Liên Hoa Lâu trọn bộ
Cái Hố - Những Thi Thể
“Cái hố” đó chính là một hang động. Bách tính trấn Tiểu Viễn ở Ly Châu tất nhiên vô cùng quen thuộc với “cái hố” này, cái hang trên loạn táng cương (*) đằng sau trấn vẫn luôn là họa lớn trong lòng bọn họ. Tại nơi này, nghe nói ngoài việc từng tìm thấy ngọc lục bảo có giá trị liên thành thì cũng chính là hang động nổi tiếng gần xa ở loạn táng cương. Nghe nói hôm nay, sau hai mươi lăm năm cái hố ở bãi tha ma phát ra những tiếng kêu kỳ quái, cuối cùng cũng có một vị anh hùng to gan lớn mật, đào lớp đất phủ bên trên miệng hang ra, định vào thăm dò một chuyến.
(*) Bãi tha ma
Nghe được tin tức đó, đám bách tính của trấn Tiểu Viễn lũ lượt kéo tới, một là xem náo nhiệt; hai là muốn xem vị anh hùng gan to bằng trời đó mặt mũi ra làm sao, có duyên với khuê nữ nhà mình không; ba là xem vị anh hùng đó đào ra được thứ gì dưới động. Người người mang theo ba suy nghĩ như vậy nên hôm nay bãi tha ma ở trấn Tiểu Viễn cực kỳ náo nhiệt, người sống còn đông hơn cả người chết.
A Hoàng là người buôn bán son phấn, lúc tin tức có người muốn xuống “hố” xem xét truyền đến tai gã, chỉ e gã đã là người thứ hai mươi hai, nhưng không thể phủ nhận rằng gã đến đây rất nhanh, tranh được một chỗ tốt để xem náo nhiệt trong đám người vây quanh “cái hố”.
Trên đống đất vàng, miệng hố tròn vành vạnh đúng là đã bị người ta dùng xẻng đào lên một cái lỗ đủ cho người chui ra, bên dưới đen thui sâu không thấy đáy. Người thanh niên đào “hố” đang ném đất ra ngoài, đây cũng chính là vị anh hùng không sợ hiểm nguy trong lời đồn. Chỉ thấy hắn mặc áo nho sinh màu xám, góc áo có hai miếng vá nho nhỏ, hắn vừa đào đất vừa đáp lại đám người xem xung quanh bằng ánh mắt nghi ngờ, dường như không thể hiểu nổi vì sao mình đang đào hố mà người dân lại cứ kéo đến như xem kịch… Chẳng lẽ bọn họ chưa từng nhìn thấy người khác đào hố dưới đất bao giờ sao?
– Này cậu học trò, cậu đang làm gì vậy? – A Hoàng đứng trong đám người nhìn một lúc, nhịn không được bèn lên tiếng hỏi.
Người trẻ tuổi ho khan một tiếng rồi ôn hòa đáp:
– Ta thấy ở đây có một cái hang, vừa hay xung quanh lại thiếu một cái giếng, vậy nên…
Trong đám người có một ông lão mặc áo đen, nghe vậy thì cười lạnh.
– Đào giếng ở bãi tha ma sao? Lẽ nào có lý do đó? Ngươi là người ở đâu? Có phải nghe được chuyện kỳ quái của động này nên cố tình đến đào bảo vật không?
Người dân trấn Tiểu Viễn nghe vậy liền xôn xao, A Hoàng trong lòng lấy làm lạ. Người này đâu phải người bản địa, người dân ở đây trước giờ đâu thích đào giếng, ai muốn uống nước cũng lên thẳng sông Ngũ Nguyên gánh nước về. Còn cả chuyện trong “cái hố” hại chết người này có “bảo vật” gì đó nữa, sao mình lại chẳng biết gì cả?
– Trong cái hang này vốn có nước, chẳng qua miệng giếng hơi nhỏ một chút. – Thư sinh áo xám kia nói, vẻ mặt ngỡ ngàng. – Thùng nước của ta sắp hết rồi… Nếu bên dưới có bảo vật thì ta nhất định sẽ không đào giếng ở đây.
Sau đó hắn lẩm bẩm:
– Vì như thế thì nước chắc chắn sẽ không sạch…
Lão giả mặc đồ đen ha ha cười lạnh.
– Dám coi “cái hố” này là giếng nước, chẳng lẽ còn không dám thừa nhận ngươi đến là vì “Hoàng Tuyền Phủ” sao? Trong thiên hạ này, kẻ biết dưới đó có nước đếm được mấy người chứ? Các hạ hãy mau báo danh đi!
Vẻ mặt chàng thư sinh áo xám vẫn mờ mịt.
– Bên dưới này rõ ràng có nước mà…
Hắn nhặt một cục đá rồi ném xuống hố, chỉ nghe thấy tiếng nước vang lên “bõm” một tiếng, ai nấy đều nghe ra bên dưới đích thực có tiếng nước, lại nghe hắn áy náy nói:
– Thực ra… là hôm đó ta làm rơi hai đồng bạc xuống nên mới phát hiện bên dưới có nước, vừa hay xung quanh lại thiếu một cái giếng…
A Hoàng càng nghe càng thấy lạ, gã sống ở trấn Tiểu Viễn từ nhỏ đến giờ cũng chưa từng nghe nói nơi đây có “Hoàng Tuyền Phủ” gì đó, chuyện bên dưới “cái hố” có nước cũng là lần đầu tiên nghe nói đến. Nhìn thấy hai người lạ cứ ngươi nói ta rằng, trống đánh xuôi kèn thổi ngược, gã lại thầm buồn cười. Lúc này, khuôn mặt vị lão giả mặc đồ đen kia đầy vẻ hoài nghi, lão nhìn thư sinh áo xám kia vài lần.
– Ngươi thực sự đang đào giếng ở đây?
Thư sinh áo xám liên tục gật đầu. Vị lão giả áo đen kia lại hỏi:
– Ngươi tên là gì?
Thư sinh áo xám đáp:
– Ta họ Lý, tên Liên Hoa.
A Hoàng bỗng nhìn thấy hai mắt lão giả áo đen kia chợt mở lớn, tựa như nhìn thấy một con gà mái trong chớp mắt biến thành vịt, lại còn là một con vịt xinh đẹp nữa. Sắc mặt lão đột nhiên từ lạnh lùng chuyển sang ngượng ngùng khôn xiết, sau đó lão bỗng bật cười:
– Ha ha, thì ra là Lý lâu chủ! Tại hạ không biết là Lý lâu chủ hạ cố đến đây nên đã có chỗ thất lễ, xin hãy lượng thứ, lượng thứ cho ta! Ha ha ha ha ha…
Lý Liên Hoa nhẹ nhàng mỉm cười.
– Không dám…
– Ha ha ha ha ha, ta đang nói kẻ nào lại khá như vậy, còn nhanh chân hơn cả bọn ta, thì ra là Lý lâu chủ. – Lão giả áo đen đó tiếp tục ha ha cười. – Nếu Lý lâu chủ đã ở đây, vậy rốt cuộc bên dưới ‘cái hố” này có bí mật gì, chi bằng ta và ngài cùng xuống xem xem.
Lý Liên Hoa áy náy nói:
– Không cần đâu…
Lão giả áo đen vỗ ngực đáp:
– Ta “Hắc Tất Suất”(*) nói lời thì tuyệt đối sẽ không nuốt lời, nếu Lý lâu chủ có thể giúp ta tìm được vị trí của Hoàng Tuyền Phủ thì bảo vật bên dưới này, ta với ngài chia đều năm – năm, tuyệt đối không giả dối.
(*) Con dế đen.
Lý Liên Hoa nói:
– À… thực ra lão cầm cả đi cũng được, ta…
Hắc Tất Suất lớn tiếng nói:
– Nếu Lý lâu chủ chê ít, vậy thì tất cả kỳ trân dị bảo trong Hoàng Tuyền Phủ, ta cung kính dâng cho ngài, chỉ cần ngài tìm thấy “Hoàng Tuyền Chân Kinh” cho ta. Cho dù là bảo vật gì thì Hắc Tất Suất cũng sẽ không chạm vào, dù chỉ là một ngón tay! – Lão quay người nói với người dân đang vây xem xung quanh. – Chỉ cần các ngươi giúp ta đào địa đạo thì bảo vật dưới lòng đất, mọi người ai thấy là sẽ có phần!
Người dân vốn đang lắng nghe chăm chú, trong lòng thầm đoán thì ra vị thư sinh này là một nhân vật lớn, đột nhiên nghe thấy những lời kia, mọi người đưa mắt nhìn nhau, vài người trẻ tuổi đã nhao nhao đồng ý, tất cả cùng xắn tay áo lên.
Lý Liên Hoa ngẩn tò te, chả mấy chốc cái xẻng gỗ trong tay đã bị người ta giành mất. Đám thôn dân đào bới lung tung, “cái hố” kia nhanh chóng trở thành một cái hố lớn, bên dưới nhìn loáng thoáng có vẻ rất sâu. Đưa mắt nhìn xuống, căn bản cũng không thấy rõ ở dưới có nước không, thứ nhìn rõ được là những lỗ hổng sau khi phá ra to bằng đầu người, bên dưới là một đường hầm cực kỳ sâu, trên vách hang ẩm ướt có những đường kênh rạch, giống như vết tích trườn bò của thứ gì đó vậy.
– Ha ha, quả nhiên là ở đây! – Hắc Tất Suất cười lớn, lão tóm một người từ trong đám đông, ra lệnh cho gã cầm đuốc đi trước dò đường.
A Hoàng đột nhiên bị ông lão áo đen đó túm ra thì bỗng thấy sợ hãi, lại thấy ông ta bảo mình xuống hang, trong lòng ngàn lần không muốn, nhưng thấy bên hông Hắc Tất Suất có đao thì lại không dám không theo. Chỉ nghe thấy tiếng Hắc Tất Suất cười dài.
– Lý lâu chủ, nghe nói trong Nhất Phẩm Phần ngài kiếm được rất khá, nếu ở dưới này cũng may mắn như vậy thì ngài sẽ tìm được những tài vật đủ để người ta dùng trong mười đời, ta thì có được võ công đệ nhất thiên hạ, ha ha ha… Chúng ta đi xuống thôi!
Hắc Tất Suất này vốn là một vị lục lâm hảo hán của võ lâm, võ công của lão không kém, trong hắc đạo cũng được xếp hàng mười chín hai mươi, nhưng gần đây mai danh ẩn tích trong giang hồ, thì ra là để tìm kiếm “Hoàng Tuyền Chân Kinh”. Hoàng Tuyền Chân Kinh là một cuốn bí tịch võ công nghe nói hay ngang với Tương Di Thái Kiếm và Bi Phong Bạch Dương, chủ nhân của cuốn chân kinh tự xưng là “Diêm La Vương”, nghe nói cái chết bí ẩn của mười đại cao thủ trong giang hồ mấy chục năm trước chính là do Diêm La Vương hạ độc thủ. Nhưng tất cả tin đồn liên quan đến “Hoàng Tuyền Phủ”, “Hoàng Tuyền Chân Kinh” đa phần đều là truyền thuyết, chưa có ai từng thực sự nhìn thấy vị “Diêm La Vương” kia.
Lý Liên Hoa cực kỳ miễn cưỡng đi sau cùng, A Hoàng thì miễn cưỡng đi đầu tiên, ba người chầm chậm đi xuống “cái hố”. Những “bậc thang” trên vách động kia cực kỳ đơn sơ, chúng giống như được tùy tiện đào ra bằng đinh ba vậy. Cấu tạo đất ở vách động lại khác với đất được nện cứng chắc ở lớp ngoài, bên trong có chứa không ít cát sỏi, trong lúc mấy người bước đi, cát rào rào rơi xuống.
Đáy động còn cách mặt đất rất xa, lại thêm bên dưới có nước nên vô cùng trơn ướt. Đi xuống khoảng năm sáu trượng, dưới ánh lửa yếu ớt, A Hoàng bỗng nhìn thấy trong vách động bên dưới lờ mờ gồ lên thứ gì đó. Gã huơ huơ cây đuốc xuống dưới theo bản năng, lúc nhìn rõ đó là thứ gì, gã kêu lên thảm thiết rồi đột nhiên bủn rủn ngồi phịch xuống một bên, cả người không ngừng run rẩy.
Thứ lồi ra trên vách động ẩm ướt là một cái đầu người. Cái đầu người đó ở trong bùn đất ẩm ướt lâu ngày nên bề ngoài đã có một lớp sáp nhưng vẫn duy trì được vẻ mặt… Đó là một nụ cười vừa kỳ dị vừa bí ẩn, cứ như hắn thực sự đã chết rất vui vẻ vậy. Hắc Tất Suất cũng sợ hãi giật nảy người, Lý Liên Hoa thì “ai chà” một tiếng rồi lẩm bẩm:
– Sợ thật, sợ thật…
Hắc Tất Suất rút bội đao, nhẹ nhàng chạm lên cái đầu người kia, chỉ nghe thấy tiếng “phịch” vang lên, bội đao chạm phải một vật cứng. Lão sững người… Cái đầu người này lại làm từ gỗ, bên ngoài quét một lớp sáp, sống động gần như thật. Cái trò gì thế này!
Lý Liên Hoa thở phào, an ủi:
– Đây là một bức tượng điêu khắc gỗ.
A Hoàng vẫn chưa hoàn hồn, Lý Liên Hoa nhận lấy cây đuốc, vịn lên vách tường cùng Hắc Tất Suất quan sát tỉ mỉ cái đầu người giả kia. Hắc Tất Suất múa bội đao, đào lớp bùn đất bên cạnh bức tượng ra, cái đầu người điêu khắc đột nhiên rơi xuống nước đánh “ùm” một cái. Thì ra bên dưới đầu người là lớp đất bề mặt, ngoài ra chẳng có gì, không biết là kẻ nào đã ném thứ này vào trong động để hôm nay khiến người ta hết hồn. Ba người chầm chậm bò xuống thêm ba trượng nữa mới đến được đáy hang. Dưới đáy hang quả nhiên là một lớp nước đọng, Lý Liên Hoa vươn đuốc ra, dưới ánh lửa yếu ớt, trong nước đầy ngập xương trắng, nhưng lại là rất nhiều xương cá. Hắc Tất Suất “ồ” lên một tiếng.
– Bên dưới này đúng là có rất nhiều cá.
Lý Liên Hoa chậm rãi “ừm” một tiếng. A Hoàng run lẩy bẩy trốn sau lưng Lý Liên Hoa, bỗng nhiên hét lên một tiếng:
– Quỷ kìa…
Hắc Tất Suất ngẩng phắt lên, chỉ thấy ở một nơi cách đáy động khoảng ba thước có một cái hang nhỏ, trong hang có một đôi mắt sáng chớp lóe. Lão hoảng sợ, nhưng lại nghe thấy Lý Liên Hoa lẩm bẩm:
– Mèo à…?
A Hoàng thở phào.
– Ở cái nơi sâu như vậy mà lại có mèo sao?
– Nơi này… có hơi kỳ lạ. – Lý Liên Hoa vẫn lẩm bẩm. – Hắc… đại hiệp, e rằng nơi này không phải Hoàng Tuyền Phủ gì đó đâu, có điều, có điều…
Hẳn ngẩng lên ngẩn ngơ nhìn vách hang tối thui, giống như đang ngây người, không nói tiếp nữa. Hắc Tất Suất “hừ” một tiếng.
– Không thể nào, ta đã nghe ngóng khắp nơi, Hoàng Tuyền Phủ chắc chắc ở nơi này! Hoàng Tuyền Chân Kinh kia nhất định cũng ở trong động huyệt này!
Lý Liên Hoa nói:
– Nơi này là một cái hố lớn, chất đất tơi xốp, bên dưới có nước, hình như không tiện để xây dựng cung điện dưới lòng đất.
Hắc Tất Suất rùng mình, nhưng lại nói:
– Vừa rồi rõ ràng tìm thấy đầu người bằng gỗ, nếu nơi đây không có gì kỳ lạ thì sao lại có đầu người kia?
Lý Liên Hoa thở dài.
– Sự kỳ lạ của nơi này e rằng không có liên quan mấy đến Hoàng Tuyền Phủ kia…
Hắc Tất Suất hầm hừ:
– Ngoài cái đầu người giả kia, ta chẳng nhìn thấy cái gì cả.
Lý Liên Hoa mắt mở lớn, hắn lấy làm lạ.
– Ngươi không nhìn thấy gì sao?
Hắc Tất Suất sững người, tức giận nói:
– Nơi này ngoài ánh lửa từ cây đuốc trên tay ngài, vươn tay ra không thấy năm ngón thì có thể nhìn thấy thứ gì chứ?
Lý Liên Hoa lại lẩm bẩm:
– Có đôi khi không nhìn thấy cũng là cái may…
Hắc Tất Suất càng lúc càng tức giận nhưng không tiện lên cơn, lão hỏi, giọng đầy u ám:
– Có thứ gì hay để xem chứ?
Đuốc trong tay Lý Liên Hoa bỗng được nâng lên, “vù” một tiếng, ngọn lửa u ám không hiểu sao chợt rực sáng, trong nháy mắt chiếu rọi toàn bộ vách hố. Một tiếng “a” thê thảm bỗng vang lên, A Hoàng hôn mê gục ngay tại chỗ, mặc dù Hắc Tất Suất lang bạt chốn lục lâm, đã chứng kiến không ít những chuyện sóng to gió lớn, nhưng lần này cũng giật mình kinh hãi.
Trên vách động, ở nơi đối diện với cửa hang, treo lủng lẳng hai bộ xương bị rất nhiều vòng sắt móc lên. Mặc dù đất ở đây tơi xốp, nhưng chỗ treo hai bộ xương lại đều là nham thạch. Vòng sắt được ghim chắc chắn vào nham thạch, thế nên tất nhiên không bao giờ thoát ra nổi. Ngoài hai bộ xương, trên lớp nham thạch loáng thoáng còn thấy những viên sỏi nhỏ xíu màu xanh biếc lấp lánh, dưới ánh lửa còn tỏa ra sắc xanh lục nhàn nhạt kỳ dị, nhìn rờn rợn đến sợ. Trong đó có một bộ xương còn thiếu mất ba cái xương sườn. Rất rõ ràng, hai người này lúc còn sống đã phải chịu ngược đãi, nói không chừng còn bị hành hạ đến chết.
Sau một hồi khiếp sợ, Hắc Tất Suất xem xét tình hình hai bộ xương kia rồi nói:
– Hai người này có lẽ chết cũng đã mấy chục năm rồi, nơi này rốt cuộc là chỗ nào vậy?
– Có vòng sắt để treo người lên, lại có người chết, có vết đao. – Lý Liên Hoa chợt cười. – Nơi này tất nhiên là một lò mổ, nơi chuyên dùng để giết người rồi.
Hắc Tất Suất rợn tóc gáy. Một lò giết người bí mật như thế này, rốt cuộc người bị giết là người thế nào? Còn kẻ muốn giết người là kẻ nào? Chỉ nghe Lý Liên Hoa nói khẽ bên tai lão:
– Nói không chừng kẻ sát nhân chính là “Diêm La Vương” mà ngươi muốn tìm đấy.
Hắc Tất Suất giật mình, đổ mồ hôi lạnh toàn thân, tim đập liên hồi.
– Căn cứ theo những gì thôn dân nói thì họ từng thấy ánh sáng, khói mù ở dưới này. Ngày nào vào nửa đêm cũng vang lên những âm thanh rất lớn. – Lý Liên Hoa tiếp tục nói nhỏ. – Ngươi có tin trên đời này có quỷ không?
Hắc Tất Suất bất giác lắc đầu. Lý Liên Hoa nghiêm mặt lại, nói:
– Nếu không phải có quỷ thì tất nhiên là có người rồi.
Hắc Tất Suất run rẩy nói:
– Nhưng nơi này lại không có cửa ra vào, miệng “cái hố” này chỉ lớn bằng đầu người, căn bản không thể đủ cho một người sống ra vào.
Lý Liên Hoa thở dài.
– Chuyện mà đến cả Hắc Tất Suất cũng không hiểu, thì tất nhiên ta càng không thể rõ được… – Đột nhiên hắn chỉ về phía Đông. – Con mèo kia quay lại kìa.
Hắc Tất Suất quay lại, lão không thấy con mèo nào nhưng lại lờ mờ nhìn thấy trên vách cửa động có một vết tích lộn xộn kì quái.
– Ồ?
Lão khẽ kêu lên rồi đi đến đó xem. Nơi con mèo ra vào là một cái lỗ rất nhỏ, cách mặt đất chưa đến ba thước, tuy ánh lửa rọi vào nhưng bên trong vẫn là một mảng tối đen. Bùn đất gần cửa động mặc dù ẩm ướt nhưng lại có những vết leo trèo lộn xộn. Hắc Tất Suất đưa tay ra sờ, mặt thoáng biến sắc.
– Đất nén!
Lý Liên Hoa gật đầu. Có đất nén, tức là có người đã làm chắc đất ở đây, hoàn toàn khác với lớp đất sỏi tơi xốp trong “hố”. Vết tích trên lớp đất nén này giống như vết móng tay của người hoặc thú liều mạng đào bới để lại, nhưng cửa hang thực sự rất thấp, chẳng lẽ bên trọng động có bảo vật gì đó phải lấy cho bằng được?
Hắc Tất Suất đâm bội đao về phía cửa hang, bên trong trống không, lão vung đao thì chỉ nghe thấy một tiếng “keng”, đó là tiếng kim loại va chạm! Phía bên kia cửa động có sắt! Hắc Tất Suất và Lý Liên Hoa đưa mắt nhìn nhau. Chẳng lẽ nơi này có cửa? Nhưng qua một hồi gõ gõ đập đập của Hắc Tất Suất, trừ một vòng đất được nén chặt bên ngoài cửa hang bé tẹo kia ra, toàn bộ vách hang nguyên vẹn không tì vết, dường như đều là đất sỏi chạm vào là rơi. Loay hoay một hồi làm bao nhiêu sỏi cát rơi xuống, Hắc Tất Suất chán nản, lão thu đao lại rồi nói:
– Xem ra Hoàng Tuyền Phủ đích thực không ở nơi này. Nơi đây kì lạ cổ quái, không tiện ở lại lâu…
Lão còn chưa nói xong thì đã nghe thấy một tiếng kêu thảm thiết vang lên, tiếng của A Hoàng gây chấn động đến mức đất đá trong hang rào rào rơi xuống.
– Người chết! Người… người… người chết kìa…
Lý Liên Hoa quay phắt lại, chỉ thấy nước đọng dưới đáy hang chậm rãi xao động vì bước chân của bọn họ, có mấy bộ xương cá lay động, lộ ra một bộ xương trắng dưới đáy. Xem ra nơi này ngoài hai cái xác treo trên tường, còn có cái xác thứ ba nữa. A Hoàng sau tiếng kêu thảm thiết thì ngã phịch một cái ra sau, lại một lần nữa ngất lịm, chìm xuống nước, Hắc Tất Suất liền kéo gã lên. Lý Liên Hoa giương mắt đờ đẫn nhìn bộ xương trắng đó, sau một hồi lâu mới nói:
– Một nửa…
Hắc Tất Suất chăm chú nhìn kỹ, bộ xương trắng ngập trong nước ấy đích thực chỉ có một nửa. Có đầu lâu, hai cánh tay, bộ xương kéo dài đến dưới hông thì đột nhiên biến mất, phần ngực thiếu mất ba cái xương sườn, có những cái xương giống như đột nhiên bị chặt đi, có những cái lại méo mó hoàn toàn khác với người bình thường.
Chẳng lẽ người này bẩm sinh đã chỉ có một nửa? Hắc Tất Suất thầm đoán. Xem tình hình này, chẳng lẽ là tên quái nhân tự do ấy đã treo hai người chết trong cái hố đất này? Nhưng không biết vì sao tên quái nhân đó đột nhiên lại chết ở đây, để đến nỗi cái hố trở nên hoang phế đến tận bây giờ? Đúng lúc lão đang suy nghĩ lung tung thì Lý Liên Hoa lại lẩm bẩm nói một mình:
– Ta nói “Ngưu Đầu Mã Diện”(*) tiếng tăm đến thế mà sao lại chết ở đây, thì ra là vì trâu ngựa chia lìa…
(*) Nghĩa là đầu trâu mặt ngựa.
Hắc Tất Suất bỗng ngẩn người, buột miệng hỏi:
– Ngưu Đầu Mã Diện?
Ngọn đuốc của Lý Liên Hoa từ từ chuyển sang bộ hài cốt bị treo trên bức tường bên trái.
– Ừm.
Tầm mắt Hắc Tất Suất bỗng chăm chú nhìn lên bên trên bộ xương, lão nhìn hồi lâu chợt nhận ra… Bộ xương đó thiếu mất ba cái xương sườn, giống hệt với bộ xương trắng chìm dưới nước kia, một nửa bộ xương dưới nước không có hai chân… Chẳng lẽ hai cái xác này thực sự là một bộ? Thật ra cái xác bị móc lên bức tường bên trái kia là một quái nhân hai đầu hai mình nhưng lại chỉ có hai chân sao?
Giang hồ đồn đại rằng Diêm La Vương của Hoàng Tuyền Phủ có một nhân vật đứng đầu tên là “Ngưu Đầu Mã Diện”, hung hãn tàn bạo, bắt chước theo sứ giả của địa ngục, hắn giết người như ngóe, sau khi giết xong nhất định phải để lại dòng chữ “Diêm La muốn người chết vào canh ba, sao có thể để người sống đến canh năm”. Tên này lại là một kẻ hai đầu bốn tay, huynh đệ liền thân, cùng dùng chung một đôi chân, một kẻ tên gọi “Ngưu Đầu”, một kẻ tên “Mã Diện”, mấy chục năm trước cực kỳ nổi danh trong chốn giang hồ. Một kẻ hai đầu như vậy cực kỳ hiếm thấy, bây giờ hai tên đó lại tách ra rồi chết ở đáy hố này. Bốn bức tường nơi đây đột nhiên tỏa ra một mùi vô cùng khủng bố kỳ dị.
– Ngưu Đầu Mã Diện lại chết ở nơi này sao! – Hắc Tất Suất biến sắc, không biết là vui hay buồn. – Nếu nói như vậy, nơi này thực sự có liên quan cực lớn với Hoàng Tuyền Phủ rồi! Vậy Hoàng Tuyền Chân Kinh kia quá nửa là ở đây rồi!
Ngọn đuốc trong tay Lý Liên Hoa chầm chậm chuyển sang một bộ xác khác được treo bên phải, ánh lửa hơi nhá lên, sắc mặt của Hắc Tất Suất lại biến đổi, vẻ thích thú giảm hẳn, lão đột nhiên thấy kinh sợ… Nếu kẻ chết bên trái là Ngưu Đầu Mã Diện, vậy kẻ chết bên phải là ai? Nếu cái xác đó là Diêm La Vương, vậy rốt cuộc kẻ nào có thể tách rời Ngưu Đầu Mã Diện, lại giết được cả Diêm La Vương tàn nhẫn bí hiểm vô cùng nổi danh của năm đó? Nếu Diêm La Vương đã chết thì cuốn Hoàng Tuyền Chân Kinh có còn ở đây không? Nơi này năm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Là ai đã ra vào “cái hố” mà không để lại dấu vết nào, phía sau cửa động có con mèo qua lại kia có cửa không?
– Kia… kia… – Hắc Tất Suất run rẩy chỉ vào bộ xác chết kia. – Đây thực sự là Diêm La Vương sao?
Lý Liên Hoa lắc đầu, Hắc Tất Suất vui mừng nói:
– Không phải sao?
Lý Liên Hoa áy náy nói:
– Ta không biết…
Hắc Tất Suất sững sờ, tức giận nói:
– Cái này cũng không biết, cái kia cũng không biết, lãng phí thanh danh lớn lao kia quá, rốt cuộc ngươi biết cái gì hả?
Lý Liên Hoa khép nép:
– Ta chỉ biết một chuyện…
Hắc Tất Suất gặng hỏi:
– Chuyện gì?
Lý Liên Hoa nghiêm mặt nói:
– Mèo không biết đào hang, phía sau cái hang đó, nhất định là một cái cửa.
Hắc Tất Suất nổi giận.
– Chuyện này không cần ngươi nói ta cũng biết!
Lão hằn học trừng mắt nhìn cái “cửa” kia, mặc dù biết chắc chắn có gì đó kỳ lạ, nhưng thực sự không biết hạ thủ như thế nào. Đúng vào lúc này, một âm thanh rào rào nho nhỏ vang lên, Hắc Tất Suất nghi ngờ nhìn cái động kia, mơ hồ có những hạt cát rơi xuống từ vách tường, cửa động kia… xem ra dường như không to như lúc nãy… Lý Liên Hoa đột nhiên kinh hãi kêu lên:
– Cẩn thận…!
Rồi nghe một tiếng “bốp”, lão chợt cảm thấy trước mắt tối sầm, chưa biết được chuyện gì xảy ra, chỉ thấy trước khi mắt nhanh chóng tối lại, thành một bóng đen.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!