Liên Hoa Lâu trọn bộ
Lời Hẹn Đông Hải [Hết trọn bộ]
Địch Phi Thanh đã liên tiếp động thủ với các đại bang phái. Ngoài Thiếu Lâm Pháp Không phương trượng kiên quyết không động thủ, Võ Đang Tử Hà Đạo trưởng bế quan đã lâu mà vẫn chưa xuất quan, y gần như là thiên hạ vô địch.
Ngày hai mươi lăm tháng Tám.
Cách ngày chìm xuống biển năm đó gần mười ba năm.
Địch Phi Thanh đến bờ Đông Hải từ rất sớm, đây là một thôn nhỏ có tên “Vân Thố”, trong thôn lớn nhỏ đều mang họ Vân. Bãi biển ngoài thôn Vân Thố rất sạch sẽ, biển xanh cát trắng, bầu trời xanh trong không gợn mây.
Giống như sắc trời năm đó.
Bên cạnh bãi biển đó, có một tảng đá ngầm cực lớn tên gọi là “Hoán Nhật”.
Không biết từ năm nào tháng nào ngày nào, ai đó đã khắc lên những nét chữ vô cùng phóng khoáng lên đó, bây giờ, sâu bên trong những vết khắc đó có những con ốc biển cực nhỏ, cũng không hề ảnh hưởng đến những nét chữ cứng cáp kia.
Địch Phi Thanh đứng trên tảng đá ngầm Hoán Nhật. Y mặc y phục màu xanh giống như năm đó. Thực ra y có thể giết Lý Liên Hoa rất dễ dàng, nhưng thứ y muốn chiến thắng không phải Lý Liên Hoa đó, mà là chiêu kiếm của Lý Tương Di kìa.
Mười ba năm trước, y đọ chưởng toàn thắng Lý Tương Di là vì toàn thân Lý Tương Di bị trúng kịch độc. Nhưng cho dù Lý Tương Di trúng kịch độc thì hắn vẫn có thể một kiếm đánh Địch Phi Thanh trọng thương. Một chiêu Minh Nguyệt Trầm Tây Hải (*) kia, cùng với mười năm nằm giường bệnh sau đó, đời này kiếp này, y khắc cốt ghi tâm.
(*) Trăng chìm xuống biển tây.
Hôm nay.
Y cảm thấy mình thậm chí chỉ cần dùng năm phần chân lực là đã giết được Lý Tương Di rồi. Nhưng y không muốn giết hắn trước khi phá được Minh Nguyệt Trầm Tây Hải. Huống chi tên đó thông minh xảo trá, mười ba năm nay, có lẽ vẫn còn chiêu mới còn cao cường hơn cả Minh Nguyệt Trầm Tây Hải. Địch Phi Thanh đứng trên tảng Hoán Nhật, trong lòng thoáng mong chờ.
Phía sau tảng Hoán Nhật, có hơn trăm người cao cao thấp thấp đang đứng, những đầu lĩnh lớn của Tứ Cố Môn đã đến, Kiều Uyển Văn cũng nằm trong số đó. Rất nhiều đệ tử trẻ tuổi phái Nga Mi có mặt, ba vị trưởng lão Cái Bang cũng tới, Võ Đang có Lục Kiếm Trì, thậm chí có không ít tiểu hòa thượng Thiếu Lâm Tự cũng đến. Trong đám người kì lạ muôn hình muôn vẻ ấy, có một cổ kiệu hoàng kim lớn tới nỗi khiến người ta phải giương mắt nhìn trân trân. Chỉ thấy bốn phía xung quanh cỗ kiệu đó là lụa vàng có thêu hình phượng, bốn kiệu phu mặc dù ăn mặc đơn giản nhưng mũi thì hếch lên trời, mặt không thể hiện cảm xúc, vừa nhìn đã biết là cao thủ đâu đó đóng giả rồi.
Người ngồi trong kiệu tất nhiên chính là Phương Đa Bệnh, Phương đại công tử và Chiêu Linh Công chúa. Ngoài kiệu còn có một thư sinh mặt đen không biểu cảm.
Nhìn cỗ kiệu đó kì quái như vậy, người trong võ lâm đều tránh ra thật xa, ai nấy bàn tán xôn xao.
Phương Đa Bệnh thực ra chẳng muốn ngồi kiệu đến đây chút nào. Y định để thê tử lại rồi trèo tường đi, sau đó tiêu dao tự tại khoảng nửa năm. Nhưng không ngờ nương tử lại là tri âm của y, trong lòng biết tỏng phu quân muốn bỏ chạy nên đã vui vẻ chuẩn bị một cỗ xe kiệu lớn, thu xếp tất cả xong thì cùng dắt tay phu quân đi.
Cùng đến với đôi phu thê ân ái này còn có cả Dương Vân Xuân.
Y tò mò đã lâu về truyền thuyết của Lý Tương Di và Địch Phi Thanh, gần như đã nghe câu chuyện của hai người họ mà lớn lên, phàm là người luyện võ thì có ai mà không hiếu kì chứ? Nhìn thấy Địch Phi Thanh đứng trên tảng đá ngầm Hoán Nhật, hình ảnh hào hùng đó đúng là khiến y đại khai nhãn giới, Dương Vân Xuân âm thầm tán thưởng người trên giang hồ quả nhiên hoàn toàn khác với quan trường.
Nhưng Địch Phi Thanh đã đứng trên tảng đá ấy hai canh giờ, giờ đã là giờ Sửu mà chẳng ai nhìn thấy bóng dáng Lý Tương Di đâu. Người xung quanh bắt đầu bàn tán xôn xao, thầm thì xì xào. Kỷ Hán Phật cau mày lại, Tiêu Tử Khâm cũng nhíu chặt hàng mày, Bạch Giang Thuần bắt đầu nhỏ giọng dặn dò người xung quanh vài việc, Kiều Uyển Văn bất tri bất giác đã tỏ vẻ lo lắng.
Phương Đa Bệnh ló đầu ra từ trong kiệu.
– Sao lâu như vậy mà chưa thấy người tới nhỉ? Lý Tương Di sẽ không lỡ hẹn chứ?
Chiêu Linh Công chúa nhỏ giọng nói:
– Chuyện lớn như vậy, nếu đã là nhân vật tuyệt thế trích tiên thì làm sao có thể thất hẹn được? Không lẽ gặp phải chuyện gì rồi?
Địch Phi Thanh đứng trên tảng đá, tâm trí thư thái. Lý Tương Di thông minh giảo hoạt lắm, hắn chậm trễ không đến, có lẽ lại là kế nhiễu loạn lòng người mà thôi. Lúc này một con ngựa lớn từ xa phi tới, có người lớn tiếng hô hoán thấu trời:
– Thiếu gia! Thiếu gia! Đại thiếu gia à…
Phương Đa Bệnh nhảy xuống từ trong kiệu, nhíu mày hỏi:
– Có chuyện gì?
Vào giờ khắc quan trọng như thế này, Phương thị lại phái người đến hô hào ầm ĩ phá rối, đúng là mất hết thể diện. Sai vặt cưỡi khoái mã đến sắp đứt hơi, mặt mày nhợt nhạt, giơ cao một phong thư.
– Thiếu gia, thiếu gia, đây là một phong thư.
Phương Đa Bệnh bực bội nói:
– Bản công tử đương nhiên biết đó là một phong thư rồi, đưa đây!
Sai vặt đưa bức thư bị vò nhàu nhĩ đến, sắc mặt càng thêm nhợt nhạt, hoảng hốt lo sợ.
– Đây là thư của Lý Tương Di…
– Thư gì mà phải đưa đến vào lúc này, chuyện của Phương thị từ bao giờ lại tới phiên lão tử làm chủ vậy? – Phương Đa Bệnh bừng lửa giận, hai chữ “lão tử” buột mồm nói ra, y đột nhiên sững người. – Thư của Lý Tương Di? Lý Tương Di không gửi đến cho Tứ Cố Môn, gửi đến cho ta làm gì?
Y vốn rống họng lên quát tháo, đột nhiên nói ra câu này khiến mọi người xôn xao nhìn sang, nhất thời vây lại xung quanh sai vặt kia.
Thư của Lý Tương Di?
Sao Lý Tương Di lại gửi thư đến cho Phương thị?
Vì sao hắn không đến?
Phương Đa Bệnh kinh hoàng sợ hãi mở phong thư ra. Ngón tay y run lập cập. Đó là một tờ giấy bạch tuyên rất bình thường, trên giấy là nét chữ rất đỗi quen thuộc. Trên đó viết:
– “Trận chiến mười ba năm trước ở Đông Hải, Lý mỗ có được binh khí lợi hại, nhờ xác tàu chìm mà vẫn không thắng được quân (*). Quân võ dũng đời này hiếm có, ta thật lòng khâm phục. Chuyện này xảy ra đã lâu, ta bệnh nặng kéo dài không gượng dậy được, kiếm gãy người vong, không thể tới chỗ hẹn Đông Hải được nữa, lòng đầy tiếc nuối”.
(*) Cách gọi đàn ông thời cổ đại.
Phương Đa Bệnh trừng mắt nhìn nét chữ quen thuộc kia, đọc mấy câu mà toàn thân đã ngấm lạnh, chỉ thấy trên thư có viết:
– “Giang sơn nhiều năm đã biến hóa muôn vàng, đi rồi lại đi, đến rồi lại đến. Nay Tứ Cố Môn Tiêu Tử Khâm đã khổ luyện bao năm, không hề thua kém ‘Minh Nguyệt Trầm Tây Hải’, nay quân không có ý tranh giành nhưng lại mong đăng đỉnh (*), Lý mỗ đã đi rồi, nếu quân thấy bất bình thì có thể mời Tiêu môn chủ thay thế”.
(*)Đứng đầu, trên tài mọi người.
Phương Đa Bệnh mặt mày tái nhợt, nhìn câu cuối cùng trên tờ giấy:
– “Lý Tương Di viết ngày mười ba tháng Bảy”.
– Trên thư nói gì vậy?
Kỷ Hán Phật và Tiêu Tử Khâm cùng nhau đi đến. Mọi người đều nhường đường nhưng ai cũng ngó đầu vào xem. Phương Đa Bệnh gian nan nuốt nước miếng, vừa mở miệng, giọng nói đã khàn khàn:
– Hắn nói…
Trong mắt Tiêu Tử Khâm bừng bừng ánh lửa, y túm lấy ngực áo Phương Đa Bệnh.
– Hắn nói gì?
Y cực kỳ tức giận, Lý Tương Di dám thất hẹn trốn tránh trận chiến! Tên tiểu nhân vô liêm sỉ này đã làm ném sạch thể diện của Tứ Cố Môn lên tận chín tầng mây rồi! Lần sau nếu hắn xuất hiện, cho dù Địch Phi Thanh không giết thì y cũng sẽ động thủ giết người!
– Hắn nói… hắn nói… – Phương Đa Bệnh hoang mang nhìn Tiêu Tử Khâm. – Hắn nói hắn đã chết rồi, không đến được, mong ngươi… mong ngươi thay hắn ra trận.
Kỷ Hán Phật buột miệng nói:
– Cái gì?
Sau đó cướp lấy bức thư. Tiêu Tử Khâm sững người, chớp chớp mắt.
– Cái gì?
Hắn nói hắn đã chết rồi, vì thế không đến được, hắn thấy rất tiếc… – Phương Đa Bệnh lẩm bẩm nói. – Hắn nói… hắn nói kiếm pháp của ngươi cao cường, lợi hại hơn cả hắn, vậy nên mong ngươi thay hắn ra trận…
Ngọn lửa giận trong lòng Tiêu Tử Khâm trong nháy mắt ngút lên tận chân trời.
– Cái gì mà hắn đã chết chứ? Cái gì mà ta thay hắn ra trận chứ? – Y lớn tiếng quát. – Đây là chiến ước của hắn mà! Là vị trí của hắn mà! Vì sao ta phải thay hắn chứ?
– Hắn nói… – Phương Đa Bệnh hoang mang. – Bởi vì ngươi là Môn chủ của Tứ Cố Môn. – Y chậm rãi nói. – Địch Phi Thanh… đến là để tỉ thí với Môn chủ Tứ Cố Môn, không phải sao?
Tiêu Tử Khâm ngỡ ngàng khựng lại.
– Vì sao hắn không tới? Hắn tới rồi, ta… – Y ngừng lại. – Hắn tới rồi, ta sẽ… trả lại cho hắn ngôi vị Môn chủ Tứ Cố Môn… trả lại cho hắn…
Y cũng không biết vì sao mình lại nói ra lời này, mà còn nói tự nhiên trơn tru đến thế, giống như sớm đã nghĩ qua chuyện đó ngàn vạn lần trong lòng vậy. Phương Đa Bệnh lắc đầu.
– Hắn nói hắn kiếm gãy người vong… đã… – Y khẽ nói. – Chết rồi.
Nói xong y không thèm nhìn Tiêu Tử Khâm nữa mà loạng choạng đi về phía kiệu lớn. Chiêu Linh Công chúa nhìn y đầy quan tâm.
– Sao vậy?
Phương Đa Bệnh ngẩn ngơ đứng bên cạnh cỗ kiệu, dường như qua rất rất lâu, y mới mấp máy môi.
– Ngươi nói… tên Liên Hoa chết tiệt kia không phải là Lý Tương Di phải không?
Thi Văn Tuyệt đứng bên cạnh kiệu thấy y đọc xong thư thì đột nhiên như kẻ ngốc thì “hừ” một tiếng.
– Hừm! Lão tử đã sớm nói với ngươi rồi, Lý Liên Hoa chính là Lý Tương Di, Lý Tương Di chính là Lý Liên Hoa, là ngươi không chịu tin thôi. Sao thế? Hắn gửi thư cho ngươi hả? Ngươi tin chưa? Ha ha ha ha, hắn lừa ta và ngươi bao nhiêu năm, đúng là rất thú vị.
Phương Đa Bệnh lắc đầu.
– Ngươi nói… tên Liên Hoa chết tiệt kia không phải là Lý Tương Di…
Thi Văn Tuyệt ngẩn ra.
– Sao thế?
Phương Đa Bệnh ngước đầu lên.
– Hắn viết thư gửi Địch Phi Thanh, hắn nói… hắn đã chết rồi, vậy nên hôm nay mong Tiêu Tử Khâm lên đài tỉ võ.
Thi Văn Tuyệt nhìn Phương Đa Bệnh, giống như trong nháy mắt Phương Đa Bệnh đã biến thành một tảng đá hay là một con quái thú vậy. Phương Đa Bệnh hoang mang nhìn Thi Văn Tuyệt.
– Vì sao hắn lại gửi thư cho ta? Nếu hắn không gửi thư cho ta có phải tốt không?
Nếu hắn không gửi thư, ta sẽ vĩnh viễn không biết.
Thi Văn Tuyệt thẩn thờ nhìn Phương Đa Bệnh, xung quanh có rất nhiều người, nhưng trong mắt y đều đã biến thành những tảng đá.
Lý Tương Di đã chết rồi sao?
Tên lừa đảo đó chết rồi?
Sao lại chết được chứ?
Hắn không phải Lý Tương Di đó sao?
Lý Tương Di hẳn là… sẽ vĩnh viễn không chết chứ…
– Chẳng lẽ thực sự là vì… những vết thương kia? – Thi Văn Tuyệt lẩm bẩm. – Trời ơi… ta rõ ràng đã biết, nhưng… lại tự bỏ đi… ôi trời…
Phương Đa Bệnh quay người lại, đột nhiên túm lấy y, gào rú nhấc y lên..
– Ngươi đã biết chuyện gì?
Thi Văn Tuyệt nở nụ cười còn khó coi hơn cả khóc.
– Trên người tên lừa đảo bị thương, vết thương cũ rất nặng… rất có thể là vết thương đã lưu lại sau khi rơi xuống biển năm đó…
Phương Đa Bệnh ngẩn ra hồi lâu, vốn y định tiếp tục gào thét nhưng lại buông thõng tay, ném Thi Văn Tuyệt xuống.
– Thôi đi. – Y lẩm bẩm. – Bỏ đi, bỏ đi… – Y ngước đầu nhìn biển trời trong xanh. – Lão tử và hắn quen biết đã nhiều năm, ăn uống tiểu tiện cùng nhau mà còn chẳng biết cái cóc khô gì đó sao?
– Hắn thực sự đã chết rồi sao? – Thi Văn Tuyệt bò dậy. – Không chừng là hắn nói dối, để không phải đến tỉ võ, hắn có thể nói dối luôn miệng.
Phương Đa Bệnh ngẩn người nhìn trời xanh, lắc đầu.
– Hắn không nói dối đâu. – Y nói tiếp. – Mặc dù hắn là một tên lừa đảo, nhưng chưa bao giờ lừa ai… thực sự… không thể nào lừa ai được, chỉ là chúng ta không hiểu… – Y lẩm bẩm. – Không… không nghiêm túc lắng nghe chuyện của hắn…
Địch Phi Thanh đứng trên tảngHoán Nhật cũng đã nghe nói Lý Tương Di gửi tuyệt bút đến, nhờ Tiêu Tử Khâm thay thế, nghe xong y thản nhiên cười rồi rời đi, đúng là khinh thường động thủ. Tiêu Tử Khâm cũng chẳng có lòng dạ nào động thủ với Địch Phi Thanh, y vẫn nghĩ không thông. Vì sao ngày đó Lý Liên Hoa thà bỏ chạy chứ không muốn tự sát, giờ lại đột nhiên chết trong lặng lẽ?
Hắn nói kiếm gãy người vong.
Chẳng lẽ ngày đó hắn làm gãy Vãn Cảnh, chính là đã cắt đứt con đường sống?
Tiêu Tử Khâm dần cảm thấy kinh hãi, chẳng lẽ… chẳng lẽ thực sự là y đã… bức chết hắn? Y một lòng muốn hắn chết, bây giờ hình như hắn đã thực sự chết thì y lại cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, không thể nào tiếp nhận được. Lý Tương Di là bất tử, là bất bại, cho dù có đối xử với hắn như thế nào, ác ý cầm kiếm chĩa vào hắn như thế nào thì hắn cũng là một vị thần…
Làm sao hắn có thể… thực sự chết được?
Hắn chết vì vết thương nặng năm đó sao?
Ngày đó hắn không muốn tự sát, không muốn chết, chẳng lẽ là vì…
Sắc mặt Tiêu Tử Khâm đột nhiên tái nhợt… Chẳng lẽ là vì hắn không muốn y tự tay giết hắn! Hắn không muốn y làm chuyện để rồi phải hối hận, cũng không muốn Uyển Vân biết y từng bức hắn tự sát, vậy nên lúc đó hắn không thể chết!
Nếu hắn chết vào lúc đó, Uyển Vân sẽ không tha thứ cho y.
Vì vậy hắn nhảy xuống thuyền đánh cá, đi đến… một nơi khác…
Chết một mình.
Hai mắt Tiêu Tử Khâm đỏ ngầu, hắn chết một mình, lúc hắn chết, có người nào bên cạnh không? Có người nào chôn hắn, liệm xác cho hắn không?
Quay đầu lại, bờ biển tiêu điều vắng lặng, thỉnh thoảng có tiếng nghẹn ngào, có mấy thiếu nữ mặc y phục xanh khóc lóc ở phía xa. Kỷ Hán Phật xám xịt mặt mày, Bạch Giang Thuần ngồi gục xuống đất, Thạch Thủy quay trở về không nói không rằng.
Tiêu Tử Khâm ngẩng đầu thét dài một tiếng, lớn tiếng thét:
– Rốt cuộc ngươi chết ở chỗ nào? Sống phải thấy người, chết phải thấy xác, đào ba tấc đất, đi khắp đất trời, ta cũng phải tìm ra ngươi!
Hai năm sau.
Bên bờ Đông Hải.
Thôn Kha Thổ.
Thôn Kha Thổ cách thôn Vân Thổ không xa, ngoài thôn có phơi lưới cá, trong thôn có không quá trăm người, nhỏ hơn thôn Vân Thổ nhiều.
Có một người đang phơi lưới sau nhà.
Người này thân hình khá cao, làn da rất trắng, giống như rất lâu rồi không nhìn thấy ánh nắng mặt trời, tay phải buông thõng bên cạnh, dường như không thể cử động được. Hắn dùng tay trái chậm rãi điều chỉnh lưới cá, tựa hồ làm việc này khiến tâm trạng hắn vô cùng thích thú. Chỉ là đôi mắt hắn hình như không được tốt lắm, có những lúc phải dùng ngón tay dò dẫm làm, có lúc lại phải ghé lại cực gần mới nhìn rõ được.
– Tên Liên Hoa chết tiệt kia!
Có người trong nhà đã hét lên chạy theo.
– Lão tử đã bảo ngươi ngoan ngoãn ở trong phòng nghỉ ngơi, mắt thì sắp mù đến nơi rồi mà còn dám chạy ra ngoài bắt cá! Ngươi nghĩ lão tử từ kinh thành xa xôi đến đây dễ dàng lắm chắc? Ngươi muốn chọc tức ta phải không?
Người đang phơi lưới quay lại. Khuôn mặt hắn vô cùng quen thuộc, hắn nheo mắt, ghé sát lại nhìn Phương Đa Bệnh một lúc, dường như mới miễn cưỡng nhớ ra y là ai, hắn vui mừng nói.
– A, Thi thiếu gia, ngươi có khỏe không?
Phương Đa Bệnh nổi trận lôi đình!
– “Thi thiếu gia”? Thi thiếu gia nào của ngươi chứ? Ai bảo ngươi gọi hắn là “Thi thiếu gia”? Lão tử là Phương Đa Bệnh! Bà nhà ngươi chứ, một tháng không gặp mà ngươi chỉ nhớ được Thi thiếu gia thôi à? Hắn “thí” cho ngươi được cái gì vậy? Lão tử phái mấy trăm người men sông men biển tìm ngươi, nhọc nhằn bao nhiêu mới nhặt được cái kẻ đã trở thành một tên đần độn như ngươi về. Lão tử cho ngươi ở, cho ngươi ăn, cho ngươi mặc, giống y như một bà vú mà sao không thấy ngươi gọi ta một tiếng Phương thiếu gia nhỉ?
Lý Liên Hoa lại nheo mắt, ghé sát tới chăm chú nhìn y một lượt, cười tủm tỉm nói:
– À, Tiêu môn chủ.
Phương Đa Bệnh lại càng nhảy dựng lên, y tức tới nỗi toàn thân run rẩy.
– Tiêu… Tiêu môn chủ? Cái tên vô lại ấy… cái tên vô lại ấy ngươi nhớ tới hắn làm gì? Mau quên đi cho ta, quên hết đi cho ta…
Y túm lấy Lý Liên Hoa lắc lư một hồi, lắc tới nỗi chính y cũng cảm thấy suýt chút nữa thì mình quẳng được “Tiêu môn chủ” kia ra khỏi đầu Lý Liên Hoa, lúc đó y mới buông tay.
– Lão tử là ai? Lão tử là Phương Đa Bệnh, đương kim Phò mã, nhớ chưa hả?
Lý Liên Hoa cũng chẳng có hứng thú chăm chú nhìn y nữa.
– Phò mã. – Hắn quay người rồi lại đi lần lưới đánh cá.
– Ngươi, cái tên cẩu tặc khốn kiếp, cái đồ vong ân bội nghĩa, hồ đồ vô liêm sỉ này!
Phương Đa Bệnh huơ tay loạn xạ với bóng lưng hắn, không ngừng mắng chửi, thế nhưng người đó lại cứ toàn tâm toàn ý phơi lưới cá của mình, coi như không nghe thấy gì, mà bây giờ hắn có nghe cũng chẳng hiểu được y đang nói gì. Phương Đa Bệnh chợt thở hắt ra, tìm một cái ghế ngồi xuống.
Tên Liên Hoa chết tiệt ấy không chết.
Hắn ngồi trên thuyền đánh cá, thuận theo dòng nước trôi ra biển lớn rồi được ngư dân vớt về.
Không chết là tốt rồi.
Mặc dù lúc thấy người, tay phải của hắn đã tàn phế, mắt đã mù, thần trí (*) đã mất sạch, ngây ngô đần độn.
(*) Tinh thần và trí tuệ.
Nhưng mà… không chết là tốt rồi.
Giống như bây giờ, không nhớ được thị phi, không còn thông minh tài trí nữa, thích câu cá thì câu cá, thích trồng rau thì trồng rau, thích nuôi gà thì nuôi gà, thỉnh thoảng thì sưởi nắng, nói vài câu với mấy người nhà bên cạnh.
Có gì không tốt chứ?
Có gì không tốt nào?
Mắt y cay cay, y thấy mình nghĩ như vậy là đã rất thoáng rồi, nhưng y vẫn sẽ nhớ tới tên keo kiệt lắm lời Lý Liên Hoa năm đó từng cùng mình bắt trộm thỏ trong miếu hòa thượng, cái tên thường thanh tao nhã nhặn mỉm cười nói với y rằng, “Ngươi đúng là thông minh tuyệt đỉnh”.
Lúc này người đang phơi lưới ngâm nga một khúc nhạc không rõ nguồn gốc, chậm rãi lần tìm đường đi ra hậu viện. Bên ngoài hậu viện nơi hắn ở chính là một bờ cát, đi thêm nữa chính là biển lớn. Có một bóng người mặc trường sam màu xanh đang thản nhiên đứng bên ngoài, hình như đang ngắm biển.
Lý Liên Hoa lén lén lút lút ló đầu ra phía sau, sau đó vui vẻ lần ra bãi cát, trên bãi cát có vẽ bàn cờ mười chín nét ngang mười chín nét dọc, bên trên đặt rất nhiều đá. Hắn nghiêm chỉnh ngồi xuống cạnh bàn cờ, cười nói:
– Nước thứ một trăm ba mươi sáu, ngươi đã nghĩ kĩ chưa thế?
Người kia không quay người lại, sau một lúc mới thản nhiên nói:
– Ta thua rồi.
Lý Liên Hoa đưa tay ra, cười rất tươi.
– Một lượng bạc.
Người đó đưa tay ném qua một lượng bạc, đột nhiên hỏi:
– Ngươi thực sự không nhớ ra ta là ai sao?
Lý Liên Hoa vội vàng gật đầu nói:
– Ta nhớ chứ.
Người đó thoáng sững sờ:
– Ta là…
– Ngươi là người có tiền. – Lý Liên Hoa nghiêm nghị nói.
HOÀN
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!