Liên Hoa Lâu: Chu Tước Quyển
Chương 12: Địa Cung Hi Lăng
Bảy người vây quanh miệng hố đen xì nhìn một lúc, phía dưới hình như có tiếng gió thổi nhưng khá ấm, cũng không có mùi ẩm mốc bốc lên. Cát Phan hào hứng nói:
– Xem ra ở dưới có một cửa thông gió khác, Hi Lăng quả nhiên ẩn giấu nhiều bí mật.
Hoàng lăng bình thường chỉ sợ xung quanh chưa đủ kín đủ chặt, sao còn để thông gió làm gì?
Mọi người đều thấy lạ, Trương Thanh Mao gọi người mang vài bó đuốc đến, đứng ở cửa động. Cát Phan cầm một bó đuốc, nhảy xuống cửa động đen ngòm ấy. Ánh lửa lập tức hắt lên từ một nơi không xa lắm ở bên dưới, động không quá sâu, có lẽ chỉ khoảng hai trượng, sáu người còn lại lần lượt nhảy xuống thông đạo, phiến đá kia nếu không có thần lực trời sinh thì chẳng ai di chuyển nổi, vì vậy không sợ bị lén lút đóng sập từ phía trên.
Bảy người tay cầm đuốc, sau khi khắp bốn phía thông đạo đều được ánh lửa hắt sáng rực thì mọi người đều thấy vô cùng kinh ngạc. Đó là một thông đạo được điêu khắc vô cùng tinh tế tỉ mỉ, mặt đường lát đá, bốn phía xung quanh khắc đầy văn tự, không phải chữ Hán mà là những đường nét uốn lượn vô cùng đẹp. Trên nóc thông đạo còn khắc tứ thiên chư Phật, chư vị Bồ tát, La Hán, đúng là kiểu thường thấy trong các lăng mộ.
Nhưng nếu Hi Lăng chỉ là nơi chôn cất Hi Thành Hoàng đế và các phi tử của ông ta thì tại sao lại để một con đường địa đạo thông với bên ngoài? Mộ Dung Vô Nhan và Ngô Quảng thật sự đã chết ở Địa Cung dưới lăng mộ này ư? Tại sao họ lại dễ dàng tìm ra cửa vào như thế? Mọi người đi men theo con đường khắc đầy văn tự kia đi về phía trước, mỗi người ôm một suy nghĩ riêng, dọc đường im ắng không tiếng động.
– Liên Hoa. – Sau khi im lặng một lúc, Phương Đa Bệnh hỏi. – Trên tường viết gì thế? Sao đi mãi chẳng thấy hết?
– Trên tường viết chữ Phạn, đang kể một câu chuyện. – Lý Liên Hoa “à” một tiếng, rồi thờ ơ nói tiếp. – Kể một câu chuyện về con trai.
– Câu chuyện về con trai?- Phương Đa Bệnh kỳ lạ hỏi. – Câu chuyện gì về con trai.
Trong đường hầm im phăng phắc, bọn họ mỗi lúc mỗi căng thẳng vì con đường dài tít tắp chẳng thấy điểm kết, huống hồ bên cạnh không chừng còn có hung thủ giết hại Trương Khánh Sư mai phục, nên vô thức họ đều tập trung sự chú ý lắng nghe hai người kia nói chuyện, tránh tâm trạng xao nhãng càng nghĩ càng lo sợ. Chỉ nghe tiếng Lý Liên Hoa thờ ơ nói tiếp :
– Đây là quyển thứ năm trong “Diệu Pháp Liên Hoa Kinh” của “Như Lai Thọ Lượng Phẩm”. Như Lai kể một câu chuyện, gọi là “Y Tử Dụ”. Truyện kể rằng: “Có một thần y y thuật cao minh, ông ta sinh được rất nhiều con trai. Một hôm, vị thần y này có việc phải đi xa, các con trai của ông ta ở nhà uống nhầm thuốc độc, đều vô cùng đau đớn. Khi thần y quay về, thấy các con trai mình đang rất đau đớn, lập tức bốc linh dược cho các con uống. Đứa con nào bình thường hiếu thuận với ông ta thì sẽ tin đây là linh dược, còn đứa nào không hiếu thuận thì nhất quyết từ chối không chịu uống, thà chịu đau đớn nằm rên rỉ trên giường vì nghĩ cha sẽ hại chết mình. Vị thần y đó thực ra cũng không trách lũ con bất hiếu, ông ta để lại thư nói rằng mình tuổi tác đã cao, sắp chết tới nơi rồi, linh dược của ông ta đều để cả ở nhà, nếu các con cần có thể mang ra uống. Sau đó vị thần y lại đi xa, nhờ người mang thư về nói rằng ông ta đã chết. Những đứa con vốn sợ cha sẽ hại chết mình kia nghĩ cha đã chết, nhớ tới sự nhân ái của cha, rồi lại nghĩ chắc cha không thể biết rốt cuộc kẻ nào sẽ đi lấy thuốc uống nên số linh dược để ở nhà không thể là giả được, vậy là đi lấy linh dược ra dùng, sức khỏe dần hồi phục. Sau đó thần y quay về, đám con trai bất hiếu chợt tỉnh ngộ, nhận ra bản thân mình thực quá đỗi ngu xuẩn”. – Lý Liên Hoa chậm rãi kể hết. – Như Lai hỏi đệ tử, “Vị thần y này có phạm tội hư vọng (*) không?”, chúng đệ tử đáp, “Không”.
(*) Hư vọng: Lo sợ hão huyền.
Phương Đa Bệnh nghe mà gật gà gật gù như sắp ngủ.
– Hi Thành Đế khắc câu chuyện đó lên tường như một bảo bối, quả nhiên già rồi nên hồ đồ.
Cát Phan buột miệng xen vào:
– Xây dựng Hoàng Lăng là đại sự trong triều, ngài ấy khắc câu chuyện này ở đây tất có dụng ý của mình, chỉ có điều chúng ta không thể giác ngộ thôi.
Vừa nói tới đây thì đến một chỗ rẽ, là nơi cuối đường hầm, trước mặt họ xuất hiện một cánh cửa bằng đá đã khóa chặt. Dưới ánh đuốc sáng rực, mọi người rõ ràng nhìn thấy cánh cửa đá đó được làm từ một loại đá màu trắng, bốn góc khắc sóng biển, hai con rồng đang tranh nhau một đóa sen chưa nở giữa sóng lớn. Đóa sen chưa nở được chạm ở giữa hai cánh cửa đá, hai bên là hai con rồng.
Cát Phan thầm nghĩ, Theo như sử sách ghi chép lại, phàm là cửa đá ở lăng mộ thì đằng sau tất có Tự lai thạch (*) hoặc cầu đá chặn ngay sau để khiến cho cánh cửa đó “có thể ra mà không thể vào”, nhưng hai cánh cửa đá này lại khép rất khít, một sợi tóc cũng chẳng lọt qua nổi, nếu muốn mở, e phải có năm ba người vạm vỡ khỏe mạnh cỡ Trương Khánh Hổ mới làm được.
(*)Tự lai thạch: kiểu cửa chống trộm tự động.
Đương lúc y suy nghĩ thì Trương Thanh Mao dùng hai tay đẩy một cái, cảnh cửa đó lại nhẹ nhàng trượt ra đằng sau, mở luôn. Tất cả bọn họ đều sững sờ, Cát Phan ném một bó đuốc vào trong, thấy đằng sau cánh cửa là một đoạn địa đạo, và quả nhiên là có một quả cầu đá rất lớn, có điều sớm đã bị ai đó phá vỡ quá nửa từ lâu, đang đổ nghiêng sang một bên. Bọn họ nhanh nhẹn luồn vào, đi qua chỗ đá vụn rải rác dưới đất mà lòng đầy kinh hãi. Người đầu tiên mở cánh cửa này không biết đã dùng phương pháp gì mà có thể phá được quả cầu đá cao bằng nửa người lớn thế này? Nếu đúng là do nội lực phá vỡ, dùng phương pháp Cách Sơn Đả Ngưu (*) để phá nát quả cầu đá thì võ công của người đó quả thực khó lòng tưởng tượng.
(*) Cách Sơn Đả Ngưu: Đánh trâu cách núi.
Đường hầm đằng sau cánh cửa thoai thoải, trên vách đá vẫn khắc văn tự, trên vách đá cách đó không xa có một đường dẫn khí và lỗ hổng, gió từ lỗ thổi vào nên không khí ở đây được lưu thông, dể thở hơn con đường hầm họ vừa qua khá nhiều.
Chưa đi được bao xa, trước mặt họ lại xuất hiện một cánh cửa khác, trên cánh cửa đó vẽ những hình dạng quỷ quái khá hung dữ, trước cửa cũng có một đống đá vụn. Lòng mọi người đầy hoài nghi, vượt qua cánh cửa đá này, đi chưa được mười trượng, lại có một cánh cửa đá khác xuất hiện.
Cánh cửa này khảm vàng, dùng vàng để ghép thành một hình Quan Âm. Quan Âm nét mặt nhân từ, ngồi trên đài sen, tay cầm nhành liễu, khiến người ta nhìn thấy mà nhẹ cả lòng. Trương Thanh Mao dùng sức nhưng không đẩy được, Trương Khánh Hổ lên thay, vẫn không mở được, cánh cửa chỉ hơi rung chuyển. Cát Phan ngẩng đầu ngó quanh.
– Xem ra Mộ Dung Vô Nhan và Ngô Quảng đã bỏ mạng ở đây.
Trương Thanh Mao lập tức dựng hết tóc gáy.
– Sao lại nói thế?
Cát Phan giơ cao bó đuốc, soi lên tường, trên bức tường đá vốn khắc đầy chữ Phạn, lúc này lại xuất hiện nhiều vết binh khí chặt chém, trên đất cũng có rất nhiều vết đào đục, một thanh kiếm cong queo đến mức không còn nhìn ra hình dạng rơi dưới đất, mũi kiếm vẫn cắm vào khe đá dưới góc tường.
– Chỉ e khi họ vào cánh cửa này vốn đang mở, tới lúc họ tập trung trước cánh cửa để bàn xem mở bằng cách nào, thì có người đã đóng cánh cửa chạm hình ma quỷ đằng sau họ kia. Con đường hầm này ngày một dốc, nếu hai cánh cửa vốn đang mở cả, quả cầu đá lại chặn bên cánh cửa, khi cửa đóng vào quả cầu sẽ lăn xuống chặn sau cửa, cho dù Ngô Quảng và Mộ Dung Vô Nhan có bản lĩnh tới thế nào cũng chẳng thể ra được.
Trương Thanh Mao chăm chú ngắm nghía cánh cửa đá vẽ hình ma quỷ sau lưng mình, sống lưng lạnh buốt, bỗng nghe Phương Đa Bệnh tiếp lời:
– Thực ra cũng không cần dùng lực, chỉ cần khẽ đẩy cánh cửa một cái, quả cầu đá sẽ tự động chặn cánh cửa, mà quả cầu khá lớn, lực ép của nó lên hai cánh cửa chẳng ai có thể ngăn được, nếu lại còn ở trong bóng tối, muốn kịp thời tìm ra khe hở để mong thoát chết không phải điều dễ dàng.
– Ở đây có một tấm da dê. -Lý Liên Hoa nhặt vật gì đó lên. – Trên tấm da dê có địa đồ, trên địa đồ có… – Hắn nghi hoặc nhìn tấm bản đồ. – Quan Âm?
Hắn chỉ vào cánh cửa đá trước mặt.
– Ngươi muốn nói bức tượng quan âm này ư? – Phương Đa Bệnh ghé mắt nhìn.
– Chỗ ta cũng nhặt được một mảnh, hình vẽ trên ấy giống mảnh của tiên sinh. – Dương Thu Nhạc cũng nhặt một vật lên. – Ở đây còn có một… Á…
Ngọn đuốc trên tay hắn đột ngột chiếu sáng chân cánh cửa khắc hình Quan Âm, là một tấm da dê phủ lên đống xương cốt lâu ngày, đã đen cả lại.
– Ở đây có người chết!
Ánh mắt mọi người đồng loạt hướng về dưới cánh cửa, ai nấy đều giơ cao bó đuốc trên tay mình. Lúc này họ mới phát hiện trên đất vương vãi rất nhiều xương khô, đa phần đều đã bị gãy vụn rơi lẫn trong bùn đất khiến họ không chú ý ngay từ đầu. Xương cốt gần như bị bẻ gãy tung tóe khắp nơi, khó có thể ghép lại được. Da dê có hình địa đồ rơi vãi dưới đất không chỉ có một hai tấm mà tận mười một tấm. Nhìn đống xương vụn rải đầy đất, Phương Đa Bệnh đột nhiên rùng mình.
– Chỗ xương này lẽ nào là… là vì…
Lý Liên Hoa nhặt một mẩu xương lên xem kĩ, khẽ thở dài.
– Không sai, trên xương còn có dấu vết của binh khí cắt qua, những người này… bị người ta mang ra dùng làm thực phẩm, nên xương cốt mới thành ra thế này. Chắc từ nhiều năm về trước, đám người đó cũng vào lăng giống như chúng ta bây giờ, sau đó bị nhốt lại, đánh giết lẫn nhau, kẻ mạnh ăn thịt kẻ yếu, nhưng cuối cùng vẫn không thoát khỏi cái chết.
Khi hắn nói, vẻ mặt thoáng hiện sự thương xót, mọi người nghe mà nổi hết da gà, ai nấy đều bất giác nắm chặt binh khí của mình.
– Chỗ địa đồ này chỉ cho ta cửa vào Địa Cung, chỉ có điều không biết rốt cuộc trong Hi Lăng có dị bảo gì mà khiến người ta phải mạo hiểm tính mạng, nhất định đột nhập lăng mộ của Hi Thành Hoàng đế bằng được? – Lý Liên Hoa tự nói một mình.
Ánh mắt Cát Phan hau háu nhìn cánh cửa Quan Âm vàng.
– Không mở được cánh cửa này thì không thể biết được chân tướng.
– Nhắc đến Hi Thành Hoàng đế… – Trương Thanh Mao sau khi nghe chuyện ghê rợn kia vẫn đang run rẩy bỗng lên tiếng. – Ta nghe nói trong lăng mộ này có cất một bảo vật, là một bình đan dược do Tây Nam Phan Quốc tiến cống, có thể chữa bách bệnh, hơn nữa còn có thể nâng cao công lực của người luyện võ, ta nghe nói… nghe nói Hi Thành cô cả một trăm viên trong bình đan dược đó thành một viên, gọi là “Quan Âm Thùy Lệ”.
Phương Đa Bệnh cùng Lý Liên Hoa đưa mắt nhìn nhau, xem ra đống xương cốt rải khắp mặt đất này đều đến đây vì Quan Âm Thùy Lệ, quả nhiên những đồ quý hiếm luôn luôn là thứ hại người, chẳng biết trong đó có Quan Âm Thùy Lệ thật hay không, nhưng mười một người đã bỏ mạng vì nó.
– Sát thủ Vô Nhan và Ngô Quảng rõ ràng cũng nhận được tấm da dê, bị dụ dỗ tới đây. – Dương Thu Nhạc nói. – Những người này cùng nhận được những tấm da dê bên trên vẽ địa đồ giống hệt nhau, cùng chết đói trước cánh cửa này, đằng sau mười một tấm da dê vẽ địa đồ chắc chắn có kẻ chủ mưu.
Mặc dù Phương Đa Bệnh không thích Dương Thu Nhạc, nhưng những lời này của hắn quả thực rất có lý, nên tiếp lời:
– Gần ba mươi năm nay, có mười một người mất tích, trong này có mười một tấm da dê, xem ra đúng là bọn họ đã chết ở đây. Nếu sau chuyện này còn có kẻ chủ mưu khác, vậy không lẽ mưu kế đã được vạch ra gần ba mươi năm rồi?
Cát Phan gật đầu.
– Một kế hoạch kéo dài ba mươi năm, đúng là chuyện lớn.
Phương Đa Bệnh lại nói tiếp:
– Còn có một chuyện mà ta thấy rất kỳ lạ, chúng ta vào đây rất thuận lợi…
Bọn họ đều cảm thấy đúng là như thế, Trương Khánh Hổ đột nhiên trầm giọng:
– Mở đường!
Phương Đa Bệnh gật đầu lia lịa, dùng sức vỗ vào vai Trương Khánh Hổ một cái.
– Không sai, bổn công tử cũng đang cho rằng kẻ chủ mưu đằng sau tất cả những chuyện này đã lên kế hoạch hết sức tỉ mỉ công phu, lựa chọn nhân tài hắn cho là phù hợp nhất để mở đường, dẫn bọn họ vào Địa Cung, mọi cơ quan ám khí trong địa đạo, cái gì mà cạm bẫy rồi thuốc độc, đều đã bị đám xương cốt nằm khắp đất giải quyết cả rồi, nên chúng ta mới vào được dễ dàng như thế. Chỉ có điều cánh cửa Quan Âm cuối cùng lại không cách nào công phá. Ngay cả người có sức mạnh vô biên như Thiết Cốt Kim Cương Ngô Quảng và kẻ an toàn rút lui khỏi Thiếu Lâm Tự như Sát Thủ Vô Nhan trong tình huống bị cắt đứt đường lui vẫn không cách nào mở nổi cánh cửa này để thoát thân.
– Nhất định phải mở cánh cửa Quan Âm ra, nếu không sẽ không khám phá được bí mật trong đó. – Cát Phan khẽ thở dài một tiếng.
Ánh mắt Lý Liên Hoa đảo qua đảo lại trên từng người một, Phương Đa Bệnh chau mày.
– Ngươi muốn nói gì?
Lý Liên Hoa khẽ ho một tiếng, ngẩn ngơ nói:
– Ta đang nghĩ… trước khi mở cánh cửa này ra, có nên nói cho mọi người biết… hung thủ giết Trương Khánh Hổ …
Thoắt cái, trong đường hầm lặng phắc, mọi người đều nhìn hắn bằng ánh mắt hết sức kinh ngạc lẫn tò mò, Phương Đa Bệnh lại tưởng mình nghe nhầm.
– Cái gì… Cái gì cái gì? Ngươi nói cái gì? Hung thủ giết Trương Khánh Hổ?
Lý Liên Hoa áy náy nhìn Trương Khánh Hổ .
– Cái đó… Mặc dù ngươi đã chặt đầu hắn, tự dính nốt ruồi trên mặt, nhưng nó lại bị rơi giữa đường rồi…
Ánh mắt của tất cả đồng loạt quay sang nhìn vào mặt “Trương Khánh Hổ”. “Trương Khánh Hổ” đưa tay lên sờ vào mặt theo bản năng. Khi nâng phiến đá lên, người hắn đổ đầy mồ hôi, đường hầm dưới đất vốn vừa ẩm ướt vừa ấm áp, vừa rồi đẩy cửa đá, mồ hôi chảy ròng ròng trên má hắn vẫn chưa khô, nghe Lý Liên Hoa ấp a ấp úng nói một hồi, lòng hắn thầm lo lắng thấp thỏm mình dùng sức quá mạnh nên đã gạt phắt nốt ruồi đen trên mặt xuống. Mọi người kinh ngạc kêu lên một tiếng, người này quả nhiên là Trương Khánh Sư đã “bị giết”, chứ không phải là Trương Khánh Hổ. Phương Đa Bệnh rủa thầm Lý Liên Hoa lại gạt người ta khiến đầu óc họ quay cuồng, nhưng ngoài miệng vẫn nghiêm túc nói:
– Thì ra ngươi là Trương Khánh Sư, còn Trương Khánh Hổ đâu?
– Khánh Sư, ngươi… Ngươi chưa chết? Người chết là Khánh Hổ? Trời ơi, ta hồ đồ rồi… – Trương Thanh Mao kinh ngạc vô cùng. – Huynh đệ các ngươi rốt cuộc chuyện là thế nào? Khánh Hổ bị giết ra sao? Tại sao ngươi phải giả mạo Khánh Hổ? – Đột nhiên Trương Thanh Mao trợn trừng mắt. – Lẽ nào là ngươi đã giết Khánh Hổ?
Lý Liên Hoa nhìn Trương Khánh Sư với ánh mắt thận trọng, khóe mắt liếc nhanh, rồi lại thận trọng nhìn Dương Thu Nhạc một cái.
– Thực ra…
Dương Thu Nhạc mấp máy môi, dường như định nói gì đó, đúng lúc ấy, một cơn gió nhẹ lướt qua, Trương Thanh Mao rú lên kinh hãi, những người còn lại giật mình sợ hãi, sáu ngọn đuốc cùng lúc tắt ngấm, bên tai chỉ nghe thấy một loạt những âm thanh cơ thể va vào nhau và tiếng ngã nhào, ngay sau đó mọi thứ chìm vào yên tĩnh. Phương Đa Bệnh hét lên trong bóng tối:
– Chạy đi đâu!
Tiếp đó có tiếng người tháo chạy ra ngoài, âm thanh nhanh chóng trở nên xa dần.
Một đốm lửa từ trên cao rọi xuống, Lý Liên Hoa không biết đã trốn lên nóc địa đạo từ lúc nào, cầm đuốc thận trọng ngó xuống. Sắc mặt Phương Đa Bệnh thoắt biến, vừa rồi trong bóng tối y đã giao đấu với kẻ nào đó ba chiêu, ra chiêu liên tục, thật sự không hiểu làm thế nào mà hung thủ có thể thoát thân để một chưởng đánh chết Trương Khánh Sư!
– Ta thật không ngờ hắn lại độc ác như thế, Khánh Sư…
Cát Phan thở dài, Trương Khánh Sư vừa rồi còn sống sờ sờ, chớp mắt đã gãy vụn xương cốt, chết mà không kịp kêu tiếng nào, ngồi xiêu vẹo ở một bên. Vì xương cốt gãy nát nên làm da thịt xô lệch, nhìn miệng hắn như đang nhếch lên cười đầy quỷ dị. Trong lăng mộ ẩm ướt tới đáng sợ, tối đen như mực, xương rải khắp đất, khiến người ta phải nổi cả da gà. Lý Liên Hoa đang nấp bên trên, sắc mặt trắng nhợt. Phương Đa Bệnh nhìn tư thế chết của Trương Khánh Sư, nói:
– Một chưởng này thật sự lợi hại.
Bên kia Cát Phan đang chạy tới đỡ Trương Thanh Mao, Trương Thanh Mao bị một phi tiêu cắm trúng cánh tay, bị thương nhưng không ảnh hưởng tới tính mạng, gã đang ngẩn người nhìn thi thể của Trương Khánh Sư, thần sắc đờ đẫn, trong đôi mắt để lộ vẻ sợ hãi cực điểm.
Kẻ vừa bỏ chạy là Cổ Phong Tân, Trương Khánh Sư chết rồi, Trương Thanh Mao bị thương, chỉ còn lại Dương Thu Nhạc mang sắc mặt trắng nhợt, nắm chặt hai tay đứng bên cạnh. Cát Phan điềm đạm nói:
– Chuyện đã rất rõ ràng, người giết huynh đệ Trương thị, không phải là Cổ Phong Tân thì là ngươi.
Dương Thu Nhạc ngẩng phắt đầu lên, đôi mắt nhìn chằm chằm như dính vào người Cát Phan, nhưng không nói lời nào. Cát Phan lại chậm rãi nói tiếp:
– Mà trong hai người, ngươi đáng nghi nhất. Cổ Phong Tân không phải kẻ ngốc, việc bỏ chạy chẳng khác gì tự nhận mình là hung thủ. Nhưng hung thủ thật sự vừa có gan dụ dỗ Vô Nhan và Ngô Quảng vào bẫy, lại vừa dám giết hai huynh đệ Trương thị, tuyệt đối không phải kẻ tầm thường, thì sao có thể ngu ngốc như thế…
Dương Thu Nhạc giật lùi về phía sau một bước, nhìn Phương Đa Bệnh. Phương Đa Bệnh đã rất rối loạn, nghe những lời Cát Phan nói cảm thấy rất có lý, y nhìn nhìn Dương Thu Nhạc, lại nhìn Trương Thanh Mao, hai mày cau chặt. Cát Phan lạnh lùng nhìn Dương Thu Nhạc.
– Còn ngươi, để ta thử một chút là biết ngay ngươi có công lực giết chết hai huynh đệ Trương thị hay không.
Y tung trưởng đánh vào ngực Dương Thu Nhạc, Dương Thu Nhạc vung tay hất ra, Cát Phan chém mạnh tay vào mạch môn của hắn, Dương Thu Nhạc bị ép tới bước đường cùng, điểm nhất chỉ, chỉ phong phá không, sắc mặt Phương Đa Bệnh thoắt biến. Cát Phan đột ngột thu tay về.
– Thì ra là cao đồ của Bạch Mộc đạo trưởng phái Võ Đang, chẳng trách.
Đạo trưởng Bạch Mộc của Võ Đang nổi danh giang hồ với khoái kiếm, chỉ pháp và chưởng công. Nhất chỉ này của Dương Thu Nhạc chính là Thương Cẩu Chỉ, bản lĩnh sở trường của Bạch Mộc. Dương Thu Nhạc hít một hơi thật sâu, lạnh lùng lên tiếng:
– Ta không biết ai giết Trương Khánh Sư, cũng không biết ai đã giết Trương Khánh Hổ. Tóm lại chuyện này hoàn toàn không liên quan tới ta.
Phương Đa Bệnh thở dài.
– Đệ tử Bạch Mộc Võ Đang, tại sao lại chạy từ nơi xa xôi tới đây để canh lăng mộ của Hi Thành? Đúng là rất lạ.
Dương Thu Nhạc mím môi không đáp, người này âm khí nặng nề, mặc dù vẻ mặt xanh xao vô cùng nhưng nhất quyết không nói nhiều.
– Vậy… – Lý Liên Hoa vẫn thận trọng hỏi vọng từ trên xuống. – Đã bắt được hung thủ chưa?
Cát Phan cung kính ôm quyền hướng về phía Lý Liên Hoa và Phương Đa Bệnh.
– Hẳn là không sai.
Phương Đa Bệnh liếc Lý Liên Hoa một cái, rồi cất tiếng phụ họa:
– À à, đệ tử của Phật Bỉ Bạch Thạch quả nhiên danh bất hư truyền, liệu việc như thần, bổn công tử vô cùng khâm phục.
Trong lòng y thì thầm gầm lên chửi rủa, Liên Hoa đáng chết, rõ ràng ngươi biết người chết không phải Trương Khánh Sư, Trương Khánh Sư phải đóng giả làm Trương Khánh Hổ tất trong lòng có nỗi khổ khó nói, thì ra có người nhất quyết muốn giết hắn. Ngươi biết mười mươi, vậy mà vẫn vạch trần mọi chuyện ra trước mặt mọi người, giờ thêm một cái xác, hung thủ không biết là ai, ngươi vui rồi chứ? Dương Thu Nhạc chắc chắn đang giấu giếm chuyện gì đó trong lòng, Cổ Phong Tân bỗng dưng bỏ chạy mất, bổn công tử làm sao biết Trương Thanh Mao có bị liệt vào diện tình nghi hay không?
Khi y đang thầm rủa trong lòng như thế, Lý Liên Hoa lại giơ tay xoa xoa thạch bích phía trên cánh cửa Quan Âm.
– Chỗ này hình như có một vết nứt…
Vốn Lý Liên Hoa bám vào những vết lồi lõm bị binh khí chém trên tường mà trèo lên, hai tay vừa chạm vào thạch bích, người lắc lư, suýt thì rơi xuống, đành chầm chậm trèo lại xuống dưới.
– Phía trên có…
Lý Liên Hoa chưa nói hết câu, Cát Phan đột nhiên lướt tới trước mặt Dương Thu Nhạc, đập vào vai điểm huyệt đạo của hắn.
– Phương công tử, hung thủ giao cho công tử.
Sau đó y mượn lực tung người lên trên, lật tay một cái, một miếng đá lớn nứt toạc rồi rơi xuống, chìm vào trong bùn đất và xương xẩu phía dưới, dày khoảng hai thước năm tấc, chẳng trách ngay cả Trương Khánh Sư cũng không đẩy nổi nó. Cánh cửa đá đúng là kiên cố vô cùng, nhưng không biết do đã trải qua cả trăm năm phủ bụi, chất đá bị phong hóa, hay do chịu đủ mọi lực gõ đập của người trong võ lâm, mà cửa đá mặc dù không tổn hại gì, nhưng vách đá trên nóc cánh cửa lại nứt ra một đường rất mảnh dài khoảng ba thước, nếu Lý Liên Hoa không nhảy lên trên đó và đánh lửa nhìn kĩ, chắc cũng không phát hiện ra.
Trên đỉnh cánh cửa Quan Âm lộ ra một cái hố đen có đường kính tầm ba thước, bên trong tối như hũ nút, giống như một con mắt đen xì của quỷ địa ngục nhìn về phía nhân gian. Phương Đa Bệnh rít ngược một hơi vào trong, y xưa nay luôn tự phụ là bạo gan, thường hành động ngông cuồng, nhưng nghĩ đến lớp xương cốt rải dưới chân, lại không dám vào. Cát Phan hớn hở, đánh lửa, thò đầu vào trong cái hố đen đó. Lý Liên Hoa chậm chạp bò lên, theo sát sau y, run run hỏi:
– Cát Phan, bên trong có gì?
Cát Phan đáp:
– Ta còn chưa thấy…
Đột nhiên y thấy sau lưng mát lạnh, theo bản năng huých khuỷu tay để đỡ, nhưng đột nhiên nghĩ ra nửa người mình đang treo trong cửa Quan Âm, huých một cái “cốp” đập vào vách đá, cánh tay tê dại, còn huyệt Yêu Dương Quan sau lưng bị điểm, không cử động nổi, cứ thế treo lơ lửng giữa cái hố đen trên cửa Quan Âm. Phương Đa Bệnh trợn mắt há miệng, người điểm huyệt Cát Phan không ai khác chính là Lý Liên Hoa vụng về đi ngay sau y. Dương Thu Nhạc và Trương Thanh Mao đều kêu lên, Lý Liên Hoa lại chậm rãi bò từ trên tường xuống, chỉnh sửa y phục. Trương Thanh Mao há hốc miệng, chỉ vào Cát Phan đang treo trên cửa.
– Á… Hắn… Cái đó… Tiên sinh…
Dương Thu Nhạc thất thanh:
– Sao tiên sinh biết là hắn?
Lý Liên Hoa ngẩng đầu nhìn Cát Phan một cái, mỉm cười.
– Vì hắn không phải là Cát Phan.
Lời vừa thốt ra, mọi người nhất loạt sững sờ, Phương Đa Bệnh chau mày hỏi:
– Hắn không phải là Cát Phan? Thì ra ngươi quen Cát Phan của Phật Bỉ Bạch Thạch ư?
Lý Liên Hoa lắc đầu, “Không quen”, rồi nói tiếp:
– Chẳng qua ta biết Phật Bỉ Bạch Thạch rất nghèo, ngay Bỉ Khâu chưa chắc đã có áo lụa mà mặc, huống hồ là đệ tử của Bỉ Khâu?
Phương Đa Bệnh chợt hiểu ra.
– Ồ, cũng có lý. Y phục trên người kẻ này ít cũng phải mười lượng bạc, chỉ kém của bổn công tử có bốn mươi lượng thôi.
Lý Liên Hoa nói tiếp:
– Nhưng có ba điểm khiến ta khẳng định hắn không phải là Cát Phan. Thứ nhất, hắn rất nho nhã.
Phương Đa Bệnh tò mò hỏi:
– Hắn rất nho nhã cũng là sai à?
Lý Liên Hoa cố nhịn cười đáp:
– Ngươi không biết Lý Tương Di là người mắt mọc trên trán à, bình sinh y chán ghét nhất là lễ nghi rườm rà phức tạp, môn hạ của y xưa nay đều không có học thức không được dạy dỗ, tuyệt đối không có chuyện vừa gặp người ta đã một câu công tử hai câu công tử, còn chắp tay thi lễ.
Phương Đa Bệnh “hừ” một tiếng.
– Cái này cũng phải, Phật Bỉ Bạch Thạch nói chuyện với lão tử nhà ta, xưa nay không có nửa lời khách sáo.
Trương Thanh Mao nghe mà sững sờ, thầm nghĩ hình như Lý Liên Hoa rất rõ tính khí của người trong Tứ Cố Môn, song lại chẳng hay vị thần y này có quen biết với Tứ Cố Môn từ khi nào. Lý Liên Hoa nói tiếp:
– Thứ hai, hắn nghiên cứu rất kĩ Hoàng Lăng, biết sử sách thường ghi chép lại cửa vào Địa Cung phần lớn đặt trong Minh Lâu. Theo ta biết, con người Bỉ Khâu rất say mê Khổng Mạnh, đọc cả vạn quyển sách, chính vì hắn đọc sách thành mọt khiến Lý Tương Di chán ghét, bắt hắn lập lời thề, môn hạ đệ tử của hắn không được phép quá thông tường sử sách kinh thư.
Phương Đa Bệnh phá lên cười.
– Lý Tương Di này xem chừng rất thú vị, có điều sao ngươi biết được những chuyện như thế này trong nội bộ của Tứ Cố Môn?
Lý Liên Hoa lại mỉm cười, nói tiếp:
– Thứ ba, vừa rồi khi Trương Khánh Sư bị giết… – Hắn nói tới cái chết của Trương Khánh Sư, giọng trở nên nghiêm trọng hơn. – Sáu ngọn đuốc tắt đồng thời, rõ ràng kẻ có thể cùng lúc dập tắt cả sáu ngọn đuốc, chính là kẻ trong tay không cầm đuốc.
Dương Thu Nhạc bị điểm trúng huyệt đạo, tứ chi tê liệt nhưng đầu vẫn có thể cử động, gật đầu đầy đồng tình. Trương Thanh Mao ”á” một tiếng.
– Ta hiểu rồi!
Sáu ngọn đuốc đồng thời bị trúng ám khí, cùng tắt một lúc, nếu trong tay người làm tắt đuốc cũng cầm một ngọn thì chắc chắn ngọn đuốc của hắn không tắt cùng năm ngọn đuốc khác, hơn nữa tay cầm đuốc mà phóng ám khí rất dễ bị người khác phát hiện. Người không cầm đuốc khi ấy chính là người đã vứt đuốc đi khi thăm dò đường. Nếu kẻ làm tắt đuốc là “Cát Phan”, vậy kẻ nhân lúc không gian tối đen giết chết Trương Khánh Sư tất phải là “Cát Phan”, mà nếu kẻ giết Trương Khánh Sư là “Cát Phan”, thì kẻ giết Trương Khánh Hổ là ai không cần phải tìm hiểu nữa.
– Kẻ giết Trương Khánh Hổ là “Cát Phan”. – Lý Liên Hoa nói. – Muốn mở cửa vào Địa Cung Hi Lăng, cần người có khả năng nâng được vật nặng ngàn cân, nếu muốn dụ dỗ nhiều người vào Địa Cung, thì kẻ chủ mưu đứng sau tất cần một người mở cửa. Ta đoán… trong hai huynh đệ Trương thị ắt có một người chuyên phụ trách việc mở cửa trong mấy năm gần đây. Trương Khánh Hổ giỏi sử dụng thiết côn, mà thiết côn chỉ cần chỉnh sửa một chút sẽ có thể làm thành khiêu côn (*). Trương Khánh Sư sở trường về La Hán Quyền, lúc giả mạo Trương Khánh Hổ dùng móc sắt để mở cửa, móc sắt mảnh nhọn nên không nâng được vật nặng, nếu không có sự trợ giúp từ đoản côn của Phương Đa Bệnh thì chưa chắc hắn đã mở được cửa. Nếu hắn cấu kết với “Cát Phan” thì tại sao phải dùng mười cái móc sắt để mở cửa? Vì vậy ta đoán người cấu kết với “Cát Phan” là Trương Khánh Hổ. Nhưng Trương Khánh Sư là anh em sinh đôi cùng ăn cùng ngủ với Trương Khánh Hổ, không thể không biết gì, vì vậy khi “Cát Phan” và chúng ta cùng xuất hiện ở Hi Lăng, sắc mặt Trương Khánh Sư rất kỳ quái, có lẽ hắn đã nhận ra “Cát Phan” chính là người thường xuyên gặp gỡ Trương Khánh Hổ. Nếu đúng là thế, “Cát Phan” đương nhiên muốn giết Trương Khánh Sư để diệt khẩu. Mà huynh đệ Trương thị vốn là anh em song sinh, có lẽ do đêm tối, không kiểm tra kĩ càng nên “Cát Phan” đã giết nhầm người. Lúc Trương Khánh Sư phát hiện anh trai mình bị giết, lập tức hiểu ngay “Cát Phan” muốn giết người diệt khẩu, vì vậy mới chặt đầu của Trương Khánh Hổ để mọi người không thể nhận ra người chết không phải là hắn. Tiếp đó hắn dính nốt ruồi giả lên mặt, giả mạo Trương Khánh Hổ.
(*) Cái xà beng, cái cạy nắp.
Lý Liên Hoa ngập ngừng một lát, nói tiếp:
– Người chặt đầu Trương Khánh Hổ, là Dương Thu Nhạc.
Phương Đa Bệnh quá đỗi bất ngờ, tò mò hỏi:
– Dương Thu Nhạc?
Trương Thanh Mao há hốc miệng, hoàn toàn không biết nói gì. Dương Thu Nhạc gật đầu.
– Đúng vậy… Nhưng sao tiên sinh biết…?
Lý Liên Hoa mỉm cười.
– Vết cắt đó vô cùng sắc, ta đoán Trương Khánh Sư không thể có công lực như thế, mà Trương Khánh Sư có khai cả đêm đánh bạc trong phòng ngươi, nên rõ ràng ngươi và hắn thông đồng với nhau, sở trường của đệ tử Thiếu Lâm không phải là kiếm thuật, nhưng đệ tử Võ Đang lại tinh thông kiếm pháp.
Dương Thu Nhạc gật đầu.
– Nhưng sao tiên sinh biết Trương Khánh Hổ là do “Cát Phan” giết?
Lý Liên Hoa đáp:
– Rất đơn giản. Trương Khánh Hổ rõ ràng chết khá bất ngờ, không có sự phòng bị nào. Mà phòng mọi người ở trong Minh Lâu lần lượt được bố trí như sau: bên trái là phòng ngươi, huynh đệ Trương gia, Cổ Phong Tân, bên phải là phòng ta và Phương Đa Bệnh, Trương Thanh Mao, “Cát Phan”. Tối đó tuyết trắng sáng, hắt từ bên trái sang phòng bên phải, nếu có người đi qua hành lang, bước vào phòng huynh đệ Trương gia để hành hung thì nhất định bóng hắn sẽ in vào phòng bên phải, tám người chúng ta đều là những cao thủ luyện võ, mặc dù võ công có cao có thấp, nhưng sao có thể không nhận ra được? Vì vậy hung thủ không hề đi vào phòng huynh đệ Trương gia.
Trương Thanh Mao mềm nhũn người khuỵu xuống đất, lẩm bẩm:
– Ta chẳng thấy gì cả…
Lý Liên Hoa mỉm cười.
– Không vào phòng huynh đệ họ Trương, lại có thể giết người, thì rất có khả năng giết nhầm, ta nghĩ chỉ có một cách…
Phương Đa Bệnh chợt hiểu, thất thanh kêu lên:
– Ám khí!
Dương Thu Nhạc cũng buột miệng:
– Thì ra là thế!
– Không sai. – Lý Liên Hoa gật đầu. – Dùng một thứ ám khí rất nhỏ, bắn vào phòng qua khe cửa, rất có khả năng xuyên não, khiến Trương Khánh Hổ chết ngay tại chỗ, vì vậy mà không hề có dấu hiệu giãy giụa.
Phương Đa Bệnh lẩm bẩm:
– Mẹ kiếp, ngươi chỉ cần nhìn thi thể vài lần mà đã phát hiện ra bao nhiêu đầu mối như thế! Dù Trương Khánh Hổ bị trúng ám khí mà chết, nhưng có liên quan gì tới “Cát Phan”… À! Hắn dùng phi tiêu đả thương Trương thống lĩnh, dập tắt sáu bó đuốc, quả nhiên là cao thủ ám khí, không đúng, đó đều là những việc xảy ra sau này, còn người đã biết hắn là hung thủ từ trước đó.
Lý Liên Hoa thở dài.
– Muốn dùng ám khí giết người, tất phải có vị trí chính xác, vì vậy hai người ở hai phòng bên cạnh huynh đệ Trương gia không thể là hung thủ. Dương Thu Nhạc và Cổ Phong Tân đều không thể bắn ám khí vào phòng mà không đi tới cửa phòng anh em họ. Chỉ có người ở phòng bên phải mới có thể mở cửa sổ phòng huynh đệ Trương gia để bắn ám khí vào trong, giết người một cách vô hình. Ta và Phương Đa Bệnh đương nhiên không giết người, Trương thống lĩnh nếu là hung thủ thì hà tất phải mời người của Phật Bỉ Bạch Thạch tới đây điều tra? Huống hồ “Cát Phan” vốn không phải Cát Phan, vì vậy hắn chính là hung thủ.
Ngập ngừng một lát, Lý Liên Hoa chầm chậm nói tiếp:
– Chỉ có điều ta không ngờ hắn lại mạo hiểm như thế, phát hiện Trương Khánh Sư chưa chết lại ra tay lần nữa, thậm chí còn giá họa cho Dương Thu Nhạc, liên tục ép tội.
Phương Đa Bệnh tức giận hét:
– Ngươi đã biết hắn là hung thủ từ trước, lúc ta hỏi ngươi tại sao ngươi không nói?
Lý Liên Hoa áy náy:
– Ta sợ cho ngươi biết rồi, ngươi trừng mắt lên, hắn sẽ chạy mất.
Phương Đa Bệnh tức tối lườm Lý Liên Hoa.
– Bổn công tử không có chừng mực như thế sao?
Lý Liên Hoa thờ ơ đáp một tiếng:
– Ừm…
Phương Đa Bệnh càng tức giận, Dương Thu Nhạc thở hắt ra một hơi dài.
– Ta và Khánh Sư mặc dù đoán được “Cát Phan” giết người, nhưng không dám khẳng định.
Lý Liên Hoa nhìn Dương Thu Nhạc từ trên xuống dưới mấy lần, thận trọng hỏi:
– Giờ Dương… thiếu hiệp… có thể cho bọn ta biết, vì sao thiếu hiệp thà chịu oan khuất chứ nhất quyết không nói rõ chân tướng sự việc?
Phương Đa Bệnh thầm bổ sung một câu: Còn nữa, thân là đồ đệ của Bạch Mộc lão đạo cao quý, địa vị giang hồ lẫy lừng, vậy mà lại chạy tới đây làm binh sĩ canh lăng người chết, rốt cuộc là vì sao? Không phải cũng là vì bảo bối trong Địa Cung Hi Lăng đó chứ?
– Ta vẫn đang tìm kiếm Hoàng Thất sư thúc mất tích đã nhiều năm nay. – Dương Thu Nhạc nói. – Mười một năm trước, sư thúc mất tích gần Hi Lăng, ta tìm tới đây, mạo nhận làm lính canh lăng hòng thăm dò bí mật của Hi Lăng.
Phương Đa Bệnh “ái dà” một tiếng.
– Hoàng Thất lão đạo là một trong số mười một người bị mất tích? Á à, nghe nói lão đạo này tinh thông kỳ môn bát quái, không chừng cũng bị người ta dụ dỗ tới đây, ôi, lẽ nào cũng bị ăn thịt rồi?
Vẻ mặt Dương Thu Nhạc thoáng tức giận, nhưng tính cách hắn trầm tĩnh nên không phát tác, chỉ điềm đạm đáp:
– Ta ở Hi Lăng ba năm, thăm hết mọi bia khắc ở trong Hi Lăng, đọc sử điển tiền triều, phát hiện ra một vài manh mối.
– Có liên quan tới cái chết của Hi Thành Hoàng đế? – Lý Liên Hoa hỏi.
Dương Thu Nhạc gật đầu.
– Hi Lăng là lăng mà không phải lăng, nhìn thì là Hoàng lăng, song lại thiết kế theo kiểu chữ Hồi, trong Minh Lâu có phòng, thậm chí đã từng nuôi số ngựa nhiều hơn số lính hiện đang canh giữ lăng ở đây. Từ bia khắc và sử sách có thể thấy, Hi Thành đột ngột qua đời, con trai của ông lập tức đăng cơ, đăng cơ không bao lâu sau thì đột nhiên mất tích, khiến triều chính hỗn loạn, quốc gia suy vong.
Phương Đa Bệnh xen vào:
– Ta chỉ biết con trai của Hi Thành Hoàng đế là Phương Cơ Đế mặt mũi méo mó, xấu xí vô cùng.
Dương Thu Nhạc đáp:
– Phương Cơ Đế tàn tật, tướng mạo xấu xí, sau khi đăng cơ thì ít lên triều, chỉ sợ bị triều thần chế giễu chê cười. Nhưng ông ta không phải xấu xí bẩm sinh, theo sử sách ghi lại, lúc ra đời Phương Cơ Đế lành lặn không khiếm khuyết, từ nhỏ thông minh lanh lợi, hứng thú với chính sự quốc gia, được Hi Thành yêu thương chiều chuộng. Có vài câu mô tả lại thời niên thiếu của ông ta như, “phong độ phóng khoáng”, “lỗi lạc hơn người”. Năm mười bảy tuổi ông ta đột nhiên mắc chứng co giật cơ mặt, khiến mồm méo, diện mạo trở nên xấu xí vô cùng. Và cũng bắt đầu từ năm Hi Thành ba mươi lăm, Phương Cơ Đế mười bảy, Hi Thành Hoàng đế liên tục bị thích khách ám sát, có lần bị thương nặng. Từng có người bạo gan tâu với Hi Thành rằng Phương Cơ đã sai người hành thích phụ vương, Hi Thành nổi giận đùng đùng, lệnh trảm ngay kẻ sàm tấu. Hi Thành có mười một người con trai, nhưng chỉ sủng ái một mình Phương Cơ Đế.
Ngập ngừng một lát, hắn nói tiếp:
– Từ năm Phương Cơ Đế mười bảy tới hai mươi bảy, trong vòng mười năm Hi Thành tặng cho ông ta không biết bao nhiêu bảo vật, phong hiệu rồi thậm chí tặng mỹ nữ, kỳ lạ là Phương Cơ rất bất kính với Hi Thành, theo sử sách ghi chép có lần còn sỉ nhục Hi Thành nhưng Hi Thành cũng không truy cứu. Sau khi Hi thành đột ngột qua đời, việc Phương Cơ Đế đăng cơ, mặc dù không có di chỉ nhưng chẳng ai dám dị nghị, mọi người đều cho rằng ngôi vị hoàng đế này ngoài Phương Cơ ra chẳng thể thuộc về ai.
– Quả nhiên kỳ lạ. – Phương Đa Bệnh lẩm bẩm. – Quan hệ giữa cha và con này có vẻ không bình thường…
Ánh mắt Dương Thu Nhạc lướt về Lý Liên Hoa.
– Lý tiên sinh là thần y đương thế, liệu có thể giúp ta chứng thực việc này?
Lý Liên Hoa “à” một tiếng.
– Việc gì?
Dương Thu Nhạc trầm ngâm một hồi rồi hỏi:
– Chứng méo miệng, cơ mặt co rút có khả năng là do trúng độc hoặc bị thương gây ra không?
Lý Liên Hoa đờ người trước câu hỏi ấy, Phương Đa Bệnh thì thầm phá lên cười trong lòng vì vị thần y giả đã vấp phải đinh. Y còn chưa cười xong đã nghe Lý Liên Hoa nho nhã trả lời:
– Đương nhiên.
Phương Đa Bệnh nghe mà mắc nghẹn, Cái tên lừa đảo này lại nói là “đương nhiên”, mà không nói là “đương nhiên có khả năng ấy”, hay “đương nhiên không thể”.
Dương Thu Nhạc cảm giác như Lý Liên Hoa đang trả lời cho qua, tiếp tục hỏi:
– Nếu diện mạo của Phương Cơ Đế trở nên xấu xí đúng là vì trúng độc hoặc bị thương, vậy kẻ nào ra tay tàn độc như thế?
Phương Đa Bệnh ngẩn người.
– Lẽ nào ngươi muốn nói là do cha ông ta hại?
Dương Thu Nhạc lắc đầu.
– Ta không biết. – Sau đó hắn ngước lên nhìn “Cát Phan” đang bị treo lơ lửng trên cửa. – Bí mật giữa Hi Thành Đế và Phương Cơ Đế, cả cái chết bí ẩn của mười một người kia, đáp án của tất cả những việc ấy nằm bên trong cánh cửa Quan Âm.
Lý Liên Hoa lại chầm chậm nói:
– Dương thiếu hiệp, ta có hỏi thiếu hiệp tại sao thà chịu oan ức chứ nhất quyết cũng không phản bác lại lời buộc tội của “Cát Phan”, thiếu hiệp còn chưa trả lời ta.
Sắc mặt Dương Thu Nhạc đột nhiên trắng bệch.
– Ta…
– “Cát Phan” dám giá họa cho thiếu hiệp trước mặt mọi người, nhưng thiếu hiệp lại không dám biện bạch, điều đó có nghĩa là gì… – Lý Liên Hoa rủ rỉ nói tiếp. – Thiếu hiệp là cao đồ của Bạch Mộc, cam tâm mai phục trong đám binh lính canh lăng suốt ba năm, có thật chỉ là vì muốn tìm kiếm tung tích của Hoàng Thất lão đạo không? Huống hồ việc tìm kiếm sư thúc cũng đâu phải việc xấu xa gì, nếu không bị “Cát Phan” ép ra Thương Cẩu Chỉ Pháp thì thiếu hiệp sẽ không thừa nhận mình là đệ tử của Bạch Mộc. Thiếu hiệp quan tâm tới bí mật của Hi Lăng, nghiên cứu mật sử tiền triều, chuyện ấy thiếu hiệp có thể giải thích rằng mình có sở thích kỳ quặc, nhưng có một chuyện, không thể dùng câu “sở thích kỳ quặc” để giải thích.
Đột nhiên Lý Liên Hoa ngẩng phắt đầu lên nhìn chằm chằm vào Dương Thu Nhạc, ánh mắt kiên định tới kỳ lạ, lộ vẻ tự tin tuyệt đối, hoàn toàn không giống biểu hiện thường ngày của hắn, rồi hắn hỏi từng từ từng chữ rõ ràng:
– Vừa rồi khi ta nói Trương Khánh Hổ bị giết bởi ám khí, thiếu hiệp đã lẩm bẩm “Thì ra là vậy”, nhưng đầu của Trương Khánh Hổ do thiếu hiệp chặt, sao thiếu hiệp có thể không biết hắn bị chết bởi ám khí chứ?
Trong nháy mắt, sắc mặt Dương Thu Nhạc trắng dị thường. Phương Đa Bệnh nhìn Dương Thu Nhạc, trợn mắt há miệng, lại nghe Lý Liên Hoa chậm rãi nói tiếp:
– Thiếu hiệp xóa dấu vết, rốt cuộc là vì muốn giúp Trương Khánh Sư che giấu thân phận hay vì muốn phá hủy thi thể xóa dấu vết giúp “Cát Phan”? Chỉ cần thi thể không có đầu, chẳng ai biết hắn vì sao mà chết, đúng không?
Dương Thu Nhạc im lặng.
– Thiếu hiệp không cho “Cát Phan” biết chuyện Trương Khánh Sư chưa chết, giúp Trương Khánh Sư giả làm Trương Khánh Hổ, có phải vì muốn giữ lại quân cờ để đối phó với “Cát Phan”? Còn “Cát Phan” giá họa cho thiếu hiệp, liệu có phải do y phát hiện Trương Khánh Sư chưa chết và bất mãn với thiếu hiệp? – Lý Liên Hoa nói rất chậm. – Rốt cuộc “Cát Phan” đã nắm được điểm yếu gì của thiếu hiệp, mà khiến một đệ tử của Bạch Mộc Võ Đang phải bó chân bó tay, làm những việc mờ mờ ám ám?
Dương Thu Nhạc thở dài, nhưng vẫn im lặng không đáp. Hắn bị Lý Liên Hoa hỏi dồn dập tới không cách nào trả lời, im lặng ngầm thừa nhận chứ nhất quyết không giải thích.
– Cao đồ của Bạch Mộc đạo trưởng cho dù hợp tác với “Cát Phan”, cũng không tới nỗi mất hết lương tâm, ta tin thiếu hiệp chưa giết người. – Lý Liên Hoa điềm đạm nói, ngay sau đó đưa tay ra điểm, giải huyệt đạo trên người Dương Thu Nhạc.
Lý Liên Hoa nói cả trăm câu mà Dương Thu Nhạc chẳng trả lời câu nào, nhưng khi nghe Lý Liên Hoa nói câu này, cả người Dương Thu Nhạc run lên.
– Ta…
Phương Đa Bệnh thở dài.
– Ngươi có nỗi khổ gì thì nói ra, lẽ nào ta và Liên Hoa chết tiệt kia sẽ hại ngươi chắc? – Rồi Phương Đa Bệnh vỗ ngực. – Có Phương thị ta chống lưng, ngươi còn sợ gì?
– Từ lâu ta đã không còn là đệ tử Võ Đang nữa. – Dương Thu Nhạc cố gắng kiềm chế tâm trạng kích động, điềm đạm nói tiếp. – Ba năm trước, ta bị sư phụ đuổi khỏi sư môn, làm sao dám nhận bừa làm môn hạ của Bạch Mộc?
Phương Đa Bệnh “à” lên một tiếng.
– Võ công của ngươi không tệ, tại sao Bạch Mộc lại đuổi ngươi?
Dương Thu Nhạc quay đầu đi.
– Ta ăn cắp Kim Kiếm của Võ Đang, đem cầm lấy năm vạn lượng bạc.
Phương Đa Bệnh tò mò.
– Năm vạn lượng? Để làm gì?
Dương Thu Nhạc trầm mặc hồi lâu, đáp đơn giản:
– Đánh bạc.
Phương Đa Bệnh và Lý Liên Hoa quay sang nhìn nhau, không ngờ người có võ công cao cường tướng mạo nho nhã như Dương Thu Nhạc lại đam mê cờ bạc tới mức bị đuổi khỏi sư môn. Dương Thu Nhạc lại nói:
– Ta biết mình không thể sửa được thói ham mê cờ bạc, cũng không mong sẽ được chấp nhận ở sư môn, nhưng phải trả lại Kim Kiếm. Kim Kiếm đem cầm đã bị chủ hiệu cầm đồ nấu chảy để đúc trang sức, không thể nào đòi về được nữa, muốn trả lại Kim Kiếm cho Võ Đang, chỉ còn cách đi tìm tung tích cùa Hoàng Thất sư thúc.
Kim Kiếm của Võ Đang là binh khí của chưởng môn đời trước, đó là một đôi đoản kiếm, trưởng môn đương nhiệm là Bạch Mộc đạo trưởng giữ một thanh, thanh này đã bị Dương Thu Nhạc đánh cắp mang cầm; thanh kiếm còn lại mất tích cùng Hoàng Thất. Dương Thu Nhạc nói tiếp:
– Ta ở Hi Lăng ba năm, từng hai lần vào Địa Cung…
Lý Liên Hoa và Phương Đa Bệnh cùng “à” một tiếng, giọng Dương Thu Nhạc vẫn đều đều:
– … Nhưng không thể phá hủy được cánh cửa này mà vào trong, mặc dù việc tìm kiếm Kim Kiếm cùng tung tích của Hoàng Thất sư thúc không thành, nhưng ta lại lấy được vợ ở đây.
Phương Đa Bệnh ngẩn người, không kìm được bật cười:
– Chúc mừng, chúc mừng.
Dương Thu Nhạc trông chẳng có vẻ gì là vui.
– Nương tử ta họ Tôn, tên Thúy Hoa.
Phương Đa Bệnh còn chưa cười xong đã cắn phập vào lưỡi.
– Bà chủ của khách điếm của Hiểu Nguyệt? Chẳng phải nàng ta là một quả phụ ư?
Dương Thu Nhạc trầm giọng đáp:
– Bọn ta chưa bái thiên địa, nhưng nói cho cùng nàng vẫn là vợ ta, nàng mất tích rồi.
Phương Đa Bệnh thầm nghĩ, Thì ra ngươi là gian phu của nàng ta.
Lý Liên Hoa thở dài, lẩm bẩm:
– Thế mới nói, ta luôn cảm thấy việc bà chủ đi mua tương mãi không về còn thú vị hơn cái chết của Sát Thủ Vô Nhan, vậy mà các ngươi lại không tin.
Phương Đa Bệnh “hừ” một tiếng.
– Vớ vẩn! Nếu ngươi thật sự thông minh như thế, tại sao ngay từ đầu không bắt “Cát Phan” đi?
Lý Liên Hoa cười khổ. Dương Thu Nhạc đáp:
– Hắn bắt vợ ta, hứa nếu ta vào được Địa Cung, không những sẽ trả Kim Kiếm Võ Đang cho ta mà còn tặng thêm mười vạn lượng bạc.
Phương Đa Bệnh lại “hừ” mũi một tiếng.
– Chuyện tốt như thế, nếu là ta ta cũng nhận lời, chẳng trách ngươi lại lặng lẽ hợp tác với hắn.
Dương Thu Nhạc điềm đạm nói:
– Người bắt vợ ta nói muốn cho ta mười vạn lượng bạc, chuyện tốt kiểu đó ta chẳng tin, nhưng cho dù việc tặng bạc là giả hay thật, thì vợ vẫn là vợ mình.
Phương Đa Bệnh lòng thầm vui, Người này mặc dù âm trầm đáng ghét, lại ham mê cờ bạc, nhưng xét cho cùng cũng trọng nghĩa trọng tình.
– Bên trong cánh cửa này không biết giấu thứ gì, nếu không mở ra, chỉ e sau này không ngủ được.
Lý Liên Hoa thở dài mặt cau mày có, Phương Đa Bệnh thấy buồn cười, nói:
– Ta thấy có người đã không ngủ được từ ba mươi năm về trước rồi, dù bên trong có bảo bối gì, nếu ngươi tìm thấy, đừng quên chia cho ta một nửa.
Lý Liên Hoa mỉm cười.
– Đương nhiên, đương nhiên.
Lập tức bốn người bàn bạc, kéo “Cát Phan” từ trên cửa xuống, Phương Đa Bệnh khoe khoang thủ pháp, điểm mười bảy mười tám huyệt trên người “Cát Phan”. Trương Thanh Mao trải qua mấy trận kinh động đã không còn dũng khí để vào trong nữa, gã bèn nói muốn ra ngoài triệu tập người để làm sạch chỗ này, Phương Đa Bệnh tiễn gã về Minh Lâu trước rồi mới quay lại Địa Cung. Cổ Phong Tân bị dọa cho sợ tới vỡ mật, chạy mất tăm mất tích, không biết đi đâu rồi.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!