Liên Hoa Lâu: Chu Tước Quyển - Chương 6: Hung Án Kỳ Lạ
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
132


Liên Hoa Lâu: Chu Tước Quyển


Chương 6: Hung Án Kỳ Lạ



– Thực ra ngay từ khi Trình Vân Hạc kể cho ta nghe, ta chỉ thấy chuyện này như có ma thật, nên mới nghĩ “giống có người đang giả ma”. – Lý Liên Hoa rất vui vẻ mỉm cười nói. – Mà trong chuyện này, Hạc Hành tiêu cục, Ngọc Thu Sương, Ngọc Thành kiếm sĩ, Vân Kiều… đến cuối cùng người duy nhất còn sống lại chỉ có một mình Vân Kiều, vì vậy nhất định nàng ta có liên quan tới cái chết của Ngọc Thu Sương. Ban đầu ta không nghĩ đến chuyện nàng ta giả quỷ, cũng không nghĩ nàng giết người, chỉ có điều nàng có một vài điều kiện thuận lợi hơn người khác, ví dụ như có lẽ nàng biết điều gì đó mà mọi người đều không biết.

Vân Kiều vừa được thả ra từ trong nhà giam của Ngọc Thành, đứng im, một lúc sau mới chầm chậm gật đầu.

– Sau khi ta tới Ngọc Thành, phát hiện ra một chuyện thứ hai rất kì quái. – Lý Liên Hoa nói. – Tông Chính công tử cho ta biết ngày thứ hai sau khi Ngọc Thu Sương chết, y đã đến Ngọc Thành rồi. Nhưng rất lạ, một là sao y có thể từ Viên Châu đến núi Côn Lôn vào ngày thứ hai sau khi biết tin? – Lý Liên Hoa mỉm cười. – Trừ phi y vốn đang ở trên núi hoặc ở gần Ngọc Thành. Hai là, nghe tin vị hôn thê bị người ta sát hại, vậy mà y chẳng hề đến khách điếm Tiểu Miên điều tra, lại lên thẳng núi Côn Lôn, mặc dù có thể giải thích y lo lắng cho nhạc phụ nhạc mẫu, nhưng cũng không hợp tình hợp lý.

– Chẳng phải ngươi cùng không đến khách điếm Tiểu Miên điều tra ư? – Hoa Như Tuyết lạnh lùng hỏi. – Ngươi cũng rất đáng ngờ.

Lý Liên Hoa đáp:

– Ta đã phát hiện ra trường hợp của Vân Kiều có khác biệt, đương nhiên sẽ nghĩ tới khả năng nàng nói dối. Nếu thật sự những gì nàng kể về tình hình xảy ra trong đêm ấy với Ngọc Thu Sương đều không đáng để bận tâm thì… – Hắn mỉm cười. – Rất dễ dàng đưa ra kết luận: Ngọc Thu Sương vốn ở trong rương hàng.

Bốc Thừa Hải gật đầu, một lúc sau, Hoa Như Tuyết cũng gật đầu.

– Nếu Ngọc Thu Sương vốn đã ở sẵn trong rương hàng điều đó có nghĩa nàng không chết trong khách điếm Tiểu Miên. – Lý Liên Hoa thở dài. – Như vậy, ta còn tới khách điếm Tiểu Miên làm gì nữa?

Bốc Thừa Hải lại gật đầu, Hoa Như Tuyết cũng gật đầu theo.

– Do đó, Tông Chính Minh Châu rất đáng ngờ. – Lý liên Hoa nói tiếp. – Nhưng làm sao ta biết việc y không đến khách điếm Tiểu Miên điều tra liệu có phải cũng vì có cùng lý do như ta? Bởi còn có một người khác đáng ngờ hơn.

– Ai?

Lý Liên Hoa cười, nhìn Ngọc Mục Lam một cái.

– Ngọc Thành chủ.

Bốc Thừa Hải và Hoa Như Tuyết ngẩn người.

– Ngọc Mục Lam?

– Sau khi thi thể của Ngọc Thu Sương được đưa về, chính Ngọc Mục Lam đã phóng hỏa đốt thành, khiến rất khó kiểm tra khám nghiệm xác nàng ấy. – Lý Liên Hoa chậm rãi nói. – Lẽ nào là muốn hủy xác, xóa dấu vết? Huống hồ ông ta giả điên hơn nửa tháng, thực sự khiến người ta khó hiểu.

– Vậy tại sao người này lại là hung thủ? – Hoa Như Tuyết chỉ vào mũi Tông Chính Minh Châu. – Sao ngươi biết Ngọc Mục Lam giả điên chứ không phải điên thật?

– Bởi vì đột nhiên ta lại phát hiện Ngọc Mục Lam tuyệt đối không thể giết Ngọc Thu Sương. – Lý Liên Hoa thở dài lần thứ hai. – Suýt nữa ta đã nghĩ Ngọc Mục Lam là hung thủ rồi, nhưng khi ta cùng ngồi ăn cơm với vợ chồng Ngọc Thành chủ thì chợt nghĩ ra rằng, Ngọc Mục Lam vốn họ Bồ, không phải họ Ngọc.

– Chuyện đó quan trọng lắm sao? – Bốc Thừa Hải hỏi.

– Rất quan trọng. Bồ Mục Lam là một thư sinh bất đắc chí không biết võ công, hơn hai mươi tuổi mới vào ở rể trong Ngọc gia và bắt đầu luyện võ. – Lý Liên Hoa nói. – Do không luyện võ từ nhỏ, nên không có nền tảng để học được thứ võ công cao cấp. Người học võ thế nào ngươi và ta đều rất rõ. Ngọc Thu Sương bị người ta làm đứt ruột, chảy máu trong mà chết, vì vậy phải dùng lực của Phách Không Chưởng để ép đứt ruột Ngọc Thu Sương, ông ta không làm được như thế.

– Có lý. – Hoa Như Tuyết gật gật đầu.

– Nhưng ông ta đang giả điên. – Lý Liên Hoa trừng mắt nói. – Ta gần như đã tưởng ông ta điên thật, vì vậy ta dùng kim bạc để chích vào mắt ông ta.

– Dùng kim bạc chích vào tròng mắt ông ta? – Hoa Như tuyết lấy làm lạ. – Làm gì?

– Cho dù chỉ là một con côn trùng nhỏ, khi bị người dùng kim đâm vào mắt nó sẽ né tránh, đó là phản ứng tự nhiên của động vật – Lý Liên Hoa đáp – Huống hồ Ngọc Mục Lam chỉ bị điên thôi chứ không bị mù. Nhưng lúc ta đâm cái kim gần sát vào mắt, ông ta cũng chẳng có phản ứng gì, điều đó chứng minh ông ta giả điên.

Ngọc Mục Lam ngẩn người, vẻ mặt vô cùng kì lạ, chẳng biết là buồn hay vui, muốn khóc hay muốn cười.

– Nhưng ta lại nghi ngờ, không chừng ông ta mắc chứng bệnh điên không sợ bị mù mắt, vì vậy ta cho ông ta uống một loại thuốc. – Lý liên Hoa mỉm cười. – Một loại thuốc tuyệt diệu vô cùng, sau khi uống vài ngày, ta liền biết Ngọc Mục Lam đúng là giả điên thật.

– Thuốc gì mà tốt như thế? – Hoa Như Tuyết bắt đầu thấy hứng thú với người trẻ tuổi này.

– Một đống cỏ dại mà đa phần ta chẳng biết là cỏ gì, đem ngâm với nước – Lý Liên Hoa đáp. – Nếu uống vào rồi, mười phần thì tám chín phần sẽ bị đi ngoài hoặc nôn ọe, trúng độc gì đó. – Hắn mỉm cười vô cùng nho nhã, bộ dáng thật sự đáng tin. – Người không điên sẽ không uống nó, mà không uống thì tất phải đem đổ… Sau khi đổ, hạt của những loại cỏ đã bị ngâm qua nước ấy tất nảy mầm, bên ngoài cửa phòng Ngọc Mục Lam và Ngọc Hồng Chúc gần đây mọc một bụi sáu loại cò dại lẫn lộn với nhau, thú vị vô cùng,

Ngọc Mục Lam để lộ vẻ mặt quá đỗi kinh ngạc, Lý Liên Hoa hiền hòa liếc nhìn ông ta, tiếp tục:

– Mà một khi Ngọc Mục Lam giả điên, chứng minh cái chết của Ngọc Thu Sương có liên quan tới ông ta, dù người không phải do ông ta giết nhưng ông ta nhất định đã làm điều gì đó hổ thẹn. Có điều ta nghĩ mãi không ra giữa Tông Chính Minh Châu và Ngọc Mục Lam thì kẻ nào đáng ngờ hơn, rồi ta lại phát hiện Ngọc phu nhân cũng rất lạ. – Hắn mỉm cười nhìn Ngọc Hồng Chúc một cái. – Ngọc phu nhân năm lần bảy lượt hướng sự chú ý của ta tới Vân Kiều, mà sau khi con gái chết, bà ấy trông chẳng có vẻ gì là buồn bã, kì lạ nhất là tại sao bà ấy không đem chôn Ngọc Thu Sương? Còn để thi thể của nàng trong quan tài bằng băng? Với tính cách kiên cường sáng suốt của bà ấy mà lại tin chuyện ma quỷ giết người, Lý Liên Hoa ta thật thấy vô cùng khó hiểu. Ngọc Mục Lam giả điên, lẽ nào ông ta có thể giả điên giả dại trước mặt người đầu ấp tay gối với mình hơn hai mươi năm trời mà không hề để lộ sơ hở ư? Đặc biệt sau chuyện dùng kim bạc chích mắt, ta không tin Ngọc phu nhân không nhận ra chồng mình đang giả điên, Ngọc phu nhân hình như cũng có chút đáng ngờ.

– Có lý. – Bốc Thừa Hải gật đầu.

– Vân Kiều và Ngọc Mục Lam đều có liên quan tới chân tướng sự việc, Ngọc phu nhân và Tông Chính Minh Châu lại đều khả nghi, ta đành phải quay lại từ đầu, nghĩ xem Ngọc Thu Sương đã chết thế nào. – Lý Liên Hoa chậm rãi nói tiếp. – Nàng bị lực của Phách Không Chưởng ép cho đứt ruột, chảy máu trong mà chết, thi thể nằm trong rương hàng, bị gửi đi. Vân Kiều đã gặp đoàn người của Trình Vân Hạc trên đường chuyển hàng, ắt nàng ta có liên quan tới việc chuyển hàng này. Bóng quỷ trên cửa sổ xanh xuất hiện ở cả khách điếm và Ngọc Thành, ngoài Vân Kiều ra, người khác không có khả năng tạo hồn ma bóng quỷ ở cả hai nơi này, vì vậy nàng biết rõ toàn bộ quá trình vận chuyển thi thể Ngọc Thu Sương đi. – Dừng lại một lát, hắn nói tiếp. – Chuyện xảy ra ở khách điếm Tiểu Miên hoàn toàn chỉ là vở kịch hung thủ giàn dựng với mong muốn dùng ma dùng quỷ để gánh tội thay mình, người chỉ đạo vở kịch này là Vân Kiều, nhưng tại sao nàng ta phải giả thần giả quỷ? – Lý Liên Hoa mỉm cười, – Còn cả Ngọc Mục Lam nữa, tại sao ông ta phải phóng hỏa thiêu thi thể? Rồi giết chết toàn bộ kiếm sĩ? Họ không giết người, nhưng họ lại có hành vi che giấu tội ác, ta đoán… họ tưởng họ đã giết người rồi.

– Tưởng? – Hoa Như Tuyết quá mức kinh ngạc. – Tưởng mình giết người? Lại có chuyện ấy sao?

– Khi ta phát hiện Ngọc Thu Sương bị lực của Phách Không Chưởng ép chết, Vân Kiều rất kinh ngạc, – Lý Liên Hoa nói. – Người có khả năng luyện được Phách Không Chưởng để giết chết Ngọc Thu Sương trong Ngọc Thành thì rất nhiều, nhưng tại sao lại có người muốn nàng chết? Ta thực sự không hiểu cái chết của

nàng sẽ đem lại lợi lộc cho ai, nhưng những chuyện như thế này vẫn thường có người làm, đó là vào những lúc nhỡ tay, không cẩn thận.

Hoa Như Tuyết bật cười.

– Ý ngươi là cái chết của Ngọc Thu Sương chỉ là do ngộ sát.

– Phạm vi hoạt động của Ngọc Thu Sương chỉ ở trong thành, nơi luyện công của các kiếm sĩ lại được bố trí ở ngoài thành, nếu không được triệu hiệu bọn họ chắc chắn sẽ không vào trong thành. Đám gia nhân võ công không cao, nói như vậy, xung quanh chẳng có ai khác thì kẻ có khả năng ngộ sát Ngọc Thu Sương là ai? Chỉ là mấy người thường xuyên ở Ngọc gia mà thôi. – Lý Liên Hoa mỉm cười. – Tông Chính công tử, Ngọc phu nhân, Ngọc Mục Lam, Vân Kiều. Mà Ngọc Mục Lam và Vân Kiều đều không thể sử dụng Phách Không Chưởng, vậy thì hung thủ chỉ có thể là một trong hai người Tông Chính công tử hoặc Ngọc phu nhân, hoặc cả hai bọn họ. – Ánh mắt hắn dừng lại ở chỗ Ngọc Hồng Chúc. – Nhưng lúc này, ta lại phát hiện ra một chuyện rất lạ.

Hoa Như Tuyết và Bốc Thừa Hải đều cười, bọn họ là những kẻ lõi đời trên giang hồ, vừa nghe đã phát hiện ra có chỗ không ổn. Quả nhiên Lý Liên Hoa cất tiếng:

– Nhóm bốn người này rất kỳ lạ, Ngọc Mục Lam và Ngọc phu nhân lại tách nhau ra, Ngọc Mục Lam ở cùng nhóm với Vân Kiều, Ngọc phu nhân ở cùng nhóm với Tông Chính Minh Châu. Ngọc Mục Lam và Vân Kiều hỗ trợ lẫn nhau, còn Ngọc phu nhân lại bảo vệ che giấu cho Tông Chính Minh Châu, tại sao chứ?

Nói tới nước này rồi, sắc mặt Ngọc Mục Lam và Ngọc Hồng Chúc đều trắng nhợt, sắc mặt Vân Kiều còn trắng hơn, đến mức cứ như nàng sắp chết, còn Tông Chính Minh Châu bỗng dưng rơi lệ, Lý Liên Hoa bất lực nhìn cả bốn người bọn họ một lượt, thở dài

– Ta nhớ lúc mới đến Ngọc Thành, lần đầu tiên vào khám bệnh cho Ngọc Mục Lam, có người đã nhìn trộm từ hoa viên bên ngoài, để lại dấu chân trên hành lang, Ngọc phu nhân nói đó là Vân Kiều, đúng không?

Vân Kiều cứng đờ người như khúc gỗ hồi lâu, cuối cùng gật đầu, nàng cũng bắt đầu khóc.

– Điều đó chứng minh nàng rất quan tâm tới Ngọc Mục Lam, – Lý Liên Hoa dịu dàng nói.

Vân Kiều nhắm mắt, rồi lại gật đâu.

– Nàng thậm chí còn nguyện vì chuyện này mà chết, vì chuyện này giết người. Cho dù người không phải do ông ta giết, nhưng rất khó để giải thích tại sao ông ta lại chuyển thi thể đi. – Lý Liên Hoa nhẹ nhàng nói tiếp, thường khi nói chuyện với phụ nữ hắn rất dịu dàng, nho nhã. – Nàng yêu ông ấy?

Cả Ngọc Hồng Chúc và Tông Chính Minh Châu đều ngẩn ra, vẻ mặt vô cùng kinh ngạc, thấy nước mắt Vân Kiều lại rơi, rồi nàng gật đầu. Ánh mắt Lý Liên Hoa quay sang nhìn Tông Chính Minh Châu, cười đầy bất lực.

– Ngọc đại tiểu thư hành tẩu giang hồ, quả nhiên bạn bè mà nàng ấy quen biết đều là rồng là phượng, Tông Chính Công Tử anh tuấn tiêu soái, phong độ ngời ngời, Vân cô nương dịu dàng hiền thục, tỉ mỉ chu đáo, chỉ đáng tiếc… là đã quá xuất sắc thôi… Ngọc Thành chủ đang lúc sung mãn, Ngọc phu nhân xinh đẹp vô song, chỉ e còn hơn cả tiểu cô nương mười tám tuổi rất nhiều.

Sắc mặt Tông Chính Minh Châu trắng bệch như chết, Lý Liên Hoa dừng lại, mãi mới nói tiếp:

– Làm rõ được mối quan hệ này thì sẽ hiểu tại sao Ngọc Thu Sương lại chết. Vết thương trí mạng của Ngọc Thu Sương là bị trúng chưởng ở phần bụng dưới, tại sao nàng ta lại trúng chưởng ở bụng dưới? Vị trí này đối với Phách Không Chưởng hình như hơi thấp quá. Nhìn bao quát khắp lầu gác mái hiên của Ngọc Thành, chỉ bên ngoài phòng ngủ của Thành chủ mới có một hành lang dùng bạch ngọc làm lan can, rẽ sang trái là đi tới căn phòng trống, rẽ sang phải liền ngay với phòng Ngọc Thu Sương… – Hắn chầm chậm nói, giọng hết sức nhàn nhã chậm rãi để lộ ra vẻ quỷ dị. – Nếu trèo lên lan can thì nàng ấy có thể nhìn thấy mọi thứ trong phòng từ cửa sổ bên phải, và lúc này người trong phòng lại phát hiện ra có người nhìn trộm, vậy là chỉ cần vung tay tung chưởng, sẽ đánh trúng bụng dưới của Ngọc Thu Sương. Sau khi bị thương ngã xuống, có lẽ do sợ hãi quá mức, Ngọc Thu Sương đã chạy nhầm hướng, chạy về phía căn phòng trống… Nàng ấy quả thật là một cô nương đen đủi, sau khi chạy vào căn phòng trống thì nhìn thấy cảnh ngàn vạn lần không nên thấy. Mà nàng ấy đã bị ép đứt ruột, trong bụng đang chảy máu, có lẽ đã ngã xuống mà chết trong lúc trách móc khóc lóc. Vì vậy… mới có người cho rằng mình đã giết nàng ấy chăng? Những điều ta nói ở trên hoàn toàn không có chứng cứ, chỉ là sự suy đoán của Lý Liên Hoa ta, có điều… – Hắn lại dịu dàng hỏi Tông Chính Minh Châu. – Còn nhớ lúc ta nhờ ngươi làm một việc đã hỏi gì ngươi không? Ta hỏi ngươi, “Có thể ép vỡ bao cát cách mình khoảng năm trượng trở lên phải không?”, ngươi đã rất kinh ngạc hỏi ta, “Sao ngươi biết?”, khoảng cách từ phòng Ngọc Thành chủ đến hành lang có lan can bằng bạch ngọc vừa đúng năm trượng, còn nếu là Ngọc phu nhân ra tay…, – Hắn nheo mắt nhìn chiếc ghế vỡ vụn bên cạnh ghế thái Sư mình đang ngồi, – Chỉ e đến xương cốt của Ngọc Thu Sương cũng bị ép nát rồi.

Dứt lời, trong đại điện Ngọc Thành yên tĩnh tới đáng sợ. Một lúc sau, “bộp bộp hộp” ba tiếng, Hoa Như Tuyết vỗ tay ba cái, Tông Chính Minh Châu há miệng mấp máy môi mấy lần, Bốc Thừa Hải giải á huyệt cho y, y khàn khàn lên tiếng:

– Ta không có ý giết nàng, mặc dù… mặc dù… ngươi nói không sai, nhưng Tông Chính Minh Châu đối với Ngọc Thu Sương thế nào, trời đất có thể chứng giám, ngày hôm đó chỉ là… nhỡ tay…

– Lý… ngài không thể trách huynh ấy, ta hiểu… – Vân Kiều đột nhiên đau đớn lên tiếng. – Vợ chồng Ngọc Mục Lam thành thân hơn hai mươi năm nay, giữa họ… giữa họ không có tình yêu! Chỉ là vì Thu Sương, hơn hai mươi năm họ đều cố gắng mỉm cười mà sống, trước mặt con gái vờ đóng cảnh vợ chồng ân ái, mặc dù Ngọc Thành giàu nứt đố đổ vách, nhưng cuộc sống của họ còn không bằng bách tính bần hàn. Mục Lam huynh ấy… rất đáng thương… Phu nhân cũng… phu nhân cũng… phu nhân muốn tìm một người đàn ông coi trọng mình, có gì… sai…? – Trên má nàng ngang dọc vệt nước mắt. – Sai là ở chỗ bọn ta đã gạt Thu Sương, sợ Thu Sương không chịu nổi, kết quả bốn người bọn ta… liên thủ… khiến Thu Sương thành ra thế này… Ta không sợ chết, muốn đền mạng thì cứ lấy mạng ta, ta không sợ chết, không liên quan tới Mục Lam

– Vân Kiều. – Tông Chính Minh Châu không ngờ nàng lại nói những lời như vậy, toàn thân run lên bần bật, – Người là do ta giết, nàng ấy… trèo lên lan can hái hoa, nhìn thấy ta và Hồng Chúc trong phòng, ta chẳng nghĩ ngợi gì nhiều… chẳng nghĩ ngợi gì nhiều bèn ép nàng một chưởng, nhưng ta thề, khi ấy ta không biết người đó là Thu Sương! Nàng ấy từ lan can ngã xuống, chạy về phía căn phòng trống, khi ta và Hồng Chúc mặc xong quần áo chạy ra ngoài tìm, đã không thấy nàng đâu. Sau khi gặp được nàng, họ lại nói nàng ấy đã chết ở Viên Châu, thi thể đang được chuyển về… ta… ta tưởng có ma thật. Khi Lý tiên sinh điều tra tại sao nàng ấy lại chết ở Viên Châu, ta muốn biết chân tướng hơn bất kì ai khác…

– Khi Thu Sương chạy vào căn phòng bỏ trống, ta và Mục Lam đang ở bên nhau. – Vân Kiều buồn bã nói. – Lúc lao vào trông nàng ấy như bị điên vậy, chỉ vào ta và Mục Lam nói rất nhiều rất nhiều, ta… ta không biết phải trả lời thế nào. Đột nhiên nàng ấy ngã gục xuống đất và chết, ta và Mục Lam còn tưởng mình đã khiến nàng ấy tức chết. Thu Sương sinh ra đã yếu ớt, từ nhỏ mắc bệnh thở gấp, nàng ấy chết trước mặt ta và Mục Lam, bọn ta rất sợ. Mục Lam mặc dù giàu có, nhưng tất cả đều do một tay phu nhân mang lại, nếu phu nhân biết huynh ấy hại chết Thu Sương, còn lén lút vụng trộm với ta sau lưng mình, tuyệt đối sẽ không tha thứ. Vì vậy bọn ta cần nghĩ ra cách xử lý xác của Thu Sương. Ta và Mục Lam hoàn toàn không biết chuyện phu nhân và Minh Châu, có lẽ phu nhân vẫn luôn hiểu nhầm rằng ta sẽ tranh giành Minh Châu với bà ấy… Phu nhân không biết chuyện ta và Mục Lam.

Đôi mắt như nước hồ thu của nàng nhìn Lý Liên Hoa.

– Lý tiên sinh thật sự rất đáng sợ, chuyện nào ngài nói cũng như chính mắt ngài nhìn thấy vậy. Ta đã mang mặt nạ, lập tức xuống núi tìm một nhà vận chuyển, Mục Lam giấu thi thể Thu Sương vào rương hàng, sau đó đem tất cả vàng bạc châu báu huynh ấy tích cóp được trong những năm ở Ngọc Thành cùng xác Thu Sương vận chuyển đi, nói với bên ngoài là buôn lậu đá quý. Nhưng giờ đang là mùa hạ, thi thể không thể để trong rương quá lâu, vì vậy ta đã đuổi kịp Trình Vân Hạc và tìm ông ta ở khách điếm Tiểu Miên, giả thần giả quỷ, quả nhiên khiến ông ta sợ tới mức phải mở rương kiểm tra hàng. Trình Vân Hạc rất thật thà, không hề nghi ngờ người khác. Chuyện này đổ cả lên đầu ma quỷ một cách hết sức thuận lợi. Ta và Mục Lam nghĩ chỉ cần là do quỷ giết thì không cần truy tìm hung thủ, chuyện cũng có thể kết thúc. – Nàng nhẹ nhàng nói xong, lau khô nước mắt, im lặng đứng đó.

– Ta và Minh Châu không tìm thấy Thu Sương, nhưng cũng nghe giang hồ đồn đại chuyện ma quỷ rồi. – Ngọc Hồng Chúc cuối cùng cũng lên tiếng. – Lý tiên sinh, ngài có thể vào Ngọc Thành một cách thuận lợi như thế là bởi vì khi ấy, ta và Minh Châu vô cùng sợ hãi. – Giọng bà hết sức lạnh lùng, âm điệu lại rất tang thương. – Ngài là một đại phu nổi tiếng trong giang hồ, quả nhiên vừa đến ngài đã không khiến ta thất vọng, lập tức phát hiện Thu Sương chết do lực ép từ Phách Không Chưởng, tuyệt không phải do ma quỷ làm, điều đó giúp ta yên tâm không ít.

Lý Liên Hoa nghe vậy thì mỉm cười.

– Phu nhân sợ việc Minh Châu giết người bị phát hiện, lại hiểu lầm rằng Vân Kiều thường xuyên có mặt ở Ngọc Thành là vì Minh Châu, do đó mới hạ sát tâm, mấy lần ngấm ngầm nhắc nhở ta Vân Kiều chính là hung thủ, đáng tiếc Lý Liên Hoa ta ngu muội trì trệ, mãi chẳng lĩnh hội được ý của phu nhân. – Hắn nói không lĩnh hội, nhưng vẻ mặt trông chẳng có chút hổ thẹn nào.

– Ông giấu kĩ lắm, không nhận ra là do ta có mắt mà không tròng. – Ngọc Hồng Chúc điềm đạm nói.

– Giết chết Thu Sương là Minh Châu. – Ngọc Mục Lam đã thấy hoàn toàn nhẹ nhõm, cười ha ha. – Lý tiên sinh quả nhiên thông minh, không hàm oan người tốt, ta và Vân Kiều vốn vô tội, ha ha ha ha…

Đúng lúc ông ta nói nói cười cười, Hoa Như Tuyết lạnh lùng lên tiếng:

– Ông giả điên giả dại ép chết năm, sáu mươi kiếm sĩ, lẽ nào họ không phải là người, chỉ có con gái ông mới là người?

Tiếng cười của Ngọc Mục Lam đột nhiên tắt ngấm, Vân Kiều nhắm chặt mắt lại mãi không dám mở ra, lúc này làn mi nàng run run, miệng không thốt lên lời. Bốc Thừa Hải cất tiếng:

– Bọn ta vốn đến Ngọc Thành không phải vì chuyện của Ngọc Thu Sương. Hơn năm mươi năm nay, việc cưỡng ép môn nhân tự sát đã biến mất trên giang hồ, bọn ta chẳng qua chỉ muốn gặp Ngọc Thành chủ, người đã ép năm sáu mươi môn hạ đệ tử tự sát rốt cuộc là nhân vật giỏi giang cỡ nào. – Hoa Như Tuyết tiếp lời. – Ông giả điên, không phải điên thật, vậy năm sáu mươi mạng người kia, ông khó lòng thoát tội.

Sắc mặt Ngọc Mục Lam kinh hoàng tột độ.

– Không, không không không… không phải thế… Ta không giết người, đều do họ tự sát…

Ngọc Hồng Chúc lạnh lùng nói:

– Ta sớm đã biết ngươi sẽ có ngày hôm nay, Mục Lam, ngươi ích kỷ ngông cuồng, từ sau khi bước chân vào cửa Ngọc gia đã không coi tính mạng người khác ra gì, lòng dạ hẹp hòi vô liêm sỉ, nhưng lúc nào cũng tỏ ra đạo mạo nghiêm trang. – Bà nhìn Vân Kiều một cái. – Năm xưa ta cũng giống nàng, bị cái vẻ phông độ phóng khoáng của hắn lừa gạt, nhưng ta còn biết quay đầu, còn nàng ngu ngốc ngoan cố, giống hệt Bồ Mục Lam, chết cũng không đáng tiếc.

Vân Kiều nhìn Lý Liên Hoa với ánh mắt đầy bất lực, khi hắn bóc mẽ việc Ngọc Mục Lam bị điên là giả, nàng đã biết chuyện không thế cứu vãn, tương lai trong tưởng tượng của nàng và Ngọc Mục Lam đều đã tan thành bong bóng. Ánh mắt Lý Liến Hoa nhìn Vân Kiều đầy áy náy, nhưng Vân Kiều hiểu rất rõ: Hắn từng cho nàng rất nhiều cơ hội để hối cải, có điều nàng không trân trọng.

– Minh Châu. – Ngọc Hồng Chúc nhìn Tông Chính Minh Châu. – Ta đã hại chàng. – Ngọc Hồng Chúc hít sâu một hơi. – Nếu ta không quyến rũ chàng, thì giờ này chàng và Thu Sương đã sống hạnh phúc bên nhau, sống một cuộc sống thần tiên phải ngưỡng mộ. Thu Sương là một tiểu nữ ngoan, nhưng ta không phải người mẹ tốt.

Tông Chính Minh Châu gật đầu, rồi lại gật đầu, không thốt nên lời. Ngọc Hồng Chúc nhắm mắt, sau khi Ngọc Thu Sương ra đời, trưởng thành trong vui vẻ vô lo vô nghĩ, không hề biết rằng cha mẹ mình bằng mặt không bằng lòng, con gái vui vẻ bao nhiêu thì người làm mẹ như bà lại hận nàng bấy nhiêu. Nếu không phải vì Thu Sương, bà quyết không sống cùng Bồ Mục Lam suốt nửa đời người, tuổi thanh xuân như nước chảy, cứ thế mà trôi dần… Nếu đời này không được gặp Tông Chính Minh Châu, làm sao bà được nếm trải quãng thời gian tươi đẹp ấy? Mặc dù đó là tội nghiệt…

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN