Liên Hoa Lâu trọn bộ - Hàm Nhật Liễn [Hết quyển II]
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
176


Liên Hoa Lâu trọn bộ


Hàm Nhật Liễn [Hết quyển II]



Ngọc Hoa Sơn là ngọn núi cao nhất ở Thụy Châu, được gọi là “Kỳ U Tú Hiểm” , với đủ loại đá kỳ lạ nổi tiếng trong thiên hạ. Trên núi có rất nhiều đạo quán, là một trong những thánh địa của đạo gia. Có điều hình vẽ đã viết rõ là “Ngọc Hoa Sơn hạ”, ba người đi loanh quanh mấy vòng dưới chân núi nhưng cũng chưa nhìn thấy tảng đá nào kỳ lạ, chỉ thấy hoa cỏ dại mọc khắp nơi, nở rất đẹp mắt.

Đang lúc chẳng có thu hoạch gì, Phương Đa Bệnh định mắng Lý Liên Hoa nói hươu nói vượn, viển vông hão huyền thì đột nhiên nghe thấy có người nói từ phía không xa:

– Chính là ở chỗ này, “Hàm Nhật Liễn” của bang Ngư Long Ngưu Mã đã biến mất ở đây.

Phương Đa Bệnh “ồ” lên một tiếng, giọng người này nghe rất quen tai, ngó qua liền thấy Hoắc Bình Xuyên. Chỉ thấy y đang cùng Phó Hoành Dương nắm chặt bội kiếm, đang chỉ chỉ về phía bãi cỏ dưới chân núi. Nghe thấy Phương Đa Bệnh “ồ” lên một tiếng, Hoắc Bình Xuyên quay phắt lại, nhỏ giọng quát:

– Kẻ nào đó?

Phương Đa Bệnh lao ra kêu lên:

– Hoắc đại ca!

Từ khi y tham gia vào Tân Tứ Cố Môn thì liền gọi “Hoắc đại hiệp” thành “đại ca”, trên dưới Tân Tứ Cố Môn đều là đại ca hoặc tiểu đệ của y. Hoắc Bình Xuyên sững người, mặt mày vui vẻ hẳn.

– Phương thiếu!

Phó Hoành Dương cũng rất bất ngờ, gã hơi trầm ngâm rồi gọi:

– Lý Liên Hoa!

Lý Liên Hoa vốn không muốn nhìn thấy vị quân sư tuổi trẻ tài cao này, lúc này hắn đành cười qua loa với gã.

– Không biết Phó quân sư vì sao lại ở đây?

Ánh mắt lưu luyến của Phó Hoành Dương dừng lại trên người Triển Vân Phi, miệng thì lại hỏi:

– Vậy các người vì sao lại ở đây?

Triển Vân Phi trả lời đơn giản. Phó Hoành Dương mỉm cười.

– Phương thiếu có thể giải ra được câu đố của tấm da người thêu hoa, đủ để thấy huynh thông tuệ cỡ nào, bọn ta cũng lặn lội đến đây vì chuyện “Hàm Nhật Liễn”.

Thì ra mấy tháng gần đây, một trăm tám mươi tám nhà lao của Bách Xuyên Viện thuộc Phật Bỉ Bạch Thạch bị bang Ngư Long Ngưu Mã phá mất bốn nơi, tổng cộng có bốn mươi tên tội đồ đã đi theo bang Ngư Long Ngưu Mã, không biết kẻ nào đã để lộ tin tức ra ngoài khiến giang hồ đang rất xôn xao. Hàm Nhật Liễn của bang Ngư Long Ngưu Mã gần đây thỉnh thoảng lại xuất hiện trên giang hồ, dùng một loại kỳ độc, người trúng độc sẽ xuất hiện ảo giác, mất đi thần trí, nghe theo sự sai khiến của Hàm Nhật Liễn. Việc này khiến người trong giang hồ cứ nghe thấy “Hàm Nhật Liễn” là liền biến sắc, nhìn mà như thấy nước lũ và mãnh thú. Phó Hoành Dương dẫn đầu Tân Tứ Cố Môn điều tra chuyện của Hàm Nhật Liễn, theo dấu vết suốt dọc đường, tìm đến dưới chân ngọn Ngọc Hoa Sơn thì mất dấu, nhưng lại gặp được đoàn người Phương Đa Bệnh.

