Liên Hoa Lâu trọn bộ
Phá Cửa
Ngày thứ hai, khi gà còn chưa gáy thì Vương Bát Thập đã rời giường, y nhanh tay nhanh chân quét tước lau dọn một lượt khắp căn lầu gỗ. Vốn y còn định nấu cho đại ca bát cháo nữa nhưng trong đây lại không có phòng bếp, chỉ có một cái bếp than để đun nước, ngay cả một hạt gạo cũng chẳng thấy đâu. Lúc y đang bận rộn thì Lý Liên Hoa lại đang ngủ ngon lành, không hề có ý định rời giường.
Gà gáy ba tiếng, mặt trời mọc đã lâu.
Sau khi Vương Bát Thập đếm xâu tiền kia được mười lần thì Lý Liên Hoa cuối cùng cũng chậm rãi tỉnh giấc. Vừa mặc xong quần áo đã nghe thấy ngoài cửa vang lên một tiếng “rầm”, cửa lớn của lầu Lý Liên Hoa bỗng nhiên bị người ta đạp ra, một người trung niên mặc cẩm bào màu vàng cầm kiếm xông vào.
– Vương Bát Thập đâu? Gọi hắn ra đây gặp ta!
Lý Liên Hoa vừa mặc xong quần áo đi xuống gác, tay vừa chạm tới ly nước mà Vương Bát Thập rót cho hắn, trước mắt liền xuất hiện một người mặc áo vàng mặt mày dữ dằn, khí thế kinh người. Hắn còn chưa kịp mở miệng hỏi người tới là ai, có chuyện gì mà lại đạp hỏng cửa nhà hắn, định bồi thường hắn mấy lượng bạc… thì người đó đã trầm giọng, nói:
– Lý Liên Hoa, theo “Vạn Thánh Đạo” chúng ta thấy thì lầu Liên Hoa vân cát tường chẳng qua cũng chỉ có vậy thôi, đâu được coi là nơi địa thể hiểm nguy gì chứ. Ta chỉ cần Vương Bát Thập thôi, ngươi tránh ra đi.
Vạn Thánh Đạo là Tổng minh của võ lâm Giang Chiết(*). Mấy năm gần đây dã tâm của Giác Lệ Tiếu càng lúc càng rõ ràng, ngoài việc Tứ Cố Môn tái xuất hiện, mấy năm trước Giang Chiết đã thành lập Tổng minh Vạn Thánh Đạo để liên lạc, tập hợp tin tức và lực lượng của ba mươi ba môn phái võ lâm Giang Chiết, nhằm thống nhất quyết sách tiến lui. Mấy năm lại đây, Vạn Thánh Đạo đã trở thành liên minh mạnh mẽ nhất trong chốn võ lâm, hai phe hắc bạch và thậm chí là cả quan phủ cũng phải nể mặt Vạn Thánh Đạo đến bảy phần.
(*) Giang Tô và Chiết Giang
Lý Liên Hoa còn chưa uống được ngụm nước thì người mặc áo vàng kia đã nói liên tục, chỉ đích danh muốn dẫn Vương Bát Thập đi. Vương Bát Thập căn bản không biết người trung niên ăn vận toàn thân vàng chói kia, y sợ hãi đến nỗi mặt mày nhợt nhạt, không biết con lợn treo cổ chết trong nhà mình lại mang đến hậu quả nặng nề đến vậy. Không… không… không… phải chỉ là con lợn nái thôi sao?
– Kim tiên sinh. – Lý Liên Hoa mỉm cười. – Muốn dẫn Vương Bát Thập đi cũng được, nhưng không biết sai vặt của Hồng Diễm Các đã phạm phải lỗi gì mà bị Vạn Thánh Đạo xem trọng đến vậy, không ngại tự mình đến bắt người?
Người mặc áo vàng có ánh mắt nghiêm nghị, vẻ mặt hung dữ, nhưng thấy Lý Liên Hoa không tức giận mà còn mỉm cười rất đỗi ôn hòa, lại thêm bị gọi là “Kim tiên sinh” thì sững người.
– Tại hạ không phải mang họ Kim.
Lý Liên Hoa cũng không để ý.
– Trong nhà Vương Bát Thập chẳng qua chỉ có con lợn nái treo cổ chết, hình như… liên quan rất xa tới… Vạn Thánh Đạo…
Người mặc áo vàng giận dữ nói:
– Có người tìm thấy lệnh bài “Loạn Vân Châm” Phong Tiểu Thất trong đống đổ nát ở nhà hắn, còn có một thanh mâu bị gãy, chẳng phải thứ ngươi có thể cản được đó sao?
Lý Liên Hoa nhíu mày lại.
– Phong Tiểu Thất?
Người mặc áo vàng gật đầu.
– Con gái Tổng minh chỉ Vạn Thánh Đạo, Phong Khánh.
Lý Liên Hoa nhìn Vương Bát Thập, lẩm bẩm:
– Thì ra… con lợn nái đó thực sự có can hệ rất lớn. Vương Bát Thập.
Vương Bát Thập nghe hắn gọi tên thì lập tức nói:
– Đại ca, có tiểu đệ.
Lý Liên Hoa chỉ vào người mặc áo vàng, nghiêm mặt nói:
– Vị Kim tiên sinh đây có chút chuyện muốn hỏi đệ, đệ cứ đi theo hắn đi. Yên tâm, hắn sẽ không làm khó đệ đâu.
Vương Bát Thập hồn bay phách tán, y túm lấy ống quần Lý Liên Hoa, nước mắt giàn giụa.
– Đại ca, đại ca, huynh ngàn lần đừng vứt bỏ đệ. Đệ không đi, đại ca ở đâu thì đệ ở đó, có chết cũng không đi, ta không muốn đi với người khác, đại ca à…
Lý Liên Hoa che mặt thở dài. Người mặc áo vàng không khỏi nhướn mày, gã bước nhanh đến, túm lấy Vương Bát Thập định kéo đi, không ngờ Vương Bát Thập mặc dù người thì lùn, chân thì ngắn nhưng sức lực lại kinh người. Y cứ vịn chặt lấy chân Lý Liên Hoa, có chết cũng không chịu buông ra, lôi lôi kéo kéo chẳng ra cái thể thống gì. Người mặc áo vàng mặt đã đen giờ còn đen hơn, cuối cùng không nhịn được nữa, nói:
– Như thế này vậy, mời Lý lâu chủ cũng đi theo ta một chuyến.
Lý Liên Hoa tỉ vẻ nghiêm nghị, nói:
– Ta không ngại tới Vạn Thánh Đạo, nhưng ngươi đạp hỏng cửa nhà ta rồi, đợi đến khi ta quay về, trong lâu bị mất trộm thì…
Đầu mày người mặc áo vàng khẽ giật giật, y nghiến răng nghiến lợi nói:
– Chuyện cánh cửa, Vạn Thánh Đạo tất nhiên sẽ sửa lại giúp ngài, mời đi thôi!
Lý Liên Hoa vui vẻ phủi phủi tay áo.
– Kim tiên sinh một lời hứa đáng giá ngàn vàng, vậy ta đi thôi.
Mặt mày người đó càng lúc càng nhăn nhó, gã không mang họ Kim! Nhưng khó khăn lắm mới dẫn được người đi nên tất nhiên gã cũng không muốn tính toán với Lý Liên Hoa, bèn đưa tay lên:
– Đi thôi!
Vương Bát Thập thấy đại ca cũng đi thì trong lòng mừng rỡ, y theo sát sau lưng Lý Liên Hoa, cùng người mặc áo vàng kia ra khỏi đại môn. Ngoài cửa có một cỗ xe ngựa đang đợi, ba người lên xe, tuấn mã cất vó trong bụi mịt mù.
Bốn bức vách trong xe ngựa trắng trơn, không trang trí gì cả. Vị “Kim tiên sinh” cả người một màu vàng kia ngồi khoanh chân nhắm mắt, Lý Liên Hoa ngáp một cái, đưa mắt nhìn xung quanh. Bỗng nhiên hắn nhìn ở góc xe ngựa có một bọc dồ dài cỡ hơn ba thước. Cái bọc đó bằng gấm vàng, miếng gấm bị xé nham nhở, không cắt diềm, bên cạnh hình như còn bị vẽ thứ gì đó bằng mực đậm, không phải rồng nhưng hình như cũng là con gì đó giống rồng. Hắn nhìn cái bọc ấy một lúc lâu rồi đột nhiên hỏi:
– Kim tiên sinh, đó là gì vậy?
Người mặc áo vàng kia giận dữ đáp:
– Tại hạ đi không đổi danh, ngồi không thay họ, “Thiên Lý Tiếu Phong Hành” Bạch Thiên Lý.
Lý Liên Hoa “à” lên một tiếng, nhìn y đầy áy náy.
– Thế đó là gì vậy ?
Bạch Thiên Lý liếc nhìn cái bọc, vẻ giận dữ đột nhiên dịu đi.
– Một thanh kiếm.
Lý Liên Hoa hỏi tiếp:
– Có phải là “Thiếu Sư” không?
Bạch Thiên Lý sững người.
– Không sai.
Lý Liên Hoa ôn hòa nhìn bọc đồ kia, sau giây lát liền mỉm cười. Bạch Thiên Lý lấy làm lạ:
– Ngài nhận ra Thiếu Sư sao?
Lý Liên Hoa đáp:
– Nhận ra chứ.
Bạch Thiên Lý nói:
– Thanh kiếm này là bảo kiếm bên người Lý Tương Di năm đó. Lý Tương Di mang bên mình hai thanh kiếm, một cương một nhu, cương là Thiếu Sư, nhu là Vãn Cảnh, hai thanh kiếm đó đã cùng chìm xuống biển với Lý Tương Di. Mấy năm trước, có người đã đánh cá ở Đông Hải đã vô tình tìm được Thiếu Sư, sau đó thanh kiếm này đã bị mua đi bán lại nhiều lần, đến tận khi nó về với ta thì đã qua tay bốn mươi ba người rồi. – Gã lãnh đạm nói. – Đúng là số mệnh của danh kiếm…
Lý Liên Hoa vốn không nhìn vào thanh kiếm, nghe vậy thì lại quay sang liếc nó.
– Thanh kiếm này… – Bạch Thiên Lý lạnh lùng hỏi. – Ngài có muốn nhìn qua không?
Lý Liên Hoa gật đầu lia lịa, Bạch Thiên Lý nói:
– Xem di. Ta không dùng kiếm, lúc mua thanh kiếm này về cũng là do “Thương Hải Kiếm” Mạc Thương Hải Mạc lão nhường cho ta. Vốn cũng chỉ để người ta xem thôi, thêm một người xem thì sẽ có thêm một người nhớ lại phong thái của nó năm đó.
Lý Liên Hoa nghiêm mặt nói:
– Kim tiên sinh, thật sự cảm ơn.
Bạch Thiên Lý ngẩn ra, người này lại quên mất là y họ Bạch chứ không phải họ Kim rồi. Thấy Lý Liên Hoa với lấy bọc đồ bằng gấm vàng, loáng một cái, gấm vàng mềm mại đã trượt xuống mu bàn tay, để lộ một thanh kiếm bên trong.
Đó là một thanh trường kiếm màu xám đen, trong sắc xám u tối ấy lại lộ ra một màu xanh bích lành lạnh. Thân kiếm âm u nhưng lại sáng bóng tựa như thành giếng, mảnh gấm vàng rơi xuống, có thể cảm nhận được luồng khí mát lạnh phả ra từ thanh kiếm. Lý Liên Hoa cầm chuôi kiếm qua miếng gấm, mặc dù chưa nhìn thấy nhưng hắn biết trên chuôi kiếm có khắc hình Nhai Xế(*), miệng Nhai Xế có đeo tua kiếm. Mười lăm năm trước, để có được nụ cười của Kiều Uyển Vãn, Lý Tương Di từng thắt một dải lụa đỏ dài hơn một trượng ở chuôi kiếm, múa một bộ “Túy Như Cuồng” ba mươi sáu kiếm trên nóc thanh lâu Giang Sơn Tiếu ở Dương Châu.
(*) Con thứ bảy của rồng, là linh vật có tính khí hung hăng, hay nổi giận và ham sát sinh, thường được chạm khắc trên các vũ khí như đao, búa, kiếm, xà… ngụ ý thị uy, làm tăng thêm sức mạnh và lòng can đảm của các chiến binh nơi trận mạc.
Năm đó… muôn người trong thành Dương Châu đều đổ xô ra đường, có biết bao người bị đạp ngã chỉ để tranh nhau nhìn được một kiếm lụa đỏ ấy.
Hắn còn nhớ, sau cùng thanh kiếm ấy đã chém nát cột buồm trên con thuyền của Địch Phi Thanh nhưng bị xoắn vào dây xích ở đầu thuyền, lúc thuyền bị nghiêng, sàn tàu nứt ra, thanh kiếm mất chủ bắn ra xa rồi chìm xuống biển lớn mênh mang…
Bỗng nhiên, ngực hắn nghẹn lại giống như bản thân đã chết, bàn tay cầm kiếm lại khe khẽ run, hắn nhớ lại lời Triển Văn Phi từng nói, “Có vài người bỏ kiếm như cho, có một số loại cả đời không phụ. Niềm tin của con người, luôn luôn có chỗ khác nhau.”
Không sai, niềm tin của con người cuối cùng luôn có điểm khác nhau. Lý Liên Hoa đời này đã phụ rất nhiều người, nhưng thứ khiến hắn thấy có lỗi nhất, chính là thanh kiếm Thiếu Sư này.
Vương Bát Thập thấy hắn cầm chuôi kiếm, kiếm còn chưa rút ra mà sắc mặt hắn đã nhợt nhạt thì thấy lo lắng vô cùng.
– Đại ca à?
Một tiếng “roạt” vang lên, Lý Liên Hoa rút kiếm ra, luồng sáng yếu ớt, lành lạnh rọi vào mắt, bao phủ khắp trong xe. Thân kiếm sáng bóng không tì vết, thực sự có thể phản chiếu bóng người.
Bạch Thiên Lý thấy hơi kì lạ.
Thực ra Thiếu Sư rút ra không dễ chút nào, lúc thanh kiếm này chìm xuống Đông Hải thì vỏ kiếm bị rơi trên con tàu, truờng kiếm thì chìm sâu trong bùn cát. May mắn là chất liệu của thanh kiếm này không phải bình thường nên những loài động vật có vỏ dưới biển không bám được lên thân nó. Nó vẫn giữ được sự sắc bén ban đầu. Thân kiếm Thiếu Sư sáng bóng vô cùng, vỏ khớp với lò xo của kiếm cực kỳ chặt chẽ, nếu lực cổ tay không đủ mạnh thì đến tám chín phần sẽ không rút ra được. Gã mua nó cũng hơn một năm nay, có thể rút ra được thanh kiếm này ra mười người thì chỉ có hai ba người làm được, ngay cả bản thân gã cũng hiếm khi rút được. Lý Liên Hoa nhìn qua không giống người có lực cổ tay mạnh nhưng lại có thể rút ra được.
– Lý Liên Hoa nổi danh về y thuật, không ngờ sức tay cũng không tệ, hay là ngài rất vừa ý với thanh kiếm này?
Vương Bát Thập sợ sệt nhìn thanh kiếm trong tay Lý Liên Hoa. Đó là hung… hung hung hung… khí… Nhưng y thấy ánh mắt đại ca mình nhìn nó đầy dịu dàng, liếc nhìn vài mắt rồi tra kiếm vào vỏ, đưa lại cho Bạch Thiên Lý. Bạch Thiên Lý không khỏi có chút đắc ý.
– Sao hả?
Lý Liên Hoa nói:
– Thiếu sư vẫn luôn là một thanh kiếm tốt.
Bạch Thiên Lý bọc miếng gấm vàng lại, đặt Thiếu Sư Kiếm về chỗ cũ rồi trừng mắt nhìn Vương Bát Thập, bỗng nhiên giận dữ hỏi:
– Tối hôm qua, rốt cuộc là đã có chuyện gì?
Vương Bát Thập chết lặng.
– Tối tối tối… tối hôm qua? Tối hôm qua ta đi đổ bô, lúc quay về thì nhìn thấy con lợn nái đó bị treo trong phòng mình. Có trời đất chứng giám, ta không nói dối nửa lời… Đại gia tha cho ta đi! Tha cho ta đi mà!
Bạch Thiên Lý nghiêm giọng hỏi:
– Vậy quần áo trên con lợn nái đó, có phải là trang phục của nữ tử không?
Vương Bát Thập gật đầu lia lịa.
– Phải phải phải, là một bộ quần áo của nữ nhân.
Bạch Thiên Lý dịu giọng lại:
– Bộ quần áo đó có gì kỳ lạ không?
Vương Bát Thập nhìn gã hoang mang.
– Thì là trang phục trắng của nữ quỷ, màu trắng trắng, trong túi áo có tiền. – Y chỉ nhớ trong túi áo có tiền, có trời mới nhớ nổi bộ quần áo đó có gì đó bất thường.
Bạch Thiên Lý lấy một vật từ trong tay áo.
– Trong túi áo của nàng ta, có phải có thứ này không?
Vương Bát Thập nhìn miếng kim diệp tử trong tay Bạch Thiên Lý, thứ này y tuyệt đối không thể nào quên được. ngay lập tức gật đầu như bổ củi. Bạch Thiên Lý lại hỏi:
– Ngoài tấm lệnh bài kim diệp này, trong cái áo trắng còn có thứ gì khác nữa?
Con lợn nái và bộ áo trắng đều đã bị thiêu rụi trong biển lửa, trí nhớ của Vương Bát Thập lại rất tốt.
– Trong túi áo nàng ta có một miếng kim diệp tử, một hạt đậu đỏ nho nhỏ, một tờ giấy, một cái lá cây.
Bạch Thiên Lý và Lý Liên Hoa đưa mắt nhìn nhau.
– Một tờ giấy? Tờ giấy đó viết gì vậy?
Lúc này Vương Bát Thập thẹn mướt mồ hôi.
này… tiểu nhân không biết chữ, không biết trên giấy viết gì.
Bạch Thiên Lý ngẫm một hồi.
– Vậy.. con lợn nái đó có gì bất thường không?
Vương Bát Thập vội vàng nói:
– Con lợn nái đó mặc trang phục của nữ nhân rồi treo cổ, trên cổ nó thắt một dải lụa trắng, trên bụng bị một đoạn trường mâu gãy đâm vào, khắp nơi, chỗ nào cũng bất thường…
Bạch Thiên Lý nhíu mày, lấy ra một đoạn mâu gãy từ bên dưới chỗ ngồi.
– Có phải cái này không?
Vương Bát Thập chăm chú nhìn đoạn mâu đó một lúc, sau đó lắp bắp nói:
– Hình như không phải cái này, sáng… sáng hơn một chút, dài hơn một đoạn…
Vẻ mặt Bạch Thiên Lý dịu đi một chút, gã lại lấy ra một đoạn mâu gãy khác.
– Cái này thì sao?
Vương Bát Thập lại chăm chú nhìn một lúc rồi gật đầu. Tên lùn này trí nhớ quả nhiên không tồi.
Bạch Thiên Lý chuẩn bị hai đoạn mâu chính là để thử xem Vương Bát Thập nói chuyện có thể tin được không, không ngờ Vương Bát Thập lại có thể nhớ rõ ràng rất nhiều chi tiết nhỏ. Mặc dù con lợn và bộ y phục đã bị thiêu rụi nhưng tổn thất không lớn.
– Trí nhớ của ngươi khá lắm.
Vương Bát Thập từ khi sinh ra đếm giờ chưa từng được ai khen ngợi, mồ hôi đẫm lưng.
– Tiểu nhân… ngày thường tiểu nhân bị người ta dặn dò sai phái rất nhiều…
Lý Liên Hoa chăm chú nhìn đoạn mâu gãy. Thanh mâu này mới toanh sáng bóng, mặc dù một nửa vì cháy trong lửa nên bị biến màu nhưng không che lấp được nét đặc trưng của một món binh khí hãy còn mới. Phần bị gãy rất gọn gàng, là bị binh khí nào đó chém gãy, đầu mũi mâu ban đầu có dính máu, còn có mấy sợi tóc nhưng sau trận hỏa hoạn, tất cả đã không còn để lại dấu vết.
– Ngươi nghi ngờ bộ trang phục màu trắng kia là quần áo của Phong cô nương?
Bạch Thiên Lý nói sâu xa:
– Tiểu sự muội đã mất tích hơn mười ngày, lệnh bài kim diệp có thể ra lệnh cho toàn bộ Vạn Thánh Đạo, trong thiên hạ chỉ có ba cái. Một cái do sư phụ Phong Khánh luôn mang theo bên mình, một cái trong tay tiểu sư muội, một cái khác được niêm phong cất trong kho ở Tổng minh. Lệnh bài kim diệp xuất hiện ở nơi đây, ngài nói Vạn Thánh Đạo sao có thể không lo lằng chứ?
Xe ngựa lắc lư, Lý Liên Hoa thoải mái híp mắt ngồi dựa vào ghế.
– Vương Bát Thập.
– Có tiểu đệ, đại ca có chuyện gì cần dặn dò chăng? – Vương Bát Thập lập tức khom lưng uốn gối.
Lý Liên Hoa bảo y ngồi xuống.
– Tối hôm qua đệ quay về nhà rồi phát hiện ra… Trư Yêu vào giờ nào?
Vương Bát Thập lập tức nói:
– Sau canh ba ạ, thời gian chưa tới một nén hương.
Lý Liên Hoa gật đầu, Bạch Thiên Lý nghiêm giọng lại:
– Sao ngươi lại nhớ rõ ràng như vậy?
Vương Bát Thập chết lặng.
– Hồng Diễm Các… có quy định, khách ở lại buổi đêm không quá canh ba, sau canh ba là phải tiễn khách. Vậy nên ta đổ bô xong thì đại… đại khái là sau canh ba rồi.
Bạch Thiên Lý nhíu mày.
– Canh ba sao?
Vào canh ba, đêm khuya vắng người, muốn lẻn vào kho chứa củi của Vương Bát Thập không hề khó, cái khó là còn mang theo một con lợn nái vào nơi nhiều người qua lại như kỹ viện…
– Thứ đệ tìm thấy trong túi áo trắng, một hạt đậu đỏ ấy, là đậu đỏ bình thường phải không? – Lý Liên Hoa hỏi.
Vương Bát Thập sờ sờ túi áo theo bản năng, mặt sáng lên, sau y vô cùng sợ hãi đưa ra một hạt đậu màu đỏ tươi.
– Đây đây đây, vẫn ở trong túi đệ đây.
Đồ trong túi áo của y không chỉ có một hạt đậu đỏ, mà còn có một cành cây khô, trên cành khô ấy quả nhiên có một cái lá khô, ngoài ra còn có một tờ giấy nhăn nhúm. Bạch Thiên Lý chú ý đến tờ giấy kia nhất, gã nhận lấy tờ giấy, chỉ thấy một mặt thì dùng mực đậm để vẽ mấy đường uốn cong cong, gián đoạn đứt quãng, mặt kia thì viết “Giữa có bốn phần, hoặc trên một dưới một, hoặc trên một dưới bốn, hoặc trên hai dưới hai, chọn một trong đó”. Chữ viết cực nhỏ, nhưng lại không phải bút tích của Phong Tiểu Thất. Bạch Thiên Lý nhìn đi nhìn lại vài lần, hoàn toàn không hiểu gì cả. Lý Liên Hoa cầm lấy cành cây, trầm ngâm một lúc rồi nói:
– Lệnh sư muội đã từng có hôn phối chưa?
Bạch Thiên Lý nhíu chặt hàng mày.
– Tiểu sư muội vừa mười bảy, chưa có hôn phối, hơn bốn mươi tuổi sư phụ mới có tiểu sư muội, sư nương sinh sư muội không lâu thì bị bệnh qua đời, nghe nói tiểu sư muội sinh ra rất giống sư nương. Sư phụ luôn rất cưng chiều tiểu sư muội, cưng tới mức tính tình muội ấy trở nên quái lạ, sư phụ… Tổng minh chủ hai tháng nay đã tìm cho muội ấy vài người tài giỏi, môn đăng hộ đối trong giang hồ nhưng muội ấy đều không chịu gả, không những không chịu, muội ấy còn náo loạn mấy lần. Sư phụ vốn đang có việc ở Điền Nam, hay tin sư muội gây chuyện liền một mình quay về, kết quả ngày sư phụ quay về đã xảy ra chuyện của Thanh Lương Vũ, tiểu sư muội lại biến mất. Sư phụ đã đi ra ngoài tìm mấy lần nhưng không thu được kết quả gì.
Lý Liên Hoa chăm chú nhìn hạt đậu đỏ tươi, hạt đậu đó đỏ như máu chim bồ câu, hình dạng thì giống hình tim, bên trong có một vết tích hình tròn màu đỏ thẫm, rất dễ nhìn. Sau khi xem xong, hắn lẩm bẩm nói:
– Hồng đậu sinh Nam quốc, xuân lai phát kỷ chi(*)… Đây rõ ràng là một hạt đậu đỏ tương tư…
(*) Trích từ bài thơ Tương Tư của Vương Duy, nghĩa của hai câu thơ: Đậu đỏ sinh ở phương Nam; Mùa xuân đến, nẩy bao nhiêu cành.
Bạch Thiên Lý đưa tờ giấy cho Lý Liên Hoa, đã cầm lấy hạt đậu đỏ.
– Nếu như bộ quần áo trắng kia là quần áo của tiểu sư muội, vậy những món đồ này đều là của muội ấy rồi. Có điều ta chưa từng thấy muội ấy có loại đậu đỏ này, bút tích trên tờ giấy này cũng không phải của sư muội.
– Nếu như bộ áo trắng kia không phải của nàng ấy, vậy có thể chủ nhân của bộ áo trắng đó đã lấy được lệnh bài kim diệp từ chỗ nàng. – Lý Liên Hoa nói. – Hoặc có lẽ có người đã bỏ vào bộ áo trắng đó đồ của nàng, sau đó mặc lên con lợn nái…
Bạch Thiên Lý lắc đầu, trầm giọng xuống:
– Chuyện này kì lạ vô cùng, tất cả quay về tổng đàn rồi bàn bạc với Minh chủ vậy.
Xe ngựa đi suốt một ngày, Lý Liên Hoa đã được mở mang về thánh địa võ lâm giàu có nổi danh nhất Giang Chiết, tổng đàn Vạn Thánh Đạo.
Xe ngựa còn chưa dừng lại, xa xa đã nghe thấy tiếng hồ cầm(*) vang vọng. Có người đang kéo cầm ở nơi xa, tiếng cầm du dương xa xăm, tinh tế uyển chuyển như lời than tiếng trách. Vốn hắn cho rằng mình sẽ được thấy một tòa cung điện với khí thế to lớn, nhưng những gì nhìn thấy trước mặt lại là một biển hoa. Vương Bát Thập kéo rèm cửa ra, tấm tắc kinh ngạc trước cảnh sắc bên ngoài, y cũng thấy rất ngạc nhiên khi có người trồng nhiều loại hoa nho nhỏ màu tím với nhau.
(*) Là tên gọi chung của nhiều loại nhạc cụ kéo dây được sử dụng trong âm nhạc Trung Quốc, phổ biến nhất là đàn nhị hồ.
Ban đầu hai bên đường trồng những bông hoa tim tím nhỏ xíu, tiếp đó là các loại hoa như tường vi, hồng hạnh, mẫu đơn, đỗ quyên… dần xuất hiện. Xe ngựa đi vào khá lâu mới nhìn thấy một tòa biệt viện trong biển hoa. Biệt viện chiếm một diện tích đáng kể, rường cột chạm trổ cực kỳ sang trọng, tử đằng leo đầy trên tường và cửa, hai đệ tử mặc áo của môn phái màu đỏ đứng canh cổng, ai nấy dáng người thẳng đứng, ánh mắt sắc bén. Nếu như bên cạnh không có những đóa hoa nở rộ và đàn ong mật bay lượn, thỉ đây quả thật là nơi khiến người ta cảm thấy kính nể.
Tiềng hồ cầm vẫn còn đó, tiếng đàn nhỏ nhưng réo rắt quẩn quanh, kéo dài đến bất tận như muốn nói lên nỗi xót xa nào đó.
– Hồ cầm của ai vậy? – Lý Liên Hoa chân thành tán dương. – Lâu lắm rồi ta không được nghe tiếng hồ cầm nào hay như vậy.
Bạch Thiên Lý không để tâm lời hắn lắm.
– Là tiếng đàn của Thiệu sư đệ.
Lý Liên Hoa nòi:
– Khách khí rồi, khách khí rồi. Hồ cầm của quý sư đệ thật hay không sao tả xiết, nhưng không biết vì sao hắn lại đau lòng đến mức kéo khúc đàn thê lương đến vậy?
Bạch Thiên Lý càng thêm mất kiên nhẫn.
– Thiệu sư đệ nhỏ tuổi chưa hiểu chuyện, mới đây đã kết giao với một người bạn Ma giáo, bị Minh chủ nhốt trong Mẫu Đơn Viện để suy ngẫm.
Lý Liên Hoa sững người.
– Ma giáo?
Bạch Thiên Lý gật đầu. Lý Liên Hoa càng thêm sửng sốt, hắn nghiêm túc thỉnh giáo:
– Dám hỏi trong võ lâm tại, môn phái nào đã thành ma giáo vậy?
Bạch Thiên Lý kinh ngạc nhìn hắn:
– Ngươi không biết sao?
Lý Liên Hoa lập tức lắc đầu. Hắn không biết, làm sao hắn biết được chứ? Bạch Thiên Lý nói:
– Ngươi là y sư của Tứ Cố Môn, làm sao lại không biết chứ? Bang Ngư Long Ngưu Mã đã bị Tiêu đại hiệp nhận định là ma giáo, truyền lệnh cho thiên hạ trừ cỏ tận gốc, giang hồ chính đạo đang không đội trời chung với Giác Lệ Tiếu.
Lý Liên Hoa giật nảy người.
– Tiên đại hiệp nói sao?
Bạch Thiên Lý sốt ruột nói:
– Quyết định của Tứ Cố Môn, tất nhiên khi ban lệnh ra, võ lâm trong thiên hạ không ai là không phục tùng, chuyện này thì có gì kỳ lạ chứ?
Lý Liên Hoa lẩm bẩm:
– Đây… có lẽ đây không phải là chủ ý của Tiên đại hiệp rồi…
Đây có lẽ là chủ ý của Phó quân sư, người suýt chút nữa đã chịu thiệt thòi lớn trong chuyện Long Vương Quan dạo trước. Mặc dù ý định không cho phép Giác Lệ Tiếu thực hiện mọi chuyện suôn sẻ trong hai phe hắc bạch của y không tệ, nhưng quả đoán quyết kiệt như thế này cũng chưa chắc đã là một chủ ý chu toàn, không biết rốt cuộc Phó quân sư thông minh tuyệt đỉnh đang toan tính điều chi.
Trong lúc nói chuyện, bọn họ đã đi đến đại môn. Ba người xuống xe ngựa, tiến vào từ cánh cửa nở đầy tử đằng. Khu vườn phía trước hoa nở rộ, Lý Liên Hoa tò mò hỏi về gian phòng bên ngoài mọc đầy hoa tường vi có phải phòng của Phong Tiểu Thất không? Bạch Thiên Lý chỉ ra, gian phòng đầu tiên từ trái sang là phòng của y, gian phòng có hoa tường vi là của Thiệu Tiểu Ngũ đang bị nhốt, còn Phong Tiểu Thất bị mất tích thì ở hậu viện cùng với Phong Khánh.
Phía sau và phía trước đình viện đều có trăm hoa xinh đẹp, một nam nhân tuổi chừng năm mươi, râu dài, tay cầm gáo hồ lô đang tưới nước cho một cây hoa. Bạch Thiên Lý bước nhanh đến trước mặt người đó.
– Tổng minh chủ!
Người râu dài đó quay lại, Lý Liên Hoa mỉm cười chào.
– Tại hạ Lý Liên Hoa, có duyên gặp gỡ Tổng minh chủ Vạn Thánh Đạo một lần, đúng là vinh hạnh ba đời.
Người râu dài cũng mỉm cười.
– Lý lâu chủ cứu giúp người bị nạn, tục nhân như bọn ta sao có thể so sánh được chứ? Không cần khách sáo.
Vị Tổng minh chủ này tính tình nhã nhặn hơn đệ tử của mình rất nhiều. Bạch Thiên Lý đẩy Vương Bát Thập ra trước.
– Tổng minh chủ, y phục đã bị đốt cháy rồi, hiện tại chỉ còn lại người đã từng nhìn thấy bộ áo trắng đó, không thể xác định đó có phải là y phục của tiểu sư muội không.
Người râu dài đó chính là Phong Khánh.
– Ngươi đến chỗ Tiểu Thất lấy một bộ trang phục ngày thường của nó dến đây cho vị… – Ông nhìn Vương Bát Thập, nhất thời không nghĩ ra được nên gọi y là “tiểu ca” hay là “tiên sinh”.
Lý Liên Hoa nói:
– Huynh đệ.
Phong Khánh thuận miệng nói tiếp:
– … Cho vị huynh đệ này phân biệt xem.
Sau khi nói xong mới thấy hơi buồn cười, ông ta quay sang nhìn Lý Liên Hoa cười. Bạch Thiên Lý nhận lệnh rời đi. Phong Khánh mỉm cười nhìn Lý Liên Hoa và Vương Bát Thập, nói:
– Đại đồ đệ của ta làm việc có hơi hấp tấp, nếu nó đắc tội với hai vị thì xin được lượng thứ.
Lý Liên Hoa cực kỳ nghiêm túc, nói:
– Không không, Bạch đại hiệp cư xử nghiêm chỉnh, tâm địa lương thiện khiến tại hạ thật vô cùng cảm kích.
Phong Khánh ngẩn người, ông ta quả thật không nghĩ ra Bạch Thiên Lý có thể làm được chuyện gì khiến Lý Liên Hoa thấy vô cùng cảm kích.
– Nghe nói ngày đó Lý lâu chủ cũng chưa từng nhìn thấy tình hình bất thường trong phòng, không biết ngài có nhớ được chi tiết nào không? Tiểu nữ nhỏ tuổi bốc đồng, mặc dù ta quản giáo còn sai sót nhưng ta cũng rất lo lắng cho nó.
Vị Tổng minh chủ Vạn Thánh Đạo này nho nhã lễ độ, tâm trạng mặc dù nôn nóng sốt ruột nhưng vẫn biết tự kiềm chế. Lý Liên Hoa cố gắng nhớ lại, một lát sau thì lắc đầu.
– Gần đây trí nhớ của ta không được tốt cho lắm, chỉ e là không bằng được vị tiểu huynh đệ này.
Ánh mắt của Phong Khánh lại dừng trên người Vương Bát Thập. Vương Bát Thập thông minh nhanh nhẹn, dâng lên cho ông hạt đậu tương tư và tờ giấy mà y lấy trong túi áo của Trư Yêu không biết từ lúc nào.
Phong Khánh lật xem thật kĩ, ông trồng rất nhiều hoa nhưng chưa từng trồng qua cây đậu tương tư, còn về tờ giấy kia thì ông ta lại hoàn toàn không hiểu gì. Đúng vào lúc này, Vương Bát Thập đột nhiên nói:
– Lúc ta quay về, cửa đang mở…
Phong Khánh hơi nhíu mày, đợi y tiếp tục nói nhưng Vương Bát Thập lại á khẩu. Lý Liên Hoa điềm đạm nhìn y.
– Lúc đệ đi ra thì để cửa mở, hay là đã khóa vào rồi?
Vương Bát Thập mừng rỡ nhìn đại ca của mình, chỉ cần một câu nói của đại ca là y thấy như gặp được tri kỉ.
– Canh ba đệ ra ngoài đổ bô, trước giờ không hề khóa cửa, của thường chỉ để khép hờ thôi. Nhất định là có người đã nhân lúc đệ ra ngoài, mang Trư Yêu vào đó rồi treo lên.
Phong Khánh thoáng giật mình.
– Người biết nửa đêm ngươi ra ngoài không khóa cửa, có được mấy người?
Vương Bát Thập ngẩn ra.
– Trừ tú bà… Vương Nhị bán rau, Tam Quai thịt lợn, lão Triệu giao rơm củi thì hình như… hình như không có ai.
Phong Khánh nhíu chặt hàng mày. Ông dặn dò xuống, sai Vạn Thánh Đạo điều tra kĩ lưỡng mấy người này. Lý Liên Hoa vui vẻ nhìn Phong Khánh và Vương Bát Thập trao đổi chi tiết về đêm đó, còn hắn thì nhìn ngó xung quanh. Tường vi bên cửa sổ nở rộ rất xinh đẹp, Phong Khánh rõ ràng rất thích hoa, tiếng hồ cầm tinh tế, đầy đau thương lại văng vẳng bay vào qua khung cửa sổ.
– Hồ cầm này… đúng thực là hay tuyệt…
Hắn lẩm bẩm. Trong những năm phong hoa tuyết nguyệt hồi đó, hắn cũng chưa từng nghe thấy tiếng cầm nào hay đến vậy. Nếu người này mà chuyển đến Chiếu Tuyết Lâu vang danh thiên hạ của Phương thị kiếm tiền thì chắc chắn bậc cửa của nơi đó sẽ bị đạp hỏng luôn. Phong Khánh thở dài một tiếng.
– Gia môn bất hạnh.
Lý Liên Hoa nói:
– Ta từng nghe Bạch đại hiệp nói qua là Thiệu thiếu hiệp đã phạm lỗi.
Phong Khánh nhíu mày.
– Đệ tử bất tài của ta có giao tình sâu nặng với kẻ gian trong ma giáo, ô nhục môn phong, để Lý Liên Hoa chê cười rồi.
Lý Liên Hoa lấy làm lạ, hỏi:
– Không biết… kẻ gian đó là ai?
Phong Khánh lại thở dài.
– Thanh Lương Vũ.
Lý Liên Hoa sững người.
– Nhất Phẩm Độc?
Phong Khánh gật đầu.
Trong bang Ngư Long Ngưu Mã vốn tốt xấu lẫn lộn. “Nhất Phẩm Độc” Thanh Lương Vĩ là người giỏi dùng độc nhất trong đó, chẳng ai biết vị vua dùng độc ấy bao nhiêu tuổi, bộ dạng ra sao, sở trường về loại võ công gì, thích mỹ nữ như thế nào, thậm chí cái tên “Thanh Lương Vũ” rõ ràng cũng là một sự hư cấu. Nhân vật thần bí như vậy mà lại có giao tình sâu nặng với đồ đệ của Phong Khánh, không thể không nói, đây là một chuyện rất kì lạ. Lý Liên Hoa càng lúc càng thấy tò mò.
– Thanh Lương Vũ, người này mặc dù rành về dùng chất độc nhưng cũng chưa từng nghe đến việc xấu của hắn, đồ đệ của quý Minh chủ có thể kết giao với hắn cũng chưa chắc đã là chuyện xấu. Không biết vì sao lại khiến Tổng minh chủ giận dữ như vậy?
Khuôn mặt giỏi che giấu cảm lúc của Phong Khánh thoáng biến sắc.
– Hắn đóng giả làm gia đinh trong tổng đàn làm chuyện xằng bậy…
Chuyện này ông vô tình được người ngoài nói cho biết, nhưng trong lúc giận dữ nói ra phần đầu rồi nên ông ta quyết định nói tiếp:
– Ba tháng trước, tên đó giả trang thành gia đinh, trà trộn vào trong tổng đàn, nhị đồ đệ của ta không biết tốt xấu nên đã kết giao với hắn. Sau đó tên ấy dùng độc giết chết bang chủ Thất Nguyên Bang Mộ Dung Tả. Sau khi hắn bị bại lộ tung tích thì đứa nghịch đồ kia không những không bắt giữ tạm giam mà còn giúp hắn chạy trốn. Đúng là gia môn bất hạnh, làm trò cười cho thiên hạ!
Lý Liên Hoa an ủi:
– Chuyện… chuyện này có lẽ Thiệu thiếu hiệp làm cũng có lí do… nhưng không biết Thanh Lương Vũ vì sao lại muốn giết Mộ Dung Tả? Với danh vọng và võng công của Thanh Lương Vũ thì muốn giết Mộ Dung Tả, hình như… không cần thiết phải làm vậy…
Đích xác, bang chủ Thất Nguyên Bang Mộ Dung Tả vốn không có mấy danh tiếng trên giang hồ, Thanh Lương Vũ muốn giết Mộ Dung Tả, e là chỉ cần thích là được, căn bản không cần phải tính toán mọi cách, mai phục trong tổng đàn Vạn Thánh Đạo đến mấy tháng trời như vậy. Phong Khánh trầm ngâm.
– Theo như ta thấy, tất nhiên không phải Thanh Lương Vũ đến đây vì muốn giết Mộ Dung Tả, hắn lẻn vào nơi đây là có mục đích khác. Chỉ là, có lẽ do chưa đạt được mục đích mà hắn lại ngẫu nhiên giết Mộ Dung Tả khiến sự tình bại lộ, nên không thề không rời đi.
Lý Liên Hoa “à” lên một tiếng. lẩm bẩm:
– Thì ra là như vậy.
Phong Khánh cho rằng sự tò mò với “tên nghịch đồ bị giam cầm” của hắn chắc chắn đến giờ đã hết, nhưng lại không ngờ Lý Liên Hoa vẫn hỏi thêm một câu:
– Mộ Dung Tả đã chết ở đâu vậy?
Vừa nói xong câu này, ngay cả Phong Khánh cũng có chút khó chịu, rõ ràng hắn đã đi quá giới hạn của chuyện này nhưng ông vẫn lãnh đạm đáp:
– Ở vườn hoa phía trước.
Chính vào lúc này, Bạch Thiên Lý khó khăn lắm mới tìm thấy một bộ quần áo mà Phong Tiểu Thất hay mặc, áo trắng như tuyết, còn mang the một mùi hương ngào ngạt. Vương Bát Thập vừa nhìn thấy thì mắt đã trợn lên.
– Đây chính là… chính là thứ… trắng trắng, dài dài, có mảnh vải…
Vừa nói ra câu đó, sắc mặt Phong Khánh cuối cùng cũng thay đổi… Có lệnh bài của Phong Tiểu Thất, có quần áo của Phong Tiểu Thất đã chứng minh đồ vật trong phòng Vương Bát Thập thực sự có liên quan rất lớm tới Phong Tiểu Thất. Con lợn chết treo trên thanh xà, đoạn mâu gãy, tấm lệnh bài kim diệp. Phong Tiểu Thất chắc đã gặp phải biến cố lớn lao, nếu không thì nàng sẽ không để thất lạc những vật dụng tùy thân của mình như vậy.
Có điều bây giờ… quần áo là của Phong Tiểu Thất, lệnh bài là của Phong Tiểu Thất, nhưng Phong Tiểu Thất đâu? Người đang ở đâu chứ?
Bạch Thiên Lý trầm giọng:
– Tổng minh chủ, e là tiểu sư muội thực sự gặp phải nguy hiểm, đệ tử đã hạ lệnh điều tra, nhưng vẫn không điều tra được là kẻ nào đã hành động nhanh như vậy, trong thời gian một canh giờ ngắn ngủi đã đốt được hết vật dụng. Nếu không phải Vương Bát Thập và Lý lâu chủ vừa khéo đang dùng bữa ở Đậu Hoa Trang thì e là ngay cả nhân chứng duy nhất cũng bị diệt khẩu.
Phong Khánh tỏ ra giận dữ, ở khu vực của Vạn Thánh Đạo lần đầu tiên có người dám liều lĩnh đụng đến con gái của ông.
– Bạch Thiên Lý, điều động một trăm năm mươi thủ vệ Kim Phong Đường, lật tung từng góc nhỏ của thôn Giác Dương lên cho ta!
Đột nhiên vị Tổng minh chủ nho nhã lễ độ nổi giận đùng đùng khiến Lý Liên Hoa giật nảy mình. Người ta nói người có tính tình tốt lúc nổi giận rất đáng sợ, đúng là không lừa già dối trẻ, chẳng sai chút nào. Hắn liếc sang trái thấy Phong Khánh đang nói chuyện, liếc sang phải thấy Bạch Thiên Lý đang gật đầu, hình như chẳng có việc của hắn nên đành phải bước sang một bên, nhàn nhã đi vào khu vườn trăm hoa đang đua nhau khoe sắc.
Bước ra khỏi tiền sảnh, làm gió nhẹ bên ngoài đượm một mùi hương ngọt ngào, ngoài cửa trồng vô số tường vi đượm màu vàng cam, cũng không biết là lai tạo ra sao. Hắn hít thở thật sâu, cảm nhận được toàn thân ngát hương, ngay cả xương cốt cũng nhẹ nhàng hơn rất nhiều. Nếu để Phương Đa Bệnh nhìn thấy cả rừng hoa này, chắc chắn y sẽ tự thấy mình dung tục, còn Lý Liên Hoa thì lại rất thích thú.
Tiếng hồ cầm đã ngừng lại, Lý Liên Hoa tùy tiện đi loanh quanh trong vườn hoa mấy vòng. Đầu tiên là hắn hiếu kỳ, liếc nhìn gian khuê phòng của Phong Tiểu Thất đang bị mất tích, cửa phòng đóng kín, trong không khí vẫn thoang thoảng một mùi hương. Hương thơm đó hắn đã từng ngửi thấy trên trang phục của Phong Tiểu Thất, đó không phải hương hoa. Hắn lại ngó vào nhìn một lúc lâu, đột nhiên nhận ra đó là xạ hương. Chỉ là trong đình viện hương hoa quả thực quá nhiều, trộn lẫn bên trong nên khó có thể phân biệt được, một khi nhận ra đó là xạ hương, hắn hít hít xung quanh theo bản năng. Xạ hương không tỏa ra từ trong phòng, Lý Liên Hoa hít hà như cún một lúc lâu, hắn lại nhìn thấy trong đám hoa cỏ ngoài cửa phòng Phong Tiểu Thất có không ít chén đĩa vỡ, châu báu, vòng ngọc, trâm gài đầu, thậm chí là son phấn bị vứt đi. Trong cái bát ngọc bị ném vỡ vẫn còn nửa bát canh đậu đỏ, cô nương này quả nhiên tính tình không được tốt cho lắm. Hắn nhíu mày tìm kiếm một lúc lâu mới phát hiện ra nơi tỏa ra mùi xạ hương là một cái lư hương nho nhỏ. Lư hương đó bị ném bỏ trong vườn hoa phía sau, bao lấp dưới những cành hoa, nếu như không phải cố tình tìm kiếm thì đúng là khó có thể phát hiện. Trong lư có một miếng xạ hương mới đốt được một ít, chẳng trách mùi thơm lại vẫn nồng đượm đến vậy.
Hắn đang tìm tòi xung quanh xem cái lư hương này từ đâu mà ra, đột nhiên lại thấy trong bụi hoa tươi màu sắc rực rỡ, đa dạng loài cây với kích cỡ to nhỏ khác nhau có một thiếu niên mập mập lùn lùn, đầu như trái trứng, eo như bàn thạch đang ngẩn ngơ ngồi trong đó, tay cầm một cây hồ cầm. Dưới ánh nắng, người này mập đến độ chẳng thấy cổ đâu, chỉ thấy cổ nối thẳng đến vai, rồi ranh giới giữa vai và ngực lại không rõ ràng, ngực và bụng cũng không mấy khác biệt, nhìn cứ như một cái đầu mọc lên giữa bụng vậy. Người đó tròn lẳn đến lạ kì, da thịt lại trắng hồng, mặc dù béo nhưng cũng không khó coi, nhìn giống như một cái màn thầu trắng to chồng bên dưới một cái màn thầu hồng nho nhỏ vậy, hai chân đều bị còng vào xiềng sắt. Nhìn dây xiềng đó cộng thêm cây hồ cầm, Lý Liên Hoa vui vẻ lên tiếng gọi:
– Thiệu thiếu hiệp, ngưỡng mộ đã lâu.
Người mập mạp trắng trẻo đó sững người, mơ hồ nhìn vị thư sinh áo xám đang chậm rãi đi đến, chỉ cảm thấy người này nhìn có vẻ xa lạ, y chưa bao giờ nhìn thấy.
– Ngươi là ai?
Lý Liên Hoa chậm rãi hành lễ.
– Tại hạ là Lý Liên Hoa.
Người mập mạp trắng trẻo đó “à” lên một tiếng.
– Thì ra là Lý thần y nổi danh lừng lẫy.
Mặc dù y tỏ vẻ đã biết nhưng rõ ràng vẫn không hiểu gì, không biết vị thần y danh chấn thiên hạ này vì sao lại xuất hiện trước mặt mình.
– Lẽ nào tổng đàn có người mắc phải bệnh lạ sao?
Lý Liên Hoa lắc đầu liên tục.
– Không không không, quý tổng đàn ai ai cũng khỏe mạnh, vẻ mặt hồng hào, tinh thần dũng mãnh… – Hắn ngừng lại một lúc rồi mỉm cười. – Ta đến đây nghe đàn.
Kẻ béo đó ngước đầu lên, rõ ràng đã có thần sắc hơn.
– Thì ra ngươi là một người hiểu biết, chẳng lã sư phụ ta mời ngươi đến để trông chừng ta? – Y đánh giá Lý Liên Hoa trên dưới một lượt, ánh mắt đó giống như ánh mắt một tên đồ tể đang rút đao ra chọc tiết lợn, sau hồi lâu y nói. – Mặc dù danh tiếng của ngươi khá nổi, tướng mạo cũng không tệ nhưng đáng tiếc cả người lại thô tục tầm thường… ta không kéo đàn đâu. – Y nói chắc như đinh đóng cột. – Vừa rồi nếu biết ngươi ở trong vườn thì ta ngàn lần sẽ không kéo đàn.
Lý Liên Hoa nhíu mày.
– Ta thô tục tầm thường chỗ nào thế?
Kẻ béo đó giơ ngón tay ú nần lên chỉ.
– Xương cốt toàn thân mềm nhũn, rõ ràng lơ là luyện võ; sắc mặt vàng nhợt ủ rũ, rõ ràng tối nào cũng là đêm xuân; mười ngón tay không có vết chai, rõ ràng không cầm bút cũng không đỡ cầm. Võ công thấp kém, nhân phẩm không tốt, lại không biết cầm kỳ thi họa, Thiệu Tiểu Ngũ ta mà kéo cầm cho loại người như ngươi, chẳng phải là rất thô tục, rất mất thể diện sao?
Lý Liên Hoa nói:
– Cái này… cái này có câu nói, không thể trông mặt mà bắt hình dong, ta cũng đâu có ngại ngươi béo, sao ngươi lại chê ta tục?
Thiệu Tiểu Ngũ sững sờ, đột nhiên y cất tiếng cười lớn:
– Ha ha ha, ngươi đúng là cũng có chút thú vị. – Y đặt hồ cầm xuống, quay sang nhìn Lý Liên Hoa, mắt sáng quắc. – Ngươi muốn dò la chuyện gì vậy?
Lý Liên Hoa mỉm cười đầy nhã nhặn.
– Thiệu thiếu hiệp đúng là thông minh, ta chỉ muốn biết là Thanh Lương Vũ đã thành công, hay là lệnh sư muội vậy?
Thiệu Tiểu Ngũ bỗng ngẩn ra, dường như hoàn toàn không nghĩ hắn sẽ hỏi vấn đề này. Ánh mắt thông minh gian xảo lúc nãy thoáng chốc đã biến mất, ngay sau đó lại khe khẽ nhá lên.
– Ngươi lại… – Đột nhiên y hưng phấn hơn hẳn, trong mắt toát lên vẻ điên cuồng vô hạn. – Ngươi lại có thể hỏi ra được vấn đề này sao, làm sao ngươi biết được? Ngươi đoán được à?
Nụ cười của Lý Liên Hoa lại nhẹ nhàng hơn.
– Thiệu thiếu hiệp vẫn chưa trả lời ta, là Thanh Lương Vũ, hay là lệnh sư muội Phong Tiểu Thất cô nương vậy?
Thiệu Tiểu Ngũ trừng đôi mắt ti hí lên, thực ra mắt y rất lớn, chỉ có điều bị lớp thịt đùn ép thành một khe hở dài dài nho nhỏ.
– Thành công chuyện gì chứ?
Lý Liên Hoa dịu dàng đáp:
– Thiếu Sư Kiếm.
Khe mắt của Thiệu Tiểu Ngũ đã híp lại hoàn toàn, sau hồi lâu y nói:
– Ngươi biết… ngươi thực sự đã biết…
Lý Liên Hoa thong dong nhìn vườn hoa tươi mát.
– Ta biết chứ.
Thiệu Tiểu Ngũ nói:
– Là sư muội.
– Vậy thì, nàng đi đâu rồi? – Lý Liên Hoa chậm rãi hỏi. – Nàng ở đâu, ngươi biết, có đúng không?
– Mẹ kiếp, ta thực sự hi vọng là mình biết, vốn ta đã có thể biết, nhưng mà sư phụ lại nhốt ta ở đây, thế nên ta biến thành kẻ chẳng biết gì. – Y thở dài thườn thượt, vẻ mặt đột nhiên trở nên thê lương. – Sư muội đuổi theo Thanh Lương Vũ rồi, nếu lúc ấy ta cản muội ấy lại hoặc đuổi theo thì muội ấy sẽ không mất tích. Nhưng ta lại không ngăn cản muội ấy, cũng không đuổi theo. – Y nghiến răng nghiến lợi, ảo não vô cùng. – Ta để sư phụ nhốt mình ở đây, cho rằng muội ấy sẽ quay lại.
Lý Liên Hoa lặng lẽ lắng nghe, không nói lời nào. Vẻ ảo não của Thiệu Tiểu Ngũ không duy trì được bao lâu, đột nhiên y ngẩng đầu lên.
– Làm sao ngươi biết được chuyện này? Chuyện này ngay cả sư phụ và đại sư huynh cũng không biết, sao ngươi lại biết Thanh Lương Vũ đến đây là vì Thiếu Sư Kiếm?
– Thanh Lương Vũ lẻn vào tổng đàn Vạn Thánh Đạo, tất nhiên là có mưu đồ. – Lý Liên Hoa vuốt ve đóa tường vi bên cạnh, trên cánh hoa còn ướt những giọt sương, chạm lên mềm mại mịn màng. – Hắn lẻn vào ba tháng, với khả năng độc thuật của mình, nếu muốn giết người thì chỉ e là chư vị trong Vạn Thánh Đạo đã bị hắn đầu độc đến mấy lầm, cho dù không chết thì cũng không hoàn toàn thương tổn gì được… Rõ ràng hắn không đến đây để giết người. Không đến để giết người, vậy tức là để lấy đồ. – Hắn mỉm cười. – Vẫy trong tổng đàn Vạn Thánh Đạo, có thứ gì đáng giá để Thanh Lương Vũ không tiếc mạng mình, mạo hiểm đến để cướp đây?
Thiệu Tiểu Ngũ hậm hực lườm hắn một cái.
– Trong tổng đàn có rất nhiều bảo bối, nói không chừng Thanh Lương Vũ chỉ đến để cướp tiền…
Lý Liên Hoa mỉm cười, hắn phất phất tay áo quạt mát cho mình.
– Nhưng Thanh Lương Vũ đã giết Mộ Dung Tả. – Hắn lại bổ sung một câu. – Hắn giết Mộ Dung Tả ở vườn hoa phía trước.
Thiệu Tiểu Ngũ trừng mắt.
– Sau đó thì sao?
Lý Liên Hoa thong dong chậm rãi đáp:
– Sau đó thì hắn bỏ chạy, chạy nhanh như bay.
Thiệu Tiểu Ngũ hỏi:
– Việc này cũng không sai, có điều như vậy thì sao nào?
Lý Liên Hoa nói:
– Với tài năng của Thanh Lương Vũ, giết một Mộ Dung Tả tầm thường, có cần phải bỏ trốn ngay lập tức không? Hắn lẻn vào đây ba tháng, tính toán cực khổ cỡ nào, kết quả giết xong mỗi một Mộ Dung Tả đã liền bỏ trốn ngay lập tức, chuyện này chẳng phải rất kì lạ sao? – Hắn vừa chậm rãi nói vừa liếc nhìn Thiệu Tiểu Ngũ. – Huống hồ việc kì lạ hơn là, đồ đệ yêu của Phong tổng minh chủ Phong Khánh, Thiệu thiếu hiệp lại bao che cho hắn, để hắn bỏ trốn được nhanh hơn… Việc này chính là lạ trong lạ.
Thiệu Tiểu Ngũ “hừ” một tiếng.
– Lão tử bằng lòng, ngay cả sư phụ của lão tử cũng không quản được, ngươi quan được chắc?
Lý Liên Hoa chậm rãi mỉm cười, nói tiếp:
– Sau đó lệnh sư muội mất tích… sau khi mất tích nhiều ngày, mọi người phát hiện ra y phục và lệnh bài của nàng ta trong kho củi của một kĩ viện ở thôn Giác Dương… không may những thứ đó lại đều được treo trên xác một con lợn nái đã chết.
Nghe đến đoạn “không may những thứ đó lại đều được treo trên xác một con lợn nái đã chết”, Thiệu Tiểu Ngũ cuối cùng cũng biến sắc.
– Nếu Thanh Lương Vũ đã chạy rồi thì sao ngươi lại nghi ngờ sư muội ta?
Lý Liên Hoa nhỏ nhẹ đáp:
– Vì ta biết Thiếu Sư Kiếm là đồ giả.
Thiệu Tiểu Ngũ hầm hừ vài tiếng.
– Đại sư huynh coi thanh kiếm đó như bảo bối, làm sao có thể là giả được? Ngươi xem chất liệu đó, trọng lượng đó…
Lý Liên Hoa cười cười đáp:
– Vỏ kiếm là thật, nhưng kiếm là giả. Thiếu Sư Kiếm từng bị tách rời kiếm và vỏ, chìm xuống đáy biển trong vài năm, trước khi rơi xuống biển đã bị cơ quan làm hỏng, tuyệt đối không thể hoàn hảo không tì vết đến tận giờ. Có người đã dùng chất liệu kiếm tương tự để phỏng chế ra một thanh giả, cướp đi thanh kiếm thật. Thiếu Sư Kiếm là giả, nhưng lúc Bạch đại hiệp dùng một số tiền để mua nó về, đã từng qua giám định của Mạc lão tiên sinh Mạc Thương Hải, rõ ràng nó không phải đồ giả. Nhưng bây giờ nó lại là giả, vậy đã có chuyện gì xảy ra trong quá trình Thiếu Sư Kiếm thật hóa giả? Thứ nhất, Thanh Lương Vũ lẻn vào; thứ hai, lệnh sư muội biến mất. – Ngón tay hắn cuối cùng cũng thu lại khỏi bông tường vi kia, dường như vẫn còn thấy hơi lưu luyến sự mềm mại của cánh hoa. – Bạch đại hiệp sống ở gian phòng thứ nhất từ trái sang ở vườn hoa phía trước, Mộ Dung Tả chết trong vườn hoa thứ nhất, vậy chứng minh Thanh Lương Vũ từng tiếp cận gian phòng của Bạch đại hiệp, sau khi Mộ Dung Tả chết, hắn đã rời đi, vì sao hả? – Hắn ung dung nói. – Có hai khả năng xảy ra, thứ nhất, hắn bước vào gian phòng của Bạch đại hiệp, dùng kiếm giả hoán đổi kiếm thật, có kiếm trong tay rồi nên hắn đã rời đi. Có lẽ Mộ Dung Tả ngẫu nhiên gặp phải hắn trước hoặc sau đó, vậy nên hắn đã giết Mộ Dung Tả mà không cần che giấu. Thứ hai, hắn bước vào gian phòng của Bạch đại hiệp, phát hiện Thiếu Sư Kiếm là giả, thế nên đã rời đi.
Hai tiếng “bốp bốp” vang lên, Thiệu Tiểu Ngũ vỗ tay khen ngợi hắn.
– Xuất sắc, xuất sắc!
Lý Liên Hoa ôm quyền đáp lễ, mỉm cười nói:
– Đa tạ, đa tạ.
Thiệu Tiểu Ngũ cười đầy bí ẩn, để lộ ra hai cái răng nanh nhọn hoắt.
– Nếu ngươi còn đoán trúng vì sao ta lại muốn giúp Thanh Lương Vũ, nói không chừng ta sẽ nói cho ngươi biết sư muội có thể đi đâu.
– Cái đó có gì khó chứ? Sư muội ngươi thích Thanh Lương Vũ, giúp hắn cướp kiếm, hoặc là ngươi thích Thanh Lương Vũ nên giúp hắn cướp kiếm, trong hai cái đó chắc chắn có cái đúng…
Thiệu Tiểu Ngũ giận dữ.
– Phì phì phì! Lão tử thà thích ngươi chứ không bao giờ thích cái tên mặt trắng đó, sư muội… – Đột nhiên y nín lặng, sau một lúc mới ảo não nói tiếp. – Đích thực là sư muội đã thích Thanh Lương Vũ.
Lý Liên Hoa nói:
– Vậy nên lúc Thanh Lương Vũ giết người bỏ trốn, ngươi một là sợ sư muội đau lòng, hai là sợ sau khi sư phụ ngươi biết sẽ tức giận, vậy nên đã giúp đỡ hắn.
Thiệu Tiểu Ngũ gật gật đầu.
– Mộ Dung Tả cũng không phải loại người tốt đẹp gì, ngày đó hắn và Lương Thanh Vũ đụng mặt nhau trong phòng của đại sư huynh, Thanh Lương Vũ đến để cướp kiếm, Mộ Dung Tả lại đến để hạ độc. – Khuôn mặt béo núc của y một khi trở nên lạnh lùng thì đúng là rất nghiêm túc. – Đại sư huynh lúc đó đang muốn tỉ võ cùng với Hoắc đại hiệp của Bách Xuyên Viện, nhưng hắn lại hạ độc trên kim câu(*) mà đại sư huynh dùng, hắn bị Thanh Lương Vũ hạ độc chết là đáng đời!
(*) Lưỡi câu vàng.
Lý Liên Hoa lắng nghe chăm chú.
– Xem ra đích thực Lương Thanh Vũ không phải hạng lạm sát người vô tội, chắc chắn lệnh sư muội đã sớm phát hiện ra chủ ý của hắn nhưng lại không nói với Tổng minh chủ và Bạch đại hiệp, ngược lại âm thầm giúp hắn trộm kiếm.
Thiệu Tiểu Ngũ vung tay áo quạt mát cho mình.
– Lão tử cũng sớm phát hiện ra ý định của hắn.. Có điều nếu hắn đã không đến để giết người mà chỉ vì một thanh kiếm bỏ đi của đại sư huynh, ta vẫn cảm thấy không cần phải vì chuyện đó mà hại chết một mạng người, thế nên ta cũng không nói. Không ngờ sư muội lại lén giúp trộm kiếm, đêm Thanh Lương Vũ bỏ trốn, sư muội đã đi theo hắn. Ta nghĩ Thanh Lương Vũ sẽ không thèm thứ bảo bối điêu ngoa như muội ấy, tặng kiếm xong chắc sẽ bị đuổi về, vậy nên ta mới ngoan ngoãn thật thà để sư phụ khóa lại… ầy… không ngờ sư muội một đi không trở lại. – Y lắc đầu. – Ta chỉ biết Thanh Lương Vũ trộm Thiếu Sư Kiếm để cứu một người, mà sư muội chắc chắn sẽ đi theo hắn, nhưng ta thực sự không biết bọn họ đi đau.
Lý Liên Hoa trầm ngâm.
– Thiếu Sư Kiếm cũng không hẳn là một thanh lợi khí(*)…
(*) Vũ khí sắt nhọn.
Ống tay áo của Thiệu Tiểu Ngũ quạt càng thêm mạnh.
– Phì phì phì, Thiếu Sư Kiếm đánh đâu thắng đó trong tay Lý Tương Di, làm sao không phải là lợi khí chứ?
Lý Liên Hoa nghiêm mặt nói:
– Thiếu Sư Kiếm vô cùng vững chắc, dùng để chém, nện, đánh, đập, làm chuyện gì cũng thuận lợi. Nhưng dùng nó để cắt giấy thì chỉ e là đến tờ giấy cũng chẳng rách nổi… Nếu như Thanh Lương Vũ chỉ muốn có một thanh lợi khí thì e là sẽ phải thất vọng.
Thiệu Tiểu Ngũ đá đá cái chân củ cải của y khiến cho xích sắt kêu loảng xoảng.
– Nếu nhất định phải có được Thiếu Sư Kiếm, ta nghĩ hắn chí ít cũng phải có chút hiểu biết về Thiếu Sư Kiếm. Trên đời này sợ là có thứ gì đó mà chỉ có Thiếu Sư Kiếm mới giải quyết được.
Lý Liên Hoa nhíu mày lại.
– Thanh Lương Vũ muốn cứu ai, tạm thời gác qua một bên đã. Phong cô nương đi theo Thanh Lương Vũ, bất luận là đi đâu thì cũng phải cách thôn Giác Dương không xa.
Thiệu Tiểu Ngũ gật đầu lia lịa.
– Ta nói cái tên tục nhân như ngươi, thực ra bây giờ nhìn cũng không tục cho lắm, chỉ là có hơi lảm nhảm…
Lý Liên Hoa cười khổ.
– Thực ra ngươi là một đồ đệ hiếu thuận, sao lại không giải thích rõ ràng với Tổng minh chủ chứ?
Thiệu Tiểu Ngũ hầm hừ.
– Sư phụ ta mặt mày thiện lương tâm địa độc ác, tính khí gắt gỏng. Thanh Lương Vũ giết Mộ Dung Tả trong địa bàn của người, cho dù có một vạn lí do thì cũng là Thanh Lương Vũ đã làm mất sạch mặt mũi của người. Tiểu sư muội thích Thanh Lương Vũ đúng là đã róc mất một lớp da mặt của ông, ta nói ra rồi sao nào? Ta nói ra cũng chẳng là gì cả, cũng vẫn cứ là ta thông địch phản quốc, vẫn là ta phối hợp với người ngoài.
Lý Liên Hoa tán thưởng:
– Thiệu thiếu hiệp quả thực rất thông minh.
Thiệu Tiểu Ngũ đúng là người thông minh lanh lợi, so với Phương Đa Bệnh, Thi Văn Tuyệt thì hoàn toàn không thể coi như nhau được. Thiệu Tiểu Ngũ lười biếng nói:
– Khách khí rồi, khách khí rồi.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!