Liên Hoa Lâu trọn bộ
Mảnh Giấy Thứ Tư
Từ lúc Phương Đa Bệnh mười lăm tuổi, y đã không thường gặp cha mình, đây là lần đầu tiên y chạy nhanh như vậy để đến gặp cha. Phương Tắc Sĩ vừa trở về từ buổi triều sớm, kiệu còn chưa dừng lại hẳn thì đã thấy có một cái bóng trắng đang không ngừng quanh quẩn ngoài cửa Phương phủ. Mặc dù ông ít khi gặp con trai, nhưng vừa nhìn đã nhận ra ngay đứa con nhà mình. Ông vén rèm xuống kiệu, nhíu mày hỏi:
– Con không ở trong nhà đợi chỉ, lại chạy đến chỗ nào náo loạn thế?
Phương Đa Bệnh rụt cổ lại, y không thân với cha mình lắm, gặp cha cũng thấy hơi sợ.
– Ầy… con… ở đây đợi cha.
Phương Tắc Sĩ nhìn con trai vài lượt.
– Có chuyện gì sao?
Phương Đa Bệnh cười gượng. Cha y không giận mà vẫn uy, oai phong lẫm liệt, khiến y có chuyện mà không nói ra được.
– Chuyện đó…
Trong mắt Phương Tắc Sĩ toát lên vẻ oai nghiêm, Phương Đa Bệnh sờ sờ mũi, y định bỏ chạy theo bản năng thì Phương Tắc ĩ lại vỗ vai y, nói:
– Có chuyện thì vào thư phòng nói.
Phương Đa Bệnh ậm ờ vâng dạ rồi đi theo cha mình đến thư phòng. Vừa bước chân vào thư phòng đã nhìn thấy kệ sách bằng gỗ đàn hương, bìa sách màu đen mạ vàng, khắp gian phòng đều là sách, cũng không biết cp1 mấy ngàn mấy vạn cuốn, nhìn còn lớn hơn kệ sách ở Phương thị rất nhiều. Y lại sờ sờ mũi, nghĩ bụng, Nếu lúc nhỏ mà nhìn thấy trận thế này thì mình chắc chắn đã bị dọa sợ tè cả ra quần rồi.
– Chuyện trong điện Cảnh Đức ta đã nghe kể rồi. – Vẻ mặt của Phương Tắc Sĩ rất bình tĩnh. – Hoàng thượng rất quan tâm chuyện của Lý đại nhân và Vương công công. Con đến tìm ta, chắc chắn cũng có liên quan đến hai việc đó phải không?
Phương Đa Bệnh nghĩ thầm trong bụng, Cha thừa biết con trai mình và hai người chết đó dính dáng đến nhau rất chi rắc rối, thế mà nói chuyện lại phủi sạch sành sanh, hừm… Nhưng ngoài miệng thì y vẫn cung kính, nho nhã lịch sự đáp:
– Nhi tử nghe nói Hoàng thượng triệu kiến ba người Triệu đại nhân, mấy người Triệu đại nhân vốn có giao tình với Lý đại nhân, Lỗ đại nhân, không biết đối với chuyện Lý đại nhân bị hại, Triệu đại nhân có lí giải gì không?
Phương Tắc Sĩ liếc nhìn y, trong mắt như có vẻ tán thưởng.
– Hoàng thượng chỉ hỏi mấy chuyện cũ trước đây. Với chuyện Lý đại nhân bị hại, Triệu đại nhân tất nhiên cũng vô cùng thương xót.
Phương Đa Bệnh lại hỏi:
– Hoàng thượng săn sóc thần tử, biết được mấy người Triệu đại nhân kinh sợ nên đã lập tức triệu kiến. Lại không biết đối với sự ưu ái của Hoàng thượng, Triệu đại nhân đã báo đáp như thế nào?
Phương Tắc Sĩ đáp:
– Đối với chư thần, Hoàng thượng ân trọng như núi, dù thịt nát xương tan cũng phải báo đáp, Triệu đại nhân có lòng, chỉ cần Hoàng thượng muốn dùng thì hắn sẽ tận tâm tận lực, cúc cung tận tụy, tất nhiên là để báo đáp Hoàng thượng rồi.
Phương Đa Bệnh ho khan một tiếng, tha thiết chân thành nói:
– Phương đại nhân làm quan nhiều năm, đúng là khéo léo nhanh nhẹn, chuyện gì cũng thấu tỏ…
Vẻ mặt Phương Tắc Sĩ không chút thay đổi.
– Quá khen rồi.
Phương Đa Bệnh tiếp tục nói:
– …Mặt dày mày dạn, mất sạch lương tri.
“Kẹt” một tiếng, Phương Tắc Sĩ tiện tay đóng cửa sổ, ông quay người lại, sắc mặt đã sầm hẳn xuống.
– Có đứa con nào lại nói chuyện với cha như vậy không hả? Tuổi của con cũng chẳng còn nhỏ đâu, ngày mai Hoàng thượng muốn triệu kiến, với cái đức hạnh của con thì làm sao có thể khiến Hoàng thượng hài lòng được đây?
Phương Đa Bệnh tức giận nói:
– Lão tử có nói muốn lấy Công chúa à? Công chúa có muốn gả cho lão tử, lão tử cũng không muốn cưới đâu! Lão tử mười tám tuổi đã tung hoành giang hồ, chẳng có tí ti quan hệ nào với Phương đại nhân ngài hết…
Phương Tắc Sĩ nổi giận, giơ cao cái chặn giấy trên bàn, đánh vào tay Phương Đa Bệnh. Phương Đa Bệnh vận lực ở tay, chỉ nghe thấy một tiếng “rắc” vang lên, chặn giấy bằng ngọc bích chạm vào tay đã nứt ra. Phương Tắc Sĩ đỗ đạt lúc còn trẻ, ông đọc đến cả vạn cuốn sách nhưng lại không luyện võ công, giờ bị con trai chọc giận sôi máu nhưng lại chẳng biết phải làm sao, ông giận dữ nói:
– Hồ đồ ngu xuẩn, ngỗ nghịch quá đỗi, đều tại mẹ ngươi chiều ngươi hỏng cả người rồi!
Phương Đa Bệnh có thể trường nhìn lại.
– Hôm nay rốt cuộc Hoàng thượng đã nói chuyện gì với Triệu Xích, Thượng Hưng Hành, Lưu Khả Hòa, cha biết đúng không? Mau nói đi!
Phương Tắc Sĩ trầm giọng lại.
– Đó là chuyện bí mật trong cng, có liên quan gì đến ngươi chứ?
Phương Đa Bệnh lạnh lùng đáp:
– Lý Phi chết rồi, Vương công công cũng chết rồi, làm sao cha biết mấy người Triệu Xích kia sẽ không đột nhiên chết oan chết uổng chứ? Rốt cuộc bọn họ đã giấu bí mật gì, cha không nói, thiên hạ này ai có thể biết chứ? Không ai biết vì sao Lý Phi lại chết thì làm sao bắt được hung thủ giết người đây? Lý Phi bị giết rất thê thảm, tình trạng của Vương công công càng thảm khốc hơn. Cha là quan nhị phẩm đương triều, những người đã chết đó đềm làm quan cùng triều với cha, việc đó lại không kích thích được chút nhiệt huyết nào của cha, chẳng lẽ không phải là mặt dày mày dạn, mất sạch lương tri sao?
Phương Tắc Sĩ nghẹn lời. Ông và con trai một năm gặp nhau không đến vài lần, ông không ngờ con trai mình ngày càng mồm miệng lanh lợi, hung hăng hùng hổ đến vậy. Sau một lúc lâu, ông mới chậm rãi đặt chặn giấy về chỗ cũ.
– Cái chết của Lý Phi đại nhân, tất sẽ có Bốc Thừa Hải và Hoa Như Tuyết tróc nã hung thủ, vì sao con lại phải dính dáng vào chuyện này?
– Bởi vì con đã nhìn thấy người chết. – Phương Đa Bệnh lạnh lùng nói. – Con đã nhìn thấy người chết rất thê thảm.
Phương Tắc Sĩ bất tri bất giác gật đầu, thở dài thườn thượt.
– Hoàng thượng triệu kiến năm người Triệu Xích, Thượng Hưng Hành, Lưu Khả Hòa, Lỗ Phương, Lý Phi, là vì chuyện xây dựng Cực Lạc Tháp trong cung một trăm mười hai năm trước.
Phương Đa Bệnh “hừ” một tiếng.
– Con biết rồi.
Phương Tắc Sĩ sững người.
– Con biết sao?
Phương Đa Bệnh lạnh lùng nói:
– Cực Lạc Tháp là thứ của hơn một trăm năm trước, năm người đó làm sao biết được chi tiết bên trong chứ? Hôm nay Hoàng thượng triệu kiến bọn họ, rốt cuộc đã nói những gì?
Phương Tắc Sĩ chậm rãi đáp:
– Mấy người Triệu Xích, Thượng Hưng Hành mười tám năm trước đã từng giữ chức tản viên thị vệ trong cung, vì nguyên nhân nào đó nên bị trách phạt, bị Vương Quế Lan Vương công công dìm vào trong một miệng giếng. Nhưng bọn họ không những không bị thương, lại còn nhìn thấy tiên cảnh nhân gian, sau đó được đưa về phòng mình. Hoàng thượng nghi ngờ, miệng giếng năm đó nơi bọn họ bị dìm xuống, có lẽ có liên quan tới Cực Lạc Tháp.
Phương Đa Bệnh lấy làm lạ.
– Không phải Cực Lạc Tháp chưa xây xong sao? Nếu nói là chưa xây xong thì có gì liên quan với không liên quan chứ?
Phương Tắc Sĩ nhíu mày lại, nói đơn giản gọn gàng:
– Cực Lạc Tháp đã xây xong, nhưng lại đột nhiên mất trong một đêm gió to bão lớn.
Phương Đa Bệnh há hốc miệng.
– Đột nhiên biến mất?
Phương Tắc Sĩ gật đầu.
– Chuyện này quá đỗi li kì, thế nên sử sách chỉ ghi chép Cực Lạc Tháp vì nguyên nhân nào đó nên chưa xây dựng xong.
Phương Đa Bệnh hoảng sợ nhìn cha mình. Cha y và Lý Liên Hoa hoàn toàn khác nhau, cha y trước gio82 chưa bao giờ nói dối, cha y nói Cực Lạc Tháp đột nhiên biến mất, vậy tức là nó đột nhiên biến mất rồi.
Trên đời này có tồn tại một tòa Phật tháp đột nhiên biến mất sao?
– Tổ huấn của bản triều có nói không được xây dựng kiến trúc bằng gỗ phía Nam Cực Lạc Tháp. Hoàng thượng vì muốn xây dựng cung Chiêu Dương cho Chiêu Linh Công chúa, nên muốn biết năm đó vị trí cụ thể của Cực Lạc Tháp, người cũng có hứng thú điều tra rõ xem năm đó rốt cuộc Cực Lạc Tháp đã “biến mất” như thế nào. – Phương Tắc Sĩ thở dài. – Hoàng thượng đọc được kì ngộ của mấy người Lỗ Phương trong phủ Nội vụ nên đột nhiên nghĩ ra một suy nghĩ lạ, người cho rằng có lẽ chuyện này có liên quan đến Cực Lạc Tháp.
Phương Đa Bệnh buột miệng hỏi:
– Kết quả là, Lỗ Phương bị điên, Lý Phi bị giết, thậm chí không hiểu sao đến Vương công công cũng bị con mãnh thú nào đó xé xác.
Phương Tắc Sĩ nhíu mày, ông cảm thấy Phương Đa Bệnh nói năng thô lỗ nên cực kỳ khó chịu.
– Mấy người Lỗ Phương năm đó bị dìm xuống nước, theo những gì Triệu Xích nói thì miệng giếng rất sâu, nhưng càng xuống dưới thì càng hẹp lại, thành giếng có chỗ đặt chân. Sau khi bọn họ chìm vào trong thì nhanh chóng nổi lên, giẫm vào rãnh lõm trên thành giếng, cởi dây trói cho nhau.
Phương Đa Bệnh nghĩ bụng, Đây cũng chẳng phải chuyện gì kì lạ, nhưng lại nghe Phương Tắc Sĩ nói:
– Sau đó Lỗ Phương trượt chân, ngã vào trong giếng không nổi lên nữa. Ba người bọn họ chỉ nghĩ Lỗ Phương xảy ra chuyện ngoài ý muốn, bản thân Triệu Xích không biết bơi, hai người khác vội vàng đỡ Triệu Xích bò lên khỏi giếng, kết quả ngày hôm sau lại thấy Lỗ Phương bình an vô sự, xuất hiện ở trong phòng.
Phương Đa Bệnh “ồ” lên một tiếng.
– Bọn họ không biết Lỗ Phương ngã xuống đâu sao?
Phương Tắc Sĩ trầm ngâm trong giây lát.
– Trước mặt Hoàng thượng, những lời Triệu Xích nói chắc hẳn đều là sự thật. Thượng Hưng Hành và Triệu Xích mười mấy năm trước không gặp, đất phong quan cách nhau rất xa nhưng đều thuật lại như vậy. Chắc chắn dù có chỗ không khớp thì cũng không lớn lắm.
– Nhưng Lỗ Phương đã bị điên, ai có thể biết được năm đó hắn ngã xuống đâu chứ? – Phương Đa Bệnh trừng mắt lên. – Nhưng bất kể hắn ngã vào cái động nào thì cũng không có liên quan lớn lắm đến Cực Lạc Tháp, nhiều nhất cũng chỉ nói rõ dưới lòng Hoàng cung Đại nội có một cái hang.
Phương Tắc Sĩ lắc đầu.
– Chuyện này rất kì lạ. Cho dù lúc đó Lỗ Phương đi đâu thì bản thân hắn cũng sẽ giấu kín như bưng, bây giờ hắn lại đã điên nên càng không thể biết được.
Phương Đa Bệnh lại nói:
– Nói vớ vẩn, không phải chỉ là ngã xuống giếng thôi sao? Bảo Triệu Xích tìm cho ra cái giếng đó, phái mấy người xuống đó kiểm tra, con không tin không tìm ra được cái hang đó.
Phương Tắc Sĩ cười khổ.
– Hoàng thượng hỏi hai người Triệu Xích cái giếng đã từng xảy ra chuyện lạ trước đó ở đâu, thời gian đã nhiều năm, hai người đó làm thế nào cũng không nhớ ra được, rốt cuộc đó là cái giếng nào.
Phương Đa Bệnh vốn lại định nói, đây đâu phải chuyện gì khó hiểu, không biết cái giếng nào, vậy thì giếng nào cũng phải nhảy xuống xem, việc này thì có gì khó khăn chứ? Lại thấy Phương Tắc Sĩ mặt mày khổ nào, y khôn khéo ngậm miệng lại.
– Cha à, con đi đây.
Phương Tắc Sĩ khôi phục lại tinh thần, giận dữ nói:
– Con muốn đi đâu hả?
Phương Đa Bệnh nói:
– Con còn có việc, cha à, mấy ngày tới cha tìm cho mình mấy hộ vệ bảo vệ bên cạnh đi.
Phương Tắc Sĩ gào lên:
– Ngày mai Hoàng thượng muốn triệu kiến con, con còn muốn đi đâu hả? Quay lại đây cho ta!
Phương Đa Bệnh không thèm quay đầu lại, phất tay áo, bỏ trốn mất dạng.
– Cha à, con đảm bảo ngày mai lúc Hoàng thượng muốn gặp con, con sẽ đến gặp người…
Phương Tắc Sĩ giận sôi máu, gào lên giận dữ:
– Mày, cái thằng nghịch tử này! Ta nhất định phải viết một phong thư, để gia gia đến chỉnh đốn mày!
Tiếng Phương Đa Bệnh vọng lại từ phía xa:
– Con là con trai cha, cho dù cha có viết một phong thư thì cũng không chỉnh được con đâu…
Nói đoạn y đã mất dạng. Phương Tắc Sĩ đuổi theo ra ngoài thư phòng, đời này ông chưa bao giờ thấy hối hận vì đọc sách nhiều mà không học võ như thế này.
Lúc này Lý Liên Hoa và Bốc Thừa Hải vẫn đang ở trong đại lao. Đã đến giờ ăn trưa, Bốc Thừa Hải lại vẫn ở lại đây, cùng Lý Liên Hoa ăn cơm tù với cháo trắng dưa cải. Có người đến ngồi tù chung, Lý Liên Hoa tất nhiên sẽ chẳng để ý, nhưng lại ngạc nhiên khi thấy Bốc Thừa Hải có vẻ rất quen ăn cháo trắng dưa cải. Đợi khi ông nhai xong miếng củ cải khô thứ ba, Lý Liên Hoa cuối cùng không nhịn được nữa bèn hỏi:
– Bốc Thừa Hải thường dùng bữa ở đây sao?
Bốc Thừa Hải lãnh đạm hỏi:
– Củ cải có ngon không?
Lý Liên Hoa đáp:
– Cái này… món củ cải này ấy hả… vỏ mỏng ruột nhiều, ngoài cháy trong dẻo, mùi vị ấy hả… cũng không tệ.
Bốc Thừa Hải nhai thêm mấy cái.
– Củ cải này là do ta trồng đấy.
Lý Liên Hoa nói, giọng đầy vẻ bội phục:
– Bốc đại nhân thông minh tháo vát, thì… củ cải trồng tất nhiên là… khác với người ta rồi.
Bốc Thừa Hải vốn không định cười nhưng lại vẫn nhếch khóe miệng.
– Ngươi không hỏi ta vì sao ta không đi à?
Lý Liên Hoa nói rất đương nhiên:
– Tất nhiên là ngươi muốn đợi tin tức của Phương Đa Bệnh rồi.
Khóe miệng Bốc Thừa Hải lại giật giật.
– Chính xác, hắn có được tin tức thì sẽ không nói với ta.
Lý Liên Hoa than thở:
– Hắn cũng không muốn nói với ta đâu, có điều lại không nhịn nổi mà thôi.
Bốc Thừa Hải cười cười, im lặng ngồi bên cạnh chờ đợi. Ông lại không thể không chờ đợi tin tức của Phương Đa Bệnh. Không lâu sau, bên ngoài ồn ào một hồi, một nha dịch hoảng hốt lo sợ xông vào.
– Đại nhân, đại nhân! Thượng đại nhân… Thượng đại nhân bị tập kích ngoài Võ Thiên Môn, trên phố… ngài ấy đã… chết ở trên phố rồi…
Bốc Thừa Hải nhảy lên, sắc mặt trầm xuống, ném đôi đũa đánh “cạch” một tiếng, bước nhanh ra ngoài. Lý Liên Hoa cũng rất kinh ngạc, hắn kêu lên từ trong lao:
– Từ từ đã…
Bốc Thừa Hải hơi dừng lại nhưng không để ý đến hắn, quay đầu đi luôn.
Thượng Hưng Hành chết rồi sao? Lý Liên Hoa thực sự kinh ngạc. Người này nếu đã gặp Hoàng thượng rồi, cái nên nói và không nên nói chắc hẳn đã nói ra cả, vì sao vẫn bị chết chứ? Vì sao? Vì sao chứ?
Là Thượng Hưng Hành vẫn còn chuyện chưa nói, hay là thực ra bọn họ biết được những bí mật mà ngay chính bản thân bọn họ cũng không biết? Thượng Hưng Hành chết rồi, vậy Triệu Xích thì sao? Lưu Khả Hòa thì sao?
Lý Liên Hoa đi lòng vòng trong đại lao, đột nhiên hắn đưa tay gõ vào cửa lao.
– Cai ngục đại ca à.
Nha dịch canh giữ bên ngoài đại lao lạnh lùng nhìn hắn, từ sau khi người này vào đây, trong đại lao tình cảnh hỗn loạn hẳn lên, không được yên ổn, gã nhìn người này cũng thấy rất khó chịu, chỉ bước qua hai bước chứ không lại gần.
– Có chuyện gì?
Lý Liên Hoa áy náy nói:
– Ầy… ta có chút chuyện vặt đang chờ xử lý, đi một lát rồi về thôi, có chỗ nào đắc tội vẫn xin đại ca lượng thứ.
Tên cai ngục đó sững người, suýt chút nữa thì không tin vào tai mình.
– Ngươi nói gì cơ?
Lý Liên Hoa nghiêm mặt lại.
– Tại hạ đột nhiên nhớ ra mình còn chút chuyện vặt cần xử lý, thế nên tại hạ phải ra ngoài, nhiều lắm là một hai ngày sau sẽ quay về. Đại ca đừng lo lắng, tại hạ tuyệt đối sẽ không làm mấy chuyện như vượt ngục đào tẩu đâu, chẳng qua chỉ là xin nghỉ một hai…
Tên cai ngục đó rút đao”xoẹt” một tiếng, quát lên:
– Người đâu! Có nghi phạm có ý đồ vượt ngục, bao vây hắn lại mau!
Lý Liên Hoa giật nảy người, đẩy cửa lao một cái. Trong lúc đám nha dịch bên ngoài vẫn chưa vây lại, hắn đã chuồn ra ngoài rồi bỏ trốn, không còn thấy bóng dáng đâu nữa. Tên cai ngục kia giật mình kinh hãi, vừa gào thét mọi người đuổi theo, vừa tỉ mỉ quan sát cửa lao. Chỉ thấy khóa đồng trên cửa lao mở ra rất tự nhiên, giống hệt như dùng chìa mở, không hề có dấu vết nạy khóa, căn bản không biết vừa rồi Lý Liên Hoa mở ra kiểu gì. Cai ngục không hiểu gì cả, gã nghĩ chẳng lẽ lúc bắt nhốt người này đã quên không khóa cửa lao. Nhưng nếu cửa lao chưa khóa thì vì sao hắn ta không chạy? Hay là người này vốn là đạo tặc, nhờ vào món đồ nào đó nên dễ dàng mở khóa? Có điều khóa lao của Đại lý tự là do thở giỏi tay nghề cao dày công chế tạo, người có thể dễ dàng mở ra chắc chắn là bọn cường đạo trộm cướp rồi.
– Mau mau báo cho Bốc đại nhân, nói tên cường đạo trộm cướp giết hại Lý đại nhân đã vượt ngục bỏ trốn rồi!
– Chung quản ngục, người… người… người vừa nãy đã chạy mất ấy, bọn ta phải đuổi theo hướng nào đây?
– Báo với thống lĩnh Thần Long Quân, lập tức bắt người về quy án!
Lý Liên Hoa ra khỏi đại lao, ngoài lao là một đình viện và vườn hoa. Hắn vừa đi ra thì cấm quân thị vệ bên ngoài đã bị kinh động, tất cả ùa đến, nghe tiếng dây cung vang lên, đột nhiên tên bay như nạn châu chấu, trong đó không thiếu những người tài giỏi với mũi tiễn mang đầy sức mạnh. Lý Liên Hoa tránh Đông tránh Tây, đám thị vệ chỉ nhìn thấy bóng người loang loáng vút qua, cái bóng màu xám đó càng lúc càng xa, cuối cùng chỉ còn lại một chấm lờ mờ. Loạn tiễn bắn đến, người đó không đón cũng không cản, trường tiễn cùng rơi xuống, lúc nhìn kĩ lại thì cái bóng xám đó như đã biến mất trong không trung, đi mà không để lại dấu vết gì.
Đây là võ công gì vậy?
Mấy thị vệ có tu vi kha khá trong lòng kinh ngạc không thôi, hẳn là người đó đã thi triển một bộ pháp che giấu hành tung, nhưng có thể thi triển nó thần kì như vậy thì e là trên đời này chỉ được vài người.
Đúng vào lúc này, ngoài Vũ Thiên Môn cũng đang vô cùng hỗn loạn. Kiệu của mấy người Thượng Hưng Hành, Triệu Xích vừa từ trong cung đi ra. Ba cỗ kiệu đi song song đang quay về chỗ ở, đợi sắp tới sẽ rời kinh về quê. Đi được nửa đường thì mấy kiệu phu của Thượng Hưng Hành cảm thấy trong kiệu lắc lư rất dữ dội, giống như có gì kì lạ bên trong, còn chưa dừng lại thì đã nghe thấy một tiếng “rầm”, trong kiệu nhẹ bẫng, một thứ từ bên trong nhảy ra, cả cỗ kiệu suýt nữa bị lật.
Lúc kiệu phu đang luống cuống tay chân để giữ vững kiệu quan, trên đường đã vang lên những tiếng kêu kinh hãi. Chỉ thấy trên đường phố máu chảy thành vệt, một người mặc quan phục ngã dưới đất, cổ họng bị rách một mảng. Đó đúng là Thượng Hưng Hành!
Lập tức người trên đường lớn bỏ chạy tán loạn, kiệu phu thì cứ ngẩn ra đó. Kiệu của Triệu Xích và Lưu Khả Hòa vội vàng dừng lại, hô hào cứu người. Song chẳng mấy chốc, Thượng Hưng Hành đã bỏ mạng vì mất quá nhiều máu. Y cũng chẳng để lại được câu trăng trối nào. Đúng vào lúc hỗn loạn, một cái bóng trắng vút qua, dừng lại bên cạnh cỗ kiệu.
– Có chuyện gì vậy?
Triệu Xích hoảng loạn kinh hãi nhìn thi thể của Thượng Hưng Hành, run run ngón tay, không nói nổi nữa câu. Sắc mặt Lưu Khả Hòa tái nhợt.
Thượng đại nhân bị hại trên đường.
Người chạy như bay trên đường cái tất nhiên là Phương Đa Bệnh. Y đi ra từ Phương phủ, đang định xông vào đại lao Đại lý tự một lần nữa, không ngờ đi đến nửa đường lại đột nhiên nhìn thấy Thượng Hưng Hành bị chết. Lúc này chỉ thấy Thượng Hưng Hành nằm phơi thây dưới đất, những đường kim tuyến trên bộ quan phục vẫn lấp lánh rực rỡ, máu tươi đã bắt đầu đông lại thành màu đỏ thẫm, vết thương trên cổ họng mở ra, nhìn rất đáng sợ. Phương Đa Bệnh nhíu mày, y vén tấm màn trên kiệu của Thượng Hưng Hành. Chỉ thấy trong kiệu cũng đầy máu tươi nhưng không thấy hung khí nào cả, trong vũng máu trên chỗ ngồi lại có một mảnh giấy nho nhỏ.
Bất ngờ lại có một mảnh giấy hình chữ thập. Y nhanh chóng lấy khăn khô bọc mảnh giấy dính máu đó lại, cất vào trong người sau đó thò đầu ra.
– Thượng đại nhân bị thương bởi thứ gì vậy?
Triệu Xích ở bên cạnh toàn thân run lẩy bẩy, không nói nên lời được, ánh mắt hiện lên vẻ kinh hãi đến cùng cực. Lưu Khả Hòa lắc đầu lia lịa.
– Bọn ta… bọn ta ngồi trong kiệu, lúc… lúc đi ra thì đã như thế này rồi.
– Không có hung khí sao? – Sắc mặt Phương Đa Bệnh cũng rất khó coi. – Sao lại không có hung khí được chứ? Chẳng lẽ cổ Thượng đại nhân tự thủng lỗ ra sao?
Triệu Xích lùi ra sau từng bước một, dựa sát lưng vào kiệu của chính mình, run rẩy đến mức cổ kiệu cũng lắc lư theo, cuối cùng y thét lên:
– Có ma! Có ma, có ma rồi! Trong kiệu có ma…
– Không có ma! – Có người nghiêm giọng cất tiếng nói sau lưng y. – Vết thương trên cổ Thượng đại nhân bị gây ra bởi vật sắc, không phải do ma cắn đâu.
Triệu Xích không đề phòng phía sau đột nhiên có người, y thét lên thảm thiết, chạy như điên về phía trước, trốn sau lưng Lưu Khả Hòa.
– Ma! Ma…
Lúc ngẩng đầu lên y lại nhìn thấy người ở sau lưng dọa y sợ tới mức hồn bay phách tán lại không phải là ma, đó là “Lục Nhất Pháp Sư”. Phương Đa Bệnh chết lặng nhìn Lý Liên Hoa. Vừa rồi y đòi sống đòi chết muốn lôi hắn ra ngoài nhưng người này lại muốn ngồi trong lao làm y tức điên lên, bây giờ hắn lại đàng hoàng đi ra. Nếu không phải Triệu Xích đang không ngừng gào thét là có ma thì chính y cũng muốn hét lên rằng mình đang gặp ma giữa ban ngày! Lại thấy vị thư sinh áo xám đã dọa người ta sợ chết khiếp mỉm cười dịu dàng.
– Không phải ma đâu, là người đấy.
– Cái… cái gì… gì cơ… người… – Triệu Xích run rẩy cả người. – Ta ta ta… ta ta ta…
Phương Đa Bệnh chăm chú nhìn vết thương trên cổ Thượng Hưng Hành. Đó đích thực không phải vết ma cắn, miệng vết thương rất lớn, cũng không phải ám khí gây ra, xem ra rất giống vết thương bởi đao. Nhưng nếu là vết thương gây ra bởi đao thì thanh đao đó từ đâu tới?
Chẳng lẽ có thể đột nhiên biến mất sao?
Có lẽ đây là một cao thủ phi đao, nhân lúc Thượng Hưng Hành vén rèm kiệu, hắn đã phi đao vào rạch ngang cổ Thượng Hưng Hành. Thanh phi đao đó xuyên qua rèm cửa nên không thấy tung tích?
Nhưng nơi đây là đường cái náo nhiệt, nếu có người phi đao vào phi đao ra, làm sao có thể hoàn toàn không có tung tích gì được? Phương Đa Bệnh đột nhiên nghĩ đến một việc, Chẳng lẽ thanh đao vô hình?
Thanh đao vô hình không dấu tích? Trên đời thực sự có loại đao đó sao? Y liếc nhìn Lý Liên Hoa, Lý Liên Hoa đứng ngay ngắn bất động bên cảnh cỗ kiệu của Triệu Xích và Lưu Khả Hòa. Hắn nhìn hai người đó cực kỳ thân thiện. Phương Đa Bệnh ho khan.
– Ngươi, cái tên trọng phạm của Đại lý tự kia, làm sao lại trốn ra khỏi đại lao thế?
Triệu Xích và Lưu Khả Hòa cũng kinh ngạc nhìn Lý Liên Hoa. Không ít người biết chuyện Lục Nhất Pháp Sư bị Bốc Thừa Hải giam vào đại lao, người này sao lại xuất hiện ở nơi này được nhỉ?
– Ta đây là cao nhân có tu vi nhiều năm, pháp thuật tinh thông, thuật phân thân tầm thường… – Lý Liên Hoa trang nghiêm nói với Triệu Xích và Lưu Khả Hòa. – Đâu đáng để nhắc đến?
Hắn chỉ vào Thượng Hưng Hành nằm dưới đất.
– Thương đại nhân bị một vũ khí sắc nhọn hại ngay trên đường, không biết rốt cuộc ngài ấy đã làm chuyện gì, kết oán với ai mà để người ta bắt buộc phải giết ngày ấy ở nơi này như vậy?
Triệu Xích và Lưu Khả Hòa lắc đầu lia lịa. Một người thì nói mười mấy năm nay không gặp Thượng Hưng Hành, sớm đã không thân thiết gì nên càng không biết đến chuyện riêng tư của y, một người khác thì nói trước khi sống chung trong điện Cảnh Đức, y vốn không quen biết Thượng Hưng Hành, tất nhiên cũng chẳng biết Thượng Hưng Hành đã kết oán với ai. Lý Liên Hoa xem xét tỉ mỉ thi thể của Thượng Hưng Hành.
– Bốc đại nhân chắc chắn sẽ nhanh chóng đến thôi, hai vị đừng vội rời đi. Bốc đại nhân anh minh sáng suốt, nhất định sẽ bắt được hung thủ đã sát hại Thượng đại nhân.
Triệu Xích run lẩy bẩy, chỉ vào hắn.
– Ngươi ngươi ngươi… ngươi…
Lý Liên Hoa hành lễ với Triệu Xích.
– Triệu đại nhân.
Triệu Xích run rẩy nói:
– Ngươi ngươi… ngươi không phải chính là… nghi phạm hai chết Lý đại nhân sao…? Sao ngươi lại xuất hiện ở đây? Chẳng lẽ… chẳng lẽ Thượng đại nhân cũng là do… do ngươi giết sao?
Lý Liên Hoa sững người, chợt nghe thấy Lưu Khả Hòa lùi lại vài bước nói:
– Ngươi… pháp thuật của ngươi cao cường, nếu thực sự có thuật phân thân, vậy việc hại chết Thượng đại nhân mà không để lại dấu vết cũng… cũng không phải là không thể.
Lý Liên Hoa líu lưỡi.
– Hả?
Triệu Xích giật mình kinh hãi, y bị dọa sợ tới nỗi ngã lăn xuống đất.
– Ngươi ngươi ngươi… ngươi nhất định đã dùng yêu pháp hại chết Lý đại nhân và Thượng đại nhân. Nói không chừng ngươi chính là Hổ tinh biến thành, Vương công công nhất định đã phát hiện ra diện mạo thật của ngươi nên ngươi đã ăn thịt ngài ấy trong điện Cảnh Đức!
– Cái này…
Lý Liên Hoa đang suy nghĩ xem nên giải thích việc mình có pháp lực cao cường nhưng không phải là Hổ tinh biến hóa thành, không mưu hại Lý đại nhân kia, cũng không giết Thượng đại nhân như thế nào thì lại nghe thấy có tiếng bước chân hỗn loạn từ cách đó không xa. Có không ít người đang đi nhanh đến đây, đó chính là cao thủ đại nội đang đuổi theo tung tích trọng phạm vượt ngục. Phương Đa Bệnh thấy tình hình không ổn… Hai người Triệu Xích và Lưu Khả Hòa rõ ràng đã nhận định Lý Liên Hoa là hung thủ, mà đám nhân mã phía sau đã sắp tới, lúc này không chạy thì còn đợi lúc nào nữa? Y lập tức túm lấy tay Lý Liên Hoa, bỏ chạy như bay dọc con đường.
– A…
Lý Liên Hoa còn chưa suy nghĩ xong thì đã bị Phương Đa Bệnh túm lấy rồi lao nhanh về phía Đông. Phương Đa Bệnh gầy như que củi, cỡ chỉ trên dưới một trăm cân(*), khinh công thân pháp dĩ nhiên là như chim én chao liệng, nhẹ tựa lông hồng, trên giang hồ, người có thể nhanh hơn y chỉ đếm trên đầu ngón tay. Y túm lấy Lý Liên Hoa chạy như điên, lao qua hai tòa nhà bên cạnh, tiếng gào thét sau lưng dần dần xa đi. Qua một lát, Phương Đa Bệnh đột nhiên nhận ra, trừng mắt nhìn Lý Liên Hoa.
(*) Khoảng 50kg.
– Ngươi theo kịp lão tử sao?
Lý Liên Hoa mỉm cười hòa nhã.
– Võ công của ta vẫn luôn rất cao cường…
Phương Đa Bệnh khịt mũi khinh thường.
– Nếu tiểu tử nhà ngươi võ công rất cao cường, thì chẳng phải lão tử chính là thiên hạ đệ nhất sao?
Hai người ra khỏi kinh thành tựa như đang lướt gió đuổi trăng, họ chui vào một ngọn núi thấp, trong một chốc một lát cấm vệ quân sẽ không tìm đến được đây, lúc này hai người mới dừng lại. Phương Đa Bệnh thò tay vào trong áo, trải mảnh giấy dính máu vừa nhặt được lúc nãy trên lòng bàn tay.
– Tên Liên Hoa chết tiệt kia, cái chết của Thượng Hưng Hành chắc chắn có bí ẩn, hắn đã gặp Hoàng thượng, chuyện cần nói cũng đã nói ra hết rồi, vì sao vẫn bị chết chứ?
Lý Liên Hoa chăm chú nhìn mảnh giấy kia.
– Vậy chỉ nói rõ một chuyện, mặc dù hắn đã nói rồi nhưng Hoàng thượng vẫn chưa hiểu, hoặc là mặc dù hắn biết mấu chốt bên trong nhưng bản thân lại không hiểu, chỉ có giết hắn mới có thể khiến người ta yên tâm.
Phương Đa Bệnh nhảy lên một gốc đại thụ, y ngồi trên cành, dựa lưng vào thân cây.
– Cha ta nói Hoàng thượng và mấy người Triệu Xích đích thực đã nói chuyện về Cực Lạc Tháp, có điều Triệu Xích nói năm đó bọn họ bị Vương công công đẩy xuống một cái giếng, nhưng chỉ có một mình Lỗ Phương là biến mất ở đáy giếng. Lỗ Phương đi đâu thì bọn họ không rõ.
Lý Liên Hoa ngạc nhiên.
– Lỗ Phương biến mất ở đáy giếng sao? Vậy… đáy giếng toàn là nước, làm sao mà mất tích được?
Phương Đa Bệnh nhún nhún vai.
– Mất tích ở đáy giếng thì thôi cũng bỏ qua. Cha ta nói năm đó Cực Lạc Tháp thực sự đã được xây dựng xong, nhưng nó lại đột nhiên biến mất trong một đêm gió to mưa lớn… Một tòa Phật tháp còn có thể đột nhiên biến mất thì một người sống mất tích ở đáy giếng có là gì nào? Nói không chừng dưới đáy giếng có một cái hang, một kẻ không biết bơi bị chìm xuống đương nhiên là mất tích rồi.
Lý Liên Hoa vui vẻ nói:
– Nói vậy chí phải… Nếu bên dưới tòa Phật tháp kia cũng có một cái hang, vậy nhấn chìm nó thì tất nhiên nó cũng biến mất thôi…
Phương Đa Bệnh sững người, tức giận nói:
– Lão tử đang nói chuyện nghiêm túc đấy, đâu phải đang nói linh tinh với ngươi chứ? Bây giờ Thượng Hưng Hành chết rồi, nói không chừng người tiếp theo chết chính là Lưu Khả Hòa và Triệu Xích, vậy là hai mạng người nữa! Ngươi đã nghĩ ra hung thủ là ai chưa?
Lý Liên Hoa đáp:
– Cái này… lúc này vẫn là ban ngày ban mặt, ta nghĩ con Hồ ly tinh ngàn năm hay Bạch Hổ đại vương kia cũng chưa ra đâu. Cấm vệ quan nếu đã quanh quẩn gần đây thì Bốc đại nhân cũng không ở xa đâu, Lưu đại nhân hoặc Triệu đại nhân tạm thời vẫn chưa nguy hiểm lắm.
Phương Đa Bệnh trừng mắt hỏi:
– Là ai đã giết bọn họ?
Lý Liên Hoa líu lưỡi, sau một lúc lâu hắn mới nói:
– Đầu ta dạo này không được tốt cho lắm…
Phương Đa Bệnh càng lúc càng bất mãn, hậm hực nói:
– Ngươi cứ giả vờ đi, cứ vờ vịt đến khi nào Lưu Khả Hòa và Triệu Xích cùng chết sạch đi, dù sao ngày nào trên giang hồ cũng có người chết mà, cũng không thiếu vài ba cái mạng này.
Lý Liên Hoa á khẩu không đáp lời được, sau một lúc hắn thở dài, nhặt một cành cây từ dưới đất lên, rồi lại qua một lúc nữa, hắn vẽ mấy hình dưới đất. Phương Đa Bệnh ngồi trên cây, nhìn ra rừng cây phía xa. Nơi đây là phía Đông Nam kinh thành, đưa mắt nhìn ra xa chính là những dãy núi nối liền nhau. Ánh tịch dương đỏ như máu đang dần ngả về phía Tây, ánh nắng ấm áp chiếu rọi cả ngọn núi, giống như được mạ vàng vậy, bỗng y nói:
– Này Liên Hoa chết tiệt kia.
Lý Liên Hoa không đáp, hắn cầm cành cây vẫn đang vẽ gì đó dưới đất. Phương Đa Bệnh nói một mình:
– Lúc trước sao lão tử lại không cảm thấy cảnh sắc này tiêu điều đến vậy nhỉ…?
Đột nhiên y phát hiện ra Lý Liên Hoa vừa rồi không trả lời mình, bèn trừng mắt nhìn xuống.
– Tên Liên Hoa chết tiệt kia.
Lý Liên Hoa vẫn không đáp, Phương Đa Bệnh thấy hắn đang vẽ một chuỗi những ô vuông, cũng không biết là đang làm trò quái quỷ gì thì hỏi:
– Ngươi làm gì vậy?
Lý Liên Hoa chậm rãi vẽ vài đường bên trong chuỗi ô vuông đó, Phương Đa Bệnh loáng thoáng nghe thấy hắn lẩm bẩm một mình, không biết đang đọc cái gì, thế nên y lập tức nhảy từ trên cây xuống. Khinh công của y rất tốt, nhảy xuống nhẹ như lá rơi, lặng lẽ không một tiếng động. Lý Liên Hoa giống như không cảm nhận được, hắn vẫn lẩm bẩm không biết đang đọc gì đó với những chuỗi vuông dưới đất. Phương Đa Bệnh đứng bên cạnh hắn lắng nghe nửa ngày mà không hiểu nổi nửa câu, cuối cùng không nhịn được nữa, y đột nhiên đẩy hắn một cái.
– Ngươi làm gì thế? Niệm kinh à?
– À… – Lý Liên Hoa bị y đẩy, rõ ràng đã sợ giật nảy người. Hắn ngơ ngác ngẩng đầu lên, nhìn Phương Đa Bệnh một lúc rất lâu rồi mới mỉm cười. – Ta đang nghĩ…
Hắn ngừng lại, Phương Đa Bệnh suýt chút nữa cho rằng đến cả bản thân hắn cũng không biết được mình vừa mới niệm cái gì thì lại nghe Lý Liên Hoa nói:
– Hai bộ khinh dung, một cây trâm ngọc, sợi dây thừng treo trên cầu, Lý Phi bị treo ngược, cái chết li kỳ của Vương công công, bốn mảnh giấy, Lý Phi bị cắt cổ, Thượng Hưng Hành bị cắt cổ, Lỗ Phương bị mất tích mười tám năm trước, Lỗ Phương bị điên mười tám năm sau… Cực Lạc Tháp biến mất, tất cả những việc này chắc chắn có liên quan đến nhau.
Phương Đa Bệnh bất tri bất giác gật đầu.
– Việc này đương nhiên là có liên quan rồi, không có chuyện Hoàng thượng triệu kiến bọn họ hỏi về việc của mười tám năm trước thì tất nhiên bọn họ cũng sẽ không chết.
Lý Liên Hoa nói:
– Hoàng thượng chỉ muốn biết di chỉ của Cực Lạc Tháp, mà mười tám năm trước bọn họ chỉ bị chìm xuống một miệng giếng, cho dù miệng giếng đó có liên quan đến Cực Lạc Tháp của hơn một trăm năm trước hay không thì dưới miệng giếng của mười tám năm trước chắc chắn có bí ẩn.
Mạc suy nghĩ của Phương Đa Bệnh đột nhiên sáng tỏ, y mừng rỡ nói:
– Chính thế, chính thế! Vậy nên muốn biết rõ vì sao mấy người đó chết, vẫn phải điều tra từ đáy giếng kia.
Lý Liên Hoa lại lắc đầu.
– Cái giếng đó ở đâu, vốn đang là một việc bế tắc. Hoàng thượng muốn đáp án này nhưng Lưu Khả Hòa và Triệu Xích lại không trả lời được.
Phương Đa Bệnh đột nhiên lại hồ đồ hẳn.
– Không biết cái giếng ở đâu, Lỗ Phương thì bị điên, hung thủ không để lại bất kỳ dấu tích nào, vậy phải điều tra từ đâu?
– Không phải hung thủ không để lại dấu tích. – Lý Liên Hoa thở dài. – Hung thủ để lại quá nhiều dấu vết, khiến người ta không biết phải bắt đầu từ đâu…
Phương Đa Bệnh trừng mắt nhìn Lý Liên Hoa.
– Quá nhiều dấu vết? Ở đâu hả? Sao ta lại không thấy chứ?
Lý Liên Hoa rất ôn hòa nhìn y, nghiêm nghị nói:
– Hai bộ khinh dung, một cây trâm ngọc, sợi dây thừng treo trên cầu, Lý Phi bị treo ngược, cái chết li kỳ của Vương công công, bốn mảnh giấy, Lý Phi bị cắt cổ, Thượng Hưng Hành bị cắt cổ…
Đầu Phương Đa Bệnh tự nhiên to hẳn ra, y thấy cực kỳ đau đầu.
– Đủ rồi, đủ rồi, ngươi muốn xem những thứ đó là dấu vết, vậy cứ cho là hung thủ để lại quá nhiều dấu vết đi, nhưng thế thì sao nào?
Lý Liên Hoa đưa ngón trỏ lên khẽ ấn vào khóe mắt bên trái.
– Ta đang nghĩ… hai bộ khinh dung, một cây trâm ngọc, nói rõ rằng trong một mớ bí ẩn này, có tồn tại một người có liên quan rất lớn…
Phương Đa Bệnh đồng tình.
– Không sai, chủ nhân của bộ y phục và cây trâm ngọc kia nhất định có liên quan rất lớn với hung thủ, nói không chừng hắn chính là hung thủ.
Lý Liên Hoa cầm cành cây lúc này lên, vẽ hình dạng cây trâm ngọc trên mặt đất.
– Khinh dung và trâm ngọc đều là vật khó có được, người này phi phú tất quý. Nhưng bên ngoài ngoại y lại mặc mấy kiện khinh dung, đây không phải cách ăn mặc của triều nay, đó là phong cách của hơn trăm năm trước.
Phương Đa Bệnh giật nảy người.
– Ngươi nói chủ nhân của bộ y phục đó thực sự là một con ma chết từ rất nhiều năm trước sao?
Lý Liên Hoa trầm ngâm một lúc lâu.
– Việc này khó mà xác định được, mặc dù bây giờ có rất ít người mặc y phục như thế này, nhưng cũng khó nói rằng người mặc y phục như vậy nhất định không phải người sống. – Hắn ngẫm nghĩ rồi chậm rãi nói. – Chỉ là khả năng này lớn hơn một chút.
– Cho dù có một con ma chết như vậy tồn tại, thì sao nào? – Phương Đa Bệnh “hừ” một tiếng. – Con ma chết thích khinh dung một trăm năm trước nhiều lắm lắm, nói không chừng lão tử của lão tử của lão tử của ngươi cũng rất thích…
Lý Liên Hoa trợn tròn mắt, rất nghiêm túc nói:
– Nếu đã có một người chết tồn tại, Lỗ Phương có bộ y phục và một cây trâm của hắn, Lý Phi có một bộ y phục của hắn, vậy Lỗ Phương và Lý Phi có lẽ đã từng gặp người chết này rồi. Có lẽ nhìn thấy thi thể, có lẽ nhìn thấy vật được chôn cùng, cỗ thi thể đó là của ai?
Phương Đa Bệnh dần thấy lòng nặng trĩu.
– Nếu Lỗ Phương năm đó đã ngã xuống một miệng giếng, thậm chí còn biến mất ở đáy giếng, vậy cỗ thi thể kia có lẽ ở trong mật đạo hay hang động nào đó ở dưới đáy giếng. Nhưng Hoàng cung của mười tám năm trước là Hoàng cung, Hoàng cung của hơn một trăm năm trước vẫn là Hoàng cung, người nào chết bên trong mà lại không có ai tẩm liệm chứ? Chẳng lẽ là cung nữ thái giám nào đó sao?
– Không… không phải cung nữ thái giám. – Lý Liên Hoa vẽ một dấu gạch chéo trên hình cây trâm ngọc hắn vừa dùng cành cây vẽ dưới đất. – Người này phi phú tức quý, tuyệt đối không phải cung nữ thái giám tầm thường… Cây trâm ngọc này được làm từ loại ngọc rất đẹp, hoa văn tinh tế, chắc chắn không phải vật vô danh, có lẽ có thể bắt đầu từ người mất tích trong cung, yêu thích khinh dung, có gài trâm ngọc khổng tước…
Hắn nói rất nhẹ nhàng nhưng đầu mày lại nhíu chặt. Phương Đa Bệnh đúng là rất ít khi nhìn thấy Lý Liên Hoa chần chừ không chắc chắn như thế này, chuyện trong Hoàng cung quả nhiên chỗ nào cũng kỳ lạ.
– Người chết đó chắc hẳn là một nam nhân, cây trâm đó là trâm của nam mà.
Lý Liên Hoa nói:
– Dì bé của ngươi dù không cải trang thành nam thì cũng có lúc dùng trâm nam đấy…
Phương Đa Bệnh sững người, chuyện này nói cũng đúng.
– Cho dù Lỗ Phương có rơi xuống cái hang đó, rồi gặp được kẻ đã chết hơn một trăm năm trước thì đã sao nào? Chẳng lẽ con ma chết đó còn có thể tu luyện thành tinh sau cả trăm năm, biến thành cương thi dọa Lỗ Phương bị điên, ăn thịt Vương công công rồi lại cắt cổ họng Lý Phi và Thượng Hưng Hành à? Kẻ đã chết đó nếu thực sự có thể thi biến(*) thì cũng phải tìm hung thủ giết người năm đó chứ, sau hơn một trăm năm mới đến hại người, người bị hại lại là khách quen đã gặp mặt mười tám năm trước, đó là đạo lý gì?
(*) Chỉ việc thi thể biến thành một quái vật đi lại được, giống như cương thi, zombie…
Lý Liên Hoa thở dài.
– Việc đó chỉ có thể nói rõ rằng… chuyện của người chết kia có liên quan rất lớn, lớn tới mức có kẻ không ngại giết người diệt khẩu, không muốn để người ta điều tra ra được một chút thông tin liên quan đến người đã chết đó. – Hắn lẩm bẩm. – Hơn nữa đây cũng chỉ là một giả thuyết… Muốn điều tra được chuyện bí mật trong cung một trăm năm trước, bắt buộc phải lật tung ghi chép về những chuyện nhỏ nhặt trong cung năm đó.
Phương Đa Bệnh buột miệng nói:
– Ban đêm chúng ta có thể xông vào…
Lý Liên Hoa áy náy liếc nhìn y.
– Còn có một chuyện khác, ta nghĩ nếu Thượng Hưng Hành đã bị hại, dù chưa chắc hắn đã thực sự biết được bí mật gì, nhưng có lẽ trên người hắn có vật gì đó có liên quan rất lớn. Hắn vừa chết, những vật dụng tùy thân có lẽ vẫn ở hành cung, nếu bây giờ ngươi đi thì có khi vẫn còn kịp…
Phương Đa Bệnh mừng rỡ.
– Ta biết hắn được sắp xếp ở chỗ nào, ta đi luôn đây! – Nói xong y phi thân, quay về hướng vừa đi đến.
– Ừm… có điều… có điều thế này…
Lý Liên Hoa còn chưa nói xong một câu thì Phương Đa Bệnh đã vội vàng rời đi. Hắn nhìn theo bóng lưng Phương Đa Bệnh, đúng là Phương Đa Bệnh hiếm khi để tâm đến như vậy, nhưng riêng chuyện lần này thì… Chuyện lần này xảy ra đều có nguyên nhân, mức độ ảnh hưởng rất lớn, trong vấn đề lại có vấn đề. Nếu nhiệt huyết giang hồ của Phương đại công tử đã dâng trào đến vậy thì co dù có treo dăm ba cái danh hiệu Phò mã ra đó thì e là cũng không giữ được y. Hắn mỉm cười, đứng dậy phủi phủi bụi đất, đưa mắt nhìn về phía Hoàng cung.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!