mặt.

Âm lượng đề-xi-ben đột nhiên phóng đại, ồn ào đến mức khiến Ngôn Hạ cực kì khó chịu.

Cô mở mắt ra, trong tầm mắt mơ hồ xuất hiện gương mặt của Cao Bỉnh Đình.
Cao Bỉnh Đình là giáo viên của cô, cũng là ông chủ của cô.
Ngôn Hạ há miệng nhưng lại nhận ra không khí trong miệng thổi ra nóng vô cùng, nóng đến độ vừa chạm vào cũng có thể làm bỏng cả da.
Cao Bỉnh Đình cau mày, anh ta nói gì đó với người bên cạnh.

Một nữ đồng nghiệp đi tới sờ trán cô, một lát sau lại đưa cho cô một chiếc nhiệt kế.
Đầu óc hỗn loạn của Ngôn Hạ thoáng tỉnh táo lại một chút, có phải bởi vì trận cảm tối hôm qua đã khiến cho cô bị sốt hay không.
Đợi đến khi đo nhiệt độ xong, sau khi cô nhìn nhiệt độ trên nhiệt kế mới chậm chạp phát hiện thì ra cô bị sốt thật rồi.
Ngôn Hạ cũng không cậy mạnh, sau khi nhìn thấy nhiệt độ đo được, cô cầm lấy túi xách nói với Cao Bỉnh Đình cô muốn xin nghỉ để đi bệnh viện khám.

Cao Bỉnh Đình hào phóng phê chuẩn đơn xin nghỉ cho cô.
Cho dù đang là giờ hành chính nhưng bệnh viện vẫn rất đông, Ngôn Hạ chịu đựng cảm giác khó chịu mà làm xong hết các xét nghiệm, cô muốn khỏe nhanh một chút nên đi truyền nước.

Hương vị nước sát trùng vẫn luôn quanh quẩn nơi chóp mũi, Ngôn Hạ nhìn từng giọt từng giọt nước muối chảy qua chiếc ống trong suốt chảy vào trong cơ thể cô, cô cảm thấy có chút phiền lòng, sao lại không thể chảy nhanh hơn một chút.
Wechat có rất nhiều tin nhắn, trong đó phần lớn là đến từ khách hàng của cô.

Thói quen hay thay đổi sở thích của cặp vợ chồng son mới cưới, vị khách hàng khó tính nhất của cô từ trước đến nay kia, lại tiếp tục phát tác.

Nhìn bọn họ nói thao thao bất tuyệt về thiết kế trên wechat, Ngôn Hạ chỉ cảm thấy bực bội.

Mỗi lần cô cho rằng tính tình của cô cũng đủ tốt rồi thì lại có người bắt đầu không ngừng khiêu chiến giới hạn của cô.
Cô dứt khoát nhắm mắt làm ngơ, tắt wechat đi.

Thời gian truyền nước vừa lâu vừa nhàm chán.

Tay trái cô để trần lộ ra bên ngoài không khí, chất lỏng lạnh lẽo liên tục truyền vào mạch máu làm cho cánh tay ấy trở nên vô cùng lạnh.

Cô muốn ăn đồ ăn nóng, cháo gà hoặc là canh xương sườn, tiếc là không có ai mua cho cô.
Con người ta lúc bị ốm sẽ trở nên vô cùng yếu ớt.

Giờ phút này, Ngôn Hạ chỉ cảm thấy vô cùng tủi thân, mi mắt run run như thể sắp khóc tới nơi nhưng may mà cô vẫn kịp thời kiềm chế, không để bị mất mặt trước mặt mọi người.
Truyền xong chai nước muối, những thứ cảm xúc yếu đuối đột nhiên xuất hiện kia cũng đã bị Ngôn Hạ đè nén xuống, tạm thời không còn cảm nhận được nữa.

Sau khi y tá rút kim ra thì đưa cho cô một miếng bông để cô ấn lên mu bàn tay.

Ngôn Hạ ấn tay không có chừng mực, đến lúc cảm giác được mu bàn tay có chút đau đớn mới nhận ra mình ấn hơi mạnh, cô liền ấn nhẹ lại một chút.
Cô đi đến quầy thuốc mua thuốc, trả tiền, lấy thẻ căn cước ra đưa cho nhân viên.

Lúc nhân viên cúi đầu cầm lấy tấm thẻ, có một giọng nói vang lên phía sau cô.
“Lấy nhầm thẻ rồi.” Giọng nói rất lạnh lùng, rất giống với thời tiết hôm nay.
Ngôn Hạ quay đầu lại theo phản xạ.

Người vừa lên tiếng nhắc nhở cô mặc một chiếc áo khoác màu đen càng làm nổi bật làn da trắng trên cổ và trên mặt của anh, nếu như lúc này có tuyết rơi thì màu của tuyết hẳn là cũng giống với nước da của anh.
Dụ Bạc chỉ nhìn cô một cái sau đó liền rời tầm mắt khỏi người cô, nhẹ nhàng không dấu vết còn hơn cả lông vũ.
Ngôn Hạ nhéo tay mình một cái, không nói gì mà quay đầu lại.

Cô có thể nhìn thấy rõ màn hình máy tính của nhân viên, ngày sinh trong số thẻ căn cước đang được nhập liệu quả thực không phải là của cô.

Cô tìm trong túi một hồi, quả nhiên lấy ra một tấm thẻ.
Tấm thẻ mà nhân viên cầm là của Trình Trác Nhiên.

Lần trước cô đưa Trình Trác Nhiên đi bệnh viện nên cầm thẻ căn cước của cậu, vẫn luôn quên mất chưa trả.

Cô xin lại tấm thẻ trong tay nhân viên rồi lại đổi thành tấm thẻ căn cước của chính mình.
Trong quá trình này, Ngôn Hạ không hề nhìn thấy tầm mắt của người đàn ông đứng đằng sau cô, nhìn vào dãy số kia rất lâu.
– ————————–
Cảm ơn bạn đã đọc truyện nhé!
Hãy nhấn 1 sao để bọn mình có thêm động lực nha!.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN