Liên Hoa Lâu trọn bộ
Phụ Trường Kiếm
– Này… ngươi nói liệu hắn có chết không?
Trong một gian phòng trống huơ trống hoác, dưới nền đóng bốn trụ sắt, có một cái giường được chế tạo bằng thép tinh luyện, trên trụ sắt còng một dây xiềng bằng huyền thiếc, một đầu kéo chiếc giường thép kia, một đầu khác thì còng vào tứ chi người nằm trên giường. Trên bốn cái trụ sắt có đúc những cái đèn lồng được chế tạo từ sắt tinh luyện, bên trong có đốt đèn dầu, bốn ngọn đèn sáng chiếu rõ người đang nằm trên giường.
Hai đồng tử mười hai, mười ba tuổi đang thay thuốc cho người đó. Người này đến đây đã bốn năm ngày nhưng vẫn chưa tỉnh lại, Bang chủ cho hắn dùng liên tiếp những loại thuốc tốt nhất, đáng giá đến cả ngàn vàng. Người thì vẫn chưa chết nhưng cũng không biết có sống lại được không. Dù sao cũng là vết thương xuyên qua ngực mà. Một kiếm đã làm gãy xương sườn, đâm xuyên phổi, đổi lại là người khác thì chẳng phải đã mất nửa cái mạng sao?
– Suỵt… Ngươi nói Bang chủ muốn cứu người này làm gì vậy? Ta đến đây ba năm, chỉ thấy Bang chủ giết người thôi chứ chưa thấy Bang chủ cứu người bao giờ… – Đồng tử mặc áo đỏ là một bé gái, cô bé khẽ nói. – Người này dáng vẻ tuấn tú, chẳng lẽ là…chẳng lẽ là… – Mặt cô bé đỏ lên.
Đồng tử mặc áo xanh là một bé trai còn chưa biết gì đến chuyện tình cảm, nghe vậy thì không hiểu.
– Là sao?
Cô bé áo đỏ ngượng ngùng nói:
– Thì người Bang chủ thích ấy.
Đồng tử áo xanh ha ha cười. Cậu bé chỉ vào bức tường bên cạnh với vẻ bí ẩn.
– Ngọc Điệp, ngươi nhầm rồi. Người Bang chủ thích ở kia kìa, đấy mới là người Bang chủ thích.
Ngọc Điệp áo đỏ lấy làm lạ.
– Ở đó sao? Ta biết ở đó nhốt người cũng đã rất lâu rồi nhưng chẳng có tiếng động nào hết, người bị nhốt bên trong là ai vậy?
Đồng tử áo xanh lắc lắc đầu.
– Ta không biết, người đó là do đích thân Bang chủ đưa vào, ăn uống mỗi ngày đều là Bang chủ tự mình phục vụ, chắc chắn đó mới là ý trung nhân của Bang chủ! – Cậu bé chỉ vào người trên giường. – Người này ở đây cũng đã bốn năm ngày, sống dở chết dở, ngay đến cả liếc qua Bang chủ cũng không thèm, chắc chắn không phải rồi.
– Nhưng hắn giống một người tốt… – Cô bé áo đỏ thay xong thuốc, hai tay chống cằm nhìn người trên giường. – Ngươi nói xem vì sao Bang chủ lại không thích hắn nhỉ?
Đồng tử áo xanh trợn mắt lên.
– Ngươi không thấy phiền sao? Làm xong rồi thì đi nhanh thôi, muốn Bang chủ giết ngươi à?
Cô bé áo đỏ rùng mình, thu dọn đồ. Cả hai lặng lẽ ra khỏi gian phòng, khoa cửa lại.
Người nằm trên giường sắt mặc một bộ bào màu tím. Sắc tím được nhuộm thành từ chất lỏng trong những loại vỏ sò dị chủng rực rỡ như ráng chiều, bề mặt gấm tím sáng bóng nhẵn mịn, rõ ràng không phải y phục vốn có của người này. Hắn đã ngủ mấy ngày nay, có lẽ là ăn quá nhiều linh đơn diệu dược nên sắc mặt vốn hơi vàng giờ nhìn đã khá hơn. Khuôn mặt hắn vốn nho nhã, đôi mắt nhắm lại không thể thấy được vẻ mịt mờ bên trong, chẳng trách cô bé áo đỏ kia lại ngẩn ngơ nói hắn có tướng mạo tuấn tú.
Sau khi hai đứa trẻ rời đi, người trên giường từ từ mở mắt ra, khẽ há miệng. Phủ tạng(*) bị trọng thương, cổ họng toàn cục máu nghẹn nhưng lại không ho ra được. Sau khi mở mắt, hắn thấy phía trước tối đen, qua một lúc lâu mới nhìn ra một ít màu sắc. Những bóng đen trôi nổi trước mắt hắn có hình dáng méo mó, lúc to lúc nhỏ, bồng bềnh như làn khói. Hắn mệt mỏi nhắm mắt lại. Nhìn những bóng đen đó không ngừng đu đưa, chưa được bao lâu thì mắt hắn đã chua xót, chi bằng chẳng nhìn nữa. Chỗ hay duy nhất là khi những cái bóng đó không còn độc chiếm ở chính giữa tầm nhìn của hắn nữa, nhá sang góc bên cạnh thì hắn vẫn có thể nhìn thấy mọi vật.
(*) Phổi.
Tứ chi bị khóa, trọng thương gần chết.
Nếu như không rơi vào tay Giác đại bang chủ, có lẽ hắn sớm đã bị ném cho chó ăn, biến thành một đống xương trắng rồi. Giác Lệ Tiếu muốn cứu hắn, không phải vì hắn là Lý Liên Hoa, mà bởi vì hắn là Lý Tương Di. Lý Liên Hoa có sống có chết thì cũng không quan trọng, còn Lý Tương Di sống hay chết – việc đó đủ làm lay động lợi thế cục diện giang hồ. Hắn nhìn lên xà nhà gỗ trang nghiêm, có thể tưởng tượng được sau khi Giác Lệ Tiếu cứu sống hắn, ả ta sẽ dùng hắn để uy hiếp Tứ Cố Môn và Bách Xuyên Viện, từ đó sẽ hoành hành không còn kiêng kị gì nữa. Tứ Cố Môn và Bách Xuyên Viên e ngại danh tiếng lẫy lừng của Lý Tương Di, e rằng không thể không khuất phục… Mà tên Lý Tương Di đáng chết nhưng chưa chết kia cũng sẽ được bêu danh đến ngàn thu.
Lý Liên Hoa nhắm mắt một lúc, lúc mở mắt ra lại cười sằng sặc. Nếu là năm đó… e rằng sớm đã tự hủy kinh mạch chứ tuyệt đối không để Giác Lệ Tiếu có cơ hội làm nhục như thế này.
Nếu là năm đó…
Nếu là năm đó… có lẽ lúc Bỉ Khâu đâm đến một kiếm, hắn đã giết y rồi.
Hắn thở dài, cũng may không phải năm đó.
Có lẽ sợ hắn chết sớm, hoặc có lẽ căn bản không coi chút võ công còm này vào mắt nên Giác Lệ Tiếu không phế võ công của hắn. Tâm pháp Dương Châu Mạn của Lý Liên Hoa vẫn còn, chỉ là kinh mạch Tam Tiêu(*) vốnbị tổn thương, lần này bị một kiếm của Bỉ Khâu làm bị thương đến Thủ thái âm phế kinh, chân khí vận hành hết sức không thuận. Sau một lúc, cuối cùng hắn cũng phải nôn hết cục máu nghẹn trong cổ họng ra ngoài, đã nhổ ra là không dừng lại được nên hắn buộc phải ngồi dậy, nôn sạch chỗ máu đọng trong phủ tạng ra. Bộ áo bào màu tím không biết ở đâu ra trên người hắn đã dính đầy từng mảng máu đỏ sẫm, trông mà giật mình, giống như tắm mình trong máu vậy.
(*) Một trong mười hai kinh mạch chính trên cơ thể người.
Giác Lệ Tiếu đã không muốn để hắn chết. Lý Liên Hoa nôn ra máu đọng, điều hòa hơi thở trong chốc lát rồi vung sợi dây xích trên cánh tay gõ lên giường sắt, nhất thời chỉ nghe thấy những tiếng “tang tang tang tang” không ngừng vang lên bên tai. Hai tiểu đồng nghe thấy tiếng “tang tang” đó thì giật nảy người, vội vàng chạy vào trong phòng. Chỉ thấy người vừa hôn mê chưa tỉnh đã ngồi trên giường, bộ áo tím đã bị vò thành một đống ném dưới đất. Hắn để trần nửa thân trên, dùng cùm sắt trên cổ tay gõ tang tang lên giường.
Bé gái áo đỏ vừa bước vào trong phòng, chỉ thấy người đó mỉm cười áy náy lại dịu dàng với mình, chỉ vào cổ họng rồi giơ ngón tay chỉ vào không trung, viết ra chữ “trà”. Cô bé nhận ra người này phủ tạng bị trọng thương, không đủ trung khí, lại thêm cổ họng bị tổn thương nên không nói chuyện được, thấy hắn vẽ ra một chữ “trà” thì vội vàng chạy ra ngoài rót trà. Đồng tử áo xanh thấy hắn đột nhiên tỉnh dậy thì thấy rất kì lạ.
– Sao ngươi lại ném quần áo đi? Bộ áo bào màu tím này là Bang chủ thưởng cho ngươi đấy, người nói đó là thứ đã thu thập nhiều năm nay, sao lại bị ngươi làm cho thành như thế này chứ?
Cậu bé chạy đến góc phòng nhặt bộ y phục đó lên, thấy trên đó đều là vết máu thì giật nảy người.
– Bẩn rồi. – Lý Liên Hoa ra hiệu. – Muốn đồ mới.
Mới sao? Đồng tử áo xanh hậm hực, Cái kẻ sống dở chết dở này đúng là rất kén chọn, mới tỉnh dậy thì đã đòi uống trà, giờ lại muốn có y phục mới.
– Không có đồ mới đâu, Bang chủ chỉ đưa một bộ đó thôi, thích mặc hay không thì tùy ngươi.
Lý Liên Hoa ra hiệu:
– Lạnh.
Đồng tử áo xanh chỉ lên cái chăn mỏng trên giường.
– Có chăn đấy.
Lý Liên Hoa kiên trì ra hiệu.
– Xấu.
Đồng tử áo xanh bực bội, suýt chút nữa cũng giơ tay ra hiệu với hắn, may mà kịp thời nhịn lại được. Cậu bé nhớ ra là mình vẫn có thể nói chuyện, bèn mắng:
– Bị nhốt trong nhà lao mà còn xấu với không xấu cái gì? Ngươi nghĩ ngươi mặc y phục vào thì tuấn tú lắm chắc?
Lúc này bé gái mặc áo đỏ bưng ly trà đi vào, Lý Liên Hoa hôn mê nhiều ngày, khó khăn lắm mới tỉnh lại được khiến cô bé rất đỗi vui mừng. Không ngờ trà vừa bưng tới, Lý Liên Hoa đã đưa tay ném ly trà đi, tiếp tục ra hiệu.
– Đồ mới.
Bé gái áo đỏ chết lặng người, đồng tử áo xanh càng thêm bực bội.
– Ngươi…
Lý Liên Hoa mỉm cười nho nhã lịch sự, ra hiệu.
– Y…
Chữ “phục” còn chưa viết xong thì đồng tử áo xanh đã nổi giận… Đổi lại là người khác thì cậu đã sớm tung quyền cước đánh rồi, thế nhưng cái kẻ sống dở chết dở trước mắt chỉ còn lại chút hơi tàn, nên cậu đành cực khổ thu lại, nhẫn nhịn nói:
– Ngọc Điệp, đi lấy cho hắn một bộ đồ mới đến đây.
Cô bé áo đỏ tên Ngọc Điệp nghe vậy lại chạy ra ngoài, vẫnvui mừng nói:
– Ta đi rót cho hắn ly trà khác.
Đồng tử áo xanh càng thêm giận dữ, cậu quát lên:
– Ngươi có biết đây là chỗ nào không? Nơi này là nơi để ngươi kiêu ngạo sao? Nếu không phải nể tình Bang chủ đối tốt với ngươi thì ta sớm đã một đao chém đôi ngươi rồi!
Lý Liên Hoa nho nhã cuốn cái chăn mỏng lên người. Vừa rồi nôn ra chỗ máu đọng hắn đã rất cẩn thận nên cái chăn vẫn còn sạch sẽ, không dính vết máu nào. Hắn cuộn chăn xong mới mỉm cười vẽ ra một chuỗi ký tự với đồng tử áo xanh. Đáng tiếc cậu bé đó tuổi còn quá nhỏ, trí nhớ không tốt, nhận thức lại không cao. Cậu trừng mắt nhìn hắn vẽ kí hiệu một hồi lâu mà không biết hắn đang nói cái gì, cứ trơ mắt nhìn vậy. Lý Liên Hoa thấy cậu bé đờ đẫn không hiểu gì thì càng lúc càng cười khoái chí, càng kiên nhẫn ra hiệu với cậu. Đồng tử áo xanh cứ chăm chăm nhìn ngón tay hắn vẽ tới vẽ lui, hoàn toàn không hiểu được hắn đang nói cái gì. Tâm trạng của Lý Liên Hoa càng lúc càng vui vẻ.
Lúc này Ngọc Điệp bưng một ly trà nóng mới vào, trên cánh tay còn vắt một kiện trường bào màu xanh đen, y phục này lại là đồ cũ. Lý Liên Hoa thấy y phục đó thì khuôn mặt hiện lên vẻ tán thưởng, lại vẽ ra rất nhiều chữ với bộ đồ ấy. Ngọc Điệp nhìn mà mù mờ, đưa mắt nhìn đồng tử áo xanh khẽ hỏi:
– Thanh Thuật, hắn đang nói gì vậy?
Đồng tử áo xanh hướng hai mắt nhìn trời.
– Có quỷ mới biết hắn đang nói cái gì, đầu óc người này có lẽ hơi có vấn đề rồi.
Ngọc Điệp đưa y phục cho Lý Liên Hoa, Lý Liên Hoa cầm ly trà nóng, cuối cùng cũng uống một ngụm, sau lại vẽ hai chữ “đa tạ” với Ngọc Điệp. Ngọc Điệp mỉm cười xinh đẹp, tuổi còn nhỏ nhưng rất tình cảm. Phủ tạng của Lý Liên Hoa bị tổn thương, không dám uống trà nóng ngay lập tức nên hắn đành ngậm trong miệng. Ngọc Điệp đưa hắn một cái khăn, Lý Liên Hoa tiện thể súc miệng, nhổ ngụm trà đầu tiên vào khăn thì chỉ thấy toàn là máu.
Sau khi hắn súc miệng, Ngọc Điệp lại đưa đến bát cháo loãng. Giác Lệ Tiếu tạm thời chưa muốn hắn chết, Lý Liên Hoa đành ở trong lồng giam này nghênh ngang dưỡng thương, muốn uống trà thì uống trà, muốn ăn thịt thì ăn thịt. Dựa vào việc không nói chuyện được, hai tay hắn cứ vẽ kí hiệu đến nỗi hai đứa trẻ không đường lên trời, không cửa xuống đất, bị sai phái như phải xông pha chiến trận, nhưng phàm là những thứ Lý Liên Hoa muốn thì một thứ cũng không được thiếu.
Sau mười hai mười ba ngày làm khổ bọn trẻ, thương thế của Lý Liên Hoa cuối cùng đã khá lên chút ít. Ngọc Điệp và Thanh Thuật đã rất thân thiết với hắn, hai đứa trẻ biết rõ vị ca ca nho nhã dịu dàng này rất đáng sợ. Đối với lời của hắn, chúng luôn có cảm giác không dám không phục tùng. Đừng nói những việc khác, chỉ một chiêu “nửa đêm cùm sắt gõ mạn giường” của Lý Liên Hoa là hai đứa trẻ đã không sao chịu đựng nổi rồi, thế nên Lý Liên Hoa chẳng cần lên tiếng cũng có thể nghĩ ra những cách thức thú vị kiểu như một khóc hai nháo ba đòi treo cổ, quả thực khiến hai đứa trẻ không sao chịu được.
Sau mười hai, mười ba ngày, cuối cùng Giác Lệ Tiếu cũng bước chân vào gian nhà lao này. Dung mạo Giác đại bang chủ vẫn tựa thiên tiên, cho dù ả mặc lên người bộ váy màu ngó sen, trên đầu không thấy châu ngọc nhưng cũng toát lên vẻ đẹp khuynh thành. Lý Liên Hoa nhìn ả mỉm cười, nhiều năm nay, hắn ngao du khắp Đại Giang Nam Bắc, hoang mạc Tây Vực, thực sự chưa từng nhìn thấy ai đẹp hơn ả, dù bên dưới bề ngoài ấy rốt cuộc ra sao thì ngắm nhìn mỹ nhân vẫn luôn là một chuyện tốt đẹp.
Giác Lệ Tiếu vấn hờ một búi tóc lệch, chỉ dùng dây thắt lại, sợi tóc dài mềm mại giống như chỉ cần chạm khẽ là sẽ bung ra, nhìn thấy mà khiến người ta muốn động tay giúp ả vấn lên lại. Ả đi một đôi giày bằng vải đoạn, bước chân không tạo nên một tiếng động nào, ăn mặc thì giống như một nha hoàn nhỏ, không hề nhìn ra ả đã quá ba mươi. Thấy ả uyển chuyển đi vào, Ngọc Điệp và Thanh Thuật liền lui ra ngoài, vừa bước vào ả đã nhìn Lý Liên Hoa cười khanh khách. Lý Liên Hoa mỉm cười, đột nhiên hắn lên tiếng:
– Giác đại bang chủ có thuật giữ nhan, nhìn vẫn trẻ trung xinh đẹp như vậy, giống như một tiểu cô nương mười bảy mười tám vậy.
Đã qua mười hai mười ba ngày rồi, cổ họng của hắn sớm đã đỡ hơn, chẳng qua nếu tiểu cô nương Ngọc Điệp và cậu bé con Thanh Thuật thật thà mà nghe thấy thì e rằng sẽ lại tức giận. Giác Lệ Tiếu không hề thấy kinh ngạc, ả chỉ mỉm cười.
– Một đao kia của ta trong nhà Lưu Khả Hòa thế nào?
– Có thể nói là kinh thế hãi tục, ngay cả Dương Vân Xuân cũng rất khâm phục. – Hắn thành thật tán thưởng.
Ả ta càng tỏ ra xinh đẹp.
– Xem ra mười năm nay ta khổ luyện võ công, đúng là đã có tiến bộ, đến cả Lý môn chủ cũng phải nhường bước rồi.
Lý Liên Hoa mỉm cười, câu này hắn không trả lời. Giác Lệ Tiếu thở dài, hắn không nói chuyện, ả lại hiểu vì sao hắn không trả lời. Cho dù Giác Lệ Tiếu mười năm khổ luyện được một đao kinh thế hãi tục thì bất quá khó khăn lắm chỉ đánh hòa một kiếm của Lý Liên Hoa. Có điều Lý Liên Hoa lại không phải Lý Tương Di, câu nói “Lý môn chủ phải nhường bước” kia không biết là châm chọc ai. Giác Lệ Tiếu đầu óc nhanh nhạy, ả hiểu nhưng cũng không tức giận, vẫn cười nói vui vẻ.
– Lý môn chủ năm đó oai phong cỡ nào chứ, tiểu nữ tử cảm thấy rất e sợ, có nằm mơ cũng không ngờ lại có một ngày đánh hòa được với Lý môn chủ.
Con ngươi sáng lấp lánh chuyển động, tỉ mỉ xem xét Lý Liên Hoa từ trên xuống dưới, rồi ả lại than thở:
– Có điều Lý môn chủ chung quy vẫn là Lý môn chủ, tiểu nữ tử thực sự không tưởng tượng được vì sao ngài lại làm bản thân thành ra bộ dạng này… Mấy năm nay, ngài đã chịu khổ nhiều lắm phải không?
– Ta đã chịu bao nhiêu khổ, hưởng bao nhiêu mật ngọt, dùng bao nhiêu muối bao nhiêu gạo… chỉ e là thám tử của Giác đại bang chủ đếm được còn rõ hơn cả ta ấy chứ. – Lý Liên Hoa nhẹ nhàng nói. – Mấy năm nay, chẳng phải ngươi cũng chịu khổ đó sao?
Giác Lệ Tiếu sững người, đôi mày thanh tú hơi nhíu lại, chăm chú nhìn Lý Liên Hoa. Lý Liên Hoa mang vẻ mặt ôn hòa, không hề có ý châm chọc. Đời này ả chưa từng nghe người ta nói những lời kiểu như “chẳng phải ngươi cũng chịu khổ đó sao”, nên thực sự cảm thấy kì lạ.
– Ta?
Lý Liên Hoa gật đầu. Giác Lệ Tiếu chăm chú nhìn hắn, đột nhiên thu lại vẻ mặt xinh đẹp động lòng người, ả đổi giọng:
– Ta không giết ngươi, đoán rằng trong lòng ngươi cũng hiểu là vì sao rồi chứ?
Lý Liên Hoa gật đầu. Giác Lệ Tiếu nhìn hắn, rồi nhìn cùm sắt ở tứ chi hắn.
– Cái giường này được chế tạo từ thép tinh luyện, xiềng xích là huyền thiết ngàn năm. Ngươi là người thông minh, ta nghĩ ngươi cũng nên biết tìm chết khó lắm, ta sẽ phái người trông chừng ngươi.
Lý Liên Hoa mỉm cười, hỏi một đằng đáp một nẻo:
– Ta muốn hỏi ngươi một chuyện.
– Chuyện gì? – Giác Lệ Tiếu vẫn nhíu hàng mày lại, ả vốn thích cười nên vẻ mặt này cực kỳ ít thấy.
– Ngươi và Lưu Khả Hòa hợp mưu giết người, Lưu Khả Hòa vì Lưu gia, còn ngươi là vì cái gì? – Lý Liên Hoa nắm lấy một mắt xích sắt, nhẹ nhàng ném lên trên. Mấy mắt xích chạm vào nhau phát ra những âm thanh giòn giã, hắn đưa tay bắt lấy. – Ngươi sống trong cung bao lâu rồi? Thanh Lương Vũ là thủ hạ của ngươi, lấy trộm Thiếu Sư để đối phó với Thệ Thủ à? Vì sao? Bức Hoàng thượng thoái vị à?
Giác Lệ Tiếu chậm rãi đáp:
– Không sai. – Trên khuôn mặt ả bao trùm một làn sương lạnh giá, dáng vẻ lạnh lùng này thực sự giống băng tuyết. – Ta muốn giết ai thì sẽ giết kẻ đó, xưa nay vẫn là vậy.
Lý Liên Hoa lại nói:
– Ngươi muốn làm Hoàng đế?
Giác Lệ Tiếu mím môi, không nói không rằng.
Lý Liên Hoa cười cười. Mười mấy ngày không nói chuyện, bây giờ nói một lúc nhiều như vậy khiến hắn thấy cũng hơi mệt, hắn chậm rãi nói:
– Tứ Cố Môn, Bách Xuyên Viện, Tiêu Tử Khâm gì đó, Phó Hoành Dương, Kỷ Hán Phật, Vân Bỉ Khâu vân vân, đều không phải đối thủ của ngươi, già như Võ Đang tiền bối Hoàng Thất, nhỏ như Thiếu Lâm Tự tiểu hòa thượng tuấn tú đời thứ mười tám đều quỳ gối dưới váy của ngươi, ngươi muốn làm mưa làm gió thế nào trong giang hồ thì cứ làm mưa làm gió như vậy. Không phải ngươi không làm được, chỉ là chán thôi. Vậy nên mới muốn làm Hoàng đế?
Đôi mày thanh tú của Giác Lệ Tiếu càng nhíu chặt. Ả không thừa nhận cũng không phủ nhận, đôi mắt sáng quắc nhìn hắn. Lý Liên Hoa vốn không định nói nữa, nhưng thấy ánh mắt ả như vậy giống như đang đợi hắn nói một lúc cho xong, thế nên lại đổi giọng, chậm rãi nói tiếp:
– Ngươi đến Hoàng cung, gặp Lưu Khả Hòa… Hoặc có lẽ ngươi vốn định giết luôn Hoàng đế, giành lấy ngôi vị, nhưng triều đình không phải giang hồ, cho dù ngươi có giết Hoàng đế đến cả chục lần thì bách quan cũng không thể thừa nhận ngươi… Vậy nên ngươi phải nghĩ ra một phương pháp. – Hắn dịu dàng nhìn Giác Lệ Tiếu. – Vào lúc ấy, Hoàng thượng triệu mấy người Lỗ Phương vào cung, ngươi ở bên cạnh Lưu Khả Hòa, từ hành động kì lạ của hắn, ngươi đã phát hiện ra… Hoàng thượng thực sự không phải là huyết mạch của Thái tổ. Bí mật to lớn như vậy bị ngươi biết được, ngươi còn biết ngươi không cần giết người cũng có thể làm Hoàng đế… – Hắn nhìn Giác Lệ Tiếu. – Ngươi có thể lợi dụng bí mật động trời đó để uy hiếp đương kim Hoàng thượng làm con rối của mình.
Giác Lệ Tiếu thản nhiên nhìn hắn, vừa giống đang nhìn chính mình, vừa giống đang nhìn một con quái vật cực kì xa lạ. Lý Liên Hoa lại nói:
– Từ trước đến giờ ngươi vẫn luôn là một người cẩn trọng, trước khi làm việc gì đó, ngươi cần sự cầu toàn, bảo đảm bản thân hoàn toàn không có gì sơ hở… Trong tay ngươi có điểm yếu của Hoàng đế, cũng cần phải có thực lực không thể dao động thì ông ta mới có thể khuất phục. Hoàng thượng có Ngự Tứ Thiên Long Dương Vân Xuân, đó tuyệt đối không phải là người dễ dàng đối phó, còn ngươi thì sao? – Hắn mỉm cười. – Ngươi đánh mất Địch Phi Thanh rồi.
Sắc mặt như sương giá của Giác Lệ Tiếu đến đây mới thực sự thay đổi.
– Ngươi…
Trong mắt ả đột nhiên toát lên sát khí, ả đưa tay lên định đánh một chưởng. Lý Liên Hoa nhìn bàn tay ả, giống như nhìn thấy gì đó rất thú vị, hắn nói tiếp:
– Nếu Địch Phi Thanh còn ở đây thì hai Dương Vân Xuân cũng chẳng sống nổi, nhưng ngươi lại sai Thanh Lương Vũ đi lấy trộm kiếm. Trộm Thiếu Sư chỉ để đối phó với Thệ Thủ… Chẳng lẽ chuyện bức vua thoái vị này, đám đầu trâu mặt ngựa trong bang của ngươi thực sự không ủng hộ, chỉ có một mình ngươi tùy hứng nổi khùng lên thôi sao? Ngươi trốn trong nhà Lưu Khả Hòa đánh lén Dương Vân Xuân, một đao đó thực sự đã mở mang tầm mắt mọi người, vô cùng đẹp đẽ, đáng tiếc lại không giết chết hắn được. – Hắn nhìn Giác Lệ Tiếu thực sự rất dịu dàng. – Thanh Lương Vũ nói muốn cứu người, hắn là muốn cứu ngươi, hắn không muốn ngươi chết dưới kiếm của Dương Vân Xuân. Lưu Khả Hòa đặt một mảnh giấy của Cực Lạc Tháp bên cạnh xác Thanh Lương Vũ. Hắn đang muốn nhắc nhở ngươi, hắn muốn ngươi câm miệng. – Hắn nhẹ nhàng nói. – Ngươi thực sự bị điên rồi.
Bàn tay Giác Lệ Tiếu đang ở giữa khoảng không chậm rãi thu lại, đôi mắt tràn ngập sát ý dần trở nên long lanh.
– Nói nhiều lời như vậy, nghĩ nhiều việc như vậy, ngươi không thấy mệt à? – Ả nhẹ nhàng nói. – Ngươi có biết Thái tổ bà bà của ta là phi tử của Hy Thành Đế, ta muốn làm Hoàng đế… thì có gì không đúng chứ? – Ả gằn từng chữ một. – Tiêu gia bọn chúng cướp mất giang sơn của Vương gia ta, ta cướp lại thì có gì không đúng chứ?
Lý Liên Hoa nhìn ả một lúc lâu, cũng không trả lời câu “có gì không đúng” của ả mà đột nhiên hỏi:
– Ngươi muốn làm Hoàng đế, vậy Địch Phi Thanh đâu? – Hắn tò mò nhìn Giác Lệ Tiếu. – Chẳng lẽ… ngươi muốn hắn làm Hoàng hậu?
Giác Lệ Tiếu bỗng ngẩn cả người, kinh ngạc nhìn Lý Liên Hoa. Lý Liên Hoa nghiêm túc nói:
– Nếu ngươi muốn Địch Phi Thanh làm Hoàng hậu, nói không chừng việc ngươi muốn cướp giang sơn còn được rất nhiều người ủng hộ đấy…
Khuôn mặt xinh đẹp của Giác Lệ Tiếu trong nháy mắt trở nên nhợt nhạt, đột nhiên lại đỏ lựng lên, sau một lúc ả mới chậm rãi thở dài một hơi. Ả nở nụ cười nhạt, giống như cuối cùng cũng khôi phục lại tinh thần, thản nhiên nói:
– Nói chuyện với ngươi đúng là nguy hiểm thật, ngươi xem ta vừa không cẩn thận một cái là đã bị ngươi lôi ra bao nhiêu là rồi.
Ngừng lại một lúc, ả đưa tay vuốt nhẹ lên mặt Lý Liên Hoa, than thở:
– Ngươi bị thương nặng đến như vậy mà da dẻ vẫn đẹp như thế này, là niềm ước ao của bao nhiêu nữ nhân… Nếu ta muốn cưới một Hoàng hậu, thì phải cưới ngươi mới phải. – Rồi thoáng dừng lại một lúc, ả cười như hoa nở rộ. – Đừng nói làm với không làm Hoàng hậu gì đó nữa. Nếu đã không giết được Dương Vân Xuân, chuyện Cực Lạc Tháp cũng được không ít người biết rồi, việc làm Hoàng đế từ giờ bỏ đi, ta đã thu tay rồi.
– Chuyện xưng bá giang hồ, ngươi thu tay lúc nào vậy? – Lý Liên Hoa than thở. – Ngay đến làm Hoàng đế ngươi cũng không muốn thì xưng bá giang hồ còn có ý nghĩa gì chứ?
Giác Lệ Tiếu thản nhiên nhìn hắn, tay áo phất phơ bay bổng.
– Ta lại không xưng bá giang hồ cho bản thân mình, việc đó rất vô vị, có điều… – Ả cười nhạt, nụ cười này còn động lòng người hơn cả nụ cười của một mỹ nhân xinh đẹp lẳng lơ yêu kiều. – Có vài người đã định trước sẽ xưng bá giang hồ.
Lý Liên Hoa than thở:
– Ngươi xưng bá vì hắn, hắn lại đâu có cần ngươi.
Đôi mắt đẹp của Giác Lệ Tiếu đảo đưa, ả cười nói:
– Đợi ta xưng bá giang hồ xong, chắc chắn sẽ chặt hết tứ chi của ngươi, chọc mù đôi mắt của ngươi, đâm thủng lỗ tai ngươi, nhốt ngươi vào trong lồng, sau đó ngày nào cũng róc một miếng thịt trên người ngươi ăn.
– Nói chuyện với Giác đại bang chủ quả nhiên giống như đầm gió xuân, chẳng trách bao nhiêu giang hồ anh tuấn chạy theo như vịt, như tân lang sốt ruột chờ giây phút động phòng hoa chúc. – Lý Liên Hoa lại mỉm cười. – Vui mừng thương tâm, mất mát cô đơn, dáng vẻ nào cũng đều động lòng người.
Giác Lệ Tiếu cuối cùng cũng thấy không cười tiếp được nữa. Trước mặt nam nhân ả làm gì cũng thuận lợi, mà Địch Phi Thanh, Lý Liên Hoa lại đều là khắc tinh của ả. Một kẻ mặt lạnh tim lạnh, vô tình vô nghĩa, một kẻ hỏi một đằng trả lời một nẻo, nói xằng nói xiên. Ả giậm giậm chân, chợt nhớ ra một chuyện, liếc nhìn Lý Liên Hoa, dịu dàng nói:
– So với ngươi thì Vân Bỉ Khâu làm người ta yêu thích hơn nhiều. – Nói xong lời này, ả cắn môi tựa như một con hồ ly nhỏ, mang tâm trạng vui vẻ rời đi.
Vân Bỉ Khâu…
Lý Liên Hoa nhìn ả rời đi, hàng mày nhíu lại.
Sau khi Giác Lệ Tiếu đi, Ngọc Điệp và Thanh Thuật lập tức trở lại. Ngọc Điệp vẫn bưng một khay thuốc trị thương, nhìn thấy Lý Liên Hoa không hề bị thương thì cô bé ngẩn người ra, tay bưng đồ còn không vững, đột nhiên cô bé run lên cầm cập, sợ hãi cứ như nhìn thấy ma vậy. Lý Liên Hoa nhe răng cười với cô bé.
– Trà.
Ngọc Điệp chưa thấy hắn nói chuyện bao giờ, bỗng nhiên nghe hắn nói ra một chữ thì hét lớn một tiếng, bưng chỗ dược kia quay người chạy mất. Lý Liên Hoa không nhịn được bèn cười lớn. Mặt mày Thanh Thuật nhợt nhạt. Đây là người đầu tiên không hề bị thương sau khi nói chuyện với Bang chủ, bình thường… bình thường mà nói… người từng nói chuyện với Bang chủ không gãy tay gãy chân thì mắt mù tai điếc, nhẹ hơn thì cũng là thâm tím mình mẩy, người này thì cười đùa vui vẻ, còn đột nhiên… đột nhiên nói chuyện nữa.
Nhìn thấy hai đứa trẻ bị dọa tới mức bay hết hồn vía, Lý Liên Hoa mỉm cười nho nhã, hắn lại nói:
– Trà.
Lý Liên Hoa không kén chọn lá trà phải nổi tiếng, cũng không kén chọn nước pha trà phải lấy từ núi cao sông lớn, cái gì hắn cũng uống. Thanh Thuật nghĩ thầm, về cơ bản chỉ cần là ly nước, dám nói với hắn đấy là ly trà thì hắn đều uống rất vui vẻ, có điều mặc dù cậu nghĩ đã rất lâu nhưng vẫn không có cái gan ấy. Ngọc Điệp ló đầu từ cửa, run rẩy bưng ly trà vào. Mặc dù Lý Liên Hoa không kén chọn nhưng cô bé vẫn thật thà pha trà thượng đẳng. Lý Liên Hoa uống một ngụm, chỉ vào căn phòng bên cạnh, mỉm cười hỏi:
– Bên trong đó là ai?
Thanh Thuật đùng đùng nổi giận, người này sau khi nói chuyện với Bang chủ thì vẫn còn sống đã rất kì lạ rồi, giờ càng lúc càng trưng ra dáng vẻ của chủ nhân.
– Ngươi câm miệng lại! Ngoan ngoãn mà ngồi trên giường đi, đợi khi Bang chủ nói ngươi hết tác dụng thì ta sẽ lập tức giết ngươi!
Lý Liên Hoa nói:
– Giác cô nương và ta quen biết đã mười mấy năm, mười mấy năm trước ngươi còn chưa sinh ra kìa…
Thanh Thuật tức giận nói:
– Nói vớ vẩn! Ta mười ba tuổi rồi đấy!
Lý Liên Hoa ung dung nói:
– Nhưng ta và Giác cô nương đã quen biết nhau mười bốn năm rồi.
Sắc mặt Thanh Thuật đỏ lựng lên:
– Thế… thế thì làm sao? Bang chủ muốn giết ai thì giết người đó, cho dù là Địch Phi Thanh cũng… – Cậu bé bỗng nhiên im bặt, sắc mặt thoáng trắng bệch. Cậu bé đã biết mình nói sai.
Cậu liếc mắt len lén nhìn người đã khiến mình nói sai. Lý Liên Hoa vốn đang khoái chí mỉm cười, đột nhiên lại không cười nữa. Cái tên vô lại này tâm trạng không tốt sao? Thanh Thuật lấy làm lạ, cậu đưa mắt nhìn Ngọc Điệp. Theo lẽ thường thì khi người này biết Bang chủ và Địch Phi Thanh có xích mích, tâm trạng hẳn phải rất tốt mới đúng, sao hắn đột nhiên lại không vui chứ? Lý Liên Hoa thở dài.
– Ả làm gì Địch Phi Thanh rồi?
Thanh Thuật và Ngọc Điệp không hẹn mà cùng lắc đầu, Lý Liên Hoa hỏi:
– Trong lòng các ngươi, Địch Phi Thanh là người như thế nào?
Yên tĩnh.
Qua một lúc lâu, Ngọc Điệp mới thủ thỉ:
– Địch thúc thúc là thiên hạ đệ nhất… – Đôi mắt cô bé tỏa sáng lấp lánh, cô bé khẽ nói. – Ta… ta…
Lý Liên Hoa híp mắt lại, mỉm cười.
– Làm sao?
Ngọc Điệp im lặng hồi lâu rồi khẽ nói:
– Sau khi nhìn thấy Địch thúc thúc, thì không muốn gả cho ai hết.
Lý Liên Hoa lấy làm lạ.
– Vì sao?
Ngọc Điệp nói:
– Bởi vì sau khi nhìn thấy Địch thúc thúc, những nam nhân khác đều không phải là nam nhân nữa.
Lý Liên Hoa chỉ vào mũi mình.
– Bao gồm cả ta sao?
Ngọc Điệp sững người, mê muội nhìn hắn, sau khi nhìn rất lâu thì gật gật đầu. Lý Liên Hoa và Thanh Thuật đưa mắt nhìn nhau. Thanh Thuật vốn không nói gì, cuối cùng cũng không nhịn được “hừ” một tiếng.
– Hắn đâu có tốt như vậy… Ngươi chưa nhìn thấy bộ dạng giết người của hắn thôi…
Ngọc Điệp khẽ đáp:
– Cho dù giết người thì thúc ấy cũng quang minh chính đại hơn người khác.
Thanh Thuật lại “hừ” một tiếng.
– Giết người bừa bãi chính là giết người bừa bãi, có gì mà quang minh chính đại với lại không quang minh chính đại chứ…
Ngọc Điệp tức giận nói:
– Ngươi vốn đâu có hiểu Địch thúc thúc!
Thanh Thuật thét lên:
– Vì sao ta phải hiểu hắn chứ? Hắn cũng đâu nhìn chúng ta như con người, hắn tùy tiện vung tay một cái là có thể giết dăm ba đứa chúng ta rồi, có phải ngươi chưa nhìn thấy đâu! Hắn giết người còn chẳng thèm nhíu mày, loại người đó có gì mà quang minh chính đại với không quang minh chính đại chứ?
Ngọc Điệp nổi giận.
– Người như ngươi, có giết đi cũng chẳng có gì ghê gớm!
Thanh Thuật tức giận tới nỗi mặt mày tím tái, cậu rút kiếm “roẹt” một cái, đâm thẳng một kiếm vào cô bé.
– Này này… – Lý Liên Hoa nói tới tấp. – Này này này…
Ngọc Điệp bên cạnh cũng rút kiếm ra. Đinh đinh đang đang, hai đứa trẻ đánh nhau, ánh mắt toát lên vẻ hung hãn, điệu bộ cứ y như là chưa chết thì chưa xong chuyện. Thấy một kiếm Thanh Thuật đâm tới, Ngọc Điệp giơ kiếm chắn, trong lòng tính toán xem làm thế nào để đâm trúng Thanh Thuật, chợt thấy trước mắt có một thứ sáng loáng, kêu “tinh” một tiếng, thanh kiếm trong tay cô bé và Thanh Thuật cùng bị chém bởi một thứ. Thứ đó sáng lấp lánh, vô cùng quen mắt, chính là dây xích huyền thiết đang cùm Lý Liên Hoa.
Lực đạo trên sợi xích đó rất nhẹ, kiếm của hai đứa trẻ vừa bị đánh rơi thì lực trên thanh kiếm liền như bùn rơi vào biển, biến mất không một dấu vết, kế đó sức lực toàn thân cũng như bị chuyển hóa, bỗng chốc không còn chút nào nữa. Hai đứa trẻ cùng ngã lăn ra, trong lòng vô cùng kinh hãi, sau khi ngã xuống thì đến một ngón tay cũng không nhúc nhích nổi nữa, chợt nghe thấy trên đỉnh đầu có người thở dài, nhẹ nhàng nói:
– Địch Phi Thanh là thiên hạ đệ nhất cũng được, là kẻ xem mạng người như cỏ rác cũng vậy, là nam nhân trong các nam nhân cũng tốt, cho dù hắn là nữ nhân trong các nam nhân… thì cũng có gì ghê gớm đâu nào?
Hai đứa trẻ cảm thấy mình được người đó nhẹ nhàng xoa đầu, giống như những đứa trẻ mười hai, mười ba tuổi bình thường, người đó nhỏ nhẹ nói:
– Có gì đáng để lấy mạng ra đánh nhau chứ, mấy đứa trẻ ngốc này.
Giọng nói đó rất dịu dàng, Thanh Thuật nghe thấy lại càng thêm giận dữ, cậu muốn thế nào thì sẽ là như vậy, làm gì đến phiên kẻ khác dạy dỗ chứ? Ngoài miệng cậu không nói, nhưng người đó lại như biết tỏng cậu đang nghĩ gì, hắn vỗ đầu cậu, cũng không nói năng gì, ngọn lửa vô danh trong lòng Thanh Thuật không hiểu sao bỗng tắt ngóm, nghĩ đến việc mình mới mười ba tuổi nhưng đã rất lâu rồi chưa ai coi cậu là một đứa trẻ. Không có ai giống như người này… Bởi vì cậu là một đứa trẻ thế nên đương nhiên sẽ cảm thấy mình có thể phạm sai lầm, sau khi phạm sai lầm lại có thể được tha thứ, sau đó thực lòng thực dạ cảm thấy chuyện đó chẳng có gì ghê gớm. Đột nhiên cậu cảm thấy rất khó chịu.
Góc ngã của cậu bé không tốt lắm, khiến cậu không thấy Lý Liên Hoa. Nhưng Ngọc Điệp lại ngã ngửa, cô bé nhìn thấy Lý Liên Hoa rất rõ ràng. Nếu như Thanh Thuật nhìn thấy hắn thì sẽ thấy khuôn mặt kinh hãi của cô bé. Nếu như có thể nói chuyện thì cô bé nhất định sẽ thét lên rất chói tai.
Lý Liên Hoa từ giường đứng dậy, hắn hạ tay xuống bên cạnh trụ sắt tay phải. Dây xích huyền thiết không thể cắt gãy được. Vốn bên trong bộ quần áo màu xám của hắn có kiếm, một thanh nhuyễn kiếm chém sắt như chém bùn, tên gọi “Vãn Cảnh”. Nhưng bộ quần áo đó không ở đây, trường kiếm Thiếu Sư, nhuyễn kiếm Vãn Cảnh của Lý Tương Di nổi danh thiên hạ, Giác Lệ Tiếu chẳng lẽ lại không biết? Ả đã chịu không ít thiệt thòi dưới thanh kiếm đó nên sớm đã lấy đi rồi.
Mất đi thần binh lợi khí, hắn không chém gãy được dây huyền thiết, Giác Lệ Tiếu đoán hắn sẽ không chạy trốn được nên không phế võ công của hắn. Dĩ nhiên ả cũng sợ Lý Liên Hoa chỉ còn lại vài ba phần Dương Châu Mạn cơ bản hộ thân, một khi bị phế võ công thì e rằng chẳng sống được đến lúc ả cần dùng nữa.
Lúc này Ngọc Điệp nhìn thấy Lý Liên Hoa đứng bên cạnh cột sắt, nếu xích huyền thiết đã không đứt, hắn liền đưa tay lắc lắc cột trụ ghim chặt dưới đất. Xích huyền thiết khó bị đao kiếm làm tổn thương, cũng khó rèn, vì vậy không thể hợp thành một thể với trụ sắt, chỉ có thể còng phía trên. Trụ sắt đó được ghim xuống nền, nhưng không sâu đến tám chín trượng, nền đất của gian phòng này cũng chẳng phải bùn đất thần thánh gì. Lý Liên Hoa lắc lư cái trụ mấy cái, vận chân lực dùng sức nhấc lên, những tiếng “lách cách” vang vọng liên hồi, nền đất bằng gạch xanh nứt ra, cây trụ sắt đã bị hắn nhấc khỏi mặt đất.
Việc này như chẳng làm tốn mấy sức lực của hắn, thế nên Ngọc Điệp cứ trơ mắt nhìn hắn động tay lắc lư một cây trụ khác, qua khoảng hai nén hương, hắn đã rút hết bốn cái trụ sắt ra, tiện tay vuốt xích huyền thiết ra khỏi cột trụ. Ánh mắt cô bé trở nên tuyệt vọng. Xích huyền thiết tuột khỏi trụ tức là không nhốt được người này nữa, mà một khi người này bỏ chạy, Giác Lệ Tiếu nhất định sẽ lấy mạng cô bé.
Nhưng thấy sau khi người đó tháo xích ra khỏi cột trụ thì lại tiện tay quấn nó lên người, hắn cũng không vội bỏ trốn mà còn nho nhã chỉnh đốn lại quần áo, tự rót cho mình một ly trà, uống xong mới chậm rãi đi ra. Lúc đi ra hắn còn nghiêm chỉnh đóng cửa lại.
Bên ngoài cánh cửa lớn của gian phòng là một hành lang rất dài, vô cùng tối tăm, trong mười mấy trượng không có cái lồng đèn nào, nhưng loáng thoáng vẫn có thể nhìn thấy bên cạnh hành lang có bảy tám gian phòng. Bên ngoài hành lang là một vũng nước trong vắt nhưng lại không thấy cá bên trong. Rõ ràng với sở thích từ xưa đến nay của Giác Lệ Tiếu, đám rùa cá trong cái ao này có lẽ khó mà sống nổi, cho dù có là cá sấu hay trùng độc thì cũng chỉ tạm bợ mà thôi.
Không thấy bất kì một thủ vệ tiêu chuẩn nào ở đây. Nơi này chắc chắn là một cấm địa cực kỳ bí ẩn, Giác Lệ Tiếu không tin tưởng bất kì người nào. Nhìn bộ dạng của Thanh Thuật và Ngọc Điệp, có lẽ chúng rất ít, thậm chí chưa từng đi ra khỏi nơi này… vậy nên vẫn giữ được vẻ ngây thơ.
Hắn nhẹ nhàng đi về phía phòng bên cạnh, trong lòng có một dự đoán, mà hắn lại chẳng muốn chứng thực phán đoán này chút nào. Hai tiếng “cách” giòn giã vang lên, hắn không phá được cái khóa đồng được tôi luyện lâu dài trên cửa nên đành gỡ hai chỗ ghim ở cánh cửa phòng ra, thế là cánh cửa bên trái đã bị hắn nhấc xuống. Trong phòng cũng đốt đèn, chỉ là không được thắp sáng như gian phòng có bốn ngọn đèn của hắn. Lý Liên Hoa nhìn vào trong, sau đó giật nảy người.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!