– Thì ra “Hàm Nhật Liễn” đã bắt đầu nhiễu loạn giang hồ, nhưng không biết rốt cuộc là vật như thế nào? – Triển Vân Phi trầm ngâm nói. – Dám hỏi đó có phải là một khinh xa(*) không?

(*) Loại xe nhỏ, nhẹ, chạy nhanh.

Phó Hoành Dương cười lớn.

– Không sai, đó là một loại khinh xa hai người kéo, bốn phía được bốn tấm lụa xanh che chắn, không biết người ngồi bên trong là kẻ nào. Một khi trên đường bị chặn hay có mưu kế gì thì trong xe sẽ bay ra một loại phấn bột khiến người ngửi bị trúng độc, mất đi thần trí.

Triển Vân Phi chậm rãi nói:

– Một loại phấn bột sao? Là loại phấn bột màu cam đúng không?

Hoắc Bình Xuyên tỏ ra xúc động:

– Không sai! Chẳng lẽ các ngươi đã điều tra ra đó là loại kịch độc gì sao?

Mái tóc bù xù của Triển Vân Phi nhẹ nhàng tung bay trong gió núi, nghe vậy y bỗng mỉm cười.

– Loại kịch độc này… – Y rất ít nói cười, nụ cười này khiến Phương Đa Bệnh giật nảy mình, chỉ thấy y liếc nhìn Lý Liên Hoa. – Lý lâu chủ chắc chắn còn hiểu rõ hơn ta đấy.

Phương Đa Bệnh lại giật mình, Tên Liên Hoa chết tiệt này y thuật dốt đặc cán mai, làm sao nhận ra đây là kịch độc gì chứ? Lại nghe thấy Lý Liên Hoa ho khan một tiếng.

– Đó là thứ phấn bột được nghiền nát từ một loại nấm độc, hít vào hoặc ăn vào dạ dày có thể khiến người ta sinh ra ảo giác, làm ra những việc điên cuồng, hơn nữa hít lâu sẽ nghiện, vô cùng đáng sợ.

Phó Hoành Dương cực kỳ để ý đến Lý Liên Hoa, gã chăm chăm nhìn Lý Liên Hoa, hỏi:

– Có giải được không?

Lý Liên Hoa nói:

– Kim châm đâm vào não có thể giải được, nhưng không phải ai cũng có tác dụng, nhưng đa phần là không có thuốc giải.

Phương Đa Bệnh lấy làm lạ. Lẽ nào mấy tháng không gặp mà Lý Liên Hoa đã dùi mài y thư, y thuật tiến bộ vượt bậc rồi sao? Phó Hoành Dương bỗng chắp tay sau lưng, nhìn trời nói:

– Vậy tức là không diệt trừ Hàm Nhật Liễn, không loại bỏ nấm độc thì giang hồ sẽ gặp nguy!

Lý Liên Hoa cười gượng.

– Việc này cũng chưa chắc, loại nấm độc này không sinh trưởng ở Trung Nguyên, nó mọc trong rừng sam của vùng đất giá rét phía Đông Bắc, hơn nữa số lượng rất ít, muốn vận chuyển vào Trung Nguyên vô cùng khó khăn, muốn có số lượng lớn để sử dụng, chỉ e là không thể.

Phó Hoành Dương nhướng mày.

– Phải diệt trừ được Hàm Nhật Liễn!

Phương Đa Bệnh không nhịn được, hỏi Lý Liên Hoa:

– Sao ngươi lại biết được nhiều chuyện như vậy…?

Lý Liên Hoa nghiêm mặt nói:

– Ta là tuyệt thế thần y, sinh tử nhân nhục bạch cốt (*), sao lại không biết chứ?

(*) Tức là cho người chết sinh mạng, cho xương trắng da thịt, câu này ý nói y thuật cao siêu.

Phương Đa Bệnh chết lặng, y chỉ thấy chuyện này thật khó có thể tưởng tượng được. Ánh mắt Hoắc Bình Xuyên vẫn chăm chú nhìn non xanh nước biếc xung quanh.

– Vừa rồi, dọc đường bọn ta đuổi theo đến được nơi này thì Hàm Nhật Liễn đột nhiên biến mất, chắc hẳn ở gần nơi đây có cửa vào bang Ngư Long Ngưu Mã.

– Mấy người chúng ta số lượng không đủ, nếu biết là ở đây thì nhất định ta phải kêu gọi thêm người, mời hào kiệt trong thiên hạ đến gặp mặt bang Ngư Long Ngưu Mã một phen. Hỏi xem môn hạ của Giác môn chủ bọn chúng làm những chuyện đó, rốt cuộc là có dụng ý gì? – Phó Hoành Dương lạnh lùng nói. – Hôm nay dừng lại ở đây thôi, có điều Triển huynh nói đã tìm thấy thi thể của nữ tử mang trên mình phấn độc, ta muốn đến nhà xem một chút. – Gã nhướng mày nhìn Triển Vân Phi. – Kỳ gia sẽ hoan nghênh chứ?

Triển Vân Phi thản nhiên nói:

– Phó quân sư muốn xem, ta tất nhiên không tiện nói gì cả, xin mời.

Phó Hoành Dương cũng không tức giận, lớn tiếng cười:

– Ta biết mình vẫn luôn làm cho người ta ghét mà, ha ha ha…

Mấy người đã thảo luận xong, chậm rãi đi về Thần Tiên Phủ của Kỳ gia. Dần đi được một hai dặm, bước chân Lý Liên Hoa hơi dừng lại, Phó Hoành Dương, Hoắc Bình Quân và Triển Vân Phi đột nhiên quay người, thi triển khinh công lặng lẽ đến nơi ẩn nấp. Phương Đa Bệnh lấy làm lạ.

– Hả? Ui cha…

Y đột nhiên hiểu ra… Thì ra mấy người bọn họ đang bàn luận viển vông ở nơi Hàm Nhật Liễn biến mất, nói cả nửa ngày trời, nếu ở đó có cửa ra vào thì người bên trong nhất định sẽ nghe thấy. Một khi bọn họ rời đi, phần nhiều người ở trong sẽ đi ra quan sát xung quanh, vậy nên thông minh như Phó Hoành Dương, giang hồ lão luyện như Hoắc Bình Xuyên, Triển Vân Phi đều không hẹn mà cùng quay lại, đánh một trận hồi mã thương(*). Lý Liên Hoa nhìn mấy người đó đi xa, trên khuôn mặt vẫn là nụ cười rất chi là khoái chí, Phương Đa Bệnh trừng mắt hỏi:

(*) Một kỹ thuật chiến đấu tay đôi trong các cuộc chiến đấu bằng thương thời cổ, người ta giả vờ thua chạy, nhử cho đối thủ đuổi theo thật sát sau lưng rồi bất ngờ quay ngựa phóng thương (hoặc đâm ngược) để phản kích.

– Ngươi đang cười cái gì vậy?

Lý Liên Hoa nói:

– Không gì cả, ta nhìn thấy Phó quân sư tuổi đời còn trẻ, võ công cao cường nên thấy rất vui.

Phương Đa Bệnh “hừ” một tiếng.

– Nhưng ta lại cảm thấy tên đó hình như không thích ngươi thì phải?

Lý Liên Hoa nói:

– À… Cái đó ấy hả… cái đó…

Phương Đa Bệnh dương dương tự đắc nói:

– Đó là vì đối với Tứ Cố Môn mà nói, bổn công tử đây tuấn tú phóng khoáng, thông minh tuyệt đỉnh, so với tên lang băm không biết y thuật như ngươi thì quan trọng hơn rất nhiều.

Lý Liên Hoa liên tục nói phải, vẻ mặt tỏ ra rất ngưỡng mộ. Lúc này đã quá trưa, mặt trời dần ngả về phía Tây, dưới ánh nắng, dãy Ngọc Hoa Sơn xanh thẫm phủ một màu ấm áp, làm tôn lên bầu trời xanh mây trắng, khiến người ta nhìn thấy mà thoải mái trong lòng. Phương Đa Bệnh và Lý Liên Hoa nhìn cánh núi đó chưa được bao lâu thì ba người Phó Hoành Dương đã quay về, Hoắc Bình Xuyên còn kẹp thêm một người nữa. Người Hoắc Bình Xuyên dẫn về mày thanh mi tú, dung mạo tuấn tú vô cùng, nhìn khuôn mặt đó, cho dù chưa thấy bao giờ thì cũng nhận ra đây chính là “giang hồ đệ nhất mỹ nam” Ngụy Thanh Sầu.

– Ngụy Thanh Sầu? – Lý Liên Hoa và Phương Đa Bệnh đồng thanh hỏi.

Hoắc Bình Xuyên mỉm cười, vỗ vỗ lên người đó, xốc hắn lên rồi ném xuống đất.

– Chưa thấy được cửa vào bang Ngư Long Ngưu Mã thì đã nhìn thấy tên này lén lén lút lút trốn ở phía sau tảng đá lớn, tiện tay bắt hắn về, Triển huynh lại nói hắn đã giết nữ tử thân mang phấn độc, vậy nên nhất định phải hỏi cho rõ ràng.

Thái độ của Triển Vân Phi rất hòa nhã, chắc hẳn việc bắt được Ngụy Thanh Sầu đối với y mà nói dễ chịu vô cùng.

– Ngươi đã giết nữ nhân có thêu dòng chữ “Hàm Nhật Liễn” trên người phải không? – Phó Hoành Dương nghiêng người hỏi.

Ngụy Thanh Sầu bị điểm á huyệt, mở lớn hai mắt, không nói nổi nửa câu. Phó Hoành Dương nhẹ nhàng nói:

– Chỉ cần ta hỏi một câu, ngươi đáp một câu, ta sẽ cho ngươi một cơ hội chiến đấu cuối cùng, nếu không thì mẹ kiếp, ông đây một đao làm thịt ngươi luôn. – Dung mạo y tuấn tú, trang phục hoa lệ, lúc này bỗng nói ra những lời như vậy lại khiến người ta cảm thấy thoải mái, không hề tục tĩu.

Ngụy Thanh Sầu gật đầu. Phó Hoành Dương một tay vỗ lên huyệt đạo của hắn, quát lớn:

– Nữ nhân đó là ai?

– Bà ta là… thê tử của ta… – Ngụy Thanh Sầu khàn khàn đáp.

Mọi người đưa mắt nhìn nhau. Phương Đa Bệnh vô cùng kinh ngạc, y há hốc miệng.

– Bà ta… bà ta đã đầu hai thứ tóc rồi mà, thê tử của ngươi sao?

Ngụy Thanh Sầu gật đầu, yếu ớt nói:

– Bà ta tên Lưu Thanh Dương, năm mười tám tuổi sư phụ của ta chết, là bà ta đã thu nhận ta… Lúc lấy bà ta… ta cũng không biết bà ta đã bốn mươi mốt tuổi…

Hoắc Bình Xuyên nghĩ bụng, Sư phụ ngươi là do ta giết, nhưng ngươi lấy bà ta làm thê tử, sao lại không biết tuổi tác của bà ta chứ? Mọi người lấy làm lạ, rồi lại thấy nực cười. Phương Đa Bệnh hỏi:

– Nếu ngươi đã có thê tử, vậy sao lại lừa người, muốn lấy biểu muội của ta?

Ngụy Thanh Sầu hỏi:

– Biểu muội của ngươi là ai…?

Phương Đa Bệnh quát lên:

– Biểu muội của ta tất nhiên là con gái của Kỳ Xuân Lan, Kỳ Như Ngọc rồi. Vì sao ngươi lại muốn lừa muội ấy?

Ngụy Thanh Sầu tỏ ra buồn bã.

– Ta… vốn ta thật lòng muốn lấy nàng ấy, nếu không có Thanh Dương… Thanh Dương hạ độc lên người ta… độc…

Trên khuôn mặt vô cùng tuấn tú của hắn lộ ra vẻ hung ác, hằn học đấu tranh một hồi, sau đó mới thở hổn hển nói tiếp:

– Thanh Dương hạ một loại kịch độc lên người ta, ngày nào ta cũng phải ăn loại nấm đó… không có loại nấm đó thì ta sẽ không sống được nữa. Ngày đó đoạn tuyệt với Thanh Dương, hai người bọn ta đều bị thương nặng. Ta được Như Ngọc cứu, vốn muốn có gia tài kếch xù của Kỳ gia, chỉ cần ta thoát khỏi Lưu Thanh Dương thì có gì ta không mua được chứ? Nhưng ta sai rồi, loại… loại nấm đó hiếm có trên đời, chỉ có Thanh Dương… Thanh Dương mới có. Bà ta đi theo những người ta phái đi tìm mua nấm đến Kỳ gia, bà ta uy hiếp, bắt ta theo bà ta về. Ta biết bà ta sẽ không từ bỏ ý định, nhưng ta ngàn vạn lần không thể ở bên cạnh bà ta nữa, vậy nên… vậy nên…- Y nhìn về phía Triển Vân Phi, run rẩy nói. – Ta biết ta lấy Như Ngọc thì bà ta nhất định sẽ đến, vì vậy nên mới… mới đóng giả tân nương giết chết bà ta…

Triển Vân Phi bất động, lạnh lùng nói:

– Nếu ngươi thật sự có lương tâm thì sao lại lột da của phu nhân, đặt lên giường nữ nhân mình yêu chứ?

Câu nói này đả kích trúng chỗ hiểm, Ngụy Thanh Sầu cứng đờ mặt. Phương Đa Bệnh vốn tin tên nam nhân này nhu nhược vô dụng, lại đột nhiên nhận ra kẻ này thực ra còn đê tiện vô sỉ hơn cả y tưởng tượng.

– Vì sao ngươi lại lột da thê tử của mình?

Ngụy Thanh Sầu không đáp, hậm hực nghiến răng. Phó Hoành Dương cười nói:

– Để ta nói thay ngươi nhé, ngươi không biết làm thế nào ngoài hạ sách giết Lưu Thanh Dương, biết sau khi giết người nhất định không thể ở lại Kỳ gia làm con rể, vậy nên ngươi phải làm mọi cách để tìm được tiền và nấm độc cần thiết. Ngươi không biết Lưu Thanh Dương để nấm độc ở đâu nhưng ngươi biết nguồn gốc loại nấm độc đó, hơn nữa nguồn gốc đó lại có liên quan đến hình hoa thêu trên người bà ta. Vậy nên ngươi không thể không giết bà ta, sau khi giết mới có thể lấy được hình vẽ trên bụng bà ta. Ngươi vẽ thành bản đồ kho báu, từ từ tìm đến kho vàng, lại có thể chuyển hướng sự chú ý của Kỳ gia, để bọn họ phát hiện xác nữ trong sáp nến chậm một chút, ngươi có thời gian nhanh chóng trốn đi, có phải vậy không?

Ngụy Thanh Sầu “hừ” một tiếng, liếc nhìn mấy người xung quanh, nói:

– Có điều ta lại bị thua vì… chậm mất một bước, các ngươi tìm thấy tiền và nấm của bà ta rồi chứ?

Phương Đa Bệnh trừng mắt.

– Tiền gì?

Ngụy Thanh Sầu kinh ngạc, kêu lên:

– Bà ta có tiền đấy! Vàng chất thành từng đống, rồi đầy một hộp nấm khô đấy! Các ngươi không tìm thấy tiền sao? Vậy tấm da người đâu rồi? Tấm da người đâu?

Phương Đa Bệnh đạp cho hắn một cước.

– Ngươi điên rồi sao? Ngươi nhìn thấy kho vàng của bà ta rồi sao?

Ngụy Thanh Sầu liều mạng gật đầu, không ngừng nói:

– Nấm khô, rất nhiều nấm khô…

Phó Hoành Dương nói:

– Lưu Thanh Dương là người thế nào? Bà ta lấy đâu ra kho vàng và nấm độc chứ?

Ngụy Thanh Sầu thẫn thờ hồi lâu, đột nhiên bật cười.

– Ha ha… Bà ta nói bà vốn họ Vương, là cháu gái không biết mấy đời của Hoàng đế tiền triều, lúc bà ta phát điên, bà ta nói mình là mẹ của Giác Lệ Tiếu, ha ha ha… Bà ta cũng điên như ta, ha ha ha..

Phó Hoành Dương hơi run lên.

– Bà ta nói mình là mẹ của Giác Lệ Tiếu sao?

Phương Đa Bệnh và Hoắc Bình Xuyên đưa mắt nhìn nhau. Phương Đa Bệnh không nhịn được cũng ha ha cười lớn.

– Thì ra ngươi là cha dượng của nữ yêu Giác Lệ Tiếu kia, ha ha ha…

Triển Vân Phi mỉm cười.

– Nếu bà ta là mẹ ruột của Giác Lệ Tiếu, vậy sao trên người lại bị thêu văn tự, rồi ngồi trong Hàm Nhật Liễn bán mạng cho Giác Lệ Tiếu chứ?

Ngụy Thanh Sầu hằn học nói:

– Bà ta nói Giác Lệ Tiếu cho bà ta một kho vàng, thêu lên người bà ta những hình vẽ, một ngày nào đó bà ta có thể giải ra bí mật bên trong thì ả sẽ gọi bà ta là mẹ! Người của bang Ngư Long Ngưu Mã từng bịt mắt rồi dẫn bọn ta đến kho vàng đó, bên trong toàn là vàng, vàng thỏi, phỉ thúy, hổ phách… còn có nấm…- Nói đến đây, mép hắn không ngừng sùi bọt trắng, nét mặt đờ đẫn, hắn lẩm bẩm. – Nấm… nấm… nấm…

– Mẹ ruột của Giác Lệ Tiếu? – Phó Hoành Dương lãnh đạm nói. – Nữ nhân này ngay cả mẹ ruột cũng hại chết, đúng là độc ác đến cùng cực. Có điều nghe những lời Ngụy Thanh Sầu nói, nếu ả ta cố tình muốn tra tấn Lưu Thanh Dương hoặc thực sự để lại đầu mối bên trong Hàm Nhật Liễn, thì cái khó là chúng ta phải bắt được cái Hàm Nhật Liễn bên dưới Ngọc Hoa Sơn mới được.

Lý Liên Hoa vẫn đứng bên cạnh ngẩn người, nhìn Ngụy Thanh Sầu mất hết thần trí, hắn thở dài, lẩm bẩm nói gì đó. Phó Hoành Dương đột nhiên cảnh giác.

– Ngươi nói gì vậy?

Lý Liên Hoa giật nảy người, ngó Đông ngó Tây, sau hồi lâu mới nhận ra Phó Hoành Dương đang nói chyện với mình.

– Ta nói Ngụy Thanh Sầu rất thông minh…

Phó Hoành Dương chăm chú nhìn hắn hồi lâu, rồi ngửa mặt lên cười lớn.

– Ngươi nói đúng lắm, Ngụy Thanh Sầu làm sao biết được bí mật của những hình vẽ kia chứ? Làm sao hắn chạy đến chỗ này được? Nhất định là có người cố tình nói cho hắn biết, nếu đã có người cố tình nói cho hắn biết bí mật những hình vẽ kia, chỉ điểm cho hắn đến đây, vậy cái gọi là bí mật bên trong Hàm Nhật Liễn và cổng vào ở nơi đây cũng không cần điều tra nữa. – Gã một cước đạp Ngụy Thanh Sầu đang lẩn thẩn dưới đất cho Triển Vân Phi. – Tên tiểu nhân này giao cho ngươi đấy, Bình Xuyên, chúng ta đi thôi!

Nếu có kẻ âm thầm chỉ điểm bí mật của hình vẽ cho Ngụy Thanh Sầu, vậy Ngụy Thanh Sầu chính là con cừu mà kẻ địch cố tình tặng vào tay bọn họ, tin tức mà hắn cung cấp không thể tin được. Nếu có kẻ hi vọng Tân Tứ Cố Môn tập trung tinh lực vào Hàm Nhật Liễn xuất quỷ nhập thần, hoặc dưới chân Ngọc Hoa Sơn, vậy tất nhiên chúng sẽ có hành động lớn hơn ở một nơi khác. Đây gọi là “dương Đông kích Tây”, là một chiêu rất thường thấy, vì vậy Phó Hoành Dương lập tức rời đi. Lý Liên Hoa nhìn theo bóng Phó Hoành Dương, hắn thở dài, lẩm bẩm:

– Sao hắn lại không nghĩ là… thực ra có khi Ngụy Thanh Sầu thực sự vô cùng thông minh… hoặc nói không chừng nữ tử xinh đẹp trông chừng kho vàng của bang Ngư Long Ngưu Mã ngưỡng mộ tài trí thông minh của Phó quân sư, muốn âm thầm giúp đỡ hắn thì sao?

Triển Vân Phi nhìn bóng lưng của Phó Hoành Dương, mỉm cười.

– Người trẻ tuổi, có sức mạnh vẫn luôn rất tốt. – Y liếc nhìn Lý Liên Hoa, đột nhiên nói. – Bây giờ ngươi như thế này rất tốt.

Lý Liên Hoa lại thở dài, lẩm bẩm:

– Ngươi cũng không tệ, chỉ là nếu buộc tóc lên thì sẽ tốt hơn nhiều.

Triển Vân Phi không đáp, y xốc Ngụy Thanh Sầu từ dưới đất lên, quay lưng lại với Lý Liên Hoa.

– Buổi tối muốn uống rượu không?

Phương Đa Bệnh vội vàng nói tranh:

– Muốn! Dĩ nhiên là muốn rồi!

Khóe môi Triển Vân Phi lộ ra nụ cười lãnh đạm.

– Vậy tối nay, tiệc tổ chức ở Lưu Vân Các, không gặp không về.

Tối hôm đó, Triển Vân Phi uống đến say mèm ở Lưu Vân Các, Phương Đa Bệnh không ngừng ép hỏi y Lý Tương Di rốt cuộc có phong thái tuyệt thế như thế nào, y lại chẳng nói ra được điều gì, chỉ nói Lý Tương Di võ công rất cao cường, năm đó y không phải đối thủ, việc đó khiến Phương Đa Bệnh thất vọng vô cùng. Còn Lý Liên Hoa, khi uống đến ly thứ mười thì say khướt rồi gục hẳn, hắn ôm vò rượu nằm bên dưới bồn hoa ngủ, tửu lượng của hắn vốn kém cực kỳ.

Hết quyển II

Yêu thích: 4 / 5 từ (1 thả tim)
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN