Liếm Mật - Chương 5-6: Chương 5
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
69


Liếm Mật


Chương 5-6: Chương 5


Chương 5
– Edit: Mie
– Beta: Una
—————————
Khi đó cô đang cầm một cành hoa trên tay, đúng lúc này Thành Thải Vận gọi điện thoại đến, hỏi cô có bình thủy tinh hay không.
Có thể nói Thành Thải Vận là bạn thân nữ duy nhất của cô từ thời niên thiếu.

Cô ấy và Ngôn Hạ là hai dạng người hoàn toàn khác nhau, cô ấy là người yếu ớt, mỏng manh, ngay cả nắp chai nước cũng vặn không nổi, là bông hoa xinh đẹp cần được che chở trong nhà kính, nhưng cũng rất đáng yêu.

Mà Ngôn Hạ lại rất thích sự đáng yêu của cô ấy.
Ngôn Hạ nhớ rõ Thành Thải Vận thích nhất là sưu tầm các món đồ trang trí xinh đẹp, mấy loại bình thủy tinh trong suốt đẹp mắt đương nhiên cũng không ngoại lệ.

Nhưng thật đáng tiếc khi Thành Thải Vận không mang những đồ vật cô yêu thích đến trường học.
Ngôn Hạ khẽ thở dài, hàn huyên vài câu cùng Thành Thải Vận rồi tắt máy, sau đó cô liền trông thấy Dụ Bạc xách một giỏ đầy vợt và mấy quả cầu lông đi tới.

Khoảng thời gian này vừa đúng giờ Ngôn Hạ lên lớp, cũng chính là tiết thể dục của lớp ba*, Ngôn Hạ được chọn tham gia vào đội múa, còn những bạn học cùng lớp khác đương nhiên vẫn phải đi học bình thường.
(*lớp ba: nam nữ chính lúc này học lớp 10, vì vậy lớp ba này tương đương với 10A3 bên mình đó)
Phòng luyện múa ở bên trong sân vận động, phòng dụng cụ và phòng luyện múa ở cùng một tầng, cho nên việc cô có thể nhìn thấy Dụ Bạc cũng không quá bất ngờ.

Tới di chuyển dụng cụ thể dục ra sân có bốn người, là hai nam sinh và hai nữ sinh, mà hai nam sinh này đi ở chính giữa, một người là Dụ Bạc, người còn lại là ủy viên môn thể dục.
Bình thường công việc di chuyển dụng cụ thể dục trước nay đều là của nam sinh, nếu như nữ sinh cũng tới, vậy nhất định là có ẩn tình khác.

Ngôn Hạ nhìn ra phía sau Dụ Bạc, cũng đoán được điêuf khác lạ đó ở đâu.
Dụ Bạc đi dưới cuối cùng, duy trì một khoảng cách với từng người, hai nữ sinh kia thì đi ở phía trước, hai người bọn họ đều xách theo một rổ bóng chuyền nhẹ, sóng vai vừa đi vừa nói chuyện, đôi lúc lại ngoảnh đầu nhìn Dụ Bạc.

Nhưng cái nhìn ấy chỉ thoáng qua trong thời gian rất ngắn, cứ như thể họ không hề nhìn lén Dụ Bạc.
Tâm tư thiếu nữ rất dễ hiểu, như tờ giấy trắng được bày ra dưới ánh mặt trời, trắng đến trong suốt.
Ngôn Hạ tựa vào cửa, đợi đến khi Dụ Bạc đi qua trước mặt cô, thì ngay cả khóe mắt cô cũng không thèm liếc anh một cái, chỉ có làn gió rất nhỏ khi anh lướt qua, lưu luyến mà vuốt ve vầng trán cô.

Ngôn Hạ đi ra khỏi phòng học, đưa tay vắt lên vai Dụ Bạc.
Đầu ngón tay phơn phớt màu hồng đào khều nhẹ trên áo sơ mi trắng của anh, làm chiếc áo giống như nhiễm lên một vầng sáng, trông rất đẹp mắt.

Lông mày đẹp của cô hơi nhướng lên, tạo ra một khuôn mặt mỉm cười.
“Dụ Bạc, vì sao cậu không để ý đến tôi?” Câu hỏi có chút thân mật, Ngôn Hạ cứ đơn giản trực tiếp mà nói ra, như thể bọn họ có quan hệ vô cùng thân mật, cho nên cô mới có thể oán giận Dụ Bạc vì sao lại không để ý tới mình.
Trên thực tế, thẳng đến khi Ngôn Hạ nói ra câu này, thì đây mới là lần thứ hai bọn họ cùng nói chuyện, chỉ là so với người xa lạ thì có quan hệ quen thuộc hơn một chút.

Có lẽ ở trong mắt Dụ Bạc, cô cũng chỉ như một người xa lạ.

Dụ Bạc nghiêng người, khiến bàn tay đang khoác trên vai anh của Ngôn Hạ rơi xuống.

“Tôi có việc bận.” Một câu nói, đem đầu đuôi câu chuyện đều phá hỏng, thật không có tình người.
Nhưng Ngôn Hạ không thèm để ý, cô cong cong mắt, nói: “Cậu có việc bận vậy tôi liền tha thứ cho cậu.” Tha thứ cho việc cậu không để ý đến tôi, nhìn mà xem, tôi thật tốt bụng biết bao nhiêu.
Sau đó, Ngôn Hạ giơ lên cành hoa nhỏ nhỏ trong tay, “Hôm nay tôi hái được một cành hoa, trông nó và cậu rất giống nhau, đều rất xinh đẹp.”
Đại khái là anh chưa từng gặp ai nói trắng ra rằng anh xinh đẹp như một cô gái, rõ ràng Dụ Bạc có hơi ngơ ngẩn, khó có được khi cặp mắt đen sáng trong kia không có những bông tuyết trắng xóa làm vẻ mặt anh hiện lên sự lạnh lùng như thương ngày, mà lại lộ ra vài phần mờ mịt.
Ngôn Hạ nhẹ nhàng nhảy đến trước mặt anh, đem cành hoa nhỏ trên tay cắm lên ngực áo trắng như tuyết của thiếu niên.

Cô nhìn trái nhìn phải, rồi nét tươi cười càng đậm: “Dụ Bạc, hôm nay cậu thật đẹp mắt.” Rồi sau đó, cô ỷ vào việc hai tay Dụ Bạc đều cầm giỏ đựng cầu lông, không có cách nào ra tay trừng trị mình, liền lớn mật kề sát vào bên tai anh, nhẹ nhàng nói: “Đây là lễ vật đầu tiên tôi đưa cho cậu, phiền cậu bảo quản nó thật tốt.”
Khoảng cách gần như vậy, cô có thể ngửi được mùi hương trên quần áo của Dụ Bạc, là mùi nước giặt hoặc cũng có thể là xà bông, Ngôn Hạ không phân biệt được, có điều cô cảm nhận rõ cái mùi vị mát lạnh, giống như mùi quả chanh.

Không giống hầu hết các nam sinh khác, quanh thân đều là mùi mồ hôi thối hoắc.

Ngôn Hạ cảm thấy, chính mình đối với anh lại yêu thích hơn một phần.
Cũng giống như hiện tại, cô muốn hôn lên môi Dụ Bạc.
Chỉ là cái kế hoạch này chung quy vẫn không thể thực hiện, lão sư dạy múa có việc tới muộn đang ung dung đi đến, nhìn thấy Ngôn Hạ và Dụ Bạc đang đứng cùng nhau, lập tức cao giọng gọi một tiếng Ngôn Hạ.
Giáo viên đi tới, nói với Ngôn Hạ: “Đến lúc luyện múa rồi.”
Ngữ khí của lão sư dạy múa có hơi nôn nóng, giống như sợ chỉ cần chậm một giây, cô liền làm ra chuyện gì đó đối với Dụ Bạc.
Vậy nên Ngôn Hạ chỉ có thể tiếc nuối mà đứng thẳng, có điều thời điểm khi cô đi vào phòng học, còn không quên quay đầu hướng về phía Dụ Bạc nói: “Mình sẽ biểu diễn múa truyền thống vào lễ kỉ niệm thành lập trường, cậu nhất định phải nhớ đến xem.”
Đứng ngược sáng nên Ngôn Hạ không thấy rõ được vẻ mặt của Dụ Bạc lúc đó, nhưng chắc chắn anh đã nghe rõ lời của cô.
~ wattpad: quankemdaungotngao ~
Có điều đến ngày lễ kỉ niệm thành lập trường, Ngôn Hạ lại thấy không được hài lòng lắm, tựa hồ như vào lúc bắt đầu thay trang phục múa, mọi thứ đều không suôn sẻ nữa.

Bởi vì thời tiết nóng bức nên trong hội trường mở máy điều hòa, trang phục biểu diễn trên người Ngôn Hạ tương tự như váy cúp ngực làm lộ ra vòng eo mảnh khảnh của cô.
Cô ngồi trước gương trang điểm, lão sư dạy múa đem mái tóc dài của cô tết thành một chùm, sau đó còn cài thêm một đóa hoa lên đuôi tóc.

Đương nhiên, không phải hoa thật mà là hoa giả được chế ra từ plastic.
Ngôn Hạ cho rằng cách trang điểm này rất thô tục, chẳng qua hiện giờ cô không có tinh lực cùng giáo viên tranh luận muốn chỉnh lại cách trang điểm của bản thân phải ra sao.

Sáng nay, không khéo là dì cả của cô tới thăm, cho nên hiện tại tất cả dây thần kinh đều đang đối kháng với đau đớn trong bụng.
Bình thường vốn là sẽ không đau như thế, ngày hôm nay chẳng biết vì sao lại đau âm ỉ như vậy, uống thuốc giảm đau cũng chẳng thấy khá hơn.

Cô đặt đồng phục học sinh ở trên bụng, nhìn mình trong gương, mồ hôi lạnh cũng đã xuất hiện.

Lão sư lo lắng hỏi cô có thể chịu đựng được không.
Cho dù mồ hôi lạnh đã chảy ra, Ngôn Hạ ngoài miệng vẫn kêu không có việc gì.

“Chờ một lúc là tốt rồi.” Cô nỗ lực làm bộ dáng tỏ vẻ không sao, ly nước trên bàn trống rỗng, nước bên trong Ngôn Hạ đã sớm uống hết.

Hy vọng rằng uống nhiều nước nóng như vậy nó sẽ phát huy được tác dụng nên có.
Ngôn Hạ rất xem trọng mặt mũi và tự tôn, coi việc cậy mạnh là điều quan trọng nhất đời người, vì lẽ đó cô tuyệt đối không cho phép bản thân mất mặt trước toàn trường.

Bởi vì thân thể mà trở thành nguyên nhân không thể lên sân khấu, đối với Ngôn Hạ rất là mất mặt.
Lão sư tìm một cái áo khoác thật dày cho cô, rồi lại rót cho cô thêm một ly nước ấm khác.
Ngôn Hạ co rúc trên ghế, thân hình gầy gò của cô vừa vặn thích hợp với chiếc ghế nhỏ, không biết váy múa làm thành từ chất liệu gì, chạm vào tơ lụa có vẻ lạnh lẽo.

Cô mơ mơ hồ hồ nghĩ, nếu có thể ấm hơn một chút thì tốt rồi.
Phòng hóa trang sau hậu đài không chỉ có một mình Ngôn Hạ, bên trong lộn xộn, chật ních những học sinh chuẩn bị biểu diễn.

May mà không có ai tới làm phiền cô.
Cuộn mình thật lâu, Ngôn Hạ mới cảm giác bản thân khá hơn một chút, đau đớn phảng phất cũng không phải khó chịu đựng như trước.

Phía trước sân khấu, âm thanh giới thiệu dường như đang truyền đến, tiết mục kế tiếp cũng chính là tiết mục múa đơn của cô.

Lão sư dạy múa ngồi xổm xuống trước mặt cô, nói tiếp theo là đến lượt cô.
Ngôn Hạ đứng lên, vũ phục giống như tranh thủy mặc từ trên người cô rủ xuống, những bông hoa ở trên tóc mai cùng đuôi tóc rũ xuống làm nổi bật lên ngũ quan linh động sáng rực rỡ.

Cô là một mỹ nhân, không thể nghi ngờ, ngay cả lão sư dạy múa nhìn thấy cô cũng thoáng kinh ngạc một hồi.

Chỉnh trang lại phục sức trên người lần nữa, trên mặt Ngôn Hạ liền không còn chút biểu tình không khỏe nào, cô đi lên phía sát bên sân khấu, chờ người chủ trì giới thiệu chương trình.
Thời điểm cô biểu diễn, hội trường chỉ có những ánh đèn tối mờ, chỉ có duy nhất một ánh sáng nhạt màu xanh di chuyển theo từng bước chân của cô.

Ngôn Hạ ngẫu nhiên liếc mắt quét xuống dưới đài, cũng chỉ có thể thấy một đám người đông đúc đen nghìn nghịt, không phân biệt ra mặt ai với ai.
Bước nhảy cuối cùng vừa hạ xuống, cô cúi mình, rồi sau đó đi xuống đài.

Lúc bước đi, mỗi bước chân đều như muốn xé rách thân thể nội tạng, cô cảm thấy mình nên uống thêm một viên thuốc giảm đau.
Nhưng ngay lúc này cô đụng phải Trần Văn.
Cũng không muốn biết vì sao hắn lại xuất hiện ở đây, ngay cả mí mắt Ngôn Hạ cũng không nâng lên, hơi hơi cau mày đi lướt qua bên cạnh hắn.
Trần Văn duỗi tay, ngăn cản đường đi của cô.
Ngôn Hạ dừng bước chân, cô không thấy được sắc mặt của mình, nhưng có thể tưởng tượng ra được, hẳn là không được tốt.

Thân thể không khỏe, làm ảnh hưởng đến tâm tình cũng trở nên tồi tệ, cô thoáng nâng mày, hỏi Trần Văn: “Có việc?”
Ngữ khí trùng xuống có chút không kiên nhẫn.
Sắc mặt Trần Văn cũng không được tốt, ngũ quan vốn ác liệt lại ngưng tụ thêm một tầng lệ khí thật sâu, phảng phất như giây tiếp theo sẽ cầm gậy gộc lên đánh người.

May mắn thay bốn phía xung quanh họ trống rỗng không một bóng người, chỉ có hành lang dài dằng dặc cùng một cánh cửa sổ.
Trần Văn nhìn cô, cô so với hắn thấp hơn một cái đầu, hắn cẩn thận nhìn xuống mới có thể thấy được cặp mắt động lòng người của cô.
“Cậu đang theo đuổi tên kia.” Đây là một câu khẳng định.
Trần Văn phát ra thanh âm rất khàn, giống với cát sỏi lăn lộn trên giấy nhám, có cảm giác hơi trầm trầm.
Ngôn Hạ dựa vào ven tường, hai tay ôm lấy cánh tay, cánh tay vừa vặn che khuất eo nhỏ bị lộ ra của cô.

Cô không đáp lại lời Trần Văn, nhưng ánh mắt rõ ràng lộ ra ý nghĩ của cô: Hỏi thật vô nghĩa.
Nói thẳng ra thì từ nhỏ Ngôn Hạ đã sống tùy ý, khi theo đuổi người khác đương nhiên sẽ không lén lén lút lút, từ lúc đưa cho Dụ Bạc cành hoa kia, những lễ vật khác cô đưa cho hắn không hề bị gián đoạn, hôm nay là một đôi giày chơi bóng, ngày mai là một cái máy chơi game, cô tặng tất cả những đồ vật mà cô nghĩ ra, có thể sẽ có món quà anh thích, nên tất cả đều đem tặng cho Dụ Bạc.
Thật đáng tiếc là ngay cả một món Dụ Bạc cũng không nhận.
~ wattpad: quankemdaungotngao ~
Trần Văn cười rộ lên, Ngôn Hạ rất ít khi thấy anh cười, hiện tại nhìn thấy, cô cảm thấy việc hắn không thường xuyên cười là một chuyện tốt.

Bởi vì khi hắn cười rộ lên, càng lộ rõ vẻ lệ khí sâu nặng.
“Cậu tốt nhất không nên thích hắn.”
Ngôn Hạ thật sự không muốn cùng hắn nói chuyện, cái bụng đau đớn đang không ngừng thúc giục cô mau chóng đi tìm một chỗ nghỉ ngơi, nhưng cái khẩu khí cao cao tại thượng này của TRần Văn, chỉ trích cô không cho làm việc này không cho làm việc kia, chính là chạm đến vảy ngược của cô.
Cô hơi cong khóe môi, giương lên một nụ cười điềm nhiên mỹ lệ.
“Tôi chính là rất thích cậu ấy, muốn hôn muốn ôm cậu ấy, Trần Văn à, cậu có thể làm gì tôi?”
Lệ khí vướng lại nơi đáy mắt Trần Văn trong nháy mắt bộc phát ra ngoài, lúc này hắn tiến lên, nắm chặt lấy tay của Ngôn Hạ.

Tay Ngôn Hạ tinh tế vô cùng, hắn chỉ cần dùng một tay là có thể nhẹ nhàng nắm chặt.
Da thịt con gái đương nhiên là khác hẳn với con trai, trắng nõn mịn màng, Trần Văn tựa như đang nắm trong tay một khối bạch ngọc mềm mại.

Sự đụng chạm ngắn ngủi này làm hắn có ý nghĩ muốn vuốt ve làn da trong tầm tay mình.
Ngôn Hạ dùng sức gạt tay hắn ra, đôi mắt hiện lên trắng đen rõ ràng, cơn giận của cô cứ thế mà sống động vô cùng.
Sức lực Trần Văn quá lớn, nắm đến cổ tay cô phát đau, xương cốt phảng phất đều bị hắn bóp đau.

Lúc cô rút tay ra không hề khống chế lực đạo, nên đã lỡ tay tát một cái lên cổ anh.
“Trần Văn cậu có bệnh sao! Muốn phát bệnh thì đừng có phát lên đầu tôi, tôi yêu thích Dụ Bạc thì có trở ngại gì với cậu, chẳng lẽ cậu cũng thích hắn?”
Ngôn Hạ đang cực kì tức giận nên cái gì cũng nói ra được.
Trần Văn tức đến bật cười, trên cổ hắn còn có vệt đỏ do Ngôn Hạ đánh ra, bộ dáng thoạt nhìn rất khiếp người.
“Ngôn Hạ.” Thanh âm của hắn từ giữa hàm răng truyền ra “Cậu được lắm.”
Hắn đem Ngôn Hạ ép sát đến góc tường, hai người bọn họ chen chúc bên trong không gian eo hẹp, càng có vẻ chật chội hơn.

Tạo ra khoảng cách quá mức ái muội, làm hô hấp của cô đều trở nên không thông thuận, Ngôn Hạ hung hăng đẩy hắn một phen, thấy hắn vẫn bất động lại muốn đánh thêm.
Lần này Trần Văn không dễ dàng để cô được thuận lợi, tay Ngôn Hạ rơi vào khoảng không.
Bọn họ không biết, hành lang hẻo lánh yên tĩnh này còn có người khác đang tồn tại.
Người đưa Dụ Bạc tới nơi này chính là một học sinh lớp ba có tiếng luôn chậm trễ việc bài vở học hành, tuy rằng đêm nay là kỉ niệm ngày thành lập trường, nhưng giáo viên các lớp cũng không vì vậy mà giảm bớt bài tập về nhà, một bài cũng không giảm.
Người học sinh này đem Dụ Bạc kéo đến đây, sau đó từ trong túi móc ra một gói thuốc lá.

Đây là nhãn hiệu rất đắt tiền có thể nói mỗi điếu bên trong đều có giá trị không nhỏ.
Học sinh kia rút ra một cây, tươi cười đầy vẻ lấy lòng và thân thiết: “Học bá, làm một cây?”
Dụ Bạc tầm mắt không hề lưu lại trên điếu thuốc, anh nhìn xuyên qua hình ảnh ánh đèn phản chiếu trên cửa sổ thủy tinh, nhìn đến ven tường, ánh mắt dán thật chặt vào hai người kia.
—————————
Cảm ơn bạn đã đọc truyện nhé!
Hãy nhấn 1 sao để bọn mình có thêm động lực nha!.

Chương 6

Chương 6:

Nam sinh theo tầm mắt của anh nhìn qua sau đó tặc lưỡi.

Giọng nói lãnh đạm của Dụ Bạc vang lên bên tai hắn, anh hỏi: “Cậu biết tên đó?”

Nam sinh biết người mà Dụ Bạc hỏi chính là Trần Văn, hắn nói: “Sao lại không biết được, tên đó chính là nhân vật làm mưa làm gió ở trường cấp 2 chúng ta học, không phải gần đây Ngôn Hạ đang theo đuổi cậu sao, sao lại ở cùng một chỗ với Trần Văn thế?”. Lời nói thô tục của hắn khiến Dụ Bạc hơi hơi nhíu mày.

Sau khi hắn nói xong, nghĩ lại một chút liền xấu hổ mà nhìn Dụ Bạc cười cười.

“Học bá, cậu đừng để việc này trong lòng. loại thiên kim tiểu thư nhà giàu như Ngôn Hạ tính tình vốn bốc đồng, nay thích cái này ngày mai lại thích cái khác, thay đổi thất thường không cố định.”

“Hơn nữa người như cô ấy, chỉ cần một lọ nước hoa cũng bằng vài năm học phí của chúng ta rồi, căn bản đều không phải người cùng một thế giới.”

Tầm mắt của Dụ Bạc thoáng rời đi, anh hơi hơi nghiêng tai, bộ dạng giống như đang nghiêm túc lắng nghe.

Tiếng chuông nặng nề trong hội trường vang lên báo hiệu các tiết mục sắp kết thúc. Dụ Bạc đảo mắt nhìn qua, Trần Văn đã rời đi chỉ còn lại mình Ngôn Hạ, cô dựa vào tường, mệt mỏi mà ngồi xổm xuống, dường như cô đang rất khó chịu.

Cô thấy khó chịu vì Trần Văn sao?

Dụ Bạc rũ mi mắt muốn che đi một tầng băng mỏng, anh nói với nam sinh là mình cần phải đi.

***

Trận cảm mạo này của Ngôn Hạ ùn ùn kéo đến mà lúc rời đi cũng rất nhanh. Ngày hôm sau tới bệnh viện truyền xong một chai nước muối cô đã hoàn toàn bình phục, nhìn không thấy chút dấu hiệu sinh bệnh nào.

Có lẽ những gì không vừa ý lúc trước đều theo trận bệnh này mà biến mất. Khách hàng của Ngôn Hạ cũng không đưa ra những ý kiến kì quái gì đối với bản vẽ thiết kế lần này, khả năng cao có thể là do sắp tới thời gian bị lùi lại, hôn lễ của bọn họ đang đến rất gần.

Trong quá trình trang trí, Ngôn Hạ không cần thiết lúc nào cũng phải quan sát mọi thứ, nhưng cứ cách vài ngày cô lại phải ghé qua để kiểm tra tiến độ.

Bên trong phòng được trang trí theo phong cách nhẹ nhàng, tất cả đồ đạc đều là do một tay nữ khách hàng mua sắm, nhưng nam khách hàng lại ghét bỏ gu thẩm mĩ của nữ khách hàng. Không biết bọn họ đã thương lượng như thế nào, hoặc là đã trải qua một trận cãi vã rồi mới giao cho lại cho bên công ty thiết kế.

Bọn họ chi trả chi phí không quá cao nhưng lại yêu cầu rất nhiều thứ, tao nhã và giản dị, xa hoa và đơn giản, tất cả đều phải kết hợp với nhau trong một căn phòng, phải giống với tiêu chuẩn của bên A nên điều này rất khó thực hiện.

Tuy nhiên quá trình lựa chọn không hề gặp khó khăn giống như trong tưởng tượng, có thể là do người đưa ra yêu cầu không biết chắc chắn được mình muốn cái gì.

Tất cả rèm cửa, giá sách và sofa đều được mua với giá xấp xỉ nhau, còn lại là những bức tranh được treo trong phòng khách phòng ngủ và một ít đồ trang trí vẫn chưa quyết định được để ở đâu.

Thời điểm đi chọn tranh Ngôn Hạ đi cùng Trình Trác Nhiên. Cậu phàn nàn với cô về việc chú chó lông vàng ở nhà đã cắn rách bức tranh bằng vải, mọi góc cạnh đều có dấu răng và dấu chân của nó nên anh phải mua thêm vài bức nữa về, treo ở nơi mà con chó nhỏ đó không thể chạm móng vuốt tới được.

Trình Trác Nhiên là bác sĩ thú y, nhưng trong nhà chỉ nuôi một con chó lông vàng cùng một con mèo chân ngắn. Chú chó lông vàng là thành viên mới gia nhập gần đây.

Có rất nhiều người trong khu vực đồ nội thất, nhưng vẫn chưa đủ để tạo ra không khí ấm áp. Ngôn Hạ đội một chiếc mũ Beret màu xanh biển trên đầu cùng với khăn quàng cổ màu trắng gạo trông rất ấm áp, cộng thêm với phong cách trang điểm, thoạt nhìn khiến tất cả sự sắc sảo của cô bị mài đi rất nhiều. Cô bây giờ giống như là một cô gái dịu dàng.

Ngôn Hạ nhìn trúng một bức tranh sơn dầu theo trường phái ấn tượng*, hình ảnh màu sắc đều sặc sỡ, tươi đẹp đan xen vào nhau, phác họa ra một bức tranh đêm tuyết, người trong tranh không rõ là nam hay nữ đang cầm ô đi trên đường, một mình đi từ từ qua con phố dài. Những sắc thái sặc sỡ đó toàn bộ đều phát ra từ bầu trời đêm cùng với chiếc ô của người trong tranh.

(*trường phái ấn tượng: một trào lưu nghệ thuật bắt đầu tại Paris vào cuối thế kỉ 19. Đây là 1 trong số 14 trường phái mỹ thuật hiện đại. Những bức tranh thuộc trường phái ấn tượng được vẽ bằng những nét cọ mảnh, nhỏ, song vẫn có thể nhìn thấy rõ, bố cục thoáng, kèm theo sự pha trộn không hạn chế giữa các màu với nhau và nhấn mạnh độ miêu tả chính xác về sự thay đổi chất lượng của ánh sáng trong tranh (thường để làm nổi bật rõ ảnh hưởng của dòng thời gian), vật mẫu đời thường, và góc nhìn khác lạ. Hai ý tưởng đáng chú ý trong trường phái này là: bức tranh được vẽ rất nhanh với mục đích là ghi lại một cách chính xác tổng quan của khung cảnh. Tiếp theo sau là thể hiện một cái nhìn mới, nhanh và không định kiến.)

Trình Trác Nhiên không hiểu về hội họa, thậm chí có thể nói là không có chút tế bào nghệ thuật nào trong người, cậu chỉ làm theo trực giác mách bảo rằng những bức tranh mà Ngôn Hạ lựa chọn đều rất tốt. Vì thế cậu nhắm mắt mà mua rất nhiều bức tranh. Lúc cậu chuẩn bị bỏ tiền ra mua bức họa này, lại bị Ngôn Hạ liếc mắt một cái.

“Này, có phải cậu quên rằng mình cũng muốn mua nó?”

Vì thế cô chỉ bức họa này, hỏi giá cả từ nữ nhân viên trẻ tuổi trong cửa hàng. Nữ nhân viên nhìn thoáng qua bức họa rồi báo ra một cái giá.

Ngôn Hạ hơi nhíu mày, cô nhìn tấm biển cấm trả giá treo trong cửa hàng, cuối cùng chọn ra bức tranh phù hợp với túi tiền của mình, tiền thừa còn lại cô chọn thêm một chiếc đèn ngủ nhỏ.

Ngôn Hạ cẩn thận tính toán chi phí trong lòng, mặc dù số chi phí không như dự tính ban đầu, nhưng cũng không khác là bao. Điều này làm cho tâm tình Ngôn Hạ tốt hơn rất nhiều.

Cô phát hiện ra dạo gần đây cô rất dễ dàng vui vẻ vì một chút việc nhỏ, đây có phải cũng được xem là một loại tiến bộ hay không.

Trên đường về lại phòng làm việc, Ngôn Hạ nghĩ rằng thời gian hoàn thành dự án này nhiều nhất cũng là một tháng, sau này cô không cần gặp lại đôi vợ chồng này nữa, nghĩ như thế trong lòng cô lại vui vẻ thêm vài phần.

Phòng làm việc không có nhiều người lắm, một nữ đồng nghiệp đang đếm xem có bao nhiêu người để gọi trà sữa. Nhìn thấy Ngôn Hạ, nữ đồng nghiệp tự nhiên hỏi cô có muốn uống một ly không. Ngôn Hạ lắc đầu từ chối.

Cùng với người đến giao trà sữa bước vào, còn có chủ nhiệm Tôn, ông đi đến trước mặt Ngôn Hạ, hỏi xem điện thoại cô còn pin hay không.

Ngôn Hạ nghi hoặc mở điện thoại di động ra, pin còn 56%.

Sắc mặt của chủ nhiệm Tôn có phần bất ngờ: “Vậy vì sao lại không trả lời cuộc gọi của tôi?”

Ngôn Hạ mở đến phần tin nhắn chưa đọc, một số tin chưa được thông báo liền hiện ra.

Nét mặt chủ nhiệm Tôn dịu đi, ông gõ bàn Ngôn Hạ, kêu cô đến văn phòng ông một chuyến.

Thật khó tưởng tượng rằng văn phòng của chủ nhiệm Tôn là văn phòng của một nhà thiết kế, bởi vì tất cả đồ trang trí bên trong đều lộ ra vẻ không hài hòa. Đặc biệt là chiếc đèn nhỏ được tạo ra từ đồng treo ở giữa phòng, như thể nó được lấy từ ngôi nhà của một vị công tước thời trung cổ. Ngôn Hạ chỉ cảm thấy trên dưới trái phải của chiếc đèn đó cùng với cây bấc đèn* bên cạnh đều tràn ngập bốn chữ, không hề ăn khớp.

(*cây bấc đèn: cây cỏ sống nhiều năm, thường mọc thành từng cụm dày. Thân nhỏ, tròn, cứng và cao khoảng 35 – 100cm. Thân có màu xanh nhạt, đường kính khoảng 1 – 2mm và có vạch dọc ở mặt ngoài. Lá tiêu giảm nhiều chỉ còn lại một số bẹ ở gốc thân.)

Trên thực tế, Ngôn Hạ đã cảm thấy nghi ngờ ngay lần đầu bước vào văn phòng. Mà chỉ với một câu ‘Cô không biết rằng không liên quan đến nhau cũng là một loại vẻ đẹp sao’ của chủ nhiệm Tôn đã khéo léo đem nghi hoặc của cô bật về.

Sau này, khi tiếp xúc ở nhiều khía cạnh, cô mới biết chủ nhiệm Tôn không phải là người kiên nhẫn với việc sắp xếp mọi thứ sao cho thật cân đối. Cô rốt cuộc cũng hiểu được, người có thể cùng với lão sư của cô mở phòng làm việc tất nhiên không phải là một người quan tâm đến quy củ.

Có rất nhiều thiên tài họ càng quái gở thì mới có thể thu hút lẫn nhau.

Chủ nhiệm Tôn tìm cô là vì công việc mới, triển lãm tranh của Thang Đức sẽ được tổ chức tại Bảo tàng Nghệ thuật Hiện đại Giang Thành vào tháng 12, ông đem công việc triển lãm tranh giao cho cô, cũng dặn dò cô phải học tập nhiều một chút.

Ngôn Hạ đã từng nghe nói về Thang Đức, khi còn học đại học bạn cùng lớp từng tổ chức đi thăm quan triển lãm tranh của ông ấy, các bạn học đều thích bức tranh ‘Thiếu nữ thiên nga’ nổi danh của ông, mà vào chiều ngày đó, cô lại bồi hồi ở dưới lầu một, sững sờ không nói nên lời đứng trước một gốc cây xanh.

Không nói rõ được là cô yêu thích bức họa này, hay là yêu thích cái cây giống với cây xanh ngoài phòng luyện múa.

Ngôn Hạ nhận công việc này, hôm nay đúng lúc có thời gian, cô liền trực tiếp bắt taxi đi tới bảo tàng nghệ thuật. Thật không may cho cô, người quản lí bảo tàng nói rằng Thang Đức hiện giờ không ở trong nước, cũng không rõ khi nào mới tới đây.

Ngôn Hạ cảm thấy tiếc nuối. Người quản lí nói nếu có tin tức, anh ta sẽ liên lạc lại với Ngôn Hạ trước tiên.

Thời tiết rất nhanh đã vào đông, Ngôn Hạ vừa đi ra khỏi sân vân động, bầu trời bên ngoài đã đổ mưa, rất nhanh đã làm mặt đất khô ráo bị ướt nhẹp. Lúc chuẩn bị bắt taxi trở về, cô phát hiện có tiếng mèo kêu rất nhỏ ở sau lưng. Sau đó bên chân cô liền truyền tới một động tĩnh nho nhỏ.

Một bé mèo con bị nước mưa xối ướt cả người không biết từ lúc nào đã ở bên chân Ngôn Hạ, cọ cọ vào giày cô, phát ra một tiếng ‘meo’ nho nhỏ mà cô vừa nghe được.

Cô bước về phía trước, con mèo nhỏ này liền đi theo cô, bước chân nghiêng ngả lảo đảo. Ngôn Hạ cảm thấy chỉ cần cô đi nhanh một chút thì con mèo nhỏ này tuyệt đối sẽ không theo kịp.

Nhìn bước chân không ổn định của sinh vật nhỏ bé này, Ngôn Hạ rốt cuộc cũng ngồi xổm xuống, nhìn vào con mắt giống như lá xanh mới mọc của mèo con xinh đẹp, cô nói: “Em là đang nghĩ muốn đi theo chị sao.”

Bộ lông của mèo con bị xối ướt càng làm hiện rõ dáng vẻ gầy trơ xương của nó, mèo con kêu lên một tiếng tinh tế như là đáp lại lời của cô. Ngôn Hạ ôm nó lên, cũng không quan tâm đến việc nó sẽ làm áo khoác bành tô của mình bị dính mùi hôi.

Lúc bế nó lên cô mới phát hiện, cái chân trước bên trái của mèo nhỏ có vết máu loang lổ, đã cùng bộ lông dính lại một chỗ. Chẳng trách thời điểm nó đi đường bước chân lại không được vững, như thể nó sẽ ngã sấp xuống bất cứ lúc nào.

Vì thế, trước khi Trình Trác Nhiên đóng cửa phòng khám thú y, lại phải nghênh đón thêm một vị khách.

Ngôn Hạ đặt chiếc ô cán dài ở cửa, nhân viên phòng khám nhận ra cô là khách quen liền trực tiếp nói cho cô biết vị trí của Trình Trác Nhiên, cô liền ôm con mèo nhỏ đi tìm cậu.

Con mèo nhỏ này cực kỳ ngoan ngoãn, sau khi được cô ôm vào trong ngực, liền an tĩnh mà nằm ở trên khuỷu tay cô, ngẫu nhiên nhỏ giọng kêu to một chút, là do Ngôn Hạ không cẩn thận đụng tới miệng vết thương làm đau nó.

Trình Trác Nhiên vừa cởi chiếc áo blouse trắng xuống khoác trên lưng ghế, lúc nhìn đến con mèo mà Ngôn Hạ ôm trong lòng, cậu đau đầu vỗ trán, nói với Ngôn Hạ mỗi khi cô tới đều không có chuyện gì tốt. Mặc dù nói vậy nhưng cậu vẫn nhanh chóng mặc áo vào, rửa tay sạch sẽ, kiểm tra cho con mèo nhỏ.

Ngôn Hạ ở bên cạnh, nói ngắn gọn về quá trình của chuyện này.

Trình Trác Nhiên kiểm tra xong, nói với Ngôn Hạ là phải làm một cuộc phẫu thuật nhỏ.

Ngôn Hạ gật đầu, nói với mèo nhỏ vẫn đang ướt dầm dề: “Chúng ta sẽ làm một cái phẫu thuật nhỏ, làm xong chân sẽ không bị đau nữa.”

Cậu chưa từng nhìn thấy một mặt ôn nhu như vậy của cô, trong ấn tượng của cậu Ngôn Hạ lúc nào cũng sắc sảo và phô trương.

“Cậu muốn nuôi nó sao?” Trình Trác Nhiên hỏi cô trước buổi phẫu thuật.

“Mình đã nhặt nó về rồi, lẽ nào còn có thể vứt cho cậu nuôi sao?” Ngôn Hạ nói.

Trình Trác Nhiên lắc đầu: “Mình chỉ cảm thấy kì lạ thôi, thời đại học có người tặng cho cậu một con mèo mới sinh ra không bao lâu, nó xinh xắn dịu ngoan, cậu cũng không thèm nuôi. Hiện tại lại nhặt một con ở ngoài đường về nuôi.”

Ngôn Hạ dùng khăn giấy lau nước mưa dính trên áo khoác của mình, chỗ khuỷu tay rõ ràng bị thấm nước rất nhiều.

Vẻ mặt cô bình tĩnh nói: “Lúc đó ngay cả việc nuôi chính mình còn khó khăn, làm sao có thể nuôi thêm động vật đây?”

Bây giờ cô đã có thể bình tĩnh nhắc đến tình trạng lúc đó, cả người không còn gai góc nữa, Trình Trác Nhiên biết thật ra cô đã thay đổi rất nhiều.

Cậu đem con mèo nhỏ vào phòng giải phẫu làm phẫu thuật, Ngôn Hạ ở bên ngoài chờ, thuận tiện nếm thử quả anh đào mà cô gái nhỏ hộ sĩ đưa, bên ngoài có màu đỏ thẫm thoạt nhìn rất ngọt.

Ngôn Hạ thực ra rất thích động vật nhỏ, chó, mèo, cá vàng và vẹt, cô đều rất thích. Tiếc là mẹ của cô không thích chúng.

Mẹ của Ngôn Hạ là một người phụ nữ dịu dàng, yêu thích những bức tranh trừu tượng và múa ba lê, bà là một diễn viên múa trời sinh, từ nhỏ Ngôn Hạ đã được mẹ bồi dưỡng theo con đường này, nhưng đáng tiếc là Ngôn Hạ bị nuôi dạy sai lệch. . Truyện Nữ Phụ

Bởi vì mẹ cô không thích, cho nên trong nhà Ngôn Hạ trước nay chưa từng xuất hiện những động vật nhỏ. Mặc dù ở trong nhà không có, nhưng không ngăn được việc Ngôn Hạ nuôi nấng chúng ở bên ngoài.

Trong khuôn viên trường trung học, dì trông coi ký túc xá nữ có nuôi hai con mèo, một con mèo đốm và một con mèo màu đen tuyền, không, cũng không thể nói là màu đen tuyền được, trên bụng của nó có một mảng lông trắng như tuyết.

Ngôn Hạ thích con mèo đốm hoa kia hơn, béo tốt mập mạp lại không sợ người lạ, cô thường xuyên mang theo đồ ăn vặt nuôi nấng nó. Sau này, ở sân vận động dưới lầu, có một cái cây lớn lên rất cao, dưới tán cây nở ra nhiều loài hoa không rõ nguồn gốc, cô nhìn thấy Dụ Bạc và con mèo hoa đốm đó.

Chàng trai luôn tỏ ra lãnh đạm trước mặt cô, thiếu niên lúc nào cũng như xa cách vạn dặm giờ đây đang ngồi xổm xuống, ôn nhu vuốt ve con mèo đốm hoa.

Ánh mặt trời chiếu từ mái tóc xuống chiếc áo sơ mi trắng của anh, dệt nên một viền sáng vàng xung quanh hình bóng của anh. Mặc dù lúc ấy anh nghiêng người, nhìn không rõ vẻ mặt của anh khi ấy, nhưng cô chắc chắn biểu tình của Dụ Bạc nhất định rất ôn nhu.

Thật là kỳ quái, Ngôn Hạ nhớ lại thường ngày chỉ lúc cô lấy đồ ăn vặt ra, con mèo đốm mới có thể nghe theo, tùy ý cô vuốt ve bộ lông xinh đẹp của nó. Hiện tại, Dụ Bạc không hề mang theo đồ ăn gì trên tay lại có thể nhận được đãi ngộ này, thật là quá bất công.

Nhưng quan trọng nhất chính là, Dụ Bạc vậy mà cũng thích mèo. Cô cứ tưởng là con trai ở độ tuổi này chỉ coi bóng rổ và game là sở thích.

Mèo đốm cọ cọ tay của Dụ Bạc, phát ra âm thanh khò khè thoải mái. Thiếu niên lấy trong túi ra một thanh socola, lột bỏ giấy bạc, đưa đến bên miệng nó.

Trình Trác Nhiên nói là một cuộc phẫu thuật nhỏ, quả thật là phẫu thuật nhỏ, Ngôn Hạ cảm thấy thời gian còn chưa được bao lâu, cậu liền ôm con mèo nhỏ đi ra, đặt nó nằm trên thảm lông, trông ngoan ngoãn hơn rất nhiều.

Trình Trác Nhiên căn dặn cô những việc phải làm sau giải phẫu, Ngôn Hạ một bên nghe, một bên quan sát đến nó.

Có lẽ bị âm thanh nói chuyện làm ảnh hưởng đến, con mèo nhỏ năm trên thảm lật người vài cái, rồi hướng về phía Ngôn Hạ kêu lên.

Lúc này đã không còn sớm, tất cả đèn đường đều đã được bật sáng, Ngôn Hạ nghĩ có thể là nó đói bụng, nên cô mở ra túi xách, bên trong có một gói socola. Cô lấy ra một viên định đút cho nó.

Đang trong quá trình muốn đút viên socola vào miệng mèo con, thì Trình Trác Nhiên liền đưa tay bắt lấy viên kẹo đó.

“Mình thật sự tin rằng cậu quả thật chưa từng nuôi dưỡng mèo.” Trình Trác Nhiên nói tiếp, “Nếu ăn quá nhiều thứ này nó sẽ chết.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